Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31

༻❁༺

Nước qua khỏi mặt, đồng thời ướt đẫm vạt áo trước, cũng làm kinh động đến Ngu Khâm.

Yến Vân Hà ngẩng mặt lên, khuôn mặt được rửa sạch, tuy nhiên cả người y đều đã ướt sũng.

Tóc trước trán ướt thành từng sợi, rủ xuống đầu chân mày, nhìn y giống hệt một chú chó con dính mưa.

Cũng may nhịp tim mất phanh kia dường như đã bị chủ nhân bất thình thình "dội nước lạnh" làm chấn động, thế nên đã chậm lại một chút, yên ổn đập trong lồng ngực.

Yến Vân Hà quay lại nhìn Ngu Khâm, quả nhiên nhịp tim không còn đập rộn lên nữa, mà Ngu Khâm thì đang nhìn y bằng ánh mắt như đang nhìn thứ gì rất khó hiểu.

Sau đó, Ngu Khâm cầm đôi đũa rơi trên bàn cất đi, trầm ngâm một hồi mới nói: "Lát nữa nhớ thay nước trong vại."

Hắn không hỏi Yến Vân Hà lý do đột nhiên phát điên, có lẽ theo quan điểm của Ngu Khâm, Yến Vân Hà vốn là kiểu người ngày thường vẫn hay làm ra những hành động bất thường thế này.

Ngu Khâm dùng khăn tay xoa xoa đuôi mắt, đại khái là há miệng mắc quai[1], đối với lần trêu chọc này của Yến Vân Hà, hắn chỉ làm mặt lạnh, liên tục lau đi lau lại đến khi vết phấn son không còn nữa.

[1] Há miệng mắc quai có thể hiểu như lỡ nhận hối lộ của người khác nên không dám tố cáo sai lầm của họ.

Yến Vân Hà chăm chú nhìn Ngu Khâm, thầm nghĩ thà đừng lau cho rồi, không biết khăn tay làm bằng chất liệu gì nữa, mới lau vài cái đã mài đỏ đuôi mắt.

Nhìn một bên gò má kia, tựa như người đã khóc. Ngu Khâm mà khóc sao, hắn vô tình thế kia thì lấy đâu ra nước mắt.

Yến Vân Hà chống cằm quan sát Ngu Khâm ăn hết mấy món kèm bên trong xong rồi lại húp nước dùng: "Ngon đúng không, đây chính là tuyệt chiêu đặc biệt của ta đấy."

Ngu Khâm gật đầu nói: "Cũng được."

Cuối cùng, vại nước Yến Vân Hà làm bẩn vẫn là dùng bạc để giải quyết. Y gọi một vài nô bộc thư viện Đông Lâm, đổi một vại nước mới, đun nóng vại nước bẩn rồi mang đến phòng Yến Vân Hà để tối y rửa mặt chải đầu.

Trên đường về, gió đêm se se lạnh, tóc Yến Vân Hà lại ướt hơn phân nửa, y thiếu kiên nhẫn cởi phát quan, dùng đầu ngón tay xoa xoa những lọn tóc.

Cầm đèn lồng quản sự đưa cho, ánh nến ấm áp chiếu sáng Yến Vân Hà trong đêm tối, lông mi dày che đi đôi mắt hời hợt, xương chân mày nối liền sống mũi, làm nên ý vị khó nói thành lời, không giống người Hán.

Nhưng cũng chính vì vậy mới nhận ra, Yến phu nhân mà Vĩnh An Hầu hết mực thương yêu khi còn trể chính là giai nhân tuyệt sắc.

Đảo mắt, Yến Vân Hà phát hiện Ngu Khâm đang nhìn mình, y vui vẻ, cố ý hỏi: "Đẹp lắm hả?"

Không hẳn đẹp, chỉ là hơi ngốc, mặc dù Ngu Khâm không nói gì, tuy nhiên ánh mắt hắn đã nói lên tất cả.

Yến Vân Hà khẽ xì một tiếng, không thèm so đo, cho tay vào ngực áo tìm ngọc bội, rồi đưa cho Ngu Khâm cùng với lọ phấn son: "Cho ngươi."

Ngu Khâm dừng bước, nơi nghỉ ngơi của hắn còn cách không xa, Yến Vân Hà tiền nhiều như nước, hai người bọn họ không ở cùng khu.

Yến Vân Hà không có cảm giác Ngu Khâm muốn nhận, bèn nói: "Cầm đi, đừng nói ngươi cho rằng ta lại trêu ngươi đấy nhé!"

Nơi Ngu Khâm đứng vừa vặn có một cây cột, ánh trăng nhợt nhạt rơi vào nửa người hắn, đèn lồng trong tay, lại không soi sáng được ánh mắt của hắn: "Yến Vân Hà."

Đây là lần đầu tiên hắn chính thức gọi tên Yến Vân Hà, điều này khiến Yến Vân Hà không khỏi khẩn trương.

"Đình chiến từ đây."

Yến Vân Hà ngây người, sau đó toàn thân run rẩy, một lúc sau y mới không nhịn được nữa, cười nói: "Lấy được một tiếng đình chiến của người thật không dễ dàng."

Thật ra cũng dễ, chỉ cần một bát mì là xong.

Ngu Khâm không cười theo y, chậm rãi bổ sung thêm: "Dừng tại đây." Hai câu trước sau nghe như có cùng ý nghĩa, nhưng thực chất lại khác nhau.

Đình chiến từ đây, ý chỉ những gì Yến Vân Hà đã đắc tội với Ngu Khâm, từ giờ phút này không so đo nữa.

Dừng tại đây, có nghĩa mối quan hệ của hai người sẽ không tiến xa hơn, chỉ là những học tử cùng trường không quen biết, tất nhiên cũng sẽ không nhận món quà sinh nhật này.

Ngu Khâm đưa đèn trong tay cho Yến Vân Hà: "Đêm khuya sương dày, đi đường cẩn thận."

Yến Vân Hà nhận đèn lồng, trên cán vẫn còn hơi ấm của một người khác, đáng tiếc tính tình lạnh nhạt của người ấy không ấm bằng hơi ấm còn sót lại này.

Thời gian ngắn ngủi ở sau bếp như hoa trong gương, trăng trong nước.

Mười năm trước Ngu Khâm đã khó gần như vậy thì nói gì đến Ngu Khâm của mười năm sau.

Yến Vân Hà đợi cả đêm ngoài cổng thành, mặt đầy bụi bẩn, thậm chí bánh vụn còn dính lên ria mép, nhếch nhác vô cùng.

Chỉ nhìn bề ngoài, y và Ngu Khâm đang vận cẩm y, đeo mặt nạ vàng đã cách xa vời vợi.

Y không biết Ngu Khâm nhìn mình bao lâu, ước chừng cũng không lâu lắm, bởi vì đối phương đã nhanh chóng cưỡi ngựa băng qua đám đông náo nhiệt, được binh lính nghênh đón, tiến vào kinh thành.

Trần Thanh nhích lại gần y, nói nhỏ: "Đại ca, hắn ta nhìn ngươi lâu lắm đó."

"Không sao đâu, đừng có tật giật mình mà làm loạn trận cước." Yến Vân Hà nói.

Ngu Khâm đích thị có hoài nghi, tuy nhiên một người do chính tay Ngu Khâm giết như y làm sao có thể biến thành người Hồ mà xuất hiện ở kinh thành.

Yến Vân Hà suy nghĩ từ đêm qua đến sáng nay, thời gian y và Ngu Khâm tiếp xúc quá ngắn, chắn chắn bản thân sẽ không lộ bất cứ điều gì.

Nếu tiếp xúc ngắn ngủi như vậy mà Ngu Khâm vẫn có thể nhận ra, vậy thì tên này hoặc là thích thầm y, hoặc là hận y đến tận xương tủy.

Vế trước tuyệt đối không, vế sau lại càng không.

Y và Ngu Khâm năm xưa không phải bạn bè tốt, sau này Ngu Khâm gặp nạn y cũng không giúp được gì, nhưng với tình huống đó, không ai cứu được Ngu gia cả, nói chi một Yến Vân Hà, cho nên Ngu Khâm sẽ không vì vậy mà hận y.

Dù cho bây giờ hắn giết y, đây cũng chỉ là hành sự theo mệnh lệnh của thái hậu.

Càng nghĩ cõi lòng càng lạnh, chuyện xảy ra trên vách núi là bí mật của Yến Vân Hà, là tâm tư khuất sáng của y.

Ngu Khâm đã phát hiện từ khi nào, là ngay từ đầu hay gần đây mới phát hiện, sao đối phương không nói gì với y?

Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, kết cục vẫn là Ngu Khâm đẩy y xuống vực, không một chút nể tình nào.

Mặc kệ Ngu Khâm có cảm giác gì, đó chắc chắn sẽ không như điều mà Yến Vân Hà mong đợi.

Sau khi tiến vào kinh thành, Yến Vân Hà dẫn Trần Thanh đến căn cứ Hoàng Thành ty - một cửa hàng bán điểm tâm.

Với tư cách là tai mắt của hoàng đế, cơ quan thần bí nhất Đại Tấn, căn cứ thật sự lại là một cửa hàng bán điểm tâm, trông thật dân dã. Khi mới bắt đầu nhận trợ lực từ Hoàng Thành ty, Yến Vân Hà cũng có cảm giác như vậy.

Mà mục đích ban đầu lập ra Hoàng Thành ty của hoàng đế chính là để hòa nhập vào dân gian, có mặt khắp mọi nơi, làm được tất cả mọi thứ.

Trong cung đã có Cẩm y vệ, để tránh khỏi mũi nhọn, Hoàng Thành ty buộc phải lánh ở nơi khác.

Thực tế cho thấy, cách này của hoàng đế Thành Cảnh rất hữu hiệu.

So với Cẩm y vệ ngày một lớn mạnh, Hoàng Thành ty chôn sâu trong lòng dân có lúc đạt được hiệu quả bất ngờ.

Yến Vân Hà bảo Trần Thanh ở lại với chưởng quỹ, còn y thì một mình đi vào trong.

Cửa hàng điểm tâm thoạt nhìn khá nhỏ, tuy nhiên nếu vòng qua sau quầy, trong bếp có một cái cửa đá, mở ra đi xuống, men theo cầu thang, băng qua lối đi tối vừa hẹp vừa dài, cuối cùng sẽ nên một nơi rất rộng rãi sáng sủa.

Dạ minh châu thắp sáng nơi này, các Thân sự quan mặc đồng phục Hoàng Thành ty qua lại như con thoi, xung quanh đều là tủ thuốc đông y mà y đã thấy ở chỗ Ẩn Nương, các Thân sự quan lấy tin tức từ trong đó ra, sau đó đặt vào một nội dung mới.

Cuối cùng, Đề cử quan Hoàng Thành ty sẽ thống nhất những tin tức quan trọng để biên chế thành sách, trình lên hoàng đế Thành Cảnh.

Đề cử quan là người quen cũ của Yến Vân Hà, Hoàng Thành ty quá bí ẩn, nếu không phải hoàng đế Thành Cảnh bày mưu đặt kế, e rằng Yến Vân Hà không bao giờ có cơ hội được nhìn thấy vị Đề cử quan này, tất nhiên cũng sẽ không biết thân phận của đối phương.

Y tới sớm, lúc bấy giờ Đề cử quan đang nghị sự, khi thấy khuôn mặt Yến Vân Hà, hắn vẫn không ngừng nói, như thể căn bản không cảm thấy lạ rằng tại sao người Hồ lại có mặt ở một nơi bí mật thế này.

Yến Vân Hà cởi mặt nạ ra, cười khổ với Đề cử quan: "Ta biết ngay, chắc chắn là ngươi đã nghe phong thanh từ lâu rồi."

Đề cử quan giao phó cho thuộc hạ mấy chuyện cần làm xong thì vẫy tay bảo họ lui ra.

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Đề cử quan mới nói: "Quả thật có nghe rồi, đêm qua ngươi và Ngu đại nhân vô tình gặp nhau trong quán trọ, sáng nay lại tương phùng ở cổng thành, tiếc là ta không có mặt ở đó, không xem được trò hay."

Yến Vân Hà ngoài cười nhưng bên trong không cười: "Phương Tri Châu, cho dù ngươi không ở đó, ngươi cũng xem được không ít mà."

Phương Tri Châu dựa vào ghế, phe phẩy quạt giấy trong tay, trên người vẫn mặc quan phục Hàn Lâm viện, đây là thứ giá trị nhất ở nơi đây.

Trong đám bọn họ, Phương Tri Châu là người nghiêm túc đi theo con đường quan văn, sóng yên biển lặng bước vào quan trường, đầu tiên hắn vào Hàn Lâm viện bắt đầu làm điển tịch, từ từ trau dồi, sau đó vững bước thăng cấp.

Điều này hoàn toàn phù hợp với những gì Yến Vân Hà biết về Phương Tri Châu, y tin rằng theo thời gian, Phương Tri Châu nhất định sẽ là người có chức quan cao nhất trong đám bọn họ.

Song, bất kể thế nào y cũng không thể ngờ rằng Phương Tri Châu lại âm thầm tiếp quản Hoàng Thành ty, trở thành tâm phúc của bệ hạ.

Xem ra mấy năm y rời khỏi kinh thành, Phương Tri Châu cũng gặp được cơ hội khác.

Lúc mới thành lập, Hoàng Thành ty vẫn là một củ khoai nóng hổi, khi đó Phương Tri Châu đang ở độ tuổi hai mươi ba lại dám tiếp nhận, thậm chí chỉ trong vòng năm năm đã giúp Hoàng Thành ty lớn mạnh nhanh chóng.

Thời điểm y biết Hoàng Thành ty do ai phụ trách trông coi, y chỉ cảm thấy may vì Phương Tri Châu là người một nhà.

Không thể phủ nhận mắt nhìn người của hoàng đế Thành Cảnh quá sắc bén, ngay cả Yến Vân Hà quen biết Phương Tri Châu nhiều năm như vậy mà cũng không biết được hắn còn có năng lực này.

Phương Tri Châu đặt quạt giấy xuống, nói rằng nên dừng mấy lời trêu ghẹo tại đây, đã đến lúc phải vào chuyện chính: "Tin tức ngươi gửi đã cho bệ xem rồi, tại sao ngươi lại nghi ngờ kẻ phía sau mua thuốc nổ sẽ ra tay vào lúc diễn ra Tế thiên đại điển."

Yến Vân Hà nói: "Đây chỉ là phán đoán của ta, ngươi có nhớ sự kiện đài tế tự bị sét đánh năm ngoái không?"

"Sao lại không nhớ, Khương thái hậu đã mượn chuyện này để làm giảm nhuệ khí của bệ hạ, còn bắt bệ hạ mặc áo tang, tránh lên chính điện nghị sự." Phương Tri Châu trả lời.

Yến Vân Hà gật đầu nói tiếp: "Chuyện tu sửa Thiên tháp hẳn là do Công bộ quản lý, nếu Triệu Tường chỉ buôn lậu một lượng thuốc nổ bất thường thì không đủ để chứng minh gì cả."

Phương Tri Châu đã chuẩn bị từ trước, hắn cho người biên soạn cuộc đời của Triệu Tường thành sách và đặt nó ở trên bàn.

Nhưng Yến Vân Hà không cần xem: "Mấy thứ này ta đều xem qua lúc đang điều tra vụ án Triệu Tường rồi, Triệu Tường không tham gia việc tu sửa đài tế tự."

Phương Tri Châu trầm ngâm nói: "Tuy Triệu Tường không tham gia, nhưng dù sao đây cũng là việc quan trọng của Công bộ, hắn không thể không biết gì hết."

"Vậy nên ta đang nghĩ, chuyện đài tế tự bị sét đánh vào năm ngoái có thể không phải chuyện ngoài ý muốn." Yến Vân Hà nói.

Phương Tri Châu lập tức hiểu ra ý của Yến Vân Hà, rốt cuộc là đài tế tự bị sét đánh hay là bị nổ tung dưới sự sắp xếp của kẻ nào đó vẫn chưa biết được.

Dù sao thì vào những ngày mưa dông, một số cung điện cũng thường xuyên bị sét đánh trúng.

"Nếu đúng như lời ngươi nói rằng có người cố ý cho nổ đài tế tự, vậy lỡ như ai đó phát hiện điểm bất thường, tháp đổ không phải do sét đánh, chẳng phải sẽ sớm bại lộ sao?" Phương Tri Châu lấy bản kế hoạch tu bổ đài tế tự rồi trải ra bàn.

Yến Vân Hà chỉ vào vị trí đài tế tự: "Đúng thế, trừ khi Công bộ có người của bọn họ."

Biến thảm họa do con người gây ra thành thảm họa tự nhiên nói dễ không dễ, nói khó cũng không hẳn là khó.

Tìm thời điểm thích hợp cho nổ tung Thiên tháp, sau đó tìm cách mua chuộc quan viên điều tra là có thể lừa được thiên hạ ngay.

Sắc mặt Phương Tri Châu trầm xuống, hắn nhìn bản kế hoạch tu bổ: "Nếu quả thật là vậy, rất có khả năng trong quá trình tu bổ, bọn họ sẽ giấu thuốc nổ vào đó."

Yến Vân Hà chưa lên tiếng, Phương Tri Châu lại tự bác bỏ suy nghĩ của bản thân: "Ngay cả khi Công bộ có người của bọn họ, việc đem thuốc nổ giấu trong đài tế tự lúc đang tu bổ là quá khó. Xung quanh nhiều người như vậy, không thể đảm bảo rằng không có bất kỳ sơ hở nào."

Yến Vân Hà đồng ý: "Mặc kệ bọn chúng ra tay từ khi nào, chỉ cần chưa bắt được kẻ giật dây, mọi chuyện đều chưa thể kết thúc."

Phương Tri Châu khẽ thở dài: "Triệu Tường cũng là một nhân tài, hắn có thể nhìn ra điều gì đó không ổn, cũng có thể bị hại trước khi thay thế thuốc nổ thành súng lửa, gây sự chú ý cho chúng ta."

Yến Vân Hà cảm thán: "Tuy có chút tham lam, nhưng vẫn còn lòng trung thành."

Triệu Tường muốn che giấu việc mua bán thuốc nổ, tất cả những gì hắn cần làm là tiêu hủy chứng cứ và không điều tra tung tích của thuốc nổ. Trở thành một tên quan ngu ngốc, nói không chừng có thể giữ được mạng mình.

Hiển nhiên, Triệu Tường không chọn làm vậy.

Phương Tri Châu đứng lên: "Ta đã tra được tung tích về ngoại thất của Triệu Tường, tuy nhiên người mà Trần Thanh nói đã nhờ hắn ta vận chuyển thuốc nổ với danh nghĩa bang Thanh Y thì tạm thời vẫn chưa tìm được."

Yến Vân Hà đẩy bản kế hoạch tu bổ về phía Phương Tri Châu: "Lễ cúng tế sắp sửa cử hành, an nguy của bệ hà là quan trọng nhất."

Phương Tri Châu: "Hiểu rồi, vụ Triệu Tường giao cho ngươi."

Yến Vân Hà ném mặt nạ da người bị rách qua một bên: "Nói thì hay, trước tiên đổi cho ta tấm da khác đi."

Phương Tri Châu nói đùa: "Sao đấy, làm người Hồ rất hợp với ngươi mà."

"Xấu quá." Yến Vân Hà nghiêm túc nói, "Không hợp với Ngọc thụ lâm phong Yến công tử ta."

Phương Tri Châu xoa cằm: "Chẳng lẽ Ngu đại nhân chê cái mặt này của ngươi xấu sao?"

Khóe môi Yến Vân Hà giật giật: "Ta lại cảm thấy Ngu đại nhân thích lắm đấy, nhớ thương đến nỗi nhìn trộm không biết bao nhiêu lần mà."

Phương Tri Châu cười ha hả: "Chỗ ta có một người tinh thông thuật dịch dung, nếu ta nhờ hắn thay đổi diện mạo cho ngươi, ngươi nhất định sẽ đẹp trai trở lại thôi."

Trần Thanh trò chuyện với ông chủ tiệm điểm tâm, ông chủ rất ít nói, phần lớn chỉ có mình Trần Thanh buôn chuyện.

Có lẽ ông chủ chê gã ồn ào nên mới đưa túi điểm tâm cho gã, thật không ngờ đến thức ăn cũng không chặn nổi miệng Trần Thanh, gã cứ vừa ăn vừa nói, vụn bánh vương vãi khắp nơi.

Không đợi ông chủ kịp ghét gã, bức màn thông với bếp phía sau đã được vén lên, một chàng thiếu niên nghiêm mặt bước ra.

Chàng thiếu niên ấy chừng mười sáu tuổi, khuôn mặt trẻ con, song đôi đồng tử sáng màu kia lại vô cùng quen thuộc.

Trần Thanh ngẩn ra nhìn chàng thiếu niên đi thẳng tới trước mặt mình, mở miệng ra chính là giọng nói mà Trần Thanh quen biết: "Đi thôi."

"Yến... Yến đại nhân?" Trần Thanh không tin nổi.

Xương cốt toàn thân Yến Vân Hà đều đang đau nhức, y thiếu kiên nhẫn: "Làm sao?"

Trần Thanh đứng lên: "Sao ngươi lại thu nhỏ rồi?"

Không chỉ thấp hơn mà kích thước người cũng nhỏ đi một số.

Yến Vân Hà nhớ tới quá trình thu nhỏ bản thân vừa rồi, sắc mặt càng âm u: "Là công pháp co xương."

Rất đau, tuy Yến Vân Hà quanh năm học võ, thế nhưng dưới thủ pháp của vị dịch dung sư kia, y vẫn cảm nhận được rõ ràng đau đớn đến không muốn sống.

Trần Thanh tấm tắc: "Đại nhân, ngươi mà mang hình dạng này đến trước mặt Ngu đại nhân thì hắn cũng không nhận ra được đâu."

Tất nhiên Yến Vân Hà biết điều đó, nếu không, y sẽ vọt đến chỗ Phương Tri Châu đánh nhau một trận, bởi y luôn cảm thấy Phương Tri Châu cố ý yêu cầu dịch dung sư chọn phương pháp tra tấn này.

Vốn tưởng tiểu thiếp của Triệu Tường là Lương Âm Nhi ở Vạn Hoa lâu đã chạy khỏi kinh thành từ lâu, không ngờ đối phương vẫn còn lẩn trốn trong thành.

Lương Âm Nhi sống ở phố Thần Miếu phường Chính Đông, trên bản đồ kinh thành, nơi này nằm ngay bên dưới Cẩm y vệ, chỉ cách ba ngón tay.

Ba ngón tay trên bản đồ, ngoài thực tế cũng có khoảng cách nhất định.

Cũng có khi nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, đứng dưới ánh đèn trái lại không ai tìm được nàng ta.

Hoặc do Triệu Tường đã chết, việc này coi như xong. Mà trời đưa đất đẩy thế nào, Lương Âm Nhi lại may mắn sống sót.

Thời điểm Yến Vân Hà tới phố Thần Miếu, đường xá khá náo nhiệt.

Sắp tới Tế thiên đại điển, phố Thần Miếu vốn là nơi thờ Thần Phật, bên cạnh những gánh hàng rong cũng có không ít nhà bán nhang đèn dầu thắp, còn có cả tiểu thương bán rượu.

Yến Vân Hà dẫn theo Trần Thanh đã thay đổi khuôn mặt lần thứ hai băng qua đám đông, bọn họ giống như tiểu công tử từ gia đình nào đó kéo người hầu của mình chạy ra ngoài, rất nhiều tiểu thương nhìn Yến Vân Hà và rao lớn, hi vọng y dừng lại mua một vài món hàng.

Yến Vân Hà cũng muốn mua, chỉ tiếc là y còn chính sự.

Lúc y tìm được Lương Âm Nhi, người phụ nữa xuất thân từ Vạn Hoa lâu đang ngồi trong sân giặt quần áo của mình.

Nàng đã không còn quyến rũ như hồi ở thanh lâu, trông hơi tiều tụy, khoảnh khắc nhìn thấy Yến Vân Hà, nàng sợ hãi đứng lên xoay người định chạy.

Không cần Yến Vân Hà nhiều lời, Trần Thanh lập tức tiến lên bắt lấy đối phương.

Vốn tưởng chỉ là một cô nương yếu ớt, làm gì cũng sẽ dễ dàng, thế nhưng giây tiếp theo Yến Vân Hà đã bước đến phía sau Trần Thanh, một tay nhấc bổng người đàn ông cao lớn, tay còn lại thì chặn cổ tay Lương Âm Nhi.

Lương Âm Nhi giấu một cây trâm trong tay, trên trâm có ánh sáng xanh mờ ảo, đoán chừng là kịch độc vào máu sẽ chết ngay.

"Lương cô nương, ngươi đừng sợ, bọn ta được Triệu đại nhân sắp xếp đến bảo vệ ngươi." Yến Vân Hà dịu dàng nói.

Lương Âm Nhi nhìn bọn họ cảnh giác, lùi từng bước về phía sau, cũng không bị những lời nói của y lay động: "Triệu đại nhân gì chứ, ta không biết!"

Yến Vân Hà vỗ vai Trần Thanh, bảo hắn ra ngoài trông chừng.

Sau khi Trần Thanh rời đi, Yến Vân Hà lấy lệnh bài Hoàng Thành ty ra: "Vậy cô nương có biết thứ này không?"

Lương Âm Nhi nhìn chằm chằm lệnh bài trong tay Yến Vân Hà, hồi lâu mới thả cây trâm trên tay đi. Cây trâm rơi xuống đất, âm thanh rất vang, Yến Vân Hà đã đánh cược đúng.

Chân sau của Triệu Tường, đang giấu trên người cô gái này.

Khóe mắt Lương Âm Nhi phiếm hồng, người phụ nữ yếu đuối này một thân một mình trốn thoát, lo lắng chờ đợi bao nhiêu ngày, cũng đã liệu đến cái chết.

Hôm nay, người cô chờ đợi cuối cùng cũng đến rồi.

Yến Vân Hà đưa lệnh bài ra, Lương Âm Nhi cẩn thận nhìn lệnh bài Hoàng Thành ty trong tay, gật đầu nói với Yến Vân Hà: "Đại nhân, mời người theo ta."

Trần Thanh trông chừng bên ngoài chưa bao lâu, thị lực của gã vô cùng tốt, từ xa đã nhìn thấy một đám người mặc áo bào tím, đeo trường đao bên hông, giục ngựa tiến về phía này.

Là Cẩm y vệ!

Trần Thanh lập tức xoay người chạy vào trong, lúc này Yến Vân Hà cũng đang khuyên Lương Âm Nhi rời khỏi đây cùng mình.

Lương Âm Nhi không muốn, nàng vịn cửa, nở nụ cười yếu ớt, hai mắt đẫm lệ: "Nếu không phải Triệu lang giao phó sự tình cho ta, ta đã đi theo chàng ấy rồi, hôm nay mọi chuyện xong xuôi, ta không còn gì lo lắng nữa."

Trần Thanh sải bước đến: "Đại nhân, Cẩm y vệ tới rồi."

Ánh mắt của Yến Vân Hà trở nên mãnh liệt, lại nhìn Lương Âm Nhi.

Lương Âm Nhi chắp tay trước eo, cúi đầu hành lễ Yến Vân Hà: "Đại nhân yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ bất kỳ điều gì."

Từ lâu, trong lòng nàng đã xác định sẽ chết.

Còn chưa kịp đứng dậy, cổ đau nhói, Lương Âm Nhi ngất đi.

Yến Vân Hà nắm lấy cánh tay nàng, không chút thương hoa tiếc ngọc đẩy cho Trần Thanh: "Đưa nàng ta về tiệm điểm tâm."

Lương Âm Nhi trong vòng tay người đàn ông đã có vợ Trần Thanh lúc bấy giờ chẳng khác gì củ khoai lang nóng hổi.

Có điều thấy sắc mặt nghiêm trọng gấp gáp của Yến Vân Hà, gã cũng không dám chậm trễ, vội vác người phụ nữ lên vai, đi cửa sau giống như chở hàng.

Yến Vân Hà phi thân lên mái hiên, nằm sấp xuống, chỉ mong đám Cẩm y vệ đang tới chỉ là những tên trông ngon mà không dùng được.

Nhưng khi cánh cửa bị đá văng, dẫn đầu đi vào lại chính là Ngu Khâm đeo mặt nạ vàng kia.

Điều này khiến Yến Vân Hà hoài nghi mấy ngày trước y không hề làm Ngu Khâm bị thương, nếu không, người này sao lại có tinh lực như vậy, bản thân trọng thương còn có thể đi khắp nơi điều tra.

Những việc nhỏ nhặt thế này giao cho kẻ dưới là được rồi? Sao phải đích thân ra tay mới được?

Yến Vân Hà thầm oán trong lòng, đứng dậy thi triển khinh công, tiếng động dù nhẹ vẫn thu hút sự chú ý.

Chỉ nghe phía sau ồn ào náo động, âm thanh rút đao không ngừng vang lên, thoáng chốc đã có người đuổi theo y, âm hồn bất tán.

Dựa vào sự quen thuộc địa hình Kinh thành của Yến Vân Hà, băng qua các con ngõ nhỏ, không bao lâu y phát hiện một cánh cửa sổ đang mở rộng, bèn lập tức nhảy vào.

Bên trong có người la lên, Yến Vân Hà ngước mắt nhìn kỹ lại, một người chỉ mặc mỗi áo lụa, môi đỏ răng trắng, thân hình mảnh khảnh yếu mềm, nhưng mà là... đàn ông?

Y chạy tới chỗ nào đây?

Ban nãy có vẻ đã đi ngang Vạn Hoa lâu, ở cuối con đường này hình như là... Nam Phong các?!

Yến Vân Hà tái mặt, song cũng đã quá muộn để chạy hay tìm nơi khác để trốn.

Y nhanh tay đóng cửa sổ, tiến lên điểm huyệt câm người đàn ông, sau đó thô bạo đẩy cậu ta lên giường, dùng chăn phủ lại.

Điều quan trọng nhất bây giờ là Yến Vân Hà không thể để lộ thân phận, Ngu Khâm đã đấu với y nhiều lần, nếu y xuất chiêu, nói không chừng sẽ lộ hết.

Y cũng không thể bị Cẩm y vệ bắt, bởi trên người y vẫn đang giữ món đồ mà Lương Âm Nhi đã đưa cho y.

Thật sự rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, Yến Vân Hà nghiến răng, nhìn sang người đàn ông trên giường.

Đối phương run rẩy nhìn lại Yến Vân Hà, chỉ cảm thấy sát khí trên người tiểu công tử này quá lớn, không lẽ cậu phải bỏ mạng ngay tại đây sao.

Dưới lầu Nam Phong các.

Thiên hộ Giang Tùng chắp tay nói với Ngu Khâm: "Đại nhân, tên trộm kia có khả năng lẩn trốn ở bên trong, có điều thuộc hạ mới vừa biết được, Nguyên Như Tân cũng đang ở đây."

Ngu Khâm nhìn bảng hiệu Nam Phong các: "Cháu trai Nguyên Các Lão?"

Giang Tùng cúi đầu đáp: "Chính hắn."

Cháu trai Nguyên Các Lão thích đàn ông, thường xuyên qua đêm ở Nam Phong các.

Một khi Cẩm y vệ tiến hành lục soát, Nguyên Như Tân tránh cũng không được. Nguyên Như Tân mất mặt chẳng sao, nhưng đây còn là thể diện của Nguyên Các Lão.

Ngu Khâm trầm ngâm một hồi: "Ngươi đi gọi quản sự Nam Phong các đến đây."

Yến Vân Hà dựa vào giường, một lúc sau bên ngoài có tiếng bước chân, kèm theo một giọng nói nịnh nọt: "Đại nhân, tiểu tử trong gian phòng này là người mới đến, tính nết chưa kịp dạy dỗ..."

Một giọng nói thô lỗ cất lên: "Bớt nói lại đi, mau mở cửa cho gia."

Cánh cửa bị đẩy ra, Ngu Khâm lướt qua người quản sự, tiến vào phòng.

Theo như Giang Tùng nói, người chạy khỏi chỗ Lương Âm Nhi đã vào tòa các này.

Trong phòng có mùi hương ngọt ngào, trên trần nhà treo mấy lớp màn tơ, tung bay theo gió.

Ngu Khâm lấy tay vén màn, thấy trên giường có một người đang nằm.

Người kia đeo nửa chiếc mặt nạ hồ ly, vải đỏ ôm lấy cơ thể, thoạt nhìn vẫn còn là một thiếu niên, xương cốt chưa phát triển hoàn chỉnh.

Mái tóc xoăn đen xõa xuống, cằm lộ ra bên dưới chiếc mặt nạ, có thể thấy được một chút khí chất anh hùng, mà bởi vì còn quá non nớt, nên bộ trang phục lộng lẫy trên người cũng không tạo nên cảm giác dung tục.

Ngu Khâm tiến lên vài bước, ánh đèn trong phòng từ tối chuyển thành sáng, đột nhiên, hắn dừng lại, nghiêng mặt qua, nói với thuộc hạ: "Các ngươi ra ngoài đi."

Giang Tùng kinh ngạc nhìn Ngu Khâm, song vẫn nhận lệnh lui ra.

Quản sự mừng rỡ xoa tay, không ngờ Chỉ huy sứ Cẩm y vệ cũng có hứng thú này, nếu Nam Phong các được Cẩm y vệ che chở thì quả là chuyện tốt.

Giang Tùng ghét bỏ lườm quản sự, sau đó nhìn về phía gian phòng kia, trong lòng lẩm bẩm.

Không thể nào, Ngu đại nhân vốn ưng nam sắc sao?

Lại còn thích người trẻ tuổi?

༻❁༺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro