🐟Chương 30🐟
Sao em chỉ ra ngoài mua đồ cũng có thể bị người ta chạy tới bắt chuyện vậy?
-----------------
Quyền khai phá miếng đất Tây giao kia vẫn luôn không lấy được, đổ một số tiền lớn vào đó, hiện tại Tiêu Sí Hành đi khắp nơi móc nối quan hệ, gấp đến độ muốn bốc hoả.
Nghe nói Đường Lạc có quan hệ tốt với cháu ngoại trai của cục trưởng Vương, Tiêu Sí Hành gọi điện thoại cho Đường Lạc, muốn nhờ hắn làm cầu nối để làm quen.
Đường Lạc nghe thấy thỉnh cầu này thì vô cùng xấu hổ, từ sau khi tham gia tiệc sinh nhật của giáo sư Vương, Hồ Chính Đình cũng không liên lạc lại với hắn, quan hệ bạn bè nhiều năm đột nhiên trở nên phai nhạt.
Đường Lạc đổ tất cả những chuyện kì quái này lên đầu cái đứa sao Tang Môn là Đường Dục, nếu không phải tại cậu, hắn cũng không đến nỗi phải mất mặt như vậy?
Đường Lạc luôn luôn kiêu ngạo, tất nhiên sẽ không nói cho Tiêu Sí Hành biết nguyên nhân hắn và Hồ Chính Đình rạn nứt, hắn thoái thác nói: "Gần đây Chính Đình đang ra ngoài du lịch, chờ hắn trở về tôi sẽ hỏi giúp anh?"
Nếu chuyện này mà chờ được, Tiêu Sí Hành đâu cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của Đường Lạc.
Tiêu Sí Hành sứt đầu mẻ trán nói: "Để anh nghĩ biện pháp khác vậy."
Đường Lạc nói vài câu quan tâm chuyện công việc và vết thương của hắn, sau đó hỏi: "Anh đã gặp Đường Dục chưa?"
Nói đến Đường Dục, Tiêu Sí Hành càng thêm phiền lòng.
Sau ngày hôm đó, Tiêu Sí Hành đã gửi rất nhiều tin nhắn cho Đường Dục, Đường Dục không trả lời bất cứ tin nhắn nào, số điện thoại của hắn thì bị kéo đen, Tiêu Sí Hành đành phải đổi số gọi cho cậu, ngay từ đầu Đường Dục còn tiếp, sau khi nghe thấy giọng hắn liền lập tức cúp, gọi nhiều lần quá cậu trực tiếp khóa máy luôn.
Hai ngày nay, điện thoại Đường Dục vẫn luôn trong trạng thái khóa máy.
Tiêu Sí Hành phiền muộn nói: "Gặp rồi."
Đường Lạc biết Đường Dục rất thích Tiêu Sí Hành, vì muốn Tiêu Sí Hành đi gặp cậu thêm vài lần nữa, ngữ khí Đường Lạc vô cùng ôn nhu: "Có thời gian thì anh giúp tôi khuyên bảo nó một chút, nó nghe lời anh nhất mà."
Nếu là trước kia, Tiêu Sí Hành cảm thấy đây là điều đương nhiên, nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy châm chọc.
Đường Dục nhìn thấy hắn liền chạy, ngay cả một câu cũng không thèm nghe hắn nói, khuyên bảo như thế nào?
Hơn nữa hiện tại hắn thật sự không có tâm tình đi quản Đường Dục.
Cúp điện thoại, Tiêu Sí Hành ngửa đầu tựa lưng vào ghế.
Không biết vì sao, so với việc bị Đường Lạc đối xử không xa không gần, hắn càng không tiếp thu được việc Đường Dục xa cách hắn, rõ ràng từ nhỏ đã thích đi theo hắn, trắng trợn táo bạo thích hắn, tại sao lại đột nhiên trở nên như vậy, nhìn thấy hắn giống như nhìn thấy quỷ?
Miếng đất Tây giao kia đã khiến hắn khổ sở đau đầu biết bao nhiêu, bây giờ cậu còn muốn trốn tránh hắn.
Đây không phải là chuyện mà Đường Dục có thể làm!
Tiêu Sí Hành nhíu mày.
Là Tần Thời Luật!
Nhất định là hắn!
Không biết hắn đã làm gì với Đường Dục, uy hiếp em ấy sao?
Tiêu Sí Hành đau đầu nhéo nhéo ấn đường.
Hai ngày này hắn vẫn luôn không dám nghĩ nguyên nhân vì sao Đường Dục lại ngồi xe lăn, Tần Thời Luật tàn nhẫn độc ác như thế nào hắn đã sớm biết, hắn cũng chưa từng quan tâm Đường Dục ở bên Tần Thời Luật có phải chịu tổn thương gì hay không, nhưng khi nghĩ đến có lẽ Đường Dục bị hắn ta đánh gãy chân, trong lòng Tiêu Sí Hành vẫn có chút thắt lại.
Cửa văn phòng bị người gõ hai cái, Tiêu Ngạn Thu đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy Tiêu Sí Hành ngồi ngửa đầu ở bên kia, Tiêu Ngạn Thu hỏi: "Vừa rồi anh gọi điện cho em thì máy bận, em đang gọi ai à?"
Tiêu Sí Hành vuốt mặt: "Đường Lạc có quan hệ tốt với cháu ngoại trai của cục trưởng Vương, gọi cho cậu ấy hỏi có thể hẹn giúp một buổi gặp mặt hay không."
Nghe hắn nhắc tới Đường Lạc, Tiêu Ngạn Thu nhìn hắn một cái: "Bữa tiệc sinh nhật của giáo sư Vương ngày hôm đó, anh đã nói với em rồi, em không hỏi cậu ta sao?"
"Nói cái gì?" Tiêu Sí Hành hỏi xong mới nhớ ra, "Là chuyện anh nói cậu ấy bị mất mặt ở Vương gia? Em biết rồi, là vì Đường Dục."
Nói như vậy cũng không sai, quả thật là vì Đường Dục, nếu Đường Dục không nổi bật như vậy, không vạch trần đồ sứ của Đường Lạc là giả, Đường Lạc cũng sẽ không bị mất mặt.
"Anh." Tiêu Sí Hành dừng một chút, nói: "Nếu em muốn nộp đơn ly hôn thay Đường Dục, anh cảm thấy tỉ lệ thắng là bao nhiêu?"
Một câu 'Đầu óc em có bệnh hả' tới bên miệng lại nuốt trở vào, hắn nhìn Tiêu Sí Hành: "Em lại muốn làm gì?"
Tiêu Sí Hành muốn trả thù, lúc trước đưa Đường Dục đến bên cạnh Tần Thời Luật là do hắn biết Tần Thời Luật dầu muối đều không ăn, chỉ có một mình Đường Dục mới có thể lọt vào mắt hắn.
Hiện tại hắn muốn cho Tần Thời Luật nếm thử, đồ vật thuộc về hắn bị người khác cướp đi sẽ có cảm giác gì!
Hắn có thể đưa Đường Dục tới, cũng có thể đưa Đường Dục đi, hắn muốn cho Tần Thời Luật biết, người Đường Dục thích từ đầu tới cuối đều là hắn, Tiêu Sí Hành!
Tiêu Sí Hành biết chắc chắn Tiêu Ngạn Thu sẽ không đồng ý chuyện này, hắn cũng không ngu đến mức nói chuyện này ra ngoài, hắn biết anh hắn xót Đường Dục: "Hai ngày trước em đi thăm Tiểu Dục, hình như chân của em ấy bị gãy."
Nghe vậy, Tiêu Ngạn Thu ngẩn ra: "Em nói cái gì?"
Tiêu Sí Hành biết anh hắn sẽ không mặc kệ Đường Dục: "Tần Thời Luật chính là người điên, Tiểu Dục ở bên cạnh hắn chắc chắn sẽ không sống tốt, vốn dĩ Lâm gia bên kia làm ăn cũng không sạch sẽ, hắn có thể vượt qua mấy người chú của mình lấy được quyền khống chế công ty, còn không phải là do ỷ vào có Lâm gia chống lưng hay sao, thủ đoạn của hắn có thể sạch sẽ bao nhiêu?"
Lâm gia là nhà mẹ đẻ của mẹ Tần Thời Luật, thời trẻ Lâm gia là hắc đạo lập nghiệp, về sau tới cậu của hắn cũng là hắc bạch đều ăn, hiện giờ tuy mặt ngoài là kinh doanh mua bán đứng đắn, nhưng những thứ dơ bẩn ở sau lưng sao có thể dễ dàng vứt bỏ sạch sẽ được?
Tiêu Ngạn Thu không muốn biết thủ đoạn của Tần Thời Luật có sạch sẽ hay không, hắn hỏi Tiêu Sí Hành: "Vừa rồi em nói chân Tiểu Dục bị gãy là chuyện thế nào?"
"Em cũng không biết." Tiêu Sí Hành nói: "Ngày đó em đi gặp em ấy, em ấy ngồi trên xe lăn, nhìn thấy em liền muốn bỏ chạy, em nghi ngờ em ấy bị Tần Thời Luật uy hiếp. Anh, em muốn đón em ấy về, anh nói rất đúng, em không nên đưa em ấy tới bên cạnh Tần Thời Luật, tốt xấu gì em ấy cũng lớn lên bên cạnh chúng ta, em không đành lòng nhìn em ấy chịu khổ."
Lời này thật sự khiến Tiêu Ngạn Thu dao động, nhưng nghĩ đến dáng vẻ Đường Dục đưa ảnh chụp giấy hôn thú cho hắn xem vào tiệc mừng thọ ở Vương gia...... Đó là biểu hiện của một người bị cưỡng ép sao?
Tuy Tiêu Ngạn Thu cũng muốn đón Đường Dục về, nhưng......
Tiêu Ngạn Thu nói: "Đoàn luật sư của Lâm gia ngay cả chết cũng có thể nói thành sống, em muốn Đường Dục ly hôn với hắn, trừ phi Tần Thời Luật tự mình nhả ra, nếu không em có mời một trăm luật sư tới cũng vô dụng. Hơn nữa em đã hỏi Đường Dục chưa? Em ấy sẽ đi theo em chứ?"
Câu hỏi cuối cùng kia như chạm đến tự tôn của Tiêu Sí Hành, hắn khẳng định nói: "Em ấy sẽ!"
Hắn tin chắc Đường Dục vẫn còn tình cảm với hắn, nhiều năm như vậy, Đường Dục tuyệt đối sẽ không thay lòng, nhất định là do Tần Thời Luật làm gì đó mới có thể khiến em ấy sợ hãi như vậy.
************
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad OdaIris290 và Wordpress OdaIris. Mọi trang khác đều là ĂN CẮP. Hãy ủng hộ trang chính chủ ('▽'ʃ♡ƪ)
************
Đường Dục xác thật bị Tần Thời Luật làm gì đó mới phải ngồi xe lăn, hai ngày nay bị Tần Thời Luật cưng đến mức không cần tự mình lên lầu hay xuống lầu, nếu không biết sẽ thật sự cho rằng chân cậu bị Tần Thời Luật đánh gãy.
Đường Dục cũng chậm rãi phát hiện, Tần Thời Luật rất thích ôm cậu, đặc biệt là cậu chủ động muốn hắn ôm, Tần Thời Luật chẳng những không cự tuyệt, tâm tình còn rất vui vẻ.
Đường Dục cảm thấy chuyện này thật sự quá phù hợp với tâm nguyện của cậu, dùng ít sức còn có thể lấy lòng Tần Thời Luật, quả thực là đẹp cả đôi đường.
Ngày đó Đường Dục vội vàng chạy về, dì Trương còn tưởng bọn họ lại cãi nhau, kết quả hai ngày nay, hai người hòa làm một như hình với bóng, dì Trương rất vui mừng: "Tiểu Đường thiếu gia gần đây càng ngày càng dính ngài."
Tần Thời Luật cũng cảm thấy như vậy, không biết có phải do bị Tiêu Sí Hành dọa hay không, hai ngày nay cậu cứ luôn nhão nhão dính dính tìm hắn ôm, nhõng nhẽo làm nũng như mèo con.
Nếu không phải Đường Dục không thích tới công ty, hắn hận không thể 24 giờ đều giữ chặt cậu ở bên người.
"Tần Thời Luật."
Đường Dục ở trong nhà ấm trồng hoa kêu hắn.
Cửa kính nhà ấm trồng hoa không đóng, Tần Thời Luật đi tới: "Làm sao vậy?"
Hoa Đường Dục trồng phải được nuôi dưỡng trong môi trường ẩm lạnh, nhiệt độ trong nhà ấm trồng hoa quá thấp, Đường Dục mặc quần áo có chút dày, cậu vẫy vẫy xẻng nhỏ trong tay, "Nhà ấm trồng hoa khô quá, em muốn mua một cái máy tạo độ ẩm, anh biết chỗ nào có chợ hoa không?"
Cái này thì Tần Thời Luật biết.
Còn tiếp~~
Pass chương 30: Đường Dục đã chơi gì với Vương Hưng Hải vào bữa tiệc mừng thọ.
Gợi ý: 6 kí tự. (c*****)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro