Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Chương 19: Lần đầu ch.ịch/ "Cậu hãy... làm nhẹ nhàng một chút..."

"Ư... A... Hức... A..." Cơn đau gần như muốn xé nát toàn bộ khiến Trần Vãn Chu không thể kiềm chế được mà hét lên. Cơ thể mảnh mai của anh đột nhiên căng thẳng và tạo ra một đường cong tuyệt đẹp. Nhưng thay vào đó, thứ đó lại khiến anh cảm thấy bị đút sâu hơn. Nuốt một dương vật vừa thô vừa to.

Dương vật to, dày và dài lại cứng rắn như một thứ vũ khí lao thẳng vào trong như không hề bị ảnh hưởng bởi bức tường thịt đang co giật, động tác thẳng thắn thô bạo không chút thương xót, cơn đau xé rách kéo dài.

Trần Vãn Chu toàn thân run rẩy không ngừng, hai má tràn ngập nước mắt, các đốt ngón tay nắm chặt ga trải giường trở nên trắng bệch vì gắng sức quá mức, cơ thể anh run rẩy như mất khống chế, ngay cả dương vật của Trần Vãn Chu vốn đã cương cứng giữa hai chân cũng mềm oặt xuống, trông mỏng manh đến mức tưởng chừng như sẽ vỡ vụn như đồ gốm sứ.

Kỳ Dương thở hổn hển, nhéo thành vết tím tím trên eo Trần Vãn Chu.

Cậu không có cách nào dừng lại, Kỳ Dương cũng không muốn dừng lại, cậu chỉ cúi đầu xuống, lần nữa chiếm lấy đôi môi của Trần Vãn Chu.

"...Hức..." Hơi thở lạnh lẽo như có chất gì đó truyền vào miệng anh, tản ra hương thơm quen thuộc, lông mi Trần Vãn Chu khẽ rung, theo bản năng làm động tác nuốt nước bọt, Trần Vãn Chu cảm giác có thứ gì đó trượt xuống cổ họng và lặng lẽ tan chảy trong bụng anh.

Đầu Trần Vãn Chu hoàn toàn trống rỗng còn chưa kịp khôi phục lại năng lực suy nghĩ, Trần Vãn Chu không khỏi rơi nước mắt, anh nắm lấy cánh tay Kỳ Dương, ngẩng đầu lên, đè mạnh hơn vào môi cậu, muốn một nụ hôn đầy gấp gáp. Cứ như thể chỉ cần cậu làm như vậy thì cơn đau đớn có thể khiến người ta phát điên được xoa dịu.

Kỳ Dương ngậm đầu lưỡi đang thè ra của Trần Vãn Chu vào trong miệng, tùy ý cướp lấy hơi thở và nước bọt của anh. Chỉ trong chốc lát, Kỳ Dương đã hoàn toàn nắm quyền chủ động, bộc lộ dục vọng trong lồng ngực một cách thỏa mãn.

"A..." Trần Vãn Chu bất giác thở dốc khi dương vật cứng ngắc của Kỳ Dương chạm đến đầu âm đạo của anh, vách thịt bên trong anh cũng vặn vẹo co rút mất kiểm soát, siết chặt lấy thứ thô to bên trong, lần nào cũng dùng lực mạnh mẽ hút vào.

Cơn đau còn chưa tan biến hoàn toàn đã làm cho giác quan của Trần Vãn Chu trở nên hỗn loạn, đến mức anh không thể phân biệt được thứ đưa vào cơ thể mình là nóng hay lạnh. Đường gân trên dương vật đập vô cùng mạnh mẽ. Nhưng nó được truyền đi vô cùng rõ ràng, khiến đầu óc anh càng thêm hỗn loạn. Một người rõ ràng đã chết, tại sao phía dưới vẫn còn mạch đập...

Động mạch ở nơi này còn có thể đập mạnh như vậy, tại sao nhiệt độ cơ thể lại rất thấp chứ...

Các loại kiến ​​thức sinh lý đang quanh quẩn trong đầu Trần Vãn Chu không có cấu trúc, rất rối rắm, trộn lẫn thành những hình thù kỳ lạ, Trần Vãn Chu ngẩng đầu đáp lại nụ hôn dịu dàng của Kỳ Dương, nắm lấy cánh tay của cậu, kéo một đoạn lớn ống tay áo của cậu xuống. Lớp vải mềm không rõ chất liệu nhăn nheo trong lòng bàn tay Trần Vãn Chu, cảm giác lạnh lẽo không hề bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ cơ thể của anh.

"Đau quá..." Lời nói mang theo tiếng khóc mạnh mẽ phát ra từ giữa môi anh, đôi mắt Trần Vãn Chu khẽ chớp, nước mắt lại lăn xuống, vẻ mặt đau khổ và đáng thương.

"...Xin lỗi." Giọng nói khàn khàn của Kỳ Dương không lọt được vào tai Trần Vãn Chu. Cậu không dám tùy tiện cử động, chỉ có thể cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt của người phía dưới, liếm từng giọt nước mắt trên mặt anh, động tác cẩn thận và tỉ mỉ.

Dường như cảm nhận được lời xin lỗi của Kỳ Dương từ những hành động của cậu, Trần Vãn Chu ngập ngừng nới lỏng tay áo, từ từ di chuyển lên trên cơ thể cậu, sờ soạng cổ và tai của Kỳ Dương, sau đó đến quai hàm, tiếp đến là môi, mũi và lông mày.

Kỳ Dương không hề tránh né động tác của Trần Vãn Chu, để cho anh dùng ngón tay dò theo đường nét trên khuôn mặt mình. Nhưng dù sao Trần Vãn Chu cũng không phải là người mù có mới có xúc giác mạnh mẽ, anh không thể dùng cách này xác nhận đường nét trên khuôn mặt của người lạ. Nhưng Trần Vãn Chu cảm thấy chỉ cần chạm tay là biết người trước mặt này mặt mũi trông cũng không tệ.

......Nên?

Trần Vãn Chu không có nhiều tự tin ở khía cạnh này. Anh suy nghĩ một lúc rồi thấp giọng nói: "Tôi thích những thứ dễ thương."

Điều này có nghĩa là nếu có thể, hãy cố gắng phát triển theo hướng này?

Sau khi hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Trần Vãn Chu, Kỳ Dương không khỏi bật cười.

Người này luôn có thể thể hiện sự dễ thương và quyến rũ của mình ở những trường hợp không ngờ tới.

Có lẽ là từ cảm xúc dao động truyền tới, Trần Vãn Chu nhận ra Kỳ Dương đang mỉm cười, khi anh hôn cậu, Trần Vãn Chu nhẹ nhàng cắn Kỳ Dương một cái. Không có cảm giác giống như trừng phạt mà giống như đang làm nũng hơn.

Kỳ Dương không khỏi lại cười lên.

Những ngón tay còn trên mặt cậu di chuyển sang một bên, lần nữa nắm lấy tay áo của Kỳ Dương, Trần Vãn Chu móc ngón chân đang treo trên vai cậu, hơi dời tầm mắt nhìn vào thân hình cao lớn của cậu.

Nó đã... không còn cảm giác đau nhiều nữa.

Do dự một lát, Trần Vãn Chu vẫn đưa tay ra, hướng về phần thân dưới của anh. Đầu ngón tay chạm vào thứ đầu tiên chính là phần lộ ra của dương vật được đưa vào trong âm đạo của anh. Rõ ràng đã đến điểm sâu nhất, nhưng vẫn còn một đoạn dài chưa xuyên qua, Trần Vãn Chu chịu không nổi. Anh không khỏi so sánh độ dài của phần còn lại đó với ngón tay của mình, Trần Vãn Chu đột nhiên cảm thấy ngón tay mình trở nên yếu ớt, thậm chí còn có cảm giác hơi đau nhức và tê dại từ âm đạo truyền đến.

Không dám vòng ngón tay quanh dương vật thô to của Kỳ Dương, Trần Vãn Chu cuộn ngón tay lại và cẩn thận chạm vào lỗ của mình.

...Còn chưa rách.

Nhìn chằm chằm đầu ngón tay dính đầy chất lỏng nhớp nháp, Trần Vãn Chu chớp mắt bối rối.

Tài năng trời sinh......?

Suy nghĩ này vừa mới nảy ra trong đầu, Trần Vãn Chu đã ngay lập tức dập tắt nó.

Trần Vãn Chu không phải là loại người không biết gì về cơ thể mình. Trần Vãn Chu biết rất rõ vì anh có hai bộ phận cơ quan sinh dục hoàn chỉnh cùng một lúc nên mỗi bộ phận sẽ chiếm không ít không gian trong cơ thể hơn một người đơn giới.

Nói cách khác, dương vật và âm đạo của anh nhỏ hơn và... chặt hơn hầu hết so với những người khác. Người ta nói rằng có những người muốn thử điều kỳ lạ này và muốn nhắm vào anh.

Nhưng cho đến bây giờ, người tồn tại trong "Người ta nói" vẫn chưa từng xuất hiện trước mặt anh.

Suy nghĩ của Trần Vãn Chu trở nên khác nhau sau khi cơ thể anh thả lỏng. Anh đặt những ngón tay dính đầy tinh dịch xuống, suy nghĩ một lúc rồi giơ lên, nhẹ nhàng nắm lấy vai Kỳ Dương.

Vì đó không phải lỗi của anh nên vấn đề phải nằm ở người khác.

Nghĩ tới hơi thở mát lạnh vừa rồi từ trong miệng đối phương phát ra, Trần Vãn Chu ngẩng đầu hôn lên cằm Kỳ Dương muốn hôn cậu một lần nữa.

Kỳ Dương không hề ngăn cản Trần Vãn Chu làm bất cứ điều gì, thậm chí còn muốn ghé vào tai Trần Vãn Chu khi đối phương dùng ngón tay chạm vào dương vật của cậu và nghiêm khắc hỏi anh: "Anh có hài lòng với cảm giác hiện tại không?"

Nhưng nếu cậu thật sự làm như vậy, lúc đó Trần Vãn Chu lại gật đầu. Kỳ Dương nhất định không nhịn được trực tiếp đ.ụ chết anh.

Khi Trần Vãn Chu hôn cậu lần nữa, Kỳ Dương cúi đầu chạm vào môi anh, Kỳ Dương thở dài.

Trước khi làm đến cuối cùng, người đàn ông này đã khóc và cố gắng bỏ chạy... Anh thực sự không nghĩ rằng bây giờ mình có thể kiềm chế hơn ban ngày.

Kỳ Dương bây giờ thậm chí còn hối hận vì đã làm bước này mà không suy nghĩ đến hậu quả. Cho dù là dừng lại giữa chừng hay mất kiểm soát và làm bị thương Trần Vãn Chu, đây đều không phải là những lựa chọn mà cậu mong muốn.

Nhưng người bên dưới lại hoàn toàn không biết đến sự lo lắng của cậu, Trần Vãn Chu đỏ mặt cụp mắt xuống: "Tôi... hình như không còn cảm thấy đau nữa..."

"Cậu... cậu có thể..." Sắc mặt đỏ bừng theo lời nói của Trần Vãn Chu dần dần lan ra, truyền đến tai và cổ anh: "Cậu có thể, di chuyển..."

Dừng một chút, Trần Vãn Chu tựa hồ có chút khẩn trương, có chút sợ hãi, trầm giọng nói thêm: "Cậu hãy... làm nhẹ nhàng một chút..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro