Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

- Part 42 -

Cậu nằm dưới tầng hầm của căn nhà, phòng của cậu, ở đây không có một tia ánh sáng lọt qua được, chỉ tồn tại vỏn vẹn mỗi ánh đèn sáng rợp chiếu sáng khắp cả không gian. Ở nơi đây tĩnh lặng trông thấy, ý thức cậu dần mập mờ và tắt hẳn..

.

.

.

Cậu thấy mình đang cỡ tuổi còn đi học, vẫn đang trong căn phòng này và làm bài tập về nhà.

Cánh cửa khẽ mở hé ra, động chút âm thanh đến thính giác cậu. Cậu khẽ ngoái lại nhìn phía cửa.

Là mẹ cậu.

Bà bước vào căn phòng, lần này gương mặt bà mập mờ hẳn, cậu chẳng thể nào nhìn rõ được nữa. Bà cầm trên tay ly sữa đặt lên bàn, khẽ đưa tay ra vuốt ve lấy mái tóc đen của cậu.

"Con trai ngoan! Giờ này vẫn chưa đi ngủ à?"

Cậu cười.

"Hì. Hôm nay bài tập nhiều quá mẹ ạ!"

Tay bà vẫn không rời khỏi mái tóc đen ấy, nhẹ nhàng chuyển động đôi tay dọc theo làn tóc.

"Học thì học, nhưng không được thức khuya đâu! Nghe không?"

Cậu ngước mắt lên nhìn bà, cười một cái.

"Con biết rồi! Mẹ đừng lo nữa nha!"

Nói rồi cậu ôm chằm lấy bụng bà, bà khẽ cười, tay vẫn vuốt lấy mái tóc mượt.

"Ngoan lắm!"

Cánh cửa lại một lần nữa mở ra, mang theo cả tiếng bước chân nặng nề vào trong.

Ba của cậu.

Ông bước vào, gương mặt vẫn giữ nguyên tính khí gắt gao, nghiêm khắc và cai nghiệt mà cậu vẫn thường nhìn thấy.

Cậu thôi ôm mẹ, vội chạy về phía ba. Cứ thế mà hớn hở lên tiếng.

"Ba ơi! Mẹ..."

"Chát"

Một cái đau trời giáng ngay thẳng vào gương mặt cậu, nhanh chóng xô cậu ngã xuống đất. Cậu ngồi đấy mà im lặng, ôm lấy gương mặt đang nóng rần lên. Không biết chuyện gì đang xảy ra với bản thân, với cả ba, và với cả...

Bà chạy lại đỡ cậu đứng dậy, gương mặt bà xót xa, đưa đôi tay run rẩy chạm vào gương mặt cậu.

"Con có sao không??"

Cậu khẽ lắc đầu.

"Mày là đứa giết chết vợ tao! Thằng khốn khiếp!"

Giọng ông lớn, la mắng cậu thậm tệ. Cậu bắt đầu khóc, lời nói dần lí nhí.

"Nhưng... ba ơi! Mẹ vẫn..."

Cậu nói, mắt nhìn về phía bà.

Hình ảnh của bà mờ dần trong không gian, bà vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng đôi mắt thì đã ngấn đầy nước rồi.

"Mẹ!!!"

Cậu chợt gào thét lên, khẽ chạm đến tay bà nhưng... xem ra vô vọng.

"Con trai! Phải sống cho thật tốt vào! Con phải được sống vui!! Hãy nhớ điều này! Mẹ yêu con!!"

Hình ảnh bà dần tan vào hư vô. Mọi thứ âm thanh dần tắt hẳn, cậu lại dần rơi vào lặng im, lạnh lẽo đến đáng sợ...

.

.

.

_Ha...

Cậu giật mình ngồi dậy. Lại gặp phải ác mộng, cậu khẽ rùng mình một cái, nhanh chóng lấy chăn trùm hờ lên người.

"Kétttt" - cánh cửa chợt mở ra. Cậu hồi hộp nhìn đến.

Bóng dáng quen thuộc bước vào căn phòng, vẫn là gương mặt ấy.

Thiên khẽ cười với cậu một cái, nhưng lại nhanh chóng làm gương mặt không mấy vui vẻ với cậu.

_Tại sao anh gọi cho em mà chỉ toàn "thuê bao"??

Cậu hơi bất ngờ vì đó là anh chứ không phải là một ai khác.

_A! Thôi chết mất! Hình như điên thoại của em hết pin rồi thì phải.

Anh đóng cửa, bước lại gần phía cậu. Đôi tay nhanh chóng cầm lấy gương mặt xinh đẹp kia mà ngắm nhìn.

_Thế thì phải làm sao đây? Đáng bị phạt không nhỉ?

Cậu bỗng đỏ mặt, khẽ xô anh ra mà chữa gượng.

_Anh đến đây làm gì? Giờ này là mấy giờ mà dám đến đây!? Ba mà thấy thì..

Tay anh không rời khỏi gương mặt kia, khẽ hôn lên mắt cậu.

_Cái này thì em không cần phải lo nha! Giờ này cũng gần 2h sáng rồi, anh đã canh chừng ba em đàng hoàng rồi mới dám tới đây đó!

_Thì đã sao? Anh vào đây làm gì chứ?! - cậu bỉa môi, chọc điên anh lên.

Anh đưa mặt áp sát lại gần cậu, khẽ thủ thỉ.

_Đương nhiên là đến để "ăn" em rồi!

Anh vừa nói vừa leo lên giường.

_Cho anh "ăn" em nha! Hay là... phải nói ngược lại nhỉ? Là em "ăn" anh??

"Hự"

Anh nhanh chóng yên vị dưới nền nhà.

_Qua bên đây mà chỉ để làm như vậy thì anh nên về lại phòng của mình đi! Đồ ngốc!!!

_Ui! Đau quá đi! Hình như anh bị gãy xương lưng rồi vợ à!!! Hình như nó lại đau thêm nữa kìa!! Ôi trời! Anh không sống nổi mất!!!

Cậu bị anh làm cho hoảng lên. Lúng túng bước xuống giường mà lòng thấy có chút hối lỗi.

_Em xin lỗi anh! Em không cố ý đâu! Anh có sao không?? Có cần gọi bác sĩ không?

Bộp! Cậu đã bị mắc bẫy!!!

_A! Anh đau quá! Ở ngay đây này! - anh nói, tay chỉ vào tim.

Cậu vẫn đang trong tình trạng hoảng loạn, cứ thế mà nói theo anh.

_ Bị ở tim là nguy hiểm lắm!!

"Khì khì"

_Ơ! Tại sao lại là tim??

"Khì khì"

_...

_...

_A! Anh kì quá! Dám chọc em sao?

Cậu ngượng, thúc mạnh vào ngực anh.

_Đau đau... nhẹ tay chứ vợ!

_... - cậu cứ thế mà ngượng ngùng ngồi trong lòng anh.

_Bắt được em rồi nhé!

_...

_Vợ à! Quay mặt của em lại nào!!! Cho anh xem.

Cậu hơi nghiêng mặt về phía sau, anh nhanh chóng tiến mặt lại gần phía cậu. Chạm phải đam mê, cả hai không ngừng quyến luyến lấy cánh môi của đối phương. Anh nhanh chóng xoay người cậu lại, ẵm cậu lên giường, nhẹ đặt cậu xuống.

Tay anh nhanh chóng lần mò vào trong áo, tìm khoái cảm cho cậu.

Chợt quay về với thực tại, cậu bỗng đẩy anh ra, không ngừng thở hổn hển.

_Không được! Đây đang là nhà của ba đó! Nếu anh muốn ngủ thì được, nhưng nếu là việc này thì e là...

Anh chợt nhớ ra mục tiêu ban đầu, vốn dĩ cũng không muốn đi quá xa. Anh chỉnh sửa quần áo cậu lại đàng hoàng, nhẹ đặt cậu nằm xuống gối.

_Anh xin lỗi em! Anh không kiếm chế được...

Cậu nắm chặc tay anh, khẽ mỉm cười.

_Ừm... anh muốn ngủ với em không?

Anh nằm xuống bên cạnh cậu, ôm cậu từ đằng sau.

_Sao lại không!?

Cậu vừa mới chợp mắt một chút thì anh đã giở trò. Tay không chịu yên mà cứ để dưới áo cậu chọc phá, môi anh không ngừng hôn nhẹ lên cái cổ nhỏ.

_Thế này mà là ngủ sao? Đồ ngốc!!! Anh có muốn về phòng mà ngủ một mình ngay và luôn không?

Anh ngưng ngay cái hành động dở dang của mình, tiếc nuối mà lên tiếng.

_Em ngủ đi, anh sẽ không quậy nữa đâu!!

Nằm yên được một lúc, thì anh lại ôm cậu chặc đến ngợp thở.

_A... anh... giờ muốn gì??

_Anh muốn ôm em a~...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro