Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Xuyên Qua!

Vệ Tử An khó khăn mở hai mắt ra, khung cảnh xung quanh hắn quá mức lạ lẫm, hắn đang nằm giữa rừng, lại còn là ban đêm.

Vệ Tử An cẩn thận nhớ lại, hắn là một công dân sinh ra và lớn lên ở một hành tinh ngoài ngân hà. Trải qua hàng chục năm phấn đấu thì đến năm hắn năm mươi tuổi được phong vị Đại Tướng, hắn cứ như vậy nắm giữ quân hàm này trong suốt chín năm. Nhưng rồi sinh nhật năm hắn năm mươi chín tuổi, hắn đã bị ám sát.

Không ngờ vậy mà lại không chết, còn bị ném xác vào rừng? Hắn ngó nghiêng rồi lại phát hiện ra điều bất thường, hắn vậy mà đang mặc một bộ cà sa màu trắng bóc. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Vệ Tử An giơ tay sờ đầu, ấy vậy mà lại... trọc lóc không một cộng tóc?!!

- Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?

Nhưng đột nhiên hắn nghe đầu đau đớn, một loạt những kí ức không thuộc về hắn hiện ra. Chủ nhân thân thể này là một hòa thượng thiên tài ở tu chân giới, chỉ mới mười lăm tuổi đã đỉnh đỉnh đạt đến cảnh giới cao nhất của Kim Đan kỳ, sắp sửa bước sang cảnh giới Nguyên Anh, chạm đến cánh cửa trường sinh bất lão. Đây là điều mà người thường phải mất gấp năm, gấp mười thời gian mới làm được. Nhưng mà thiên tài luôn bị người ganh ghét, cách đây ba ngày tiểu hoà thượng Tử An bị kẻ gian ám toán, một chưởng bóp nát kim đan, phá hủy linh căn sau đấy thì bị vứt xác ở nơi này.

Vệ Tử An ngẩn ngơ, hắn là một tuyệt Đại Tướng trăm năm có một vậy mà không ngờ đến lúc chết đi lại xuyên qua làm một tiểu hòa thượng bị phế tu vi, chẳng khác nào một phế vật, bị vứt xác ba ngày cũng không một ai thèm tìm.

- Tử An ơi là Tử An, ngươi bị người ta ám toán thì cũng thôi đi, việc gì phải lôi kéo ta vào cái thân xác này chịu khổ vậy! Chẳng lẽ chỉ vì tên của ta trùng với pháp danh của ngươi hay sao?

Xuyên qua thành phế vật thì cũng thôi đi, lại còn là một hòa thượng?! Thử hỏi một Đại Tướng từng chỉ huy qua vô số trận đánh, đầu rơi máu chảy như hắn sau này phải làm sao mà sống được đây, bảo hắn mỗi ngày tụng kinh niệm phật, đem bát đi hóa duyên thật sự giống như một cực hình!

"Sột soạt", bỗng nhiên tiếng động cách đó không xa cắt ngang dòng suy nghĩ của Vệ Tử An, hắn vội vàng đưa mắt nhìn tới. Dưới ánh trăng vàng vọt là thân hình cao lớn đang dựa vào cây cao gần đó ôm ngực thở dốc, cho dù y bắt gặp một ánh mắt đang nhìn chăm chăm cũng không có sức lực mà ngăn cản. Người này giống như là đang bị thương, nhưng lại chẳng thấy một vết thương hay vết máu nào?

- Người anh em ngươi không sao chứ?

Vệ Tử An phủi phủi tăng y đứng lên đi lại gần, nam nhân trước mặt mày kiếm mắt sáng, đuôi mắt dài hẹp giống như chim ưng, ngũ quan hoàn mỹ nhìn chằm chằm hắn. Sau đó y lùi lại một bước làm cành cây dưới chân phát ra tiếng kêu răng rắc, y khó khăn mở miệng.

- Mau... chạy đi!

Sau đó y dựa vào thân cây thở dốc, hai mắt mơ màng nhìn Vệ Tử An đang đi đến càng lúc càng gần.

- Ngươi thế này thì có thể làm hại được ai mà phải chạy chứ?

Vệ Tử An rất không biết điều hai tay sờ loạn trên người nam nhân nọ tìm kiếm vết thương.

- Ngươi không phải là bị thương ở ngoài sao, vậy hẳn là nội thương đi. Nhìn nặng nề như vậy.

Vệ Tử An huyên thuyên nói tới nói lui, hắn một chút cũng không chú ý ánh mắt người đối diện đang tối lại, con ngươi y dán chằm chằm lên khuôn mặt hắn. Trước mắt y là một khuôn mặt non nớt tinh xảo được khắc họa trên một làn da trắng bóc, nốt chu sa màu đỏ giữa trán càng tô lên vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của hắn. Vệ Tử An sau đấy nói.

- Thật tiếc là hiện giờ ta không có tu vi hay là năng lượng, không thể chữa trị được cho ngươi. Vị huynh đài này ngươi chết chắc rồi!

Vừa dứt lời thì hai tay Vệ Tử An bị nắm lấy, sau đó rất nhanh hắn đã bị nam nhân nọ vật ngã xuống đất, y ở trên người hắn, hay tay chống hai bên mặt hắn nhìn xuống. Vệ Tử An hoảng hốt gào lên.

- Này này làm cái gì vậy hả? Chẳng qua là nói ngươi chết thôi, sẽ không phải là muốn giết ta chứ hả?

Vệ Tử An vùng vẫy muốn thoát ra nhưng hai tay lại bị ghìm lại chặt hơn. Người này là một người tu tiên, khí lực lớn mạnh, y kiềm hãm một người bị phế linh căn như hắn căn bản không chút khó khăn. Sau đấy nam nhân nọ liền hôn xuống, ở trên cái miệng không ngừng mắng của hắn cắn mút, hơi thở càng lúc càng dồn dập. Rốt cuộc hắn hiểu ra, nam nhân này căn bản không có bị thương, mà là trúng xuân dược. Thật mẹ nó xui xẻo, hắn hôm nay bị ám sát chết đi rồi lại xuyên qua làm một hòa thượng bị phế bỏ tu vi, sẽ không phải là bị một nam nhân "làm" nữa chứ? Có phải thần xui xẻo ngày hôm nay đều nhắm vào hắn hay không đây?

- Chậm đã! Ta là một đại nam nhân đó nha! Cho dù ngươi trúng xuân dược thì cũng không nên bạ ai cũng "cắm" được đâu!

Nhưng mà nam nhân nọ lúc này giống như đã mất hết lý trí, hết gặm cắn trên miệng Vệ Tử An thì bắt đầu hôn xuống cổ hắn, một tay vạch tăng y của hắn ra làm lộ ra hai khỏa ngọc châu màu nâu sẫm, sau đấy nặng nhẹ liếm xuống, cắn nhè nhẹ.

- A!

Vệ Tử An bị cắn điểm nhạy cảm liền không tự chủ được kêu lên một tiếng, tay đang đẩy trên vai nam nhân cũng nắm chặt lại. Biểu hiện này trong mắt nam nhân nọ cực kì diễm lệ, hai mắt Vệ Tử An hơi ướt, vẻ mặt xao động lòng người.

- Ngươi... cái tên khốn này! Như thế này gọi là cưỡng dâm đấy!

Nhưng mà nam nhân nọ y không hề có ý muốn dừng lại, tay y nóng cháy du tẩu trên thân thể Vệ Tử An, cởi đai lưng hắn xuống, sau đấy cũng rất nhanh cởi xuống tiết khố làm lộ ra ngọc hành đã bán cương, y giơ tay nắm lấy, nhẹ nhàng vuốt.

- Ưm.. Ngươi!! Ngươi... cái đồ khốn nạn!

- Gọi ta là Lăng Y Thiên.

Lăng Y Thiên lúc này mới nói được một câu làm Vệ Tử An ngẩn người. Lăng Y Thiên, là Lăng Y Thiên của đệ nhất gia môn giới tu chân, là trưởng tử của Lăng Cô Thành trưởng lão, thân thế vô cùng có sức ảnh hưởng. Chẳng phải là Lăng Y Thiên này cũng đang ở đỉnh đỉnh cảnh giới Kim Đan kỳ hay sao, vậy mà lại bị người hạ xuân dược ngay cả nam nhân cũng muốn "làm"?

- A!

Vệ Tử An mãi suy nghĩ cho đến khi từ phía sau truyền đến cơn đau mới giật mình tỉnh táo lại, Lăng Y Thiên đã đem một ngón tay chen vào phía dưới của hắn, nhẹ nhàng mở rộng.

- Lăng Y Thiên! Ngươi nếu dám làm tới, ta giết cả nhà ngươi!

Lăng Y Thiên tựa hồ không để ý tới, hạ thân đau trướng làm y không thể nghĩ thêm được bất cứ điều gì, y chen thêm một ngón tay, lại một ngón, ở ngay điểm gồ lên ấn ấn.

- Ưm... A!

Vệ Tử An vì bị chạm đến điểm nhạy cảm thân thể liền ưỡn lên, đón nhận từng đợt khoái cảm truyền đến. Trước tình cảnh như vậy Lăng Y Thiên không tránh khỏi nuốt nước bọt một cái, lực cánh tay tăng nhanh hơn, nội bích sâu thẳm bắt đầu tiết ra dịch ruột non, tràng bích quấn quýt cắn chặt ngón tay y không muốn rời ra. Lăng Y Thiên nhỏ xuống một giọt mồ hôi, ánh mắt mờ mịt rút ngón tay ra, nhanh chóng cởi đai lưng, từ tiết khố phơi bày ra hành căn to lớn trướng đau. Y hai tay đè lên đùi Vệ Tử An ép buộc dang rộng ra, rất nhanh sáp tới, đem vật lớn đặt ngay hang động của hắn, từ từ tiến vào.

- Khoan... Khoan đã, Lăng... Y Thiên, đồ khốn này!

Vệ Tử An bị chèn ép từng chút một tách mở tường thịt đón nhận đại điểu to lớn của Lăng Y Thiên, hơi thở nín lại, cơ thể bị ăn đau chảy ra không ít mồ hôi, ướt đẫm tăng y. Cổ họng hắn khô khốc phát ra tiếng thở hắt.

- Đau...

- Nhịn một chút sẽ hết đau.

- Ngươi đâu phải là người bị đâm chứ! Hức!

Vệ Tử An phát ra tiếng nức nở nho nhỏ, răng cắn lấy môi. Vậy là, hắn thật sự thất thân rồi. Gần sáu mươi năm sống trên cõi đời hắn rốt cuộc cũng đã thất thân.

Còn là bị người ta "làm"!

Vệ Tử An nức nở ngước mặt nhìn trời, hắn đúng là đã già rồi, nhưng chủ nhân thân thể này thì chỉ mới có mười bảy tuổi thôi đó! Đúng là không có tính người, đã "làm" nam nhân thì thôi đi, còn "làm" cả trẻ vị thành niên!

- Ưm... Ha!

Vệ Tử An mơ màng phát ra tiếng rên khe khẽ, vật to lớn của Lăng Y Thiên từng chút từng chút chen vào tận cùng, nhẹ nhàng luật động, đỉnh đầu nặng nhẹ chà xát lên điểm mẩn cảm của hắn, làm hắn không tự chủ được hai tay quấn lấy eo y, tay nắm tóc y nức nở.

- Lăng Y Thiên, lão tử hận ngươi...

Lời nói của Vệ Tử An rất nhanh bị nuốt xuống, Lăng Y Thiên nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, đem lưỡi quấn trong lưỡi hắn, khuấy động khoang miệng, phía dưới đã bắt đầu gia tăng lực đạo, mạnh mẽ xuyên xỏ.

Vệ Tử An từ đau đớn bắt đầu cảm nhận được sự sung sướng, tiếng ê a nức nở cũng nhè nhẹ phát ra. Tiếng rên rỉ cùng với tiếng thở dốc phá tan cảnh đêm yên tĩnh, ánh trăng vàng vọt rọi xuống hai thân ảnh đang không ngừng chuyển động bên dưới, vẽ nên một bức tranh vô cùng sống động cùng thác loạn. Rốt cuộc sau gần một canh giờ Lăng Y Thiên cũng gầm gừ chạy nước rút, cuối cùng đem chất lỏng tinh túy rót đầy trong cơ thể Vệ Tử An, sau đó liền thở dốc nằm xuống, ôm người đã sớm mê man bên cạnh đi vào giấc ngủ.

Ánh trăng yếu ớt cuối cùng cũng lặng xuống, thay vào đó là ánh mặt trời mạnh mẽ xuyên vào mí mắt Lăng Y Thiên, y từ từ thức dậy, mơ màng nhớ đến chuyện tối qua. Y sau đại hội của Yến gia trang bị người ám toán dính phải xuân dược, trên đường tháo chạy thì gặp phải một tiểu hòa thượng xinh đẹp, trên trán có một nốt chu sa kinh diễm lòng người, y vì vậy mà không khống chế được liền đè người ta ra ăn sạch. Lăng Y Thiên giơ tay sang bên cạnh, mới phát hiện kế bên trống trơn, hơi lạnh xuyên qua bàn tay hắn, người này đã sớm rời đi, ngay cả tên cũng không để cho y biết.

- Tiểu hòa thượng, ta nhất định sẽ tìm được ngươi, thú ngươi về nhà!

Lúc này ở một góc nào đó trong cánh rừng Vệ Tử An hắt xì một cái, hắn khịt khịt mũi. Sương sớm buổi sáng làm hắn lạnh không chịu nổi lại bởi vì cơn đau từ eo hông truyền đến làm hắn bước đi không vững.

Lăng Y Thiên chết tiệt, vậy mà còn dám trút cái thứ không sạch sẽ kia vào trong người hắn. Đêm qua dù đã mê man, nhưng Vệ Tử An gần sáng cũng đã dậy, đây là thói quen trong quân đội của hắn, lại bởi vì không biết đối diện với kẻ đã cưỡng bức mình ra sao cho nên mới lén trốn đi. Đời này kiếp này an phận là một tiểu hòa thượng bị phế bỏ linh căn, cút khỏi thị phi, kiếp trước làm loạn đã quá nhiều rồi bây giờ chỉ muốn yên ổn sống qua ngày mà thôi.

Thông qua ký ức của tiểu hoà thượng Tử An cũng biết được Lăng Y Thiên là con trai trưởng của Lăng gia, một trong các đại gia tộc lớn mạnh nhất Hoàng Đô thành. Vệ Tử An tặc lưỡi, hắn không muốn dính dáng vào những đại gia tộc như Lăng gia làm gì, cũng không muốn bị người biết được hắn thân là một nam nhân vậy mà lại bị một nam nhân "làm" đến ngất. Còn đâu là tôn nghiêm của một Đại tướng người người sợ hãi nữa chứ! Càng nghe càng mất mặt!

- Lăng Y Thiên chết tiệt! Nếu không phải ta bị người phá hủy linh căn, thì đã sớm cho ngươi một chưởng, tiễn ngươi về tây thiên!

Vệ Tử An cứ vậy bước đi, cũng không biết là đi đâu. Chỉ mong thoát khỏi khu rừng này, sau đó lại trở về Thông Thiên tự, an ổn làm một tiểu hòa thượng.

Chỉ là hắn ngàn vạn lần không thể ngờ tới được, nơi bụng dưới của mình đã bắt đầu có sự thay đổi, sẽ thay đổi cả đời của hắn sau này. Hắn cũng sẽ không ngờ được, Thông Thiên tự, nơi được xem là "nhà" của thiếu niên thiên tài Tử An. Vậy mà, cũng không thể về!

Vệ Tử An quanh quẩn mãi cuối cùng cũng ra được khỏi khu rừng, cứ con đường phía nam hướng đến, Thông Thiên tự ở hướng đó. Hắn vốn là không có ý định trở về, một thân tàn tạ lại thêm không có tu vi, trở về cũng chỉ là gánh nặng. Nhưng mà ở đó chí ít là có sư phụ của tiểu hoà thượng Tử An, chắc chắn là sẽ không bỏ rơi hắn đi. Lần này chẳng qua là sư phụ của hắn đang bế quan, nếu không thì cũng chẳng khổ sở như thế này. Hắn đã là người chết đi một lần, được ông trời ưu ái ban cho một mạng, nếu mà không biết trân trọng thì đúng là ngu ngốc.

Sau mấy canh giờ lò mò đi theo những ký ức của tiểu hoà thượng Tử An thì cuối cùng Vệ Tử An cũng đã tìm đến được Thông Thiên Tự. Hắn ngước mắt nhìn lên, Thông Thiên tự nằm sừng sững trên ngọn núi cao ngút trời. Sở dĩ chùa này có tên Thông Thiên cũng bởi vì nằm trên đỉnh núi cao chót vót, nếu ở trên nhìn xuống chắc chắn không thấy chân núi. Trùng trùng điệp điệp bậc thang không thấy điểm dừng, đối với một người đã bị phế tu vi không thể sử dụng khinh công hay là ngự kiếm phi hành như hắn thì đúng thật là cực hình. Nhìn thấy hắn, một đệ tử từ phía xa chạy tới.

- Tử An sư thúc, người trở về rồi!

Vệ Tử An lục lọi trong trí nhớ của thân thể này, thiếu niên đi tới là La Sinh, là đệ tử của sư huynh hắn. Tuy rằng người này so với hắn lớn hơn, nhưng hắn lại là đệ tử của Vô Tình trưởng lão, mà đời chữ Vô ở Thông Thiên tự là lớn nhất.

Thấy hắn chẳng buồn đáp, La Sinh lại tiếp tục nói.

- Sư phụ bởi vì được thông tin sư thúc gặp chuyện cho nên đã ngự kiếm xuống núi tìm người, cũng phân phó cho đệ tử đứng ở chân núi đợi người nếu thấy trở về liền đưa tin.

- Tử Thanh sư huynh đã xuống núi?

Lúc này Vệ Tử An mới chú ý đến đệ tử tên La Sinh kia, một bộ dạng nghiêm túc chẳng có chút nào giống đại sư huynh ưa thích náo nhiệt trong ký ức của hắn.

- Dạ, sư phụ phân phó đệ tử nếu nhìn thấy sư thúc thì có thể đưa sư thúc trở về, hơn một ngàn bậc thang hiện tại có hơi...

Đúng là có hơi kì thị kẻ phế vật như hắn. Vệ Tử An buông một tiếng thở dài, La Sinh biết bản thân lỡ lời nhưng lại không biết sửa như thế nào.

- Sư thúc người... đừng nghĩ đến chuyện này nữa. Ta...

- Gì vậy... Ngươi làm ra bộ dạng này làm gì chứ, chỉ là không thể sử dụng linh lực được nữa thôi, cũng không phải chuyện to tát.

Không phải chuyện to tát, La Sinh nhíu mày nhìn hắn. Hắn bị nhìn có cảm giác hơi gượng gạo nhìn sang hướng khác, đúng là không có gì to tát, chỉ thiếu chút là sẽ bò lên một ngàn bậc thang ở Thông Thiên tự này thôi.

- Sư thúc, ta đưa người trở về.

Vệ Tử An cũng không nói gì thêm, sau đấy cũng theo La Sinh đứng trên kiếm của y rồi cùng nhau ngự kiếm bay lên Thông Thiên tự. Càng lên cao càng thấy mù mịt, xung quanh tự được mây bao phủ, rừng trúc mọc san sát nhau, khung cảnh vô cùng đẹp.

Đến nơi, Vệ Tử An nhẹ nhàng nhảy xuống, một đường bước tới, hắn không nhẹ nhàng chút nào giơ chân đạp cửa mở toang.

-....

Vệ Tử An quên mất bản thân hắn đã xuyên không, lại còn làm ra cái hành động mà một hòa thượng sẽ không bao giờ làm. Hắn vội vội vàng vàng chắp một tay trước ngực.

- A di đà phật.

La Sinh theo sau một câu cũng không nói, nhưng biểu tình kinh ngạc trên khuôn mặt vẫn chưa tản đi. Sư thúc của y sau khi trở về có chút hơi khác thường, lúc trước một câu cũng không nói, cũng vô cùng cẩn trọng. Lần này không những nói đặc biệt nhiều lại còn giơ chân đạp cửa tự, còn làm bộ làm tịch giống như lỡ chân. La Sinh theo Vệ Tử An bước vào trong, bóng lưng nhỏ bé gầy gọt nhấp nhô theo từng bước chân, vậy là tiểu sư thúc của y đã mười sáu rồi.

Tử An sư thúc này của y kì thật là một thiên tài cái thế, vậy mà, vậy mà bây giờ lại đột nhiên trở thành một người bình thường. Tử An sư thúc chắc chắn là rất hoảng loạn, sau này y phải cố gắng chiếu cố sư thúc nhiều hơn một chút, tránh để sư thúc thấy tủi thân sẽ sinh phiền muộn.

Vệ Tử An đi đằng trước không hề nhìn thấy biểu tình khác lạ trên khuôn mặt La Sinh, hắn đúng là có chút phiền muộn, nhưng sẽ không phải là vì bị phế tu vi. Mà là hắn xuyên không qua làm một kẻ không có tu vi, còn bị người ta "làm", thật là mất mặt.

Hai người đi ngang một khoảng sân rộng lớn, thật nhiều đệ tử ở đó đang tập luyện, nhìn thấy Vệ Tử An cũng chỉ chắp tay chào hắn. Từ ánh mắt, Vệ Tự An nhìn thấy thông cảm có, khinh bỉ có, nhưng nhiều nhất vẫn là cái nhìn của chúng đệ tử cảm thấy hắn đáng đời, đáng bị như vậy. Chỉ là nơi này không cho phép bọn họ nói ra thành câu mà thôi.

Đi thêm một khoảng, Vệ Tử An cuối cùng cũng đã nhìn thấy phòng hắn khuất sau bụi tre.

- Được rồi La Sinh, ngươi trở về. Ta muốn nghỉ ngơi.

- Dạ, sư thúc muốn gì thì cứ phân phó, La Sinh ở bên ngoài canh chừng.

- Ta đâu phải là trẻ con, cần gì phải canh chừng?

La Sinh không giấu nổi bộ dạng lo lắng. Y lo là sẽ có đệ tử từng bị Vệ Tử An khiển tránh sẽ nhân cơ hội này đến khó dễ cho hắn, nên viện đại một lý do.

- Là sư phụ bảo ta phải bảo vệ sư thúc cho đến khi người trở về.

Vệ Tử An cũng không muốn đôi co làm gì, mặc kệ La Sinh đứng đấy còn mình thì đi vào trong phòng đóng cửa lại. Nơi này tương đối yên tĩnh, là "Tử An" muốn ở nơi như vậy, cũng rất hợp ý hắn, hắn không thích ồn ào. Đặc biệt là trong hoàn cảnh như thế này, hắn cũng không muốn nghe lời xì xào bàn tán gì về mình.

Ấy vậy mà Vệ Tử An nằm trên giường chưa đến một khắc đã có một đệ tử bên ngoài nói chuyện với La Sinh.

- Vô Kỵ trưởng lão muốn Tử An sư thúc đến đại sảnh, còn có Vô Tịch trưởng lão, Vô Tâm trưởng lão cùng nhiều vị trưởng lão và sư thúc khác đang chờ.

Sau đó là âm thanh của La Sinh vang lên:

- Tử An sư thúc đường xa mệt mỏi đã sớm nghỉ ngơi.

- Cũng không thể để nhiều vị trưởng lão chờ đợi như vậy, làm phiền La Sinh sư huynh gọi Tử An sư thúc thức dậy.

- Là Tử Thanh sư phụ phân phó, bất cứ ai cũng không được làm phiền Tử An sư thúc nghỉ ngơi. Bởi vì Vô Tình trưởng lão đang bế quan cho nên Tử Thanh sư phụ thân là đại đệ tử của người cũng là đại diện chân chính lời nói của người.

Câu này của La Sinh tác động mạnh mẽ đến đệ tử nọ. Vô Tình trưởng lão là ai chứ, tuy không phải là sư trụ trì, nhưng lại là trưởng lão cảnh giới Đại thừa duy nhất ở Thông Thiên tự, lời nói ra sức ảnh hưởng vô cùng lớn. Đệ tử nọ ấp úng không thành lời, cũng không biết phải nói gì thì đột nhiên cánh cửa mở ra. Vệ Tử An nhìn một lượt hai người trước mặt sau đấy bước ngang qua, sự việc này có tránh cũng không tránh được chi bằng tới sớm một chút để không phiền hắn suy nghĩ.

- Tử An sư thúc, không nên...

- Không sao, chuyện gì đến cũng sẽ đến.

Chuyện hắn mất hết tu vi cũng không thể giấu giếm mãi được, nếu các trưởng lão đã muốn làm rõ, hắn cũng không trốn tránh. La Sinh nhìn bóng lưng nhỏ bé đi đằng trước, tuy rằng Tử An sư thúc của hắn bộ dáng không có gì khác biệt, nhưng cách hành xử so với trước kia thực dứt khoát, cũng thực trưởng thành. Là vì bị phế bỏ tu vi cho nên mới như vậy sao, La Sinh chợt nghe đau lòng thay cho một đời kiêu ngạo của thiếu niên thiên tài Tử An, sư thúc của y đã từng tài giỏi như vậy được người người tung hô nhưng bây giờ bỗng chốc không còn gì.

Vệ Tử An một đường đi thẳng đến đại sảnh, chúng đệ tử vây quanh cũng thực nhiều, bên trong thì ngột ngạt. Các vị trưởng lão ở trên ghế cao giữa sảnh nhìn hắn, cũng chỉ chắp tay chào hỏi thông thường, sau đó rất nhanh đi vào chuyện chính.

- Tử An sư điệt, ngươi đã mười sáu tuổi, chiếu theo môn quy thì phải xuống núi hóa duyên, thời gian là nửa năm. Tại sao ngươi chỉ mới rời đi còn chưa đến nửa tháng đã vội quay về?

Vệ Tử An nhướng mày nhìn, hắn chẳng buồn nói. Cái người tên Vô Tịch trưởng lão này từ lâu đã gai mắt "Tử An" rồi, lần này chắc hẳn là muốn kiếm cớ đuổi kẻ phế vật như hắn xuống núi.

- Vô Tịch sư huynh, tiểu sư điệt có chút chuyện, ngươi hà tất phải...

Người nói ra câu này là Vô Tâm trưởng lão, tuy rằng tên là "Vô Tâm" nhưng đối với thân thể này của hắn vô cùng chiều chuộng.

- Vô Tâm sư đệ, ngươi không cần phải nói nữa. Trong thời gian hóa duyên, cho dù bị đuổi cùng giết tận cũng không được phép chạy về tự, có thể gửi tín hiệu cầu cứu. Chuyện này trên dưới chúng đệ tử đều biết không phải sao?

- Nhưng tình huống của Tử An sư điệt có chút căng thẳng...

- Tử An, ngươi nói xem.

Vệ Tử An trầm ngâm, muốn bức hắn xuống núi sao?

- Được rồi, là do ta không suy nghĩ chu toàn đã chạy về tự. Ngay trong hôm nay sẽ xuống núi, không hi vọng các vị trưởng lão sẽ vì ta mà xung đột.

Vệ Tử An chắp một tay trước ngực, cúi một cái sau đó xoay lưng rời đi, trước cửa lớn đại sảnh La Sinh bộ dạng lo lắng chờ đợi hắn đi tới. Từ phía sau bắt đầu xầm xì tiếng bàn tán to nhỏ.

- Đã bị phế bỏ tu vi còn kiêu ngạo như vậy.

- Lần này xuống núi hắn chết chắc.

La Sinh lờ mờ nghe được, vội quay lại quát.

- Thân là đệ tử phật môn, những lời này nói ra có thích hợp hay không? Sau này cẩn thận cái miệng của các ngươi!

Sau đó liền phất tay áo chạy theo ngay sau Vệ Tử An, phía sau vẫn còn mấy lười thì thầm bàn tán.

- Là đệ tử dưới tay của Vô Tình trưởng lão thì hay lắm sao, hống hách như vậy?

La Sinh không buồn để ý đến nữa, y bước nhanh đến sau Vệ Tử An, miệng huyên thuyên an ủi..

- Tử An sư thúc người đừng nghĩ nhiều. Hơn nữa lúc này không nên xuống núi, vẫn là đợi sư phụ trở về.

Vệ Tử An không nói không rằng. Trong lòng âm thầm mắng mình một tiếng, cái miệng ngu xuẩn của hắn vì lý do gì mà lại đáp ứng xuống núi vậy chứ? Vừa mới nhặt lại cái mạng nhỏ cứ vậy mà không cần nữa sao, thật tức chết. Hắn là bởi vì thân phận trước kia cho nên mới ăn nói không chịu suy nghĩ, bây giờ sống lại ở thế giới này thì phải nhìn mặt người mà sống. Nhưng bây giờ hắn đã lỡ lời mất rồi.

La Sinh thấy Vệ Tử An không nói gì thì cũng không nói thêm, vị sư thúc này của y một khi đã quyết định cái gì thì ngay cả Vô Tình trưởng lão cũng không cản được.

Vệ Tử An trở về phòng, hắn nghĩ ngợi một chút rồi cũng quyết định thu thập một ít quần áo, tất cả đều là cà sa màu xám trắng. Trước khi rời đi còn phiền La Sinh đem đến một thùng nước tắm rửa qua loa, tẩy đi ô uế ngày hôm qua, sau đấy thì đeo túi hành lý cùng một cái bát, bắt đầu hành trình đi "xin ăn" của mình.

- Tử An sư thúc, ta tiễn người một đoạn.

Vệ Tử An cũng không từ chối. Hắn mà từ chối mới lạ, chẳng lẽ lại ở trên Thông Thiên Tự lăn xuống một nghìn bậc thang, hắn căn bản không có lăn nổi cũng không có dũng cảm để lăn? Hắn miên man suy nghĩ, bây giờ cũng không biết nên đi đâu, chuyện hắn bị phế bỏ tu vi hẳn là trên khắp tu chân giới đều đã biết. Hắn bây giờ đã là một tên phế nhân, trong tay còn chẳng có lấy một đồng tiền cắc bạc, thử hỏi nơi nào sẽ dung túng hắn đây?

Hay là đến một ngọn núi nào đấy săn thú ăn rễ cây sống qua ngày? Hắn lúc trước dẫn binh bại trận một lần, trong thời gian trốn vào núi chờ chi viện thì không có thức ăn, cũng chỉ đành ăn rễ cây, uống sương sớm, hiếm hoi lắm mới bắt gặp vài con thú nhỏ mới có thịt để ăn. Tình cảnh như vậy hắn đã sớm không thấy có gì khó khăn cùng cực khổ. Nhưng mà ở đây là thế giới tu chân, bất cứ khu rừng nào cũng có thể gặp được tu ma thú, cũng có thể gặp được yêu thú tu cấp cao, và càng không nói đến là tu hành giả đi săn đêm. Bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bị người bắt gặp, có thể yên ổn được sao, một con thỏ yêu thôi cũng đủ quật chết một kẻ tầm thường như hắn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro