Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Các tình nhân cùng nhau xuất hiện

Chương 13: Các tình nhân cùng nhau xuất hiện, sự lựa chọn của Lam Vũ Trạch.

"Em ấy như thế nào rồi?" Lý Hạo Thanh nhìn chăm chú vào người đang nằm trên giường với một ánh mắt trầm ngâm. Trong ánh mắt của ông lộ rõ sự lo lắng, nhưng cũng có một phần vô tội và hiển nhiên.

Trịnh Nham ngạc nhiên nhìn ông một cái nói: "Ông anh biết thương người không hả? Cậu ấy bị cảm lạnh và đã phải chịu đựng sự dày của ông suốt một đêm đấy, còn khỏe thì mới lạ đó." Trịnh Nham kiểm tra nhiệt độ của Lam Vũ Trạch và không thể nào kìm nén được mắng vài câu: "Ông đã làm gỉ với cậu ấy? Nhìn nhóc con nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy mà bị ông dày vò suốt một đêm, tôi thật không hiểu...... Ông có còn lương tâm không... Tôi không thể chấp nhận được."

Lý Hạo Thanh không đáp lại lời trách móc của Trịnh Nham, tiếp tục hỏi: "Em ấy bị ốm vậy giờ phải làm sao để chữa trị?"

"Vậy à, ông đã muốn cậu ấy nhanh khỏi để hành tiếp sao? Cậu ấy không chỉ đơn giản là sốt thường, vì vậy tốt nhất là đừng làm bất cứ điều gì có thể kích động nhóc ấy. Sức đề kháng cũng bị suy giảm do sử dụng đến loại thuốc này." Mới vừa nói xong, Lý Hạo Thanh thay đổi biểu cảm ngay lập tức, "Ông có nghĩ loại thuốc này có gây ra tác dụng phụ không?"

"Theo lý thuyết là không, nhưng có thể là do vấn đề về sức khỏe của cậy ấy..." Trước khi kịp hoàn thành câu nói, Lý Hạo Thanh nắm lấy cổ áo của bác sĩ, mở miệng trầm ngâm: "Trịnh Nham, nếu có điều gì không may xảy ra với em ấy..."

Ông tức giận hành động một cách bạo lực, khiến Trịnh Nham sợ hãi, dù đã hơn hai mươi năm quen biết với Lý Hạo Thanh, nhưng ông cũng chưa bao giờ thấy bộ dạng tức giận như vậy, ông vẫn luôn cho rằng người bạn già này không hề có cảm xúc, nhưng...

"Đợi đã... Tôi vẫn chưa nói xong điều gì." Trịnh Nham kéo tay ra khỏi cổ áo, chỉnh sửa lại và nói với Lý Hạo Thanh một cách tức giận, "Tôi chỉ đơn giản là điều trị cho cậu ta, lại bị vu oan như vậy... Đừng làm mọi chuyện trở nên rối ren như thế nữa."

Lam Vũ Trạch giật mình một chút, trong giấc ngủ cậu cảm thấy cơ thể mình rất lạnh và khó chịu, khiến cậu mệt mỏi mở mắt. Cậu cảm nhận được bàn tay của ai đó đặt lên trán mình, cậu lập tức quay đầu lại nhìn để thấy rõ người đó.

Lý Hạo Thanh im lặng buông tay, biểu cảm của ông trở nên nặng nề hơn. Trịnh Nham không kìm được tiếng cười, tiến lại gần giường hỏi Lam Vũ Trạch, "Chú là Trịnh Nham, bạn của cha cháu cũng là bác sĩ chữa cho con. Cậu nhóc, cảm thấy thế nào?" 

"Đừng gọi tôi như vậy." Trước khi Lam Vũ Trạch có cơ hội trả lời, Lý Hạo Thanh nhìn Trịnh Nham một cách không vui.

Trịnh Nham gật đầu đồng ý, "Được. Thôi đi... Nhóc con à... " Lời chưa kịp nói hết, ông bỗng cảm thấy có ánh mắt sắc bén của một người đang nhìn. Ho khan hai tiếng, "Ồ, cậu là Vũ Trạch phải không? Cậu chỉ vì phát sốt nên ở trong bệnh viện. Nói với cha chồng cậu là không cần phải lo lắng."

Lam Vũ Trạch cố gắng ngồi dậy dù cơ thể rất mệt mỏi. Lý Hạo Thanh lập tức đến gần để ôm cậu vào lòng. Nhưng khi tay của ông chạm vào, kí ức về những sự nhục nhã đêm qua đột ngột tràn về trong tâm trí của Lam Vũ Trạch, làm cậu cảm thấy nhục nhã và bất lực. Cậu giãy giụa, "Đừng... Đừng lại gần... Không cần ba phải...... "

Nhìn Lam Vũ Trạch trở nên hốt hoảng như vậy, người đàn ông cũng nghiêm túc hơn. Trong lòng ông có một cảm giác bực bội dâng trào, nhưng ông vẫn không thể thốt ra một lời. "Nếu lại chống cự, ba sẽ trói con lại!" Nghe thấy điều này, Lam Vũ Trạch run lên sợ hãi, không dám làm gì ngoài việc giãy giụa.

Thật là một tên gia trưởng! Trịnh Nham nhìn Lý Hạo Thanh với sự bất mãn, ngạc nhiên khi thấy người có cái tôi cao lại tỏ ra nhún nhường như vậy. Thực ra, tên già này không xứng đáng để có được cậu thanh niên đẹp trai như vậy!

Lý Hạo Thanh giữ chặt lấy Lam Vũ Trạch, mút từng muỗng cháo đưa đến miệng cậu. Ông cẩn thận thổi nhẹ vào thìa cháo để làm nguội, sau đó đưa nó đến Lam Vũ Trạch ra lệch, "Ăn đi."

Lam Vũ Trạch quay đầu đi, không thèm để ý đến người đàn ông. Trịnh Nham cười mỉa mai khi thấy cảnh này, không thể kiềm chế được nữa. Thật khó tin khi có người dám thử thách lòng kiên nhẫn của tên đó. 

Lý Hạo Thanh nhăn mày, cảm thấy rất nổi giận, "Ngoan nào, ăn chút cháo đi." Ông không biết nên làm thế nào để làm dịu lòng Lam Vũ Trạch, chỉ có thể nhẹ giọng với cậu. 

"Không ăn... " Lam Vũ Trạch vẫn kiên quyết từ chối, vẻ bất đắc dĩ hiện trên gương mặt. "Sau khi đã ngủ một ngày, con không phải rất đói sao... " Lý Hạo Thanh lo lắng trong lòng, tiếng nói của ông tràn đầy sự lo lắng. Ông cảm thấy một cảm giác ngột ngạt dâng lên trong lòng, ông vẫn không thể làm gì khác ngoài việc đưa cháo lại gần miệng cậu.

"Làm ơn, con đã nói là không ăn mà!" Lam Vũ Trạch cúi người để đẩy tay của người đàn ông ra. Tay Lý Hạo Thanh vẫn giữ chén cháo bất ngờ bị hất đổ làm tay ông bỉ đỏ một mảng. 

Mặc dù Lý Hạo Thanh không có phản ứng gì, nhưng thực tế Lam Vũ Trạch sợ đến mức không thể kiềm chế được. Cậu lập tức nhận ra rằng mình đã làm tổn thương người đàn ông. Khi thấy Lam Vũ Trạch khóc, Lý Hạo Thanh ban đầu không nói gì, cậu đành đồng ý nhận lấy chén cháo. Lý Hạo Thanh nhắc nhở Trịnh Nham phải đặc biệt quan tâm đến Lam Vũ Trạch, sau đó mới ra khỏi phòng. Trước khi rời đi, anh đến gần Lam Vũ Trạch nói một cách nghiêm túc, "Hãy nói cho ba biết nếu cần sự giúp đỡ... Ba sẽ không làm cho con tức giận nữa."

Người đàn ông không thể hiện ra cảm xúc, nhưng...

"Không, cám ơn... Con tự lo được." Lam Vũ Trạch từ chối, mặt đỏ ửng. Sau đó, cậu quay lưng lại, tỏ ra không kiên nhẫn mà yêu cầu, "Xin đừng lại gần con... Bây giờ con cần có chút thời gian một mình."

Trịnh Nham nhìn Lam Vũ Trạch rồi nói nhẹ nhàng, "Cậu có bị Lý Hạo Thanh làm tổn thương không?"

Lam Vũ Trạch run rẩy một chút, nhưng không trả lời. Trịnh Nham dường như không quan tâm, tiếp tục nói, "Lý Hạo Thanh và bác đã là bạn từ lâu, ông ấy không thường hay quan tâm đến cảm xúc của người khác. Ống ấy chỉ tập trung vào ích lợi của bản thân minh... Đối với ông ấy, mọi thứ trong cuộc sống đều không quan trọng... Nhưng có lẽ ông ta đã yêu một ai đó, điều đó thật bất ngờ... "

Trịnh Nham kết thúc lời nói một cách lạc quan, nhưng lại thở dài, "Thực sự thì... việc sống gần hết một nửa đời mà chỉ tập trung vào bản thân mình và rồi cuối cùng mới yêu một ai đó, cũng là một điều thật đáng thương..." Mặc dù ông cũng không thích cách người bạn già đối xử với người khác như thế... Trịnh Nham giữ im lặng rồi nhẹ nhàng vỗ vai Lam Vũ Trạch, nghĩ trong lòng rằng ông chỉ giúp được tới đây thôi, sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Khi nghe Trịnh Nham nói, Lam Vũ Trạch cảm thấy mình lơ mơ trên giường. Bác sĩ Trịnh... liệu...

Vì bận công việc, Lý Hạo Thanh đành phải nhờ trợ lý ở lại bệnh viện trông nom cậu. Sau khi thăm khám xong thì tình trạng sức khỏe của Lam Vũ Trạch đã được cải thiện đáng kể. Sáng sớm hôm sau, cậu muốn về nhà. Trợ lý ngay lập tức thông báo cho Lý Hạo Thanh, sau đó ông tự mình đến bệnh viện để đưa Lam Vũ Trạch về nhà.

"Con đã khỏe hơn rồi... Con có thể tự mình đi... Cám ơn b.a.. Hãy để con xuống..." Lý Hạo Thanh ôm Lam Vũ Trạch vào ngực mình, khiến thanh niên đỏ mặt cố gắng giãy giụa.

"Ồ... Thôi được." Lý Hạo Thanh không để ý đến phản kháng của cậu, vẫn ôm chặt đứa con dâu ngoan về nhà. Khi cậu bước ra khỏi xe, cậu nhận ra có một người đàn ông đang đứng ở ngoài cửa.

"Là Chấn Viễn?" Lam Vũ Trạch gọi nhẹ, khiến Lục Nghiêu Xuyên quay đầu nhìn anh. Thấy Lý Hạo Thanh, người đó chuyển từ vui vẻ sang nghi hoặc, "Vũ Trạch, đây là..."

"Ông ấy... Ông ấy là của Cha Chấn Viễn... A Xuyên, anh đến đây làm gì?" Lam Vũ Trạch hỏi, trước khi Lục Nghiêu Xuyên kịp trả lời, Lý Hạo Thanh đã mở cửa và bước vào nhà, hành động như không nhìn thấy anh ta.

Vù lo lắng cho Lam Vũ Trạch, Lục Nghiêu Xuyên cùng theo cậu vào nhà. Lý Hạo Thanh đặt Lam Vũ Trạch trở lại giường, trong khi Lục Nghiêu Xuyên đứng bên cạnh lo lắng hỏi: "Vũ Trạch... Cậu bị sao vậy? Hôm qua tớ gọi điện cho cậu nhiều lần mà cậu không bắt máy, sau đó lại tắt điện thoại. Tớ rất lo lắng cho cậu, vậy nên sáng nay tớ đến đây xem thử, cậu có sao không?" Trên mặt Lục Nghiêu Xuyên tỏ ra mệt mỏi, rõ ràng đêm qua đã không ngủ.

"A Xuyên... Tớ không có bị gì hết, chỉ cảm thấy không khỏe, hiện tại đã khá hơn nhiều..." Lam Vũ Trạch biết rằng Lục Nghiêu Xuyên chắc chắn đã đến đây vào tối hôm qua, phải chờ đợi ngoài cửa cả đêm, cậu cảm thấy đau lòng về điều đó. "A Xuyên, cậu nên ngủ đủ giấc đi. Hãy vào đây nghỉ ngơi một chút được không?"

Không chờ Lục Nghiêu Xuyên phản đối, Lý Hạo Thanh lạnh lùng nhìn anh ta, "Buổi sáng con còn chưa ăn gì cả, bây giờ nên đi ăn một bữa trưa."

"Được." "A Xuyên, không cần..." Lục Nghiêu Xuyên không nói nhiều, lập tức vào bếp chuẩn bị một ít cháo cho cậu, rồi tự làm một bữa ăn nhẹ cho anh.

Lý Hạo Thanh ngồi ở mép giường, đặt tay lên trán Lam Vũ Trạch, cười khẩy và nói, "Hừ, con quan tâm đến một người đàn ông xa lạ sao?"

Lam Vũ Trạch quay đầu đi, không quan tâm đến ông. Lý Hạo Thanh tiếp tục nói, "Thân đã có chồng còn để cho người khác chịch... Con đoán xem... Nếu Lý Chấn Viễn biết được nó sẽ thất vọng tới mức nào...?"

Người đàn ông quan sát Lam Vũ Trạch một hồi lâu, thấy cậu không nói gì. Cơn tức giận trong lòng nổi dậy, ông cưỡng ép nắm cằm cậu qua đầu qua. Nhìn thấy Lam Vũ Trạch rơi nước mắt nước mũi giàn giụa, ánh mắt cậu hiện lên sự sợ hãi và tự trách bản thân...

Trái tim Lý Hạo Thanh như bị ai bóp lấy, ông đau lòng muốn ôm cậu, nhưng cũng chỉ im lặng, xoay người rời khỏi phòng ngủ...

Qua một lúc sau, Lục Nghiêu Xuyên mang chén cháo vào phòng, Lam Vũ Trạch chậm rãi ngồi dậy và nhìn anh, cậu cười nhẹ. Lục Nghiêu Xuyên vội vàng đỡ lấy cậu vào lòng, đưa muỗng cháo trắng thổi nguội chút đưa tới miệng cậu: "Ăn từ từ thôi, cục cưng."

Lam Vũ Trạch ngoan ngoãn ăn cháo, nhưng không quên đùa: "Anh Xuyên cũng ăn đi nhé..." Câu nói này nghe có vẻ hơi lạ lùng, làm Lục Nghiêu Xuyên đỏ mặt, nhưng anh vẫn tiếp tục đút cháo cho cậu, "Cháo chắc là không được ngon. Đợi cậu khỏe lại tớ lại làm ngon hơn cho cậu ăn."

Lam Vũ Trạch không trả lời, chỉ ăn từng muỗng cháo. Lục Nghiêu Xuyên nói rồi lại tiếp tục đút cháo đến miệng cậu, nhưng Lam Vũ Trạch từ chối nói rằng đã no.

"Vậy thì cậu nghỉ ngơi đi, tớ đi vào bếp lấy thêm ít đồ." Lục Nghiêu Xuyên muốn rời đi, nhưng Lam Vũ Trạch lại ôm lấy anh: "Anh Xuyên..." Dường như cậu ấy đang làm nũng, Lục Nghiêu Xuyên vuốt nhẹ tóc của anh ta, hôn lên trán, Lam Vũ Trạch nhìn anh ta mỉm cười: "Anh Xuyên... Sau này... Đừng đến tìm tớ nữa..."

Khi Lý Chấn Viễn trở về, cậu sẽ nói tất cả mọi chuyện với anh ấy, sau đó cậu sẽ rời đi...

Cho dù là ai, cậu cũng đều không xứng đáng ở bên họ. Bởi vì cậu là kẻ tự ti nhất, và cũng là kẻ tham lam nhất trên thế giới...

Nụ cười của anh dần biến mất: "Lam Vũ Trạch... cậu vừa nói cái gì?"

Lam Vũ Trạch lặp lại từng từ một: "Sau này đừng đến tìm tớ nữa..."

Lục Nghiêu Xuyên bất ngờ ôm cậu vào lòng, giọng nói run rẩy: "Lam Vũ Trạch... Tại sao? Có phải... Lý Chấn Viễn đa biết chuyện của chúng ta? Hay là... Cậu ghét tớ?"

Lam Vũ Trạch không nói một lời, nhưng đôi mắt cậu dần ướt át. Lục Nghiêu Xuyên lại trở nên bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt cậu: "Lam Vũ Trạch, nhìn vào mắt tớ, nếu cậu ghét tớ và không muốn gặp lại tới nữa... Chỉ cần nói ra, tớ sẽ rời đi ngay lập tức, không bao giờ làm phiền cậu nữa."

Lam Vũ Trạch hít sâu một hơi, nhìn Lục Nghiêu Xuyên với ánh mắt tuyệt vọng và cầu xin: "Anh Xuyên... Tớ cũng không phải là người tốt như cậu tưởng. Tớ..."

Trước khi Lam Vũ Trạch nói xong, Lục Nghiêu Xuyên bất ngờ hôn lấy cậu, anh đẩy đầu lưỡi mình vào miệng cậu một cách quyết đoán và đầy nhiệt huyết. Cho đến khi Lam Vũ Trạch không thở được anh mới buông ra, vội vàng giải thích: "Vũ Trạch, ở trong lòng tớ cậu luôn lươn là người tốt nhất. Tớ thích cậu... Rất lâu rồi...... Từ hồi vào đại học khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tớ đã hy vọng mỗi ngày đều có thể ngắm nhìn cậu, hy vọng có thể cùng cậu ở bên nhau, nếu... Nếu cậu không chấp nhận tớ cũng không sao! Chỉ cần cậu không ghét tớ...... Không ghét tớ là được! Chỉ cần có thể vẫn ở bên cạnh cậu, dù cho có bắt tớ làm cái gì tớ đều......"

Lý Chấn Viễn vẫn luôn lo lắng về sự việc của Trần Lâm, anh không yên tâm nên đã nhanh chóng xử lý xong công việc. Trần Lâm lái xe đến sân bay đón Lý Chấn Viễn rồi cả hai củng nhau đi về.

Khi họ trở về nhà, họ thấy Lý Hạo Thanh đứng ngay cửa sổ phía trước hút thuốc. Lý Chấn Viễn hỏi: "Ba, Vũ Trạch đâu?" Lý Hạo Thanh liếc mắt sang phòng ngủ, Lý Chấn Viễn lập tức đi đến.

"Vũ Trạch... Anh về..." Khi anh mở cửa phòng ra, cảnh tượng trước mắt khiến anh không thể tin nỗi. Trần Lâm thấy thế cũng chạy vào phòng, ngạc nhiên nhìn tên đàn ông đứng trong phòng, "Lục Nghiêu Xuyên?"

"Chồng... chồng ơi..." Lam Vũ Trạch sợ hãi đến mức mặt mài trắng bệch, giọng nói run rẩy. Lục Nghiêu Xuyên vẫn giữ nguyên tứ thế ôm lấy cậu, im lặng nhìn Lý Chấn Viễn.

Lý Chấn Viễn bước đến trước mặt Lục Nghiêu Xuyên, đột ngột bắt lấy áo của anh ta và đẩy anh ta xuống đất, "Đủ rồi!" Trong lòng Lam Vũ Trạch nỗi lên sự sợ hãi, lúc nắm đấm sắp nện vào mặt Lục Nghiêu Xuyên thì có người giữ cánh tay anh lại.

"Ba đứa đều tới hết rồi." Lý Hạo Thanh thả tay anh ra, liếc mắt nhìn qua ba tên đàn ông, ngược lại nhìn Lam Vũ Trạch với ánh mắt dịu dàng hơn nhiều: "Con nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt đi." nói xong liền ra khỏi phòng. Lý Chấn Viễn không cam lòng trừng mắt liếc nhìn Lục Nghiêu Xuyên một cái, cũng xoay người đi ra cửa......

Lý Hạo Thanh ngồi bên trái sô pha, Lý Chấn Viễn và Trần Lâm ngồi bên cạnh, Lục Nghiêu Xuyên ngồi phía bên kia. Trong ánh mắt ba đều hàm chứa cảm giác tình địch. Lý Hạo Thanh yên lặng bật lửa hút một ngụm thuốc lá, trầm mặc một lúc mới mở miệng......

Lúc nhận được tin nhắn của Lam Vũ Trạch, Lưu Ngạn Sâm vui mừng mà đi đến nhà cậu. Gã nghĩ thầm cuối cùng đĩ dâm cũng đã liên lạc với mình, chắc chắn là em ấy nhớ nhung kỹ năng lăn giường và con cặc bự của gã rồi!

Vừa nghĩ gã vừa chạy như bay đến cửa nhà Lam Vũ Trạch, hào hứng ấn lấy chuông cửa.

Khi chuông cửa vang lên, một người đàn ông ra mở cửa. Lưu Ngạn Sâm còn chưa kịp mở miệng, người đàn ông đã hỏi: "Lưu Ngạn Sâm?" Lưu Ngạn Sâm gật gật đầu, còn chưa định hình lại sự tình gã đã bị kéo vào trong.

"Mày là tên đã cưỡng hiếp vợ tao!" Giây tiếp theo gã liền nhận được một nắm đấm ngay mặt, "Mẹ nó!" Gã còn không biết đã xảy ra chuyển gì, còn bị ăn vài nắm đấm, "Tên biến thái!"

"Đừng đánh! Đừng đánh mà!" Lam Vũ Trạch lao tới che cho Lưu Ngạn Sâm, chỉ khi đó ba người mới ngừng tay.

"Đau quá... A... Nhẹ một chút..." Lam Vũ Trạch cẩn thận xoa thuốc giảm đau cho Lưu Ngạn Sâm, ánh mắt tràn đầy lo lắng và đau lòng. Mặt gã bị đánh đến xanh tím, máu chảy ròng ròng, vẻ đẹp trai trước kia giờ đã biến mất. "Có đau lắm không? Có cần đi bệnh viện không?"

"Không cần... A! Chỗ đó đau quá... Em thổi cho tôi đi... A... Đỡ đau hơn nhiều rồi." Lưu Ngạn Sâm tựa vào Lam Vũ Trạch, vừa khóc vừa làm nũng. Hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt ba người đang nhìn chằm chằm họ. Lý Hạo Thanh ngồi im lặng, lạnh lùng nhìn họ rồi dời ánh mắt đi xa.

Lý Chấn Viễn cầm ly rượu uống một hớp, sau đó nhìn Lam Vũ Trạch nói: "Vũ Trạch, tình huống đã trở nên như vậy, anh không thể tiếp tục tha thứ cho em... Nếu mọi người đều ở đây..." Anh hít sâu một hơi và tiếp tục: "Dù em có lựa chọn ai... Anh... Anh sẽ..." Dường như anh đã suy nghĩ kỹ, nhưng cuối cùng lời nói lại không thể thốt ra.

Động tác trong tay anh dừng lại, chỉ thấy người đối diện nước mắt đã rơi lăn dài trên má. "Ai... Em ơi, đừng khóc..." Lưu Ngạn Sâm ngay lập tức ôm lấy Lam Vũ Trạch, vừa đau lòng vừa hôm lấy những giọt nước mắt ấy. 

Lý Chấn Viễn trầm mặc một lúc, tiếp tục nói: "Vũ Trạch...... Bao giờ em có sự lựa chọn rồi hẳn nói cũng được..."

"Nhìn không ra sao......" Lý Hạo Thanh đánh gãy lời anh, dập tắt tàn thuốc, "Chuyện này có hỏi em ấy bao nhiêu lần, kết quả cũng đều giống nhau......"

Ban đêm. Mọi người ngồi ở xung quanh bàn ăn, không khí sượng sùng. Lam Vũ Trạch gắp cho Lục Nghiêu Xuyên miếng thịt bò, nhẹ giọng nói: "Anh Xuyên...... cậu đã nấu cháo cho tớ nên cậu ăn chút đi......"

Lục Nghiêu Xuyên bỗng nhiên đỏ mặt, lắc đầu ăn đồ ăn trong chén, giờ phút này cảm giác sượng sùng lại càng tăng thêm. Lưu Ngạn Sâm thấy thế lập tức hờn dỗi nhìn Lam Vũ Trạch: "Tại sao chỉ gắp đồ ăn cho tên đó?!"

Lam Vũ Trạch cũng đành gắp cục thịt kho tàu vào chén cho gã, cậu thở dài cười, "Sao lại so đo giống con nít vậy." Như có gì đó kích thích, Lưu Ngạn Sâm có chút mất tự nhiên cúi đầu yên lặng ăn miếng thịt......

Lý Chấn Viễn và Trần Lâm không nói gì, nhưng mặt của bọn họ càng trở nên khó chịu hơn. Lam Vũ Trạch ngay lập tức gắp thêm thức ăn cho họ. Cậu thấy Lý Hạo Thanh không phản ứng gì, định gắp cho cho một chút đồ thì Lý Hạo Thanh đã nhanh tay gắp một ít rau và nói nhẹ nhàng: "Ăn ngoan đi."

Lam Vũ Trạch đỏ mặt, đưa đồ ăn lên miệng nói: "Cảm ơn... Ba." Nói xong cậu cúi đầu, lát sau lại thấy một núi đồ ăn trong chén cơm của mình. 

Lục Nghiêu Xuyên và Lưu Ngạn Sâm còn có công việc nên ăn cơm tối xong liền đi.

Sau một lúc lâu, Lý Hạo Thanh cũng chuẩn bị rời đi, Lam Vũ Trạch tiện ông đến cửa, Lý Hạo Thanh bỗng nhiên xoay người nhìn cậu, thấp giọng nói: "Trong khoảng thời gian này...... Ba sẽ không xuất hiện trước mặt con nữa." Trầm mặc một chút, Lý Hạo Thanh duỗi tay vuốt ve tóc đứa con dâu, tiếp tục nói: "Còn có, ba xin lỗi......"

Người đàn ông còn muốn nói thêm gì đó thì Lam Vũ Trạch bỗng nhiên hôn lên môi ông. Lý Hạo Thanh ngơ ngác mở to hai mắt, mãi cho đến Lam Vũ Trạch tách ra ông vẫn giữ nguyên tư thế này.

Lam Vũ Trạch cười nhìn ba chồng mình: "Ba ơi...... Có phải ba thích con không?"

Ông không lên tiếng, xoay người vội vàng rời đi. Lam Vũ Trạch cười nhìn bóng dáng người đàn ông, nghĩ thầm thì ra ba chồng cũng có lúc đỏ mặt.....

Lam Vũ Trạch trở lại phòng ngủ, thấy Lý Chấn Viễn nằm ở trên giường, chỉ mặc duy nhất một cái quần lót. Cậu vừa định mở miệng, bỗng nhiên thấy Trần Lâm từ phòng tắm đi ra, bên hông  quấn mỗi khăn tắm.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro