Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Chương 3: Nhà mới

Sau khi lên xe Thiên Lăng có chút ngơ ngác, vì đang nghĩ xem cái thân thể mới này có thể sống được bao lâu... Nghe nói mèo có chìn cái mạng. Quả là không sai không ngờ lại được mấy người kì lạ mới gặp này thu nhận. Mèo nhỏ Thiên Lăng nhìn nhìn xung quanh rồi cảm thán

'Bên trong cái hộp này thật sự rất ấm nha' vì ở bên ngoài lạnh đến nổi Thiên Lăng cả người cứng ngắt . Bây giờ lại được sưởi ấm nhất thời làm mèo nhỏ thoải mái đến  ngủ quên mất trên đùi Đường Dật.

Đường Dật đem mèo con vào trong xe rồi mới lấy một cái khăn nhỏ trải trên đùi, đặt nó nằm lên. Nó chỉ nhìn quanh một lát xong lại lim dim ngủ mất, có lẽ nó rất mệt. Đường Dật cười nói

" Con mèo này nó không sợ người lạ a, từ lúc nhặt nó lên đến giờ nó đều rất yên lặng. Một chút phản kháng cũng không có, rất là ngoan ngoãn. Tôi quyết định sẽ chăm sóc cho nó được không lão đại? " Mắt long lanh nhìn Triệu Đông.

" Tùy cậu. Đem nó đến chỗ của Trịnh Nham cho hắn chữa thương đi " Triệu Đông nói.

" Thật sao? Lão đại thật tốt nha!" Đường Dật nhe răng cười

Triệu Đông lại bồi thêm một câu " Chi phí chữa trị trừ vào tiền lương của cậu "

"..." Đường Dật ngưng cười, bểu môi " Biết ngay là ngươi chẳng phải người tốt gì mà. Hừ, keo kiệt..."

Đường Ninh đang lái xe nghe em trai mình tự lẩm bẩm thì khẽ cười. Triệu Đông cũng nghe nhưng không nói gì, chỉ thoáng nhếch môi.

Chiếc xe màu đen chạy hồi lâu rồi dừng trước một tòa biệt thự có phong cách Châu Âu trên núi. Đường Ninh đưa tay ra hiệu cho cổng mở rồi chạy vào .

Lúc mèo nhỏ Thiên Lăng tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một căn phòng màu trắng, xung quanh có nhiều thứ kì lạ mà cậu chưa từng thấy... còn vết thương ở chân sau đã được băng lại nhưng chân vẫn chưa cử động mạnh được.

Mèo con hiếu kì đưa mắt nhìn xung quanh, bỗng cánh cửa mở ra có một người áo trắng đi vào. Là một người trẻ tuổi, đeo kính, tóc đen hơi xoăn, có vẻ là người ôn hòa.

Trịnh Nham mỉm cười đi tới " Nhóc con tỉnh rồi sao, xem ra sức khỏe của ngươi hồi phục rất tốt " Trịnh Nham xoa xoa đầu mèo nhỏ .

Đường Dật từ ngoài đi vào " Nham ca, nhóc đó sao rồi?" Nghe thấy tiếng Đường Dật hỏi Trịnh Nham xoay người lại làm lộ ra một cái đầu lông xù nhỏ màu xám. Lúc đem về cả người mèo ngỏ lấm lem nên không nhìn rõ, lúc này nó đã được vệ sinh sạch sẽ nên có thể thấy là một con mèo lông xù màu xám trắng , đôi mắt tròn màu xanh lam, cái mũi nhỏ hồng hồng.

Đường Dật kinh hỉ "Nga~không ngờ lại nhặt được cực phẩm nha. Thật đáng yêu, Nham ca vết thương nó sao rồi, cứu được không? " Đường Dật thích thú lấy tay chọt chọt mèo con

" Rất tốt, không nặng lắm. Chừng một tuần là có thể khỏi hẳn ".

" Vậy tôi đem nó đi được chứ?"

" Ừm! Nhớ đừng để nó hoạt động nhiều. Ba ngày sau nhớ đem nó đến cho tôi kiểm tra là được " Trịnh Nham cười nói

Đường Dật vui vẻ đem mèo con đi khoe với Đường Ninh

" Anh hai, anh xem nè "

Đường Ninh nhìn nhìn con mèo rồi gật đầu, cười nói " Rất đáng yêu"

Thiên Lăng nhìn chầm chầm vào hai người không vui nghĩ 'Dễ thương ? Như thế nào mà lại dễ thương?'

Thiên Lăng quên mất mình là một con mèo...Vốn là một nam nhân, được khen dễ thương đương nhiên là khó chịu, cậu liếc nhìn hai người một cái rồi nhắm mắt lại không thèm quan tâm nữa.

Đường Dật thấy nó nhắm mắt lại nên nói
"Có lẽ nó còn mệt, em đem nó vào phòng vậy. Anh đi lấy sữa cho nó đi ."

" Ừm"

Đường Ninh đi vào nhà bếp lấy sữa ra thì gặp Triệu Đông đang từ cầu thang đi xuống. Triệu Đông nhìn chén sữa trong tay Đường Ninh ngạc nhiên hỏi

" Cậu uống sữa?" Người này từ nhỏ liền không thích uống sữa.

"Của tiểu miêu "

" Tiểu miêu? Là con mèo đó sao, nó đã được chữa trị xong rồi sao" Triệu Đông khó có được quan tâm hỏi

" Ừm"

" Vậy cậu đi đi "

Thiên Lăng được đem vào phòng Đường Dật lúc này cậu mới mở mắt nhìn xung quanh. Căn phòng tương đối lớn còn có một cái giường to, trang trí rất đơn giản. Cái làm Thiên Lăng chú ý là trong này lại có rất nhiều thứ giống cái mà tối đó mấy người này đưa cho mấy kẻ kia... thấy mèo con cứ nhìn chầm chầm bộ sưu tập súng của mình, Đường Dật đắc ý nói

" Sao nào, thích chứ? Ta đã sưu tầm từ lúc còn nhỏ đó a! Nếu thích hôm nào ta cho nhóc một cây chơi nha~ "

Thiên Lăng trừng mắt nhìn Đường Dật rồi kêu " Meo " Cũng được đó.

Đường Dật vui vẻ nói " Ngay cả kêu cũng đáng yêu như vậy a~"

Thiên Lăng "...."

Cùng lúc đó Đường Ninh cũng đem sữa vào

" Chỉ có loại sữa này thôi, không biết nó chịu uống không? " Đường Ninh nói

" Anh hai , nếu anh vô sớm chút là có thể nghe nhóc này kêu nha "Cười hì hì nói.

" Như nào?"

" Rất dễ nghe, khi nào nó kêu thì anh sẽ biết "

" Ừm" Đường Ninh mỉm cười. Đối với đứa em trai này, chỉ cần nó thích Đường Ninh đều không phản đối. Từ lúc nhỏ cả hai đều là cô nhi rồi lại cùng đi theo Triệu Đông đến bây giờ, cùng lập ra Sát Lang. Tính cách của đứa em trai này Đường Ninh biết rất rõ tuy nhìn luôn cười vui vẻ nhưng cũng là một người rất vô tình, chỉ riêng đối với những người thân và những thứ nó thích mới lộ ra vẻ mặt vui vẻ hòa đồng như vậy....

Thiên Lăng nhìn nhìn chén sữa rồi lại nhìn Đường Dật 'Cái thứ trắng trắng này là gì ? Có thể uống được sao?' Như đọc được suy nghĩ của tiểu miêu Đường Dật cười nói

" Sữa này uống được, sữa bò hảo hạng đó. Đợi ngươi khỏe hơn sẽ được ăn thịt "

Nghe đến thịt lúc này Thiên Lăng mới cảm thấy đói. Từ lúc sống lại cũng hơn một ngày chưa ăn gì rồi, dù lúc trước cũng có khi cả ngày không cần ăn gì nhưng hiện tại là một con mèo con lại còn bị thương. Muốn sống thì phải ăn đầy đủ, nghĩ vậy Thiên Lăng rất không khách khí mà uống hết sữa trong chén.

Đường Dật nhìn tiểu miêu uống sữa, nghĩ thầm " Đến uống sữa mà cũng đáng yêu như vậy sao a ~~ "

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro