Tập 8-9.
Tập 8: Ta có thể mua lại con tiểu thử này được hay không?
"Lâu quá không gặp Lạc nhị công tử, không biết dạo này Lạc nhị công tử sức khỏe ra sao?"
"Cảm tạ Yến tiên sinh đã quan tâm, ta rất khỏe."
Nặc Thanh tinh tế cảm nhận được, ngay khi vị mỹ nhân họ Yến này xuất hiện, dù cho vẻ mặt của Lạc công tử không hề thay đổi, nhưng khí tức quanh thân đã trở nên rét lạnh căm căm.
Vị mỹ nhân họ Yến này rốt cuộc là ai? Là ai mà có thể làm cho Lạc mỹ nhân bên ngoài luôn một vẻ ôn hòa, lạnh lùng, bên trong thì xấu xa này chán ghét?
Chuột Hamster Nặc Thanh vừa suy nghĩ, vừa đưa hai móng tròn mập bám lên thành của lồng tre.
Nặc Thanh: "....."
Giời ơi!! Anh bạn áo xám gì đó êy, giữ lồng chắc chắc giùm tui cái coi! Thân tui đã tròn như này mà anh cứ lắc lư cái lồng kiểu đấy thì không ổn đâu!!!
Tui - sẽ - lăn!! Sẽ lăn đấy!!!!
"Chít chít..."
Lạc Tịnh Uyên nhìn chằm chằm Yến tiên sinh trước mặt, chợt nghe thấy tiếng kêu mềm mại vang lên từ chuột nhỏ phía sau. Hắn vội vàng quay đầu lại và thấy một cảnh tượng buồn cười.
Có lẽ tên người hầu của hắn quá yếu ớt để bê cái lồng tre lớn như vậy nên đã làm cho cái lồng xiêu vẹo, lắc lư. Mà chuột nhỏ lại quá tròn, thành ra cứ mỗi lần cái lồng nghiêng một cái là nó sẽ lăn một vòng.
Và hậu quả là...chuột nhỏ đã lăn rất nhiều vòng và bị chóng mặt.
Nhìn chú chuột nhỏ lắc lư đầu, cố dùng cái tay toàn thịt bám lấy thành tre nhưng cứ thất bại và lại....lăn vài vòng nữa là Lạc Tịnh Uyên không thể nhịn được mà cong cong khóe miệng.
"Thôi, để hộ vệ của phủ bê lồng tre đi. Ngươi bê lồng làm sủng vật của ta khó chịu."
Tuy đều là cười như nhau, thế nhưng nụ cười của Lạc Tịnh Uyên đối với chuột nhỏ Nặc Thanh là cưng chiều và sủng nịch, còn đối với người hầu thì lại là nụ cười không chút độ ấm. Thái độ đối đãi khác nhau một trời một vực.
Đừng trách Lạc Tịnh Uyên lại có thái độ như thế. Không phải hắn ác độc hay coi khinh những người làm tôi tớ đâu.
Hắn có thái độ như vậy chỉ vì kẻ đang bê lồng tre này đây chính là do Đại phu nhân cài vào để giám sát bản thân hắn.
Mẫu thân Lạc Tịnh Uyên là Nhị phu nhân, bà tuy là con gái quan Tứ phẩm nhưng lại nhu nhược, luôn bị Đại phòng bắt nạt. Nhất là khi Lạc Tịnh Uyên được chọn làm gia chủ tương lai của gia tộc, Đại phu nhân luôn tìm cớ bắt bẻ cả Nhị phòng.
Lạc Tịnh Uyên thu hồi tầm mắt từ chỗ chuột nhỏ lại rồi nhìn gã người hầu, làm gã sợ hãi đến run cầm cập.
Và hậu quả là cái lồng cũng rung theo làm Nặc Thanh hết lăn vài vòng lại tới rung mỡ theo nhịp điệu (;'༎ຶД༎ຶ').
Chợt, giữa lúc gã người hầu và Nặc Thanh nghĩ mình sẽ chết đến nơi thì vị Yến mỹ nhân lại mở miệng nói:
"Con sủng vật này của Lạc nhị công tử thú vị quá nhỉ? Thật đúng là rất có linh tính, ta hình như đã thấy biểu tình ảo não của nó thì phải."
"Cảm ơn Yến tiên sinh đã khen, nhưng nó chỉ là một con sủng vật vô tri mà thôi, làm sao có thể biết làm ra biểu tình của con người được chứ? Có lẽ Yến tiên sinh dạy học đã mệt mỏi nên mới thấy ảo giác đi."
Lạc Tịnh Uyên khẽ nhíu mày, giọng nói nhuốm đôi chút căng thẳng. Hắn không hy vọng vị Yến tiên sinh này nổi lên hứng thú với chuột nhỏ.
Khó khăn lắm hắn mới tìm thấy một sủng vật đáng yêu và khiến hắn vui vẻ như vậy. Hắn không muốn đưa nó cho Yến Hàn.
Nhưng đời đã có câu, càng hy vọng cái gì không xảy ra thì nó sẽ càng tới. Yến Hàn đã thật sự nổi lên hứng thú với chuột nhỏ. Bởi vì khi y nhìn nó, nó đã chớp chớp đôi mắt tròn vo của mình nhìn lại y, thậm chí còn đưa cái tay mập của mình lên gãi gãi cằm và sau đó nghiêng đầu.
Hành động như thể một con người đang suy nghĩ điều gì đó vậy. Trông khá đáng yêu và rất có nhân tính.
Yến Hàn thoáng kinh ngạc. Lại nghĩ liệu có phải con chuột này đã sinh linh trí rồi hay không? Nếu là phải, vậy thì có khả năng tư chất của nó sẽ rất cao.
Yến Hàn y muốn con chuột nhỏ này!
Nghĩ là làm, Yến Hàn nhìn sang Lạc Tịnh Uyên đang căng thẳng, tủm tỉm cười rồi nói:
"Ta thấy Lạc nhị công tử có nuôi rất nhiều sủng vật. Chắc hẳn việc ấy cũng có cái lạc thú riêng của nó, thế nên ta cũng muốn nuôi một tiểu sủng vật thử xem. Vậy nên ta đây muốn ngỏ ý với Lạc nhị công tử là ta có thể mua lại sủng vật nhỏ này được không?"
Khi thấy Yến tiên sinh quay sang mỉm cười nhìn mình là Lạc Tịnh Uyên đã mơ hồ có dự cảm chẳng lành, và khi nghe y nói hết câu hắn mới biết dự cảm của hắn đã đúng.
Lạc Tịnh Uyên định từ chối thẳng thừng yêu cầu của Yến Hàn, nhưng vị hộ vệ từ nãy giờ đang im lặng đứng cạnh hắn lại khẽ giật gấu áo hắn ra hiệu. Lúc ấy, Lạc Tịnh Uyên mới chợt nhớ ra, hắn không thể đối chọi lại với Yến Hàn lúc này!!
Rũ mắt che dấu sự không cam lòng, Lạc Tịnh Uyên trầm giọng nói với Yến Hàn:
"Được tiên sinh để ý tới là phúc phận của sủng vật nhỏ này. Tiên sinh không cần khách sáo với ta, ca ca của ta còn là học sinh của ngài đấy. Thế nên....ngài không cần phải mua lại gì ở đây, chỉ là vài đồng bạc thô bỉ thôi."
"Ấy, sao lại nói thế. Ta sẽ sai Sở Chiến tới đưa bạc cho Lạc nhị công tử. Xin hãy nói lại cho Lạc gia chủ, đầu giờ Tỵ ngày mai ta sẽ đến phủ bái phỏng. Đa tạ."
Sau đó Yến Hàn lại tủm tỉm sai vị hộ vệ đứng cạnh y nãy giờ là Sở Chiến tới bê lồng đang chứa chuột nhỏ. Rồi dưới ánh nhìn lãnh đạm của Lạc Tịnh Uyên mà rời đi.
______________
Tiểu kịch trường:
Nặc Thanh: Ủa gì vậy mấy cha??!! Tui còn chưa đồng ý bị đưa cho người khác mà??!! Nhân quyền à không, chuột quyền của tui đâu??!! Ít nhất cũng phải hỏi tui một tiếng xem tui có nguyện ý không đã chứ??!!
Yến Hàn: Chuột nhỏ đang kêu rất nhiều, có vẻ nó rất vui vẻ khi được ta nhận nuôi. (nói với Sở Chiến bên cạnh.)
Sở Chiến: ......thần không nghĩ vậy.....
Yến Hàn: Hửm? Ngươi nói gì ấy nhỉ? Ta không nghe rõ.
Sở Chiến: thần đang muốn nói là con chuột nhỏ này trông rất hạnh phúc khi nhận được thánh ân của Ngài.
Yến Hàn: Ngươi cũng thấy vậy à, hahaha.
Nặc Thanh:.......Mấy cha vô sỉ!!!!
Đã chỉnh sửa: 06/07/2024.
Tập 9: Yến Hàn
Nặc Thanh trong trạng thái uất ức vì bị mất đi chuột quyền của mình, hiện đang ngồi trên đệm lông cừu cố nén bi thương.
Nhân sinh...à không Chuột sinh thật gian khổ, khó sống mà. Ngay cả quyền lựa chọn cũng không cho người ta nữa, thật ức hiếp chuột quá đáng.
Nặc Thanh nhìn vị Yến mỹ nhân, [Người đưa cậu về nhà] tiếp theo mà nhăn nhó....trong tưởng tượng.
Thật xin lỗi nhưng nói thật là cậu không thể thực hiện thử thách có độ khó cao như vậy. Chuột không thể nhăn mặt được các bác ạ. Nặc Thanh là người từng trải cho biết.
Nghĩ tầm bậy một hồi thôi quay về chủ đề chính. Nặc Thanh nghĩ rằng, vị Yến mỹ nhân này cũng là một kẻ mặt người dạ thú. Bởi vì...mọi người biết mà, bởi vì vẻ ngoài quá đẹp đấy.
Vị Yến mỹ nhân này có một vẻ đẹp có thể nói là [Diễm áp quần phương]!! [*]
Mày ngài mắt phượng, da trắng đến mức có thể xem là bạch bích vô hạ [*], mũi sắc như dao, một đôi môi màu hồng nhạt đẹp đẽ. Thân cao như trúc, mặc một bộ y phục màu trắng có họa tiết hoa cúc xanh đậm nét văn nhã.
Thông thường, ở thời cổ đại, nam nhân mà mày ngài mắt phượng cộng thêm mặc bạch y thì khi nào cũng sẽ toát ra nét thư sinh yếu ớt thậm chí có thể coi là nữ tính.
Nhưng nếu nói người này mặc bạch y trông thư sinh thì sai hoàn toàn. Bởi y mặc bạch y không những không nho nhã, thư sinh mà ngược lại trông rất....câu hồn đoạt phách. Đúng, là câu hồn đoạt phách. Nếu ngươi mãi nhìn y, mãi nhìn vào đôi mắt của y, ngươi sẽ bị câu đi mất cả hồn phách, quên lối trở về.
Nhưng mà nét câu hồn đoạt phách trên người y lại không hề nữ tính một chút nào. Bởi khí tràng của y quá mạnh mẽ, nó đủ để khiến cho người nhìn không thể không sinh ra sự kiêng kị và sợ hãi với y.
Tóm lại, vị Yến mỹ nhân này có một nét đẹp vô cùng diễm lệ và quyến rũ nhưng lại sở hữu khí thế bá vương.
Đây là kết luận mà Nặc Thanh rút ra được.
Dù đẹp thế nào thì cũng là kẻ xấu thôi. Và bây giờ tính mạng cậu đang nằm trong tay kẻ xấu này.
Nghĩ đến đây, Nặc Hamster lại ỉu xỉu, hai cái tai tròn xù xù cũng cụp xuống, trông hết sức đáng thương.
Vẻ đáng thương ấy rơi vô mắt Yến Hàn thì khiến tim y như bị cào khẽ một cái, tự dưng cảm thấy thích thú. Nhóc chuột nhỏ này thậm chí có thể khiến một kẻ như y nảy sinh lòng thương tiếc, thật đúng là chuyện lạ. Nó thậm chí còn biết tỏ vẻ đáng thương cơ đấy. Chẳng lẽ mấy tiểu sủng vật này con nào cũng có nhân tính như vậy?
Hoặc là đúng như y suy đoán, nó đã nảy sinh linh trí và sắp tiến hóa?
Ban đầu Yến Hàn chỉ có ý muốn nhìn vẻ mặt tức tối của thằng nhóc Lạc nhị công tử kia thôi, thế nên mới lấy đi tiểu sủng vật của nó. Tên nhóc đó cứ nghĩ bản thân che dấu tâm tình tức giận rất tốt trong khi không hề hay biết trên đầu mình đã nổi đầy gân xanh.
Dù gì thằng nhóc đó cũng là một nhân tài đáng trọng dụng, chỉ tiếc bị mấy lão cáo già kia chặt mất cánh, chôn vùi tài năng ở cái phủ Lạc gia tù túng đó.
Nhưng bây giờ, mục đích của y đã thay đổi.
Y muốn xem thử con chuột nhỏ này rốt cuộc là đã sinh linh trí thật hay chỉ là vô tình làm ra những hành động giống con người.
Nếu nó thật sự sinh linh trí....
Yến Hàn thò ngón tay vào lồng tre, nhân lúc chuột nhỏ không chú ý mà điểm lên cái mũi hồng hồng của nó mấy cái. Thành công nhận lại vẻ mặt ngơ ngác của chuột nhỏ.
Yến Hàn tâm trạng thực tốt mà nhếch môi cười khẽ.
Thôi thì vì nể mặt chuột nhỏ nhà ngươi, ta sẽ giúp thằng nhóc Lạc nhị công tử đó một tay vậy.
Đổi lại, hy vọng ngươi cũng đừng làm ta thất vọng.
_____________________
Fam:
Mấy chương đầu hơi ngắn, thông cảm cho tui. Mấy chương sau mới nhiều chữ.
Chú thích: (*)
Diễm áp quần phương: đẹp điên đảo, lấn át tất cả.
Bạch bích vô hạ: trắng hơn cả ngọc thạch.
Đã chỉnh sửa: 06/07/2024.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro