Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

- Part 12 -

_Az... cậu nhẹ tay chứ! - anh gắt.

_X... xin lỗi! - cậu cẩn thận, nhẹ nhàng xứt thuốc lên vết thương.

_Mặt anh sưng hết lên rồi nè! - giọng cậu có chút lo lắng - _Anh tháo áo ra để tôi xem vết thương đã!

_Cậu giúp tôi đi! - anh thản nhiên nói.

Cậu dán urgo lên mặt anh rồi tháo từng cúc áo xuống, gương mặt cậu tỏ vẻ ngại ngùng.

Cậu nhẹ tháo chiếc áo xuống khỏi cơ thể anh. Những vết lần lộ rõ, cậu bỗng thấy áy náy với anh, nhẹ xứt lên từng vết thương trên người anh.

_Chắc anh đau lắm phải không? - mái tóc đen mềm mại lướt qua da anh.

_Xong rồi đó! Đợi thuốc thấm vào rồi anh hãy mặc áo.

Nói rồi cậu ôm hộp thuốc chạy ra ngoài, trong lòng cố nói mà lại hông nói được: Cảm ơn anh...

.
.
.

Ánh hoàng hôn đang dần ngả về đêm. Các thành viên trong đội nhanh chóng tập trung ở phía nhà hàng của khách sạn, ai nấy cũng hào hứng sau cuộc dạo chơi khắp thành phố.

Tử Thành bước lại gần cậu khẽ nói - _Hứa Thiên không xuống hả nhóc?

Cậu đang kiếm từng món ăn bỏ vào khay.

_Vâng! Anh ấy nói mệt nên không xuống được.

_Ngày mai em đã lên kế hoạch đi đâu chưa?

_Dạ, vẫn chưa.

_Thế ngày mai đi chơi cùng bọn anh không?

_Chắc em nghĩ là không đi được rồi, xin lỗi anh.

_Ờ, tiếc thật! Nếu như có suy nghĩ lại thì nhớ gọi anh biết nha!

_Dạ, nếu được thì chắc em cũng sẽ đi!

Cậu thận trọng cầm 2 khay thức ăn bước lại phía thang máy, Tử Thành chạy lại bước bấm nút trên thang máy hộ cậu.

_Để anh giúp!

_Dạ, cảm ơn anh!

Cậu bước lên thang máy rồi mất hút sau lớp cửa sắt.

_Không biết giữa hai đứa này có chuyện gì nữa! Mình tò mò quá!

.

"Cốc cốc"

Nghe có tiếng gõ cửa, Thiên bước ra mở.

_Đồ ăn tới rồi đây! Tôi biết là anh cũng đang đói nên lấy cho anh một phần luôn.

_Cảm ơn!

Cậu thận trọng đặt hai khay thức ăn xuống bàn, anh đóng cửa lại, chậm chạp ngồi xuống dãi sofa.

Anh lấy đũa, gấp miếng thịt bỏ vào miệng.

_Anh ăn salad đi.

Anh bỏ phần salad qua một bên - _Tôi không ăn được.

_Hả? Tôi có nghe nhầm không? Anh cũng không ăn salad được hả? - cậu tròn mắt nhìn anh.

Anh lạnh lùng nhìn cậu, cậu giật mình, thu đôi mắt ấy lại, vội gắp thức ăn bỏ vào miệng.

.

_Anh ăn xong rồi sao? Còn nhiều thức ăn thừa quá nè!

_Cậu lắm mồm quá đó. - anh lạnh lùng bước vào trong phòng tắm rồi đóng cửa lại.

Anh áp lưng vào cánh cửa gỗ, cả thân thể ê ẩm.

_Hứa Thiên! Mày bị cái gì thế? Chả phải mày đang... sao lại...?

.

Sau khi đã tắm táp sạch sẽ, cậu bước ra khỏi phòng tắm.

Anh đang làm bài tập trong quyển sách dày cộm, tay còn lại mò mẩm khắp bàn phím laptop, miệng thì nhấp nhơ bịt sữa.

Cậu ôm hộp thuốc, ngồi xuống cạnh bên anh.

_Tới giờ xứt thuốc rồi, anh có thể dừng lại một chút không?

Anh bỏ bịt sữa xuống, xoay mặt qua phía cậu, để cậu xứt thuốc. Những ngón tay gầy khẳng khiu nhẹ chạm vào mặt anh.

Không còn cảm giác đau rát mà thay vào đó là cảm giác mát mát như bạc hà. Cậu cẩn thận chấm từng vết thuốc lên vết đau trên mặt anh, anh bỗng lặng im, nhìn chằm chằm cậu.

_Sao anh nhìn tôi? Mặt tôi dính cái gì hả?

Anh gắt - _Ai thèm nhìn cậu chứ! Mau mà xứt thuốc cho tôi đi!

Cậu dán urgo lên mặt anh rồi bỗng chần chừ.

Anh nói - _Tay tôi đau lắm, cậu tháo áo ra hộ tôi đi!

Cậu nhìn anh. Ngại ngùng chạm tay vào cái cúc áo trên cùng, tháo từng chiếc cúc xuống.

Cậu nhẹ tháo chiếc áo ra khỏi cơ thể anh, hương thơm từ người cậu nhanh chóng phả vào khứu giác anh.

Mặt cậu đỏ ửng lên, từ từ xứt thuốc lên từng vết thương, đôi tay cậu lướt nhẹ trên cơ thể anh. Một cảm giác lạ đang dần chảy trong cơ thể anh, tim đập loạn nhịp, người nóng bừng lên.

Anh nhìn xuống cậu, mái tóc đen óng che hết cả khuôn mặt cậu. Lòng áy náy đang trào trực trong cậu, bỗng cất lời trong vô thức.

_Cảm ơn anh vì đã cưu tôi! Cảm ơn anh nhiều lắm!

Anh khựng người nhìn cậu, gương mặt ấy vẫn cúi rầm xuống. Anh đặt tay lên cằm cậu, khẽ nâng lên.

Gương mặt trắng hồng ấy đỏ gất lên. Anh cầm tay cậu, đặt nhẹ lên bờ ngực của mình.

_Vĩ Kì à! Tôi. Yêu. Em mất rồi!

Cậu cúi mặt xuống. Khẽ đánh nhẹ lên ngực anh.

_Đồ khốn! Tại sao lúc nào anh cũng khiến tôi rung động thế này chứ!

Cậu ngước mắt lên, khóc lóc như đưa trẻ. Anh lau đi dòng nước mắt trên gương mặt cậu, độc chiếm lấy chiếc môi bé nhỏ kia.

Vị sữa tươi đan dần tan trên đầu lưỡi cậu. Nụ hôn này bỗng chóc làm cậu say sưa trong men tình.

Anh lần tay xuống gỡ chiếc cúc áo đầu tiên trên người cậu rồi lần xuống chiếc cúc kế tiếp...

"Cốc cốc"

Tiếng cửa vang lên làm cậu giật mình, anh vẫn tiếp tục cuồng nhiệt. Cậu khẽ lấy tay đẩy hờ anh ra.

_Anh à! Có người ngoài cửa kìa... ưm...

_Mặc kệ họ! - anh hôn lên cổ cậu rồi tiếp tục cuồng nhiệt hôn lấy cậu.

_Nhưng anh à... a~... ưm...

Anh lướt trên đầu nhũ cậu, người cậu bỗng nhướn lên một cái. Kèm theo đó là một tiếng kêu của cậu. Anh lần tay xuống dưới, trêu chọc cậu.

_A... khó chịu quá... a~...

Anh hôn cậu sâu hơn. Tuột quần cậu xuống, bồng cậu lên giường.

Anh nhanh chóng lướt trên cậu, cậu ngồi ngửa ra, lấy tay sờ nhẹ lên mái tóc anh.

.
.
.

Cậu nằm trong vòng tay anh. Khẽ lăn vài cái.

_Em không ngủ được hả?

_Không! Chỉ là...

_Chưa đủ hả?

_S... sao? Anh nói gì vậy? - cậu xoay lưng về phía anh - _Không nói với anh nữa!

_Nè! Em giận anh rồi hả?

_Ghét quá! Em giận rồi đó!

Anh xoay người cậu lại. Khẽ vẹo lấy má cậu.

_Em dễ thương thật đó!

Cậu khẽ cười. Ôm anh vào lòng. Khẽ nhắm nghiền mắt lại.

_Ngủ ngon nha! Đồ ngốc!

{Phù! Cuối cùng cũng xong cái phần đáng mong đợi! Xin cho mình ý kiến nha~ :3}




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro