Chương 14
Chương 14: Đeo sex toy/ Đâm vào hậu huyệt
Có lẽ là để giảm bớt sự mờ ảo của cảnh tượng trước mắt, cũng như để xoa dịu sự hoảng loạn đã gây ra cho Trần Vãn Chu, đôi tay di chuyển dưới cơ thể anh không hề để lộ ra dấu vết như vừa rồi nữa mà mơ hồ có thể nhìn thấy một nửa hình dạng là một bộ phận trong suốt.
Những ngón tay với các khớp rõ ràng mảnh khảnh và linh hoạt, khi luồn sợi dây đen xuyên qua chiếc vòng ở phía dưới dương vật của Trần Vãn Chu, người kia đã búng nhẹ hai cái, khiến dương vật giả đang chôn trong cơ thể Trần Vãn Chu cũng khẽ động đậy theo mà cọ xát vào cơ thể. Vách thịt bên trong đã đến giới hạn chịu đựng nên vô cùng khó chịu, những sợi ngứa ngáy xuất hiện như lông tơ quét qua khắp người anh, bò sâu vào âm hộ của Trần Vãn Chu như những con côn trùng nhỏ. Khi những chiếc móng tròn như vô tình cào vào da, cảm giác mát lạnh bị nuốt chửng bởi một luồng nhiệt nóng rát thậm chí còn mạnh hơn ở giây tiếp theo.
Trần Vãn Chu kiên nhẫn co ngón chân lại, nhưng âm hộ đã căng ra của cậu vẫn vặn vẹo không ngừng, cố gắng đẩy thứ bên trong ra ngoài hoặc có thể nói là đang nuốt nó vào sâu hơn.
Chất lỏng nhìn rất dâm dục không ngừng chảy ra khỏi âm hộ của anh, khi đầu ngón tay mờ ảo nhưng rất chân thật lướt qua, những sợi chỉ mảnh mai được rút ra. Cảnh tượng quá sốc khiến hai má Trần Vãn Chu nóng bừng, đôi mắt anh long lanh ngấn nước, vẻ ngoài có chút ngượng ngùng, vừa có sự kết hợp tuyệt đẹp giữa nét ngây thơ nhưng lại rất dâm đãng.
Khi âm vật cọ xát vào đôi chân đang mở rộng của anh, anh theo bản năng muốn khép chân lại, Trần Vãn Chu cau mày thở hổn hển, kiềm chế động tác mở rộng hai chân ra. Anh nhìn thấy ngón tay chạm vào phần dưới của dương vật đã bị đẩy ra ngoài gần hết, dùng một lực nhẹ nhàng với món đồ chơi khiến anh đạt khoái cảm cách đây không lâu lại bị đẩy sâu vào âm đạo, chỉ còn chừa lại chiếc nhẫn được buộc bằng một sợi dây màu đen lộ ra bên ngoài.
Miệng âm hộ đóng mở liên tục lộ ra một chút màu đỏ tươi từ bên trong, chất lỏng phun ra từ miệng nhỏ tích tụ ở đầu vòng có dây buộc, tạo thành một giọt nước tròn dính nhớp, phải mất một thời gian dài mới nặng nề rơi xuống.
Sợi dây đủ để quấn hai vòng quanh eo của Trần Vãn Chu được cắt theo độ dài thích hợp, một chiếc nhét vào giữa mông anh, một chiếc quấn quanh người anh, tỉ mỉ buộc ở hông để trang trí. Sợi dây còn lại buông thõng xuống hai bên chân khiến làn da ở đó trở nên trắng mịn hơn.
Trần Vãn Chu vươn tay ra, muốn chạm vào những ngón tay đang nghịch sợi dây, nhưng giữa chừng chợt nhớ ra điều gì đó liền dừng lại. Sau đó bàn tay đang giơ lên liền bị người kia giữ lại, người kia dùng móng tay nhẹ nhàng chạm vào bàn tay của Trần Vãn Chu.
Một cảm giác ngứa ngáy không mấy mãnh liệt từ lòng bàn tay nổi lên, chỉ trong chốc lát lan ra bốn phía như dòng điện, Trần Vãn Chu cảm thấy lòng bàn tay và cổ tay đều tê dại, mềm đến mức gần như không có chút sức lực nào.
Như đáp lại hành động của Trần Vãn Chu, Kỳ Dương cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay của anh.
Đôi môi mềm mại chạm vào liền rời đi như chuồn chuồn lướt nước, nhưng hơi lạnh chạm vào lại giống như tia lửa, đốt cháy ngọn lửa ầm ĩ trong phút chốc, nhiệt độ thiêu đốt cuốn đi mọi giác quan xung quanh trong nháy mắt.
Ngón tay trong lòng bàn tay co quắp khó chịu, Trần Vãn Chu vô thức muốn rút tay lại, nhưng Kỳ Dương lúc này đã gia tăng sức lực hơn, ngừng mọi động tác. Ngay sau đó, một cảm giác trơn trượt mềm mại truyền đến, chậm rãi từ đầu ngón tay truyền đến kẽ hở giữa các ngón tay. Tầm nhìn bị hạn chế, Trần Vãn Chu sững sờ một lúc mới nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Anh không tự chủ mà di chuyển ngón tay, cố gắng tránh né động tác của người kia, nhưng anh không ngờ rằng trong khoảnh khắc tiếp theo, ngón tay của anh sẽ tiến vào một nơi ẩm ướt và chật hẹp.
Rõ ràng... anh không thể nhìn thấy cái gì cả.
"Ừm..." Đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng cọ xát vào những ngón tay rất nhạy cảm, gây ra cảm giác ngứa ngáy như có dòng điện xoẹt qua, giống như chất lỏng bị vải thấm vào từng bộ phận, khiến Trần Vãn Chu không thể nguôi ngoai, nhưng cũng không thể bỏ qua. Không khỏi ậm ừ, những ngón tay mềm mại lại tê dại vì bị người kia vừa liếm vừa hôn, Trần Vãn Chu cuộn tròn ngón tay lại cố gắng rút nó ra khỏi miệng Kỳ Dương nhưng không thành công vì cổ tay anh đang bị cậu giữ chặt. Anh cắn nhẹ môi dưới, cố chịu đựng những tiếng rên rỉ sắp nhảy ra khỏi cổ họng, âm đạo vô cớ đau nhức và tê dại.
Lúc trước ở trong mơ, hành vi của người này rõ ràng thẳng thắn và đơn giản hơn rất nhiều, sẽ không giở nhiều chiêu trò như bây giờ. Lời tra hỏi đang quanh quẩn trên đầu lưỡi, cuối cùng cũng bị nuốt xuống, lông mi Trần Vãn Chu khẽ run lên, đôi mắt ngấn nước rời khỏi bàn tay đang nắm cổ tay mình, rơi vào góc phòng trong trạng thái tự lừa dối chính bản thân mình. Nhưng các giác quan của cơ thể không trở nên buồn bã được.
Trần Vãn Chu có thể cảm nhận được ngón tay mình bị liếm từng cái một, cảm giác ướt át lan dần qua từng tấc da tấc thịt, những chiếc răng cứng hơn rất nhiều so với môi và lưỡi của người kia, thỉnh thoảng nắm lấy đầu ngón tay anh, hoặc là chạm nhẹ vào. Các khớp xương gồ lên trong mơ hồ, Trần Vãn Chu thậm chí còn cảm thấy bàn tay mình đang bị liếm, đùa giỡn đã trở thành một cơ quan dùng để nắm bắt lấy những khoái cảm, mỗi cái chạm vào của người kia đều biến thành một cơn ngứa ngáy xuyên thấu tận xương tủy, khiến cho lý trí của Trần Vãn Chu liền tan chảy và trộn lẫn vào tình yêu dính chặt lấy người kia.
Người kia dùng đầu lưỡi ấn vào đầu ngón tay của Trần Vãn Chu, đẩy ngón tay của mình ra khỏi miệng, lúc chuẩn bị rời đi hoàn toàn, người kia lại há miệng nuốt hết tất cả các ngón tay vào, Kỳ Dương cố ý mút ngón tay Trần Vãn Chu trong miệng mình, phát ra âm thanh ừng ực. Bàn tay còn lại của cậu nhẹ nhàng ấn vào chiếc nhẫn đã bị nước dâm của Trần Vãn Chu làm ướt hoàn toàn, đoạn sợi dây nhỏ xuyên qua chính giữa cũng đã được ngâm bên trong từ lâu, trên đó còn bôi thêm một lớp nước nhớp nháp. Dưới ánh sáng xuyên thẳng vào khe mông của Trần Vãn Chu mà không cần tốn nhiều công sức, Kỳ Dương tìm thấy khe hở chật hẹp và mềm mại, liền dùng đầu ngón tay xoa xoa qua lại.
Cơn ngứa ngáy nóng ran lan ra từ vùng bị người kia xoa nắn, càng ngày càng không thể chịu nổi vì có chút lạnh lẽo, Trần Vãn Chu quay đầu sang một bên, nức nở mà vùi mặt vào gối, nhưng cặp mông tròn trịa mềm mại của anh lại đang cảm nhận được khoái cảm vô thức nâng nó lên khiến Kỳ Dương di chuyển dễ dàng hơn.
Bản thân Trần Vãn Chu chưa bao giờ đụng vào nơi này, nhưng nếu người kia muốn...
"...A..." Những ngón tay lạnh lẽo cọ vào âm hộ mềm mại đang rỉ nước, cùng với chất lỏng bị ép chảy vào cái lỗ chật hẹp phía sau, Trần Vãn Chu không khỏi rên rỉ mà toàn thân co rút lại. Âm hộ siết chặt thứ bên trong lại. Dù là khó chịu hay vui sướng, nước mắt liền ứa ra nơi khóe mắt, anh lại vô thức dụi chúng xuống gối, khiến trên má anh có chút ươn ướt.
Kỳ Dương dừng động tác lại, dùng răng nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngón tay của Trần Vãn Chu, hôn lên cổ tay anh, sau khi thấy Trần Vãn Chu thả lỏng một chút, cẩn thận rút ngón tay ra lại chậm rãi đẩy vào.
Có lẽ chính là lần chạm đầu tiên đã khiến sức chịu đựng của Trần Vãn Chu không còn chút nào nữa, hoặc có lẽ là do lúc này anh đang ở trong trạng thái cực kỳ nhạy cảm, Kỳ Dương thậm chí còn không có làm thêm bất kỳ động tác thừa thãi nào mà chỉ vô tình xoa xoa trong lúc đó. Đâm mạnh sau khi đi qua tuyến tiền liệt, Trần Vãn Chu liền khóc rồi bắn tinh. Tinh dịch màu trắng nhớp nháp để lại vài dấu vết ở bụng dưới của anh, chậm rãi rơi dọc theo dương vật của Trần Vãn Chu, lộ ra một mớ hỗn độn nhưng lại rất phù hợp với dáng vẻ hiện tại của chủ nhân.
Kỳ Dương buông tay đang nắm cổ tay Trần Vãn Chu ra, dùng ngón tay bắt lấy một ít chất lỏng màu trắng đục đang chảy xuống, nhẹ nhàng quẹt lên trên bề mặt dương vật của anh, nhìn một ít độ trắng loãng được thêm vào, khóe miệng Kỳ Dương hơi nhếch lên, cậu liền cúi đầu xuống, liếm nhẹ nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro