Chương 1: Ngày đầu tiên học kỳ mới
" Bíp … Bíp … Bíp " - Tiếng máy nhịp tim vang dội cả căn phòng
Hình như _
Có ai đó vô cùng căng thẳng, liên tục gào lên, giọng như đang bị nghẹn lại:
" Bác sĩ! Bác sĩ! "
Là ai vậy? _
Chuyện gì đã xảy ra _
Anh ta trông có vẻ rất hoảng loạn, cố gắng nói lớn hơn, lớn hơn nữa như sợ giọng vẫn còn quá bé
Anh ta vừa nhìn qua ng đang nằm trên giường bệnh
Người nằm trên giường bệnh là ai? Sao lại không thấy được mặt _
" Em đừng bỏ anh một mình, anh hứa em sẽ không sao đâu… hức, em sẽ không sao đâu, anh hứa mà … hức… hu hu, bác sĩ sẽ tới nhanh thôi, em … hức, đừng bỏ anh lại mà " - giọng nói thều thào đứt quãng
" Em hãy cố gắng lên … hức, bác sĩ tới rồi !! tới rồi !! "
-
-
"Bíp … Bíp … Bíp …, Bíp ………" - Máy nhịp tim, đã hiện về một con số tròn trịa hoàn hảo, 0
-
"A!" - tiếng một cậu trai trẻ la toáng lên làm cả phòng ký túc xá nam cũng tỉnh giấc theo
Người vừa choàng tỉnh từ giấc mơ đó là Sơn, cũng làm người đã vừa la làng lên.
Sơn nhìn khắp xung quanh phòng ký túc xá, dù dưới bao con mắt của bạn cùng phòng đang nhìn cậu chằm chằm nhưng Sơn lại chẳng để tâm vào các con mắt ấy - cậu cố nhớ lại rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong mơ
Trạng thái như người mất hồn thêm nét mặt đăm chiêu lại càng khiến bạn cùng phòng của cậu càng nhìn cậu bằng ánh mắt kì lạ hơn
Một người trong số đó không nhịn được, liền nói:
" Cậu bị làm quái gì vậy , thần kinh chập mạch m.ẹ rồi đúng không " - Thái, ng vừa mới về ktx chưa ngủ được 30' đã bị tiếng la của Sơn đánh thức
" Tớ xin lỗi, nãy tớ mơ thấy giác mơ lạ lắm " - Sơn nhoài người giải thích
" Thôi thôi đi ngủ đi mấy ông cố, muốn cô quản lý đến gông cổ cả đám xuống phòng giáo vụ àaa " - Hoàng giải vây cho Sơn, 9 phần vì buồn ngủ, 1 phần như 9
Sơn cũng nằm xuống
Cố ngủ
Hình như
" Giấc mơ hồi nãy là gì vậy nhỉ " - Sơn thầm nghĩ
Chợp mắt - Sơn ngủ thiếp đi
-
-
" Reng! … Reng!… Reng!… "
" Chết chết chết, trễ. Trễ mất rồiiiii aaa " - giọng Khánh la oang oảng lên làm cho cả bọn cũng tỉnh dậy trong hoảng loạn
" không ổn rồi, chết mất, kèo này toang thật rồi " -Sơn cũng la theo
Cả bọn nháo nhào lên, chạy như gà sắp đẻ 🐤, ngày đầu học kỳ mới mà tới trễ dễ bị thầy cô ghim là chắc chắn, miễn bàn cãi, trừ phi có bà tiên nhảy ra triệu hồi 1 chiếc F1 bí ngô thì hoại may
Hay thậm chí cho 10 đời dòng họ tụ lại độ cũng không thể tới kịp được
Vậy mà lũ Thái, Sơn, Hoàng vẫn đến kịp, chắc 11 đời ông bà tụi nó thật sự tụ lại độ cho cháu mình, ghê gớm thật
Vào được tới cổng trường thì cả 3 đứa phải tách nhau ra ( học khác khoa cùng trường)
Vào lớp, Sơn vừa thầm quỳ lạy đa tạ ông bà trong tâm trí đã phù hộ cho cậu có thể đến lớp vừa kịp lúc. Khi cậu đã yên vị thì thằng c.hó ngồi kế cậu cũng vào kịp lúc. Cậu thầm ước cái tên c.hó này sẽ bị giữ ở cổng và bị phạt thật nặng, chỉ thế thôi là quá đủ đối với cậu
Nhưng hôm nay, cái tên đó không liền chọc cậu điên lên ngay khi vừa bước vào lớp, hắn khi thấy cậu đang ngồi im trong lớp liền sững lại cả ng. Cậu quay ra nhìn hắn, mắt chạm mắt. Ánh mắt của tên đó khác lạ thường, bồi hồi nhớ nhung toát lên vẻ đượm buồn và thương cảm, cái ánh mắt ấy đang nhìn chăng chằm về phía cậu - Sơn không hiểu, cái tên mất dạy này hôm nay bị làm sao vậy? _
Không đợi cậu kịp hiểu, hắn đã trực tiếp kéo ghế ra rồi ngồi xuống. Hắn cũng không nói gì cả, chỉ im lặng suốt mấy phút dù mới tháng trước còn luôn mồm nói oăng oẳng, giờ lại khiến bầu không khí lớp cũng chùng theo. Hắn khá hài hước ở một vài mặt nào đó, luôn là ng tạo tiếng cười và là trung tâm của sự chú ý nên khi hôm nay hắn " tắt nguồn " nên lớp cũng " tắt nguồn " theo, chẳng khác gì " vương quốc vắng nụ cười "
Khoảng 30' sau, hắn mới lấy bút bi chọt chọt vô cánh tay Sơn. Tưởng như phần con trong con người của Sơn sẽ trỗi dậy, Sơn quay ngoắt về phía cái tên c.hó mất dạy kế bên cậu và sẵn sàng lao vào tử chiến với tên kia nếu hắn còn dám chọt cậu thêm một lần nào nữa. Nhưng trái với những gì Sơn nghĩ, trên bàn có vài tờ giấy note vàng nhạt nhỏ xếp theo hàng dọc, ghi:
" Xin lỗi mà "
" Năn nỉ luôn í "
" Anh biết đó giờ anh sai rồi, anh biết lỗi òy :( "
Sơn hơi bất ngờ, không, phải là cực kì sốc bởi cậu không tin cái tên c.hó suốt ngày chỉ biết chọc cậu nay lại trưng ì ra bộ mặt cún con, tỏ vẻ đáng thương, ăn năn hối lỗi trông vô cùng tội nghiệp, cậu khi nãy còn đang nghĩ tên dở hơi này đang định bày trò gì đó tiếp nhưng cái vẻ mặt thành thật ấy đã khiến cậu không nghĩ thêm được gì nữa.
Đầu óc
Hoàn toàn trống rỗng
Thậm chí tên thần kinh đó còn xưng " tớ với cậu hắn, trong khi mới vài tháng trước cậu vớ hắn chẳng khác gì nước với lửa, chỉ cần chạm mặt nhau là đã hoạnh họe. Đã vậy cái tên này còn phát ra pheromone hoa nhài dịu dàng nhưng chỉ vừa đủ để ngửi thoang thoảng qua mà an ủi cậu. Thân là một omega, Sơn khi đứng trước mùi pheromone của alpha an ủi, cậu cũng thấy lòng mình nhẹ đi.
Tức thì, Sơn quay mặt đi, bởi nếu còn quay sang phía mà hắn đang tỏa pheromone, cậu sẽ trong vô thức mà tha thứ cho hắn mất.Về phần tên đó, thấy cậu quay mặt đi chỗ khác. Hắn - Dương Trịnh, mặt y như mất sổ gạo, bồn chồn lo lắng như thể sợ cậu vẫn đang giận nay còn giận hắn hơn nên càng cố làm vẻ mặt của kẻ yếu đuối đáng thương để xin sự tha thứ từ cậu. Sơn chẳng hiểu, mà cũng chẳng muốn hiểu. Rốt cuộc trong vài tháng vừa rồi tên ất ơ này bị cái gì mà thái độ qua ngoắt 180° đối với cậu, phải, chỉ đối với cậu mà thôi
[ Giờ ra về ]
" Sơn ơi ~ đợi tớ vớiii " - Trịnh nói với giọng yêu chiều, dịu dàng với Sơn, không quá lớn như đủ để Sơn nghe thấy
Sơn thầm nghĩ:
" Cái tên thần kinh này cứ bám dai như đỉa, đáng lí hắn phải là con đỉa mới đúng chứ đéo phải con người, đã cố gắng cắt đuôi tên này ở thang máy, vậy mà vẫn dí theo được, thua "
Trịnh tăng tốc, nhoài ng về trước ôm trọn lấy Sơn, dụi đầu vào mái tóc ấy, thầm nở một nụ cười đầy thích thú
Sơn vốn đã không ưa gì Trịnh mà nay tên này còn dám ôm cả cậu. Sơn dùng sức, vẫy vùng để thoát khỏi Trịnh. Nhưng được tầm vài phút thì Sơn đã thấm mệt rồi, chẳng còn sức nữa nên để mặc cho đối phương ra sức ôm cậu nhất quyết không cho cậu rời đi. Trịnh thấy Sơn không vẫy nữa, ôm cậu chặt hơn, hít hà mùi tóc, tai rồi đến cổ, thỏa mãn
Cũng phải công nhận, tên Trịnh này khỏe thật, khi bị ôm ép vào người Trịnh. Sơn có thể cảm thấy từng múi bụng, viền cơ ngực, nhìn cái cách hắn ôm trọn lấy Sơn đủ để cậu hiểu hắn cao to và vạm vỡ đến chừng nào, đoán chừng cũng là ng trong mộng của bao nhiêu omega khác, riêng cậu thì chỉ cảm thấy
Tên này
Nhất định là mới trốn trại Biên Hòa mà ra
[ Về tới ktx ]
Lật đật mở laptop ra, Sơn cả ngày chỉ chờ có nhiêu đó. Cách đây vài tuần trước, Sơn có quen được một người bạn qua game, tuy mới quen là thế nhưng Sơn thật sự yêu thích người bạn mới này. Account tên "Zịt Om" vừa thấy cậu online đã rối rít nhắn vào thanh chat, Sơn cũng bật cười trước hành vi có chút ngờ nghệch này của V-Om ( gọi tắt của "Zịt Om" ) bởi chắc trong xã hội thời nay, tìm được một người đáng yêu như thế thì khó hơn lên trời. Sơn và Z-Om thường xuyên nói chuyện với nhau và gọi nhau bằng " vợ yêu ơi " , " chồng yêu ơi ". Tuy ban đầu khi bắt đầu gọi nhau như thế Sơn quả thật là có hơi ngại, nhưng dưới tần suất Z-Om mè nheo đòi Sơn cũng phải gọi Z-Om bằng "chồng" - có chút ngượng ngạo
Sơn khá thích ng bạn mới nay và cậu cũng hy vọng một ngày nào đó cậu sẽ gặp được Z-Om ngoài đời
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro