4. Chuẩn bị cùng tình nhân chạy trốn
Giản Thành Hi đi xuống tầng hầm, nơi này hình như là bên trong của phòng khám nhỏ, và cũng chính tại chỗ này, y gặp được những bệnh nhân khác.
Y tá vẫy vẫy tay nhìn y nói: "Anh Giản đến bên này, anh là tới lấy cơm đúng không, bác sĩ Diêu đã nói với tôi giữ lại phần cơm dành cho anh, anh có thể lấy ba ống dịch dinh dưỡng này."
Giản Thành Hi đi qua.
Vốn dĩ y cho rằng mình ít nhất có thể nhìn thấy môt ít cơm khi ăn, nhưng không ngờ rằng cái gọi là cơm thực chất chính là ba cái dung dịch dinh dưỡng màu xanh đóng gói trong ống nghiệm!!
Giản Thành Hi lúng túng: "Đây là thuốc cho hai đứa nhỏ uống sao?"
Y tá sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng cười nói: "Anh từ khi nào trở nên hài hước như vậy, ngày thường chúng ta không phải đều là uống cái này sao?"
Giản Thành Hi nhìn chất lỏng màu xanh lục yên tĩnh trong ống nghiệm lâm vào trầm tư.
Trên thực tế trong đầu y đã sớm cùng hệ thống điên cuồng phun tào: "Người ở thế giới đều uống cái này sao, ngươi không phải đang đùa ta đó chứ!"
Hệ thống: 【 Rất tiếc phải nói cho ngươi biết, đúng vậy 】
Giản Thành Hi tuyệt vọng.
Y tá đưa ống dung dịch dinh dưỡng cho y, còn nói: "Bây giờ còn có thì trân trọng đi, tôi nghe nói giá cả của dung dịch dinh dưỡng rất có thể sẽ sớm tăng cao bởi vì tài nguyên khan hiếm và chiến tranh, đến lúc đó, tôi đoán chúng ta những người sống trong Thành Phố Ngầm sẽ có một khoảng thời gian rất khó khăn."
Giản Thành Hi đã nghe từ Thành Phố Ngầm được đề cập khá nhiều lần.
Thiên Không Thành và Thành Phố Ngầm, nếu y đoán không sai, những người ở Thành Phố Ngầm hẳn là những người bình dân ở dưới đáy xã hội, thật ra chính y cũng nhận thấy rằng, phương tiện ở ngôi làng và thị trấn cũ kỹ, không như là một xã hội phát triển.
Giản Thành Hi thử nói: "Vậy đến lúc đó nếu giá cả tăng lên, chẳng phải chúng ta sẽ không ăn được cơm sao?"
Y tá nhún vai nói: "Bây giờ khí hậu và hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, Trùng tộc không ngừng xâm lấn, lượng lớn vật tư đều cung cấp đến tiền tuyến và Thiên Không Thành, người thường như chúng ta làm gì có ai quản sống chết ra sao, thật ra tôi đôi khi thực hâm mộ những người có trợ cấp xã hội, ít nhất còn có thể bảo đảm không bị đói chết, còn những người như tôi, chỉ có thể tự cầu nhiều phúc."
Trái tim Giản Thành Hi lập tức chùm xuống.
Y tá là một người có tay có chân người trẻ tuổi đã như thế, y còn phải nuôi hai đứa nhỏ, đến lúc đó không phải đều đói chết sao?
Khi y trở lại trong phòng bệnh, cả người mang tâm sự nặng nề.
Hai đứa nhỏ không biết đã ngủ với nhau từ lúc nào, hai thân ảnh bé nhỏ co rúc vào nhau nằm trên một cái giường to lớn, trông đặc biệt đáng yêu lại yếu ớt, trong thế giới hỗn loạn này, người lớn còn khó bảo toàn, nếu hai đứa nhỏ cũng bị mình bỏ rơi, hẳn sẽ rất khó sống sót.
Giản Thành Hi khẽ thở dài.
Lệ Toả Toả ngủ nông, cô bé có chút mơ hồ tỉnh lại, mở to mắt nhìn y, thanh âm nho nhỏ lại mềm mại kêu một tiếng: "Ba ba......"
Giản Thành Hi vội vàng nói: "Tỉnh rồi?"
Lệ Toả Toả gật đầu, cô bé ngước khuôn mặt gầy gò lền, thấy được đồ vật trong tay Giản Thành Hi, giống như cả đôi mắt đều sáng: "Là đồ ăn sao?"
Có thể là do hơi đói bụng, cô bé muốn vươn tay lấy.
Bàn tay ở giữa không trung khi đó không biết nhớ tới cái gì, rồi phản ứng theo bản năng sợ hãi vội rụt tay về, thậm chí còn thận trọng liếc nhìn Giản Thành Hi một cái.
Giản Thành Hi nói: "Làm sao vậy?"
Lệ Toả Toả co rút trên giường, cô bé liếc mắt nhìn Giản Thành Hi một cái, như đang biện hộ cho bản thân nhỏ giọng nói: "Con sẽ nghe lời, sẽ không trộm đồ ăn, Ba ba đừng đánh con......"
Giản Thành Hi nghẹn họng.
Chẳng lẽ ngày thường nguyên chủ không cho đứa nhỏ ăn cái gì, đã vậy còn đánh đứa nhỏ sao?!
Giản Thành Hi dò hỏi: "Vậy hai đứa trước kia ăn cái gì?"
Lệ Toả Toả mím môi, nhẹ giọng nói: "Nhặt trái cây ăn."
"......"
Khó trách lại gầy yếu như vậy.
Bàn tay đang cầm dinh dưỡng dịch của Giản Thành Hi khẽ run lên, y trực tiếp cầm dịch dinh dương trong tay đưa cho Lệ Toái Toái nói: "Không cần ăn những cái đó, uống cái này đi, đây là cho con."
Lệ Toái Toái có chút kinh ngạc nhìn y.
Giản Thành Hi thanh âm phi thường nghiêm túc: "Ba bảo đảm, từ nay về sau sẽ không đánh con nữa."
Lệ Toả Toả thấy Giản Thành Hi để hai bình diịch dinh dưỡng còn lại đặt ở trên ngăn tủ và nói: "Hai chai này là cho anh con, chờ anh con tỉnh thì uống." ỦNG HỘ EDIT CHÍNH CHỦ TẠI WATTPAD thien_nu_31997123
"Của Ba ba đâu?" Lệ Toái Toái dò hỏi nói: "Ba ba không ăn sao?"
Giản Thành Hi vẫy vẫy tay cười nói: "Ba không đói bụng, khi đến đây Ba nhìn thấy bên ngoài không phải còn rất nhiều trái cây sao, Ba hái trái cây ăn là được rồi, con không biết sao Ba ba rất thích ăn trái cây, gần đây Ba còn muốn giảm cân đây."
Lệ Toả Toả có chút mê mang chớp chớp mắt.
Rõ ràng Ba ba cũng không mập, tại sao lại còn muốn giảm béo .
Giản Thành Hi đặt ống dịch dinh dưỡng xuống sau đó liền định ra ngoài hái một ít trái cây, dặn dò con gái: "Con ở chỗ này nghỉ ngơi cho thật tốt, Ba ba đi ra ngoài xử lý chút việc, sẽ quay lại sớm."
Lệ Toả Toả ngoan ngoãn gật đầu, cô nhóc có chút ỷ lại lôi kéo cánh tay Giản Thành Hi tay: "Ba ba về sớm nhé."
Giản Thành Hi nói: "Yên tâm đi, nhanh thôi!"
Y vội vàng ra cửa, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh.
Lệ Toả Toả nhìn chằm chằm dịch dinh dưỡng trong tay một lúc, sau đó cô nhóc xoay đầu nhìn cậu nhóc nằm trên giường, nhỏ giọng nói: "Anh......"
Cậu nhóc đang nằm trên giường mở mắt ra.
Lệ Toả Toả chỉ vào hai ống dịch dinh dưỡng trên ngăn tủ: "Ba ba nói cho anh."
Cậu nhóc không nhúc nhích.
Lệ Toả Toả thân hình nhỏ bé ngồi bên cạnh anh trai, cô nhóc ôm ống dịch dinh dưỡng, rúc vào bên người anh trai, nhẹ giọng nói: "Anh hai em cảm thấy Ba ba giống như đã thay đổi, anh nói có phải hay không hắn không còn chán ghét chúng ta?"
Cậu nhóc ghé mắt liếc nhìn em gái một cái, thanh âm non nớt lại mang theo khàn khàn: "Hắn sẽ không thay đổi."
"Hai chúng ta là đứa trẻ bị khuyết tật hắn sẽ không thích chúng ta." Sắc mặt lại bình tĩnh rất không phù hợp với độ tuổi của một đứa trẻ, cậu nhóc nói: "Hắn vẫn luôn muôn vứt bỏ chúng ta, hiện tại không có ngọc điệp cũng không có tiền, với tính cách của hắn rất có khả năng là muốn đem chúng ta đi bán."
Lệ Toả Toả mở to hai mắt, cô nhóc lại không giống mấy đứa trẻ khác khóc lóc nói Ba ba sẽ không làm như vậy.
Ngược lại
Cô nhóc rất nhanh bình tĩnh lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười thất vọng, lại không hề rơi một giọt nước mắt, chỉ nhẹ giọng nói: "Ba ba so trước kia thông minh."
......
Còn ở phía sau cánh rừng bệnh viện Giản Thành Hi đang hái trái cây căn bản là không biết chính mình đã bị hai đứa con tính kế.
Giản Thành Hi nhổ quả trong miệng ra: "Chua quá, thật khó ăn!"
Hệ thống nói những lời châm chọc: 【 Ký chủ, phát hiện độ hảo cảm của hài tử đối với ngài giảm xuống -10】
Giản Thành Hi khiếp sợ không thôi: "Cái gì?!"
Hệ thống trả lời: 【 Thời điểm độ hảo cảm xuất hiện dao động lớn sẽ lên tiếng nhắc nhở, phiền ký chủ kiểm tra lại hành vi của bản thân có vấn đề hay không 】
"Ngươi còn có chức năng này luôn à?" Giản Thành Hi cầm trái cây xoa xoa lên quần áo trên người, một bên nói: "Ta có thể có vấn đề gì chứ, độ hảo cảm như thế nào lại giảm xuống, khẳng định là ngươi lầm rồi, quả này còn rất ngọt, một hồi lấy về ta sẽ đem cho con gái ăn."
Hệ thống đối với vị ký chủ ngốc bạch ngọt này không còn lời gì để nói.
......
Mấy ngày sau, là ngày xuất viện.
Giản Thành Hi nhìn cậu nhóc nằm trên giường bệnh, đứa con trai này của chính mình đặc biệt trầm tính, mấy ngày càng không muốn cùng y nói chuyện.
Mới đầu y thiếu chút nữa cho rằng đứa nhỏ này bị mắc bệnh tự kỷ, sau khi nhìn lại cậu nhóc và em gái vẫn cùng trò chuyện bình thường y liền yên tâm, có lẽ do nỗi thống hận đối với nguyên chủ.
Lúc đứng dậy, Lệ Trầm bước đi khập khiễng, thậm chí thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.
Bác sĩ ở ngoài cửa nói: "Chân của cậu nhóc chưa khôi phục còn cần tĩnh dưỡng, nói cách khác rất dễ lưu lại tàn tật, chủ yếu là trang thiết bị ở bệnh việm của ta không tốt lắm, nếu có thể đi đến bệnh viện lớn ở Thiên Không Thành, tìm đại tinh linh Miraj, nói không chừng nàng có biện pháp."
Giản Thành Hi dò hỏi nói: "Ngài có biết phương thức liên hệ của Miraj không?"
Bác sĩ kinh ngạc liếc y một cái.
Giản Thành Hi thành tâm thành ý nói: "Chờ ta tích cóp đủ tiền ta sex dẫn thằng bé đi xem."
Bác sĩ thực ngoài ý muốn, cô không biết Giản Thành Hi chỉ là nói khoác hay lời thật lòng, cuối cùng vẫn thở dài, viết phương thức liên hệ của Miraj cho y.
Giản Thành Hi nhận lấy rồi cất cẩn thận: "Cảm ơn."
Bọn họ ở bên ngoài nói chuyện, trong phòng Lệ Trầm dựa vào em gái mình, gian nan muốn đi ra bên ngoài.
Bước chân truyền đến đau đớn thấu tim gan cậu nhóc lại yên lặng chịu đựng, trên gương mặt tươi cười trắng trẻo của cậu nhóc xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, đứa trẻ ba tuổi mới chỉ đến cái tuổi mà ngã xuống là sẽ ngồi dưới đất khóc lóc thảm thiết, cậu nhóc cúi đầu không nói lời nào đi về phía trước, thân hình nhỏ bé bởi vì đau đớn mà có chút run rẩy, nhưng sống lưng lại thẳng tắp không chút cong vẹo.
Vào ngay lúc này --
Một bàn tay ấm áp bao trùm lên lưng cậu nhóc.
Giản Thành Hi cầm phương thức liên lạc trở về sốt ruột hoảng hốt nói: "Tại sao con lại tự mình đi ra đây?"
Lệ Trầm sửng sốt, mím môi, cho rằng y muốn làm khó dễ.
Giản Thành Hi lại chỉ động tác ôn nhu cõng cậu nhóc lên lưng: "Chân của con còn chưa có lành không thể đi loạn khắp nơi, sao lại không nghe lời như vậy chứ."
Những lời y nói ra rõ ràng là trách móc nhưng lại không có chút tức giận nào.
Ngược lại tất cả lời nói đều là quan tâm.
Đôi con ngươi vẫn luôn bình tĩnh đột ngột xuất hiện cảm xúc hoảng loạn và hoang mang, nhưng rất nhanh đã bị che giấu, cậu nhóc thấp giọng, cuối cùng cũng nói câu đầu tiên với Giản Thành Hi suốt mấy ngày nay: "Tôi có thể tự mình đi được."
Cậu nhóc cho rằng Giản Thành Hi sẽ ngừng giả tạo và ngay lập tức vứt bỏ cậu giống như trước đây.
Nhưng mà --
Giản Thành Hi phát ra tiếng cười nghẹn ngào, thậm chí đem cậu ôm càng chặt, nhỏ giọng nói: "Yên tâm đi, Ba ba sức lực lớn, hoàn toàn không có vấn đề."
Lệ Trầm dựa vào lưng y, rắn chắc lại ấm áp, rất đáng tin cậy.
Rõ ràng biết là đang lừa bọn họ, nhưng cậu lại bị sự dịu dàng hiếm có này mà loá mắt.
Giản Thành Hi nhẹ giọng nói: "Đi thôi."
Y đi đến chỗ cánh cửa, dắt tay con gái, bước đi chậm rãi, nhưng giọng nói lại vui vẻ và kiên định: "Về nhà thôi nào."
......
Ba cha con sau khi về đến nhà, chào đón bọn họ chính là một mùi ẩm ướt.
Mấy ngày không ở, mưa xuống, trong nhà giọt nước không nói, thậm chí cửa sổ đều mốc meo, nóc nhà mạng nhện lại nhiều thêm mấy chỗ, cái bàn và ngăn tủ trên không trống rỗng, thành thật mà nói căn nhà giờ chỉ còn là bốn bức tường.
Giản Thành Hi thả cậu nhóc xuống đất và nói: "Trước mắt hai đứa tự chơi ở chỗ này một lát nhé."
Hai đứa nhỏ nhìn thấy y vội vàng chạy về phòng mình.
Trong phòng Giản Thành Hi bắt đầu điên cuồng lục lọi tìm kiếm đồ vật nguyên chủ để lại, lục tung ngăn tủ nhỏ và dưới gầm giường cũng chẳng tìm thấy tiền ở đâu, y liền phun tào: "Anh ta sao lại nghèo như thế này."
Hệ thống nói: 【 Trượng phu của nguyên chủ trước khi tòng quân trước đã để lại một số tiền lớn, mấy năm nay số tiền đó bị anh ta đem đi mua châu báu, quần áo đắt tiền, tiêu xài phung phí 】
Giản Thành Hi hùng hổ: "Hai đứa trẻ đói thành cái bộ dạng đấy, còn có tâm tạng mua quần áo nữa à!"
Vừa nói, y vừa nghẹn ngào.
Bỗng nhiên giống như là nhớ ra cái gì, y nhanh chóng chạy tới tủ quần áo.
Y hít sâu một hơi rồi kéo mở ra, bên ngoài tủ quần áo thoạt nhìn đơn sơ nhưng bên trong lại là đủ loại quần áo, những bộ quần áo này cảm giác khi sờ lên là được làm bằng chất liệu rất tốt, có thể thấy nguyên chủ thật sự tiêu không ít tiền vào đống quần áo này!
Giản Thành Hi có chút kích động vuốt quần áo: "Tiền, tất cả đều là tiền a......"
Hệ thống trầm mặc.
Giản Thành Hi không chút do dự đem tất cả quần áo cất hết vào trong rương, y vội vã mở cửa ra, nhưng ngoài ý muốn nhung thấy hai đứa nhỏ đang đứng ở cửa.
Lệ Toả Toả có chút thật cẩn thận gọi y một tiếng: "Ba ba......"
Giản Thành Hi cúi xuống: "Làm sao vậy?"
Lệ Toái Toái dò hỏi nói: "Ba ba ở trong phòng làm gì vậy?"
Bọn họ đều nghe thấy âm thanh lục tung phòng trong, hai đứa nhỏ đương nhiên cũng không ngốc, biết Giản Thành Hi khẳng định đang tìm kiếm tiền, rốt cuộc hiện tại trong nhà cái gì cũng không có.
Giản Thành Hi cười tủm tỉm nói: "Không có gì, Ba ba đang thu dọn đồ đạc, các con khẳng định đói bụng rồi đúng không, Ba ba sẽ tìm cách mua đồ ăn cho hai đứa, các con ngoan ngoãn ở nhà chờ đi!"
Lệ Trầm cũng nhìn về phía cái rương.
Lệ Toả Toả bất an nắm chặt góc áo của Giản Thành Hi: "Ba ba, mang chúng ta cùng đi đi."
Giản Thành Hi chỉ cho rằng hai đứa nhỏ đang cáu kỉnh, liền an ủi nói: "Hai đứa còn nhỏ đi làm gì, yên tâm Ba chỉ là đi tìm người đổi tiền, rất nhanh sẽ trở về!"
Sau khi nói xong, y liền xách theo cái rương hấp tấp lao xuống lầu chuẩn bị đem đi bán.
Cánh cửa bị mở ra rồi lại đóng lại, trong phòng lại lần nữa khôi phục yên tĩnh, trong phòng yên tĩnh đến mức một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Lệ Toả Toả và Lệ Trầm liếc mắt nhìn nhau một cái.
A, Ba ba quả nhiên lại đi tìm tình nhân chuẩn bị bỏ trốn.
________________________________________________________________
Nếu mọi người thích thì hãy thả 1 sao nhé
thien_nu_31997123
.... Sau khoảng thời gian buồn bã tui quyết định tui lười rồi, tui cùi bắp ko đấu lại bọn ăn cắp ... tui bó tay chịu trói ಥ_ಥ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro