Chương 53 --> 55
53
Năm Triêu Dương thứ bốn mươi, Mục Bối tộc Hổ Khâu Diêu xé bỏ điều ước hòa bình giữa hai nước, đưa quân sang xâm chiếm vương triều Lâm Quỳnh, trong một đêm công hãm mười hai đại thành trì của Lâm Quỳnh, một hồi tinh phong huyết vũ hừng hực khí thế nổ ra, lan tràn, sử gọi đó là "Hổ việt chi loạn".
Đại điện rực rỡ vàng kim, ngồi trên ngôi vị cao nhất kia, vẫn là vị hoàng đế uy nghiêm, mọi thứ tựa như chưa từng vì chiến sự thình lình xảy ra mà kinh hoảng, mà cũng có thể là vì ngài chưa từng lo lắng đến sự hưng suy của vương triều này!
Trong tay vẫn là bức họa đã cũ đến ố vàng được cuộn tròn, chỉ là lực nắm không còn chặt chẽ như trước!
"Tên tiểu nhân Hổ Khâu đã công liễm dương thành, theo vi thần thấy, tiểu nhân Hổ Khâu khí thế hung hãn, thế như chẻ tre, không thể liều mạng được!"
"Vậy ý Thượng thư chính là muốn đại quốc chúng ta tạm thời nhân nhượng Mục Bối tộc vì lợi ích toàn cục sao? Hoàng thượng, theo vi thần, quốc gia chúng ta nhân cường mã tráng, không sợ lũ mọi rợ này!"
"Như thế là sai, phải biết rằng, người chịu khổ trong chiến tranh là dân chúng, có thể không đánh vậy không đánh!"
"Đại nhân này......!"
......
Đánh hay không đánh, đánh thì sao, mà không đánh thì sao?
Trên đại điện, quần thần không ngừng bàn tán, là vì sự hưng vong của quốc gia? Hay là vì tư lợi?
Chập Tích nở nụ cười, cười những người này đều không biết, lại cứ khoác trên mình cái mác vệ quốc vi dân. Ai chẳng biết, kẻ nào cũng muốn người khác nhắc đến uy danh của mình, mà người của hộ bộ lại nhắc tới việc quốc khố của đất nước vì chiến tranh mà bọn họ phải chi khoản nhiều hơn để tiêu pha!
Làm hoàng đế đã mấy chục năm, ngụy trang bản thân đã mấy chục năm, biến bản thân thành một vị hoàng đế tốt yêu dân như con, cho nên y cố gắng che giấu sắc mặt giận dữ của mình, hừ, toàn một lũ mang tấm lòng ái quốc đầy tham lam đáng chê cười!
Chính là hết thảy sắp kết thúc rồi, không phải sao?
"Ý trẫm đã quyết, đánh!"
Đại điện một mảnh yên tĩnh, bên trái là thập thất hoàng tử Văn Dận Từ vẫn cúi đầu, bên phải là thất hoàng tử Vũ Văn Khiếu vẫn nghiêm túc đứng đó, tựa như trên đại điện, đã không còn sự xuất hiện của hoàng tử nào khác, hoặc là, đã không còn kẻ nào là đối thủ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với họ nữa, ngoài họ ra!
"Ai muốn lĩnh quân xuất chinh dương uy quốc gia ta?"
Vẫn yên tĩnh, ai muốn? Ai muốn đi đến nơi chiến trường thập tử nhất sinh đó đây?
Ai ai cũng cúi đầu, có lẽ chỉ có kẻ không sợ chết mới có thể ngẩng cao đầu lên hô, nhưng là ai?
Một mạt mỉm cười hiện lên, đại điện yên tĩnh không ai chú ý tới nét tươi cười bi ai ấy, ngay cả Khiếu đứng đối diện hắn cũng không phát hiện ra.
"Thần nguyện đi!"
Từng ánh mắt kinh ngạc đổ dồn về, kinh ngạc không biết hắn lại dũng cảm như vậy? Ai cũng biết để ép đương kim hoàng đế thoái vị, chỉ có thể ở lại hoàng thành, mới có cơ hội kế thừa, xuất chiến, không thể nghi ngờ đã để quyền lực tối cao kia vuột khỏi tay!
Liếc qua ánh mắt của mọi người xung quanh, nhất nhất nhìn chúng, không dừng lại, thế nhưng lại khẽ dừng tại một ánh mắt xũng kinh ngạc nhìn mình kia, muốn cười, muốn khóc, muốn nói với ngươi điều gì đó, thế nhưng cái gì cũng chẳng còn quan trọng nữa, không phải sao?
Một khắc hỏi kia, hy vọng hắn có thể cho hắn một lý do để lưu lại, thế nhưng, không hề có!
...
Thượng thư phòng hôm nay, lung tung, ồn ào, ai cũng biết đại chiến sắp tới, quốc nạn sắp rơi xuống!
Có lẽ chỉ còn hai người im lặng, một người đã sớm ở đó, giờ im lặng ngồi bên cửa sổ, thất hoàng tử Vũ Văn Khiếu đang nhấp trà, còn người vừa rảo bước tiến vào trong thượng thư phòng, thập thất hoàng tử, Văn Dận Từ!
Người ngồi trước cửa sổ vẫn tuấn tú vạn phần, tiêu sái bất phàm. Gió nhẹ thổi qua, tựa như làn xuân phong khẽ lướt qua mặt, mà không phải gió đông lạnh thấu xương.
Mỉm cười tới gần, tới gần người kia, chậm rãi tới gần......
Tất cả mọi người đều đã rời khỏi, trong phòng, chỉ còn lại thất hoàng tử vẫn ngẩn người như trước cùng thập thất hoàng tử, chỉ còn hai người họ.
Xoay người, nhìn thấy hắn ngoài cửa sổ, ở nơi ấy có hai gốc mai, một tia bi ai bao trùm, thế nhưng vẫn mỉm cười!
Hai người cách nhau còn không đến một thước, thế nhưng, tâm của họ, có xa hay không?
Kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Thiên ở bên cạnh hắn, nhìn thấy khuôn mặt của hắn, vẫn là khuôn mặt luôn nở nụ cười, là khuôn mặt từ lúc ra khỏi đại lao là lần đầu tiên gặp lại, ngôn ngữ hành vi của hắn vẫn như cũ ở ngay trước mắt. Khiếp sợ? Phẫn nộ? Hay là cái gì?
54
"Nếu ta biến mất, ngươi có để ý đến không?"
Vẫn mỉm cười như trước, mỉm cười, không nhìn hắn, chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu ấy.
"Huệ Thành Thiên, ta nói cho ngươi biết, không cần phải hỏi ta câu đó, đáp án không phải ngươi đã biết rồi sao! Tốt nhất ngươi nên trở về chỗ của ngươi đi! Đừng có dùng bộ mặt đó lừa ta, ta sẽ không mắc lừa nữa đâu!"
Rít gào, rít gào chống lại ý nguyện của chính mình, ta muốn nói rằng ta rất để ý, nhưng ta cũng không muốn bị hắn lừa!
Quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt phẫn nộ của hắn, có lẽ đã thực sự lừa đến làm tổn thương hắn rồi!
"Ân, ta biết rồi!"
Vẫn cười như cũ, sau đó xoay người, không vội vàng rời đi, cũng không chậm rãi thong thả mà bước, thản nhiên bình tĩnh tựa như đã sớm đoán được câu trả lời.
Mở cửa, cất bước, đi ra, sau đó là đóng cửa, khuôn mặt sau cánh cửa kia càng ngày càng nhỏ, cuối cùng là biến mất. Có khi chợt nghĩ, người ở ngoài cánh cửa kia, có phải vẫn luôn mỉm cười hay không..
Trong phòng chỉ còn lại một người, người kia tựa hồ có chỗ nào đó không đúng. Không còn bộ dạng vui cười, chỉ còn lại một mạt cười mỉm không che dấu được nét thê lương.
Đứng lên, cũng ly khai thư phòng, chỉ để lại một khoảng không gian yên tĩnh.
Đây là điều ngươi muốn phải không? Muốn ta rời đi...
Nếu đúng là như vậy, thì ta sẽ làm thế cho ngươi!
"Tiểu Từ a, ngươi chắc chắn ư?"
Quay đầu lại, nhìn người cao cao tại thương kia, nở nụ cười, "Thần chắc chắn!"
"Vậy chúng thần ~"
"Thần cũng nguyện ý đi ~!"
Quay đầu lại, thấy sự kiên quyết của người kia, có lẽ ngươi vẫn để ý tới ta một chút phải không?
Như vậy, là đủ rồi!
"Theo vi thần thấy, Thất hoàng huynh không thích hợp xuất chiến, mà thần đã từng ở Mục Bối tộc, nên thần biết rõ bọn họ hơn, vì vậy ~"
Nhìn người người đang căm tức, " ~ thần là người thích hợp nhất xuất chiến!"
Một mảnh ồn ào nổi lên, nhưng không ai biết nên làm gì bây giờ, có lẽ chỉ biết chờ mệnh lệnh của hoàng đế mà thôi!
"Vi thần ~"
"Khiếu, ngươi không cần phải nói nữa, Tiểu Từ nói đúng, ý trẫm đã quyết, phong Văn Dận Từ làm đốc chiến, Tư Mã Lực là tướng quân, dẫn dắt quân tiên phong,......"
Trên triều đình vang vọng tiếng tuyên đọc căm phẫn, ngoài hoàng cung tràn ngập sự chờ đợi đến hoảng hốt của hàng ngàn người, nơi đó, có Tiểu P đang lo lắng, có Khanh luôn quan tâm chăm sóc, còn ai nữa? Hẳn ai cũng đang rất lo lắng!
Thời tiết hôm nay thật sự rất tốt, thái dương sáng mùa đông lúc nào cũng ôn hòa như vậy, liêu nhân như vậy.
"Bãi triều ~!"
Chỉ thị ban xuống, quần thần đều rời đi.
Sau khi hoàn hồn liền cảm thấy khiếp sợ, muốn bắt giữ lấy thân ảnh kia, thế nhưng đã không thấy đâu nữa!"Vương gia, thấy trong người không thoải mái sao?"
Lắc đầu, mờ mịt hướng ánh dương quang minh mị ngoài cửa mà đi tới, chính là, vì sao vẫn thấy trong lòng thiếu mất thứ gì đó?
Đó là cái gì?
Là cái gì?
Hắn phải rời đi, đây không phải điều mình luôn mong muốn sao?
Rời đi?
Hắn phải rời đi!
Gió vẫn lướt qua nhẹ như trước, thế nhưng người vẫn lạnh run!
Lạnh đến mức ánh dương quang ấm áp kia cũng không thể xua tan đi cõi lòng tràn đầy mê mang
............
Bóng đêm mê người, mà người đi đường lại ít ỏi như thế......
Chậm rãi bước trên ngã tư đường quen thuộc, hy vọng xa vời bản thân có thể lưu giữ lại từng khoảng khắc trong quá khứ sắp phai mờ kia, mà trong lòng lại chỉ còn nỗi thương tâm vì biệt ly.
Một trận gió thổi qua, rụt cổ, vẫn tiếp tục đi về phía trước, vì sao lại tới nơi đây, có lẽ chỉ vì thương nhớ.
Nhìn đại môn tối đen, sự hỗn độn lần đầu tiên dường như không còn nữa, thế nhưng vì sao lại thấy thất vọng.
Ngẩng đầu, nhìn hai chữ "Văn trạch" in lớn đang dần mờ đi, lại nghe thấy có tiếng người khẽ cười trong đêm ~!
Lẳng lặng nhìn vào bên trong đại môn, nhìn qua cánh cửa cao cao, nhìn thấy, là trông thấy, hay là ảo giác? Hay chẳng là gì hết?
Phía sau, truyền đến tiếng bước chân mềm nhẹ, rất nhẹ, rất nhẹ ~
Tiếng bước chân ngày càng gần, là ai?
Huệ Thành Thiên nở nụ cười!
Người nọ lăng lăng nhìn người phía trước, nhìn thiếu niên mặc áo lông trắng muốt, không, là thanh niên!
Hai người cách nhau không xa, mà có lẽ cũng không hề có chút khoảng cách nào!
"Ngươi, ngươi tới rồi sao?"
Ngượng ngùng mở miệng, đánh vỡ sự tịch mịch trong đêm, nhìn Tiểu Thiên vẫn bất động ở phía trước, từng bước tới gần.
"Đến đây ~!"
Sải bước tiến vào trong cánh cửa cao cao kia, áo lông trắng muốt đang dần lấm bẩn.
"Ngươi ~!"
"Đừng nói về chuyện sáng nay, được không?"
55
Quay đầu lại, cười với người đằng sau, bóng lưng ngược ánh trăng lại trở nên mơ hồ như vậy, không thể nhìn rõ nét bi thương hay thê lương trong con người ấy nữa!
Gật đầu, vẫn trầm mặc như cũ!
Hết thảy vẫn yên lặng, một người bước phía trước, một người theo phía sau, không ai hỏi ai vì sao lại tới nơi này, cũng không ai có ý định đánh vỡ bầu không khí tĩnh lặng khó có được ấy.
Vậy nên hai người trong màn đem tối đen, cách nhau không đến một thước, bồi hồi đứng trong tòa cổ trạch này.
Đẩy cửa ra, vẫn là gian phòng cũ nát, chiếc bàn chỉ nhiễm một lớp bụi mỏng, tựa như có người từng lau dọn nó.
Đưa tay vuốt ve mọi thứ lạnh như băng kia, bàn, ghế dựa, thư trác, cùng một mảng tường thiếu đi một bức tranh vốn phải ở đó.
"Chỗ này vốn có một ~"
"Đã bị phụ hoàng cầm đi rồi!"
Đồng thời cất tiếng đánh tan sự yên tĩnh, nhìn nhau cười, "Vậy à?"
Nhét tay vào trong y phục, rất lạnh, rất lạnh!
"Ngươi đã thực sự gặp người kia sao? Người trong bức tranh ấy?"
Mở cửa sổ nơi thư phòng, từng tầng bụi rơi xuống, có lẽ vì không thể nhìn thẳng vào ánh trăng sáng ngời chiếu thẳng vào, cúi đầu, hóa ra dưới cánh cửa là một dòng suốt nhỏ lặng lẽ chảy.
"Đã từng gặp qua, khi đó y bị nhốt ở hậu cung. Y rất thống khổ, nhưng vẫn luôn điềm tĩnh như trước."
Lại là một mảnh yên tĩnh, vầng trăng yên tĩnh, dòng nước yên tĩnh, hai người lẳng lặng đứng đó.
"Y thống khổ vì không yêu người đó hay là vì không thể yêu mà trở nên bi thương?"
"Ta, không biết, ta chỉ biết khi y chết, phụ hoàng cũng không muốn sống nữa!"
Cúi đầu cười, đóng cửa, ngăn lại từng đợt gió lạnh lẽo điên cuồng thổi vào.
"Có rượu không?"
"Có, nhưng mà không ở đây!""Ngươi giấu đi?"
"Không phải, là trước kia nghe lão quản gia từng nói phụ hoàng cùng Văn đại nhân giấu đi, nhưng vì biết bao chuyện không ngừng xảy ra, cho nên ~!"
Có thể nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tiếc hận, tiếc hận tình yêu của hai người kia, hay là cái gì?
"Con người chỉ có thể có được nhau một lần, không phải sao?"
Giật mình nhìn người trước mắt, hắn vẫn là Tiểu Thiên sao? Không biết, chỉ biết hôm nay hắn rất đẹp, cười đến thật ngọt ngào, cũng rất trầm tĩnh, khiến người ta thấy thật thoải mái!
"Ha ha ha, ta cũng không rảnh đi nghiền ngẫm từng chữ một đâu, đây là lời trước kia ta nói nhỉ, đúng là vậy rồi!"
Lắc đầu, xoay người bước tới nơi giấu rượu, không quay đầu lại, bởi vì hắn biết người phía sau chắc chắn sẽ đi theo.
Hầm tối đen, châm một ánh nến mỏng, chỉ có thể chiếu sáng một góc nhỏ ~
"Thật nhiều a ~!"
Tiếng vang tràn ngập khu hầm, đánh vỡ không gian yên tĩnh vốn có!
"Nhìn xem, còn có cả lương thực nữa!"
Đưa tay chạm đến, là lương thực rất mới, đây là để cho ai?
Có lẽ là để chờ người vĩnh viễn cũng không thể trở về kia.
"Ngồi đây đi!"
Cởi áo lông trắng mốt, có lẽ là vì đang ở trong hầm, nên ở đây rất ấm áp, có thể thấy rõ ánh trăng sáng trên cao bên ngoài cửa sổ kia.
Im lặng ngồi trên kiện quần áo vừa cởi bớt, một cảm giác thân quen chợt hiện lên, mỉm cười, là cười khi đó ngốc nghếch, hay si mê?
Chậm rãi nhấm nuốt một miếng thịt khô, tựa hồ có chút mặn, nhưng vẫn có chút mùi, không thể ăn!
Nhấp một ngụm rượu lâu năm trong tay, rất đậm, rất nặng, là rượu ngon, nhưng vẫn có chút hắc!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro