Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1


Ánh nến le lói đung đưa chớp tắt, bức tường bẩn thỉu phủ đầy rêu xanh, mùi hôi thối từ xác thịt cháy xém, từ máu, từ côn trùng rắn rết... Bầu không gian tĩnh mịch ảm đạm nhưng cứ mãi văng vẳng tiếng rên rỉ thống khổ, tiếng la hét đau đớn vì roi quất vùn vụt như muốn đánh tan linh hồn người ta.

Ngục lao là nơi địa ngục kinh khủng như thế.

Tiết Niễu nằm trên chiếc giường gỗ cứng đầy lạnh lẽo, xác thịt lõa lồ phơi bày ra trong không khí được phủ độc một chiếc khăn nhỏ che đi hạ bộ dưới thân. Y mệt mỏi nhắm nghiền mắt, đối diện với bức tường dơ bẩn đầy máu bẩn đã chuyển đen. Mùi rỉ sắt xộc thẳng vào mặt vô cùng gay mũi khiến y khó chịu nhíu chặt hàng mi mềm. Khi bên ngoài vọng ra tiếng xì xào, cõi lòng bất an của y càng trở nên hoảng hốt.

Tiếng mở khóa vang lên, tiếp đến là âm thanh tiếng cửa sắt nặng nề được đẩy mở.

Tức giận, sợ hãi, thống khổ, giận dữ,... Đó là những cảm xúc đầu tiên của Tiết Niễu khi tiếng bước chân đầu tiên vang lên, và nó càng như đập thẳng vào màng nhĩ yếu ớt, kéo tâm trí của Tiết Niễu về bắt y thanh tỉnh khi âm thanh đó càng ngày càng gần.

Nếu có thể chết, hoặc ít nhất là có quyền chết, Tiết Niễu muốn chết đi ngay trước khi bàn tay to lớn của Tả Hoàn chạm đến người mình.

"Tên khốn nạn, mau bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra khỏi người ta!"

Một tiếng hét bằng tất cả sức bình sinh thoát ra khỏi cổ họng khô khốc, âm thanh khàn khàn như tiếng thều thào của một kẻ sắp chết không chỉ mang lại bất kì ý nghĩa đe dọa nào mà còn làm tăng lên thú vui của kẻ bạo ngược tàn độc.

Và còn là một liều thuốc vô cùng hữu dụng để xoa dịu sự phẫn nộ của kẻ đang đứng trước mặt Tiết Niễu, vui vẻ nhìn y sống vất vưởng kéo dài hơi tàn.

Tả Hoàn lướt đôi tay trên da thịt bấy nhầy của Tiết Niễu, ấn ấn trêu chọc vô số miệng vết thương ngang ngang dọc dọc còn đang chảy máu chưa đóng vảy. Hắn cảm thụ niềm sung sướng khi thấy y đổ mồ hôi lạnh như tắm, khuôn mặt sợ hãi xen lẫn đau đớn tột độ cùng tiếng rên rỉ bật ra không tự chủ được vì nỗi đau trước mắt.

Vô cùng thảm hại, vô cùng nhục nhã. Nếu là y của tám năm trước chắc chẳng bao giờ ngờ được mình sẽ lại có kết cục chết đau chết đớn như ngày hôm nay.

Tiết Niễu đã từng là một vị hoàng tử ung dung phong nhã, nhàn hạ vui vẻ.

Mẫu thân qua đời khi y mới lên 4 - độ tuổi còn đang bập bẹ viết chữ. Quá trình trưởng thành không có người đôn thúc, phụ thân phong lưu cả đời có vô số hài tử, nào đến lượt y lọt vào mắt xanh của người.

Tuy vậy, y vẫn là hoàng tử với thân phận cao quý, mẹ cũng là thê thiếp được tuyển chọn đàng hoàng, bình thường luôn hiền lành mẫu mực lại không dấy nổi sóng gió hậu cung nên bậc đế vương cũng không đến nỗi vô tâm ghét bỏ đứa con ruột rà, cho y một cuộc sống không đến nỗi ngàn cao vạn quý nhưng coi như thuận lợi, nước chảy mây trôi, ung dung tự tại.

Cuộc đời của y bắt đầu trở nên sai lệch khi vào năm 17 tuổi, gặp được Tả Hoàn nhỏ bé lúc đó làm nô tài tạp dịch trong phủ.

Vào một lần hắn dâng trà quý nhân đã bất cẩn vấp ngã làm vỡ chén ngọc lưu ly, thấm ướt khăn trải chân quý giá. Tả Hoàn là một đứa trẻ nhỏ thó vì cơm không đủ no, mặc không đủ ấm mà gầy như que củi, chiều cao cũng chẳng được đến đâu. Người bần hèn hạ tiện như vậy luôn khiến người ta xót thương Với những việc làm sai chẳng đau chẳng ngứa này, hắn lại không có cố ý, y nên không biết mà bỏ qua. Thế mà lần này, y lại vô cùng phẫn nộ, ra lệnh cho người làm phạt đánh Tả Hoàn bốn mươi trượng. Một đứa nhỏ như hắn phải phúc lớn mạng lớn lắm mới may mắn sống sót nhưng cũng mình mẩy thương tích, ba ngày không gượng dậy nổi. Một màn sau đó có thể nói là như bị ma xui quỷ khiến, y điên rồ ngu ngốc, hất mặt kiêu ngạo ỷ vào thân thế mà làm những trò ấu trĩ độc ác ngáng chân đứa nhỏ, khiến cuộc sống đáng lẽ đã sứt sẹo của hắn càng trở thành địa ngục. Đỉnh điểm, vào một ngày tuyết rơi lớn hắn bị nhốt trong kho củi, mẹ hắn lâm bệnh nặng bất hạnh qua đời khi bên cạnh không ai chăm sóc.

Y mệt mỏi nghĩ, mọi việc trên đời, người thiện kẻ ác đều có nhân quả. Đáng lẽ khi y còn trẻ người non dạ không nên ngu ngốc làm ra những việc ác thất đức hại người để rồi bây giờ phải hứng chịu cái kết đau đớn sống không bằng chết thế này.

Tả Hoàn thấp giọng ra lệnh cho lính gác gì đó, ánh mắt lạnh lẽo âm hiểm lướt qua khắp cơ thể y như nhìn vật chết. Không lâu sau đó, kẻ kia đã nhanh chóng trở lại với một dương cụ lớn trong tay.

"Mặc Tiết Niễu, ngươi thân thể cao quý lớn lên trong vinh quang vạn trượng có lẽ không biết, tình dục đôi khi không dùng để thỏa mãn người sướng đâu." Hắn bật cười, giọng nói mang theo ác ý lạnh thấu xương. "Muốn trải nghiệm thử cái gọi là thống khoái không?"

Hắn không nói thêm lời thừa thãi đã đem nó đâm thẳng vào cái lỗ bên dưới y.

Đau đớn đánh ập lên đại não, động nhỏ vốn đã bị thương còn chưa nới ra đàng hoàng đã lại bị xâm nhập bởi thứ cứng rắn to lớn như vậy khiến y không thể khống chế thét lên sợ hãi. Bên dưới âm hộ truyền đến âm thanh bị xé rách, cảm giác xót xa nóng cháy như con kiến gặm cắn từ từ dây thần kinh nhạy cảm yếu ớt. Trước mắt vì đau đớn mà trở nên trắng xóa, nước mắt sinh lý không thể tự chủ được trào ra. Những rên rỉ kiềm chế không cổ họng từ từ trở thành sự gào khóc đến xé da xé thịt trong khi đôi tay của Tả Hoàn vẫn không dừng việc luận động liên tục trong cơ thể y.

Trong cuộc đời Tiết Niễu ròng rã mấy chục năm cũng chỉ từng chịu ba lần đau đớn thể xác tra tấn khủng bố con người ta như thế này, và tất cả đều là do con người trước mặt này ban tặng.

Lần đầu tiên, y da thịt mềm mại đương nhiên không chịu được đòn roi và tra tấn tàn bạo, thừa cơ lính gác nghỉ ngơi thay ca, dứt khoát mặc kệ đau đớn trên người liều mạng chạy trốn. Kết quả chưa chạy được bao xa hắn đã đuổi đến kịp, đưa đao lên chém đứt lưng và chân y. Vết thương để lại một vết sẹo lớn và xấu xí.

Lần thứ hai, y bị phát hiện cái động nhỏ không nên xuất hiện trên người một nam giới, sự tra tấn của hắn mới từ đòn roi thô bạo trở nên xen lẫn tình dục. Y biết, Tả Hoàn chê y bẩn, đúng hơn là hắn kinh tởm, chán ghét, tức giận, hận thù y. Hắn hận y đến không thể trực tiếp lột da uống máu cho y một cái chết nhanh chóng mà phải giữ lại từ từ khiến y đau đớn kéo dài hơi tàn, sống vất vưởng mà không được chết. Hắn sẽ không nảy sinh bất kỳ sắc tình nào với cơ thể y. Thế mà, hắn biến lần đầu tiên của y thành một buổi tra tấn kinh hoàng, đánh bay mọi suy nghĩ và sự phản kháng, mạnh mẽ khiến y sâu sắc hiểu thế nào mới là sự đau đớn khiến người khắc cốt ghi tâm nhất trên đời.

Sự tuyệt vọng trong lòng nhấn chìm tất cả, may mắn là Tả Hoàn hành hạ y xong cũng chẳng còn hứng thú muốn làm gì nữa. Sau lần đầu tiên, hắn chẳng bao giờ dùng dương vật của mình để làm với y, mà thay vào đó là vô số đồ chơi tình dục cỡ lớn với mục đích duy nhất là khiến cái động của y rách ra, đau đớn không chịu được mà cầu xin hắn cho y chết thôi.

Tả Hoàn dùng cái khăn lụa lau sạch sẽ tay, chê dơ bẩn mà vứt vào góc trên đất, đứng dậy khỏi ghế chỉnh trang lại trang phục. Dương cụ cũng được đưa đi rửa sạch sẽ chuẩn bị cho lần sau. Hắn nhìn Mặc Tiết Niễu, ánh mắt như dao găm ghim chặt y như cá chết nằm trên mặt thớt, hắn cười tự giễu, bỏ lại một câu tạm biệt rồi rời khỏi nhà lao.

"Mai gặp lại, Mặc Tiết Niễu."

Cánh cửa đóng sầm lại.

Thể xác và tinh thần đã tới cực hạn, dây thần kinh căng chặt cũng từ từ hòa hoãn thả lỏng. Tiết Niễu nhìn đăm đăm theo hướng Tả Hoàn vừa mới rời đi, không biết là vì chẳng còn sức xoay đầu nữa hay vì gì khác, y cứ như vậy cho đến khi sự mệt mỏi đánh mí mắt y nặng trĩu, tâm trí mơ hồ không muốn suy nghĩ gì nữa. Trước khi hoàn toàn rơi vào cơn mê, y nghĩ...

Cơn buồn ngủ đang kéo tới này, làm ơn đưa y đi với.



____

Anh công kiếp 1 chưa có tình cảm với thụ.

Truyện ngắn chắc tầm hơn kém 10 chương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro