Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Giờ nghỉ trưa, khuôn viên trường người đến người đi, một số học sinh đang trò chuyện vui đùa với nhau, số còn lại thì vội vã với sách vở trên tay. Học sinh của Cao Trung Hoàng Hàm đều có xuất thân bất phàm, có thể đủ điều kiện đi học ở đây, cha mẹ đều là những nhân vật lớn ở tinh tế vì ở đây là học viện hoàng gia mà Hoàng tử Đế quốc theo học.

Hạ Thừa Lãng cả người dựa vào bóng cây, hai tay cắm vào túi quần, trong miệng ngậm điếu thuốc, ánh mắt nhìn về một điểm không xác định trên bầu trời, một cơn gió thổi qua, lá cây rơi trên đầu anh, anh thiếu kiên nhẫn mà duỗi tay gạt đi.

Ven đường, lúc đi qua bên người anh nhóm học sinh đều lén lút nhìn trộm. Anh lớn lên đẹp trai, hút thuốc là hành vi càn quấy thu hút sự chú ý, nhưng mọi người chỉ dám liếc nhìn anh một cái liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt đi lướt qua người anh.

Ở trường tất cả mọi người đều biết Hạ Thừa Lãng là người không dễ chọc, Hạ Thừa Lãng là cháu của hoàng hậu hiện tại, sau lưng có nhà họ hạ Hạ làm chỗ dựa. Tuy rằng cha Hạ Thừa Lãng đã qua đời, Hạ gia không còn được như trước nhưng chung quy vẫn là danh môn vọng tộc, thế lực hùng hậu, không thể khinh thường.

Trong trường ngoại trừ Nhị hoàng tử Thịnh Sầm không ai dám trêu chọc Hạ Thừa Lãng, không chỉ vì gia thế của anh mà còn vì tự bản thân anh, đánh nhau, hút thuốc, uống rượu một cái cũng không thiếu, là danh xứng với thực ‘bại gia tử’. Sau lưng mọi người đều nói Hạ gia đến thế hệ này của anh xem như hoàn toàn xong rồi.

Nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu hoàn cảnh sa sút, Trăn Vi phu nhân càng hung hăng, ngang ngược. Tin tức Thịnh Liên hoàng tử muốn thượng vị lan truyền nhanh chóng, ở bên ngoài truyền đến phong sinh thủy khởi, bất quá sự việc này cũng không ảnh hưởng đến bên trong trường học. Thịnh Liên là tư sinh tử (con riêng) cũng không có tư cách học tại Cao Trung Hoàng Hàm, Hạ Thừa Lãng và Thịnh Sầm như cũ vẫn là nhân vật phong vân trong trường.

Hạ Thừa Lãng bị ánh mắt dè dặt của mọi người nhìn đến có chút không kiêng nhẫn cuối cùng phun ra một vòng khói, dập tắt thuốc tùy tiện ném vào thùng rác cách đó không xa.

Xung quanh anh được bao quanh bởi một đám không học vấn, không nghề nghiệp, "bại gia tử" giống anh. Tóc nhuộm đến đủ loại màu sắc, khi nhìn thấy anh vứt điếu thuốc vào thùng rác liền hoan hô một tiếng, trong đó Trần Thiệp cùng anh quan hệ tốt nhất, vịnh lên bả vai anh nói: “Kỹ thuật này của Hạ ca thùng rác cũng có thể dùng làm rổ”

Hạ Thừa Lãng khóe miệng hơi co giật một chút, thì thào: “ Tôi đi về trước.”

Trần Thiệp đi theo, đi đến bên cạnh anh, nhìn anh rồi hỏi: “Cậu làm sao hôm nay tâm trạng không tốt?”

Hạ Thừa Lãng mắt nhìn phía trước, không chút để ý nói: “Quá nhàm chán.”

Trần Thiệp gật đầu, rất là đồng ý, “Gần đây có chút không thú vị, cũng không có người dám tới khiêu khích chúng ta, đã lâu không động qua tay, cuộc sống thật đúng là nhàm chán a.”

Hạ Thừa Lãng không tỏ ý kiến khẽ “Ừm” một tiếng, ánh mặt trời có chút chói mắt, anh hơi hơi cúi đầu nhìn dưới chân, vừa mới đi được vài bước, một người bỗng nhiên đứng trước mặt anh, đổ bóng xuống dất.

Anh thần sắc lười biếng mà ngáp một cái, xem ra lại có người không biết sống chết chạy tới cho anh đỡ buồn chán, anh hơi cong khóe môi, ngước mắt qua xem, đầu tiên là thấy được một cái cằm nho nhỏ, sau đó là đôi môi thanh tú, cái mũi cao thẳng, cuối cùng anh đối mắt với một đôi mắt xinh đẹp.

Một Omega vô cùng xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, không có chút nào là nữ tính. Bây giờ đã là giữa trưa, ánh mặt chiếu sáng trên má Omega, làn da trắng nõn, đôi mắt xinh đẹp mang theo vạn phần cự tuyệt người, xa cách và lạnh lẽo.

Hạ Thừa Lãng hơi hơi nhướng mày, Omega tuy rằng làm người kinh diễm, nhưng anh gặp qua không ít Omega xinh đẹp nên cũng không quá kinh ngạc, chỉ là cảm thấy trước mắt tỏa sáng một chút.

“Chuyện gì?” Hạ Thừa Lãng dưa tay xoa xoa lỗ tai, đối mặt với mỹ nhân, thái độ của anh tốt hơn một chút, cũng bớt nóng nãy.

Thang Lục Viên đứng ở trước mặt Hạ Thừa Lãng, lạnh lùng nhìn anh ta, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa lửa giận, “Cậu là người ngày hôm qua làm phiền Thang Thất Viên sao?”

“Thang…… Thất Viên?” Hạ Thừa Lãng hơi hơi nhướng mày.

Trần Thiệp ở bên cạnh nhắc nhở, “Là người vẫn luôn đi theo Sầm ca.”

Hạ Thừa Lãng suy nghĩ một chút, quả thật có chuyện như vậy, tiểu tử kia vẫn luôn quấn lấy anh họ của anh, nhờ anh họ của anh nộp bài tập giúp, cho nên hôm qua anh mới ngăn cản tiểu tử kia, bất quá tiểu tử kia lớn lên trắng trắng nộn nộn, vừa thấy liền không thể đánh, anh liền không có thật sự làm gì tiểu tử kia, huống chi anh vừa mới nói tiểu tử kia một câu, anh họ của anh liền ngăn anh lại.

Sau khi suy nghĩ xong, anh hơi ngước mắt đánh giá người trước mặt, phát hiện Omega này cùng tiểu tử kia lớn lên có chút giống nhau, chần chờ nói: “Cậu là cậu ta……”

Vẻ mặt của Thang Lục Viên vẫn lạnh băng như cũ, “Tôi là anh trai của nó, cậu thừa nhận rồi sao?”

Hạ Thừa Lãng câu môi, không chút để ý đáp: “Đúng, có chuyện như vậy.”

Thang Lục Viên tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn thẳng anh, sau đó cực kỳ nhanh,  ra tay, đánh một quyền vào trên sườn mặt anh.

Hạ Thừa Lãng đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đánh một cú, vươn tay che lại má đau nhức, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Thang Lục Viên, đây vẫn là lần đầu có người dám đánh anh như vậy kể từ khi anh đến Cao Trung Hoàng Hàm.

Trần Thiệp đứng ở một bên, xem mà ngẩn người, ở trường chưa từng có ai dám động vào Hạ Thừa Lãng, Thang Lục Viên thế nhưng đánh Hạ Thừa Lãng trước mặt nhiều người như vậy, là không muốn sống nữa sao?

Hắn vội vàng đỡ lấy Hạ Thừa Lãng, đối Thang Lục Viên quát: “Cậu làm cái gì?”

Thang Lục Viên lạnh lùng nói: “Cú đấm này là cho cậu, về sau cậu muốn tìm Thang Thất Viên gây phiền toái hoặc là muốn trả thù cậu có thể trực tiếp tới tìm tôi.”

Cậu ta nói xong không có cho Hạ Thừa Lãng cơ hội phản bác, xoay người liền rời đi.

Hạ Thừa Lãng đầu lưỡi liếm một chút vết thương bên khóe miệng, nhìn bóng lưng của Thang Lục Viên, mắt hơi híp lại.

Thang Lục Viên vừa rồi ra tay sạch sẽ lưu loát, ánh mắt sắc bén sáng ngời, trước  nay Omega ở trong mắt anh vẫn luôn mềm mại, mỏng manh, anh chưa từng thấy Omega như vậy bao giờ.

“Cậu ấy tên gọi là gì?”

Trần Thiệp trả lời: “Thang Lục Viên, có muốn để ca tìm vài người dạy dỗ lại cậu ta không?” Hắn tạm dừng một chút, Thang Lục Viên lớn lên xinh đẹp, lòng yêu cái đẹp mỗi người đều có, hắn ít nhiều có chút không đành lòng, nhưng Thang Lục Viên dám động thủ đánh Hạ Thừa Lãng, Hạ Thừa Lãng nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu ta.

Trần Thiệp suy nghĩ một chút, nhịn không được khuyên nhủ: “Dù sao cũng là một Omega, đừng đánh quá mạnh, chỉ cần cho cậu ta một bài học là được……”

Hạ Thừa Lãng nhìn thật sâu vào bóng lưng mãnh mai nhưng rắn rỏi của Thang Lục Viên, thẳng đến khi biến mất mới thu hồi ánh mắt, vươn ngón tay ra vuốt vết thương bên môi, anh cúi đầu nhìn vết máu trên tay hơi hơi mỉm cười, “Thật thú vị, tôi muốn theo đuổi cậu ta.”

Trần Thiệp im giọng dừng lại, vẻ mặt không thể tưởng tượng được hỏi, “Cậu muốn theo đuổi cậu ta? Không phải đánh cậu ta?”

Hạ Thừa Lãng tầm mắt nhẹ liếc hắn một cái, “Ừm, theo đuổi cậu ấy.”

Trần Thiệp trầm mặc trong chốc lát, vẫn là nhịn không được hỏi: “Cậu chẳng lẽ là…… Cuồng chịu ngược?
Người khác lời ngon tiếng ngọt theo đuổi cậu, cậu không thích, vừa đánh cậu một cái cậu liền thích đó sao?”

Hạ Thừa Lãng có vẻ ngoài ưa nhìn, gia thế tốt, trong trường học có rất nhiều người theo đuổi Hạ Thừa Lãng, chính là cậu ấy cũng chưa từng liếc nhìn bọn họ một cái, điều này khiến ai cũng nghĩ rằng gia đình đã sớm đính hôn cho cậu ấy cho nên cậu ấy mới thanh tâm quả dục như vậy.

“Nói bậy gì đó.” Hạ Thừa Lãng duỗi tay đấm hắn cái, nhàn nhạt nói: “Dù sao cũng là nhàn rỗi nhàm chán, Thang Lục Viên này còn rất thú vị, tôi đã lâu không có gặp được người thú vị như vậy, cùng chơi với cậu ta một đoạn thời gian vậy.”

Anh sờ lên khóe môi khẽ cười nói: “Cậu ta đánh tôi, cũng không thể để yên được.”

Anh nhớ lại, ngoại trừ ông nội, không có ai dám đánh anh như vậy, không thể không nói Thang Lục Viên thật đúng là dũng cảm.

“Ồ……” Trần Thiệp nhịn không được nở nụ cười, “Cậu nói làm sao theo đuổi người ta, nói đến cùng cậu chính là muốn báo thù.”

Hạ Thừa Lãng không bình luận gì, chỉ nói: “Cậu điều tra thông tin của cậu ấy, cậu ấy thích cái gì, học lớp nào, tra rõ ràng giúp tôi.”

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Thừa Lãng, nhún vai, “Cho nên thật đáng tiếc, cậu thân là Alpha, căn bản không nằm trong phạm vi lựa chọn bạn đời của cậu ta.”

Hạ Thừa Lãng cau mày, trầm ngâm một lát mới hỏi: “Thái độ của cậu ấy với Alpha như thế nào?”

“Thái độ khá ôn hòa.” Trần Thiệp gằn từng chữ một nói: “Nhưng cơ hồ là không thể đến gần hơn phạm vi một mét.”

Hạ Thừa Lãng dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ cằm, “Cho nên tôi muốn tiếp cận cậu ấy, ngay từ đầu liền không thể cho cậu ấy biết tôi là Alpha?”

“Về mặt lý thuyết là như thế.” Trần Thiệp gật đầu, vỗ vỗ bờ vai của anh, đồng tình nói: “Nhưng thật đáng tiếc toàn bộ đế quốc đều biết cậu là Alpha.”

Người thừa kế nhà họ Hạ là Alpha, ở đế quốc đây không phải là bí mật, Thang Lục Viên là con trai của Thang tướng quân, không thể không biết chuyện này, cho nên Hạ Thừa Lãng muốn giấu giếm chuyện này căn bản không có khả năng.

“Không cần điều tra, tôi biết.” Trần Thiệp vỗ vỗ ngực, liếc nhìn anh một cái, “Trước kia tôi từng nói cậu nên tới trường nhiều hơn, đừng thường xuyên ra nước ngoài, cậu vừa đi chính là nửa năm, ở trường học thời gian quá ít nên cậu mới có thể không biết Thang Lục Viên.”

“Sao nói nhảm nhiều như vậy, nhanh lên.” Hạ Thừa Lãng trở nên nóng nảy, anh đối Trần Thiệp chính không có kiên nhẫn như vậy.

Trần Thiệp mắt trợn trắng, mở miệng nói: “Thang Lục Viên, cao tam lớp hai, con trai thứ sáu của Thang tướng quân, là một Omega, trong trường học chúng ta có tiếng là băng mỹ nhân, à, đúng rồi, cậu ta còn là một cái đệ khống, trong trường học chúng ta mọi người đều biết, cậu trêu chọc cậu ta thì không có việc gì, nhưng  nếu cậu dám chạm vào Thang Thất Viên, cậu ta nhất định sẽ đánh cậu.”

Hạ Thừa Lãng ngẫm lại ngày hôm qua gặp qua cái kia Thang Thất Viên, hiểu rõ gật đầu, “Còn gì nữa? Cậu ấy thích dạng Alpha nào?”

Trần Thiệp thần sắc có chút khác thường thấp giọng khụ một tiếng, “Cậu ta không thích Alpha.”

Hạ Thừa Lãng hơi hơi nhíu mày, “Cậu ấy thích Beta?”

Trần Thiệp lắc đầu, quỷ dị mà trầm mặc một lát, “Không, cậu ta cũng không thích Beta.”

Hạ Thừa Lãng không kiên nhẫn vuốt tóc, nhìn hắn nói: “Có chuyện thỉnh nhanh một lần nói xong.”

Trần Thiệp thở dài một hơi, dứt khoát nói: “Cậu ta đã từng nói qua, cậu ta tương lai muốn tìm một Omega làm bạn đời.”

“……Omega?” Hạ Thừa Lãng có chút kinh ngạc, tinh tế người đều biết, Omega mỗi lần phát tình thời điểm, thân thể đều sẽ mềm mại vô lực, hai cái Omega ở bên nhau, lúc phát tình căn bản không có biện pháp chiếu cố đối phương, cũng không có biện pháp làm dịu phản ứng của cơ thể.

Trần Thiệp gật đầu, nói thật: “Cậu ta lớn lên đẹp, trong trường học tự nhiên có rất nhiều người theo đuổi. Có một lần Alpha muốn lợi dụng tin tức tố làm cậu ta thần phục, kết quả bị cậu ta tẫn cho một trận, cậu ta còn nói sau này sẽ không cùng Alpha ở bên nhau mà sẽ tìm một Omega làm bạn đời. Chuyện này lúc ấy ở trong trường gây ra một chấn động không nhỏ, mọi người thường xuyên nói về nó. Một Omega muốn cùng Omega ở bên nhau đúng là chuyện không thể tưởng tượng được.”

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Thừa Lãng, nhún vai, “Cho nên thật đáng tiếc, cậu thân là Alpha, căn bản không nằm trong phạm vi lựa chọn bạn đời của cậu ta.”

Hạ Thừa Lãng cau mày, trầm ngâm một lát mới hỏi: “Thái độ của cậu ấy với Alpha như thế nào?”

“Thái độ khá ôn hòa.” Trần Thiệp gằn từng chữ một nói: “Nhưng cơ hồ là không thể đến gần hơn phạm vi một mét.”

Hạ Thừa Lãng dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ cằm, “Cho nên tôi muốn tiếp cận cậu ấy, ngay từ đầu liền không thể cho cậu ấy biết tôi là Alpha?”

“Về mặt lý thuyết là như thế.” Trần Thiệp gật đầu, vỗ vỗ bờ vai của anh, đồng tình nói: “Nhưng thật đáng tiếc toàn bộ đế quốc đều biết cậu là Alpha.”

Người thừa kế nhà họ Hạ là Alpha, ở đế quốc đây không phải là bí mật, Thang Lục Viên là con trai của Thang tướng quân, không thể không biết chuyện này, cho nên Hạ Thừa Lãng muốn giấu giếm chuyện này căn bản không có khả năng.

......................
HuiHui: sau khi làm xong chương 1 thì laptop của tui tạch.... Nên....🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro