Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Ninh Hỉ sững sờ một hồi, sau đó mới hiểu được, dở khóc dở cười nói: “Điện hạ, không phải ảo giác, kia xác thật là Bình An Hầu.”

Bùi Quân nhất thời phản ứng không kịp, hắn nhìn chằm chằm Ninh Hỉ ngơ ra, mờ mịt nói: “Ngươi nói cái gì?”

Ninh Hỉ thở phào nhẹ nhõm, biết bệnh đau đầu của hắn thật sự không nặng thêm, chậm rãi nói lại một lần: “Thật sự là Bình An Hầu.”

Dứt lời từ trong tay áo móc ra thuốc viên hắn thường ăn, đổ ra hai viên, thấy hắn nhận lấy nuốt xuống, mới yên tâm nói: “Thời điểm Ngôn quản gia đưa người tới, nói Bình An Hầu bị bệnh.”

“Điện hạ đi thượng triều, nô tài cũng nghĩ không nên tùy tiện cho người vào, nhưng mà Bình An Hầu bệnh thực sự không nhẹ, cũng không thể để người ta ngủ ở trên sàn nhà sảnh ngoài……”

“Viện khác đều chưa được quét tước cẩn thận, đều là tro bụi, sợ làm nặng thêm bệnh tình tiểu hầu gia…… Nô tài liền tự chủ trương, trước tiên đưa đến Bão Phác cư.”

Ninh Hỉ nói xong, thật cẩn thận nhìn sắc mặt Nhiếp Chính Vương.

Bùi Quân không hiểu, cố nén cơn đau đầu mang đến nóng nảy hỏi: “Hắn bị bệnh đến phủ cô làm cái gì !”

Ánh mắt Ninh Hỉ lập loè, bị Bùi Quân nhìn chằm chằm, mang tai còn đỏ lên, hắn khó xử liếc mắt nhìn Bùi Quân một cái, thấp giọng nói: “Ngôn quản gia nói, Bình An Hầu bệnh nặng, cần một cây nhân sâm trăm năm bảo toàn sinh mệnh…… Một cây nhân sâm trăm tuổi ít nhất cũng phải mấy trăm lượng, hầu phủ không có tiền, nói mua không nổi.”

Bùi Quân kinh ngạc: “Hắn mua không nổi, cô thì mua nổi?”

Ninh Hỉ nhìn Bùi Quân lớn lên, lại là người bên cạnh Nhiếp Chính Vương, nên có trách nghiệm khuyên nhủ. Do dự một hồi, nhẹ giọng nói: “Việc này Ngôn quản gia có lý, nói như thế nào cũng là điện hạ không tốt, hiện giờ Bình An Hầu bệnh nặng, điện hạ há có thể bạc tình như thế. Chỉ là một cây sâm trăm năm, trong phủ cũng không phải không có.”

Tại sao Lương Ngôn có lý ?

Không phải, sao cô lại không tốt ?

Tối đó cô hầu hạ người ta đến nỗi cổ tay nhức mỏi, Bình An Hầu không tới quỳ tạ cảm kích cũng không tính, lại còn dám dựa vào cô đòi sâm ăn !

Thiếu nợ ngược lại có lý!

Bùi Quân chưa hết đau đầu, uống thuốc xong theo bản năng đi trở về phòng ngủ, quay đầu lại lập tức thấy Tạ Yến bá chiếm giường của hắn, tức khắc càng thêm khó chịu: “Lương Ngôn đâu, kêu hắn lăn tới đây ! Cô muốn đích thân nghe hắn nói cái gì với ngươi?!”

Không lâu sau, Lương Ngôn một thân trắng xóa vô cùng lo lắng mà lăn tới.

Bùi Quân đã khoác kiện áo dài ở ngoài áo trong, dựa trên ghế dựa đối diện cửa, khép hờ hai mắt, nhìn không vừa mắt chân chó của Tạ Yến trước mặt.

Hắn còn chưa nói lời nào, mới từ trong cổ họng phun ra cái âm, Lương Ngôn phịch một tiếng quỳ xuống, dập đầu.

“Thỉnh Nhiếp Chính Vương an !” Ngũ thể đầu địa (đầu,hai tay, hai chân áp sát đất).

“……”

Bùi Quân lập tức bị bộ đại lễ của hắn làm cho ngây ngẩn cả người, hắn nhìn quản gia trẻ tuổi dưới chân mình, đã từng là tiểu thư đồng hoạt bát lanh lợi. Vẫn còn nhớ rõ hắn trước kia mở miệng chống đối mình, còn bị Tạ Yến phạt, hắn cũng không chịu cúi đầu, mỗi lần gặp mặt, đều là mũi không phải mũi mắt không phải mắt*.

Còn ở ngay trước mặt hắn, trợn trắng mắt, xí “Ngũ hoàng tử có gì đặc biệt hơn người”!

Lửa giận trong ngực Bùi Quân không thể phát tán, vọt tới bên miệng, không tự nhiên biến thành một cổ quỷ dị bội phục: “Lương Ngôn, ngươi hiện giờ……rất co được dãn được nha?”

Lương Ngôn vẫn quỳ rạp trên mặt đất còn chưa có đứng dậy, ngữ khí cứng đờ: “Hồi điện hạ, cái này gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”

Bùi Quân cười lạnh một tiếng: “Vậy “tuấn kiệt” hôm nay tới làm cái gì, nói chuyện yêu ma quỷ quái gì với Ninh Hỉ ?”

Lương Ngôn lặng lẽ ngẩng đầu: “Không nói chuyện ma quỷ, đều là nói sự thật. Công tử nhà ta bởi vì ngài sinh bệnh nặng, đại phu nói phải uống canh sâm, hầu phủ không có tiền, nô tài không có biện pháp, chỉ có thể mang theo công tử tới quấy rầy Nhiếp Chính Vương —— thỉnh ngài thưởng cho một ít.”

Bùng bùng, cúi đầu dập hai cái.

Cái đầu cũng thật không đáng giá.

Bùi Quân nắm chặt tay vịn: “Có kiểu quấy rầy như chủ tớ các ngươi……trực tiếp nhét người lên trên giường cô sao? Ngươi thật đúng là nô tài tốt !” Bên trán của hắn hiện lên gân xanh, quay đầu liền nhìn thấy bóng người trằn trọc trong màn giường, lại bắt đầu đau đầu.

Hắn duỗi tay, lại hỏi xin Ninh Hỉ dược.

Lương Ngôn không nhúc nhích, an tĩnh một hồi, sắc mặt từ tất cung tất kính biến thành nghi ngờ, nhỏ giọng chất vấn: “Người khác chính là dưỡng ngoại thất, còn phải cấp cho chút phí an gia, Nhiếp Chính Vương là nhân trung long phượng, cũng không thể vô duyên vô cớ làm bẩn trong sạch của thần tử, quay đầu liền không nhận ?”

Thấy Bùi Quân cắn thuốc viên không nói lời nào, hắn cho rằng Bùi Quân không còn lời nào để nói, khinh thường nhìn, sợi dây tính tình kia lại nổi lên, ngồi dậy đúng lý hợp tình nói: “Thân thể công tử nhà ta, ngày thường đứng nhiều ta cũng sẽ sợ hắn mệt.”

Hắn đỏ đôi mắt: “Kết quả ngài tra tấn người một suốt đêm, buổi sáng ngày hôm sau ngay cả một giấc ngủ cũng không cho ngủ, gấp không chờ nổi tống cổ người ta về nhà, ngươi chính là sợ công tử làm ô uế giường của ngài hay sao? Thuốc trị thương vẫn là Ninh công công hảo tâm cho ta, bằng không ta cũng không biết còn có chuyện như vậy!”

Bùi Quân há mồm: “Cô……”

“Nhưng ngài đâu có biết, đêm qua hắn là vì tới đưa cho ngài một con chim non, hắn vui mừng cỡ nào ngài tặng cho hắn hai con chim tương tư, ngày ngày nhắc mãi muốn mang chim nhỏ mới nở cho ngài xem xem ——”

Bùi Quân mở to hai mắt nhìn: “Chim gì……”

Đầu lưỡi Lương Ngôn tựa như ngựa chạy, cuộn rất nhanh: “Các ngươi đều đương lúc công tử choáng váng, là có thể tùy ý người ức hiếp, công tử đáng thương bị lần tội lớn này, người mơ màng hồ đồ nằm ở trên giường, trong ác mộng cũng kêu “điện hạ, điện hạ”, có thể thấy được là cực kỳ sợ hãi!”

Bùi Quân đỉnh mày hơi giật giật: “Cô không khinh……”

Lương Ngôn liên thanh khóc nức nở, nước mắt đầy mặt: “Một khi đã như vậy, dù sao ta cũng không có tiền mua sâm, hôm nay đồ tang cũng đã mặc xong rồi, chờ công tử tắt thở, ta liền cõng hắn về đất Nam Nghiệp cũ, cho hắn lá rụng về cội thôi! Khi ở trên đường người khác hỏi, ta liền nói là Nhiếp Chính Vương Đại Ngu bạc tình quả nghĩa, đùa bỡn thần tử cho đến chết, cả cái quan tài phát tang cũng không cho làm……”

Bùi Quân hít hà một hơi: “Cô khi nào không cho ——”

“Công tử, ngài thật là mệnh khổ! Mất công ngài trong lúc bệnh còn tâm tâm niệm niệm người này, kết quả hắn mắt thấy người chết, thì một cây sâm cũng không bỏ được cho ngươi hầm…… Ô ô ô.”

Bùi Quân chưa nói được một câu, Lương Ngôn cũng đã từ bệnh nặng trực tiếp nhảy tới khóc tang.

Lương Ngôn hít một hơi, còn muốn mở miệng.

“Không được khóc!” Bùi Quân nhịn không nổi nữa, tức giận đến mức cảm thấy ngực bị hở, hắn ôm chặt trán, “Được, hầm sâm!”

“Ninh Hỉ ! Đi, vào nhà kho tìm sâm cho Bình An Hầu, tìm cây lớn!”

Ninh Hỉ lần đầu tiên nhìn thấy trận chiến như này, lo lắng nhìn nhìn Lương Ngôn, sợ hắn vừa lơ đãng là bị Nhiếp Chính Vương giết, lại nhìn nhìn Nhiếp Chính Vương, sợ hắn tức giận đến mức đập đầu vào tường. Cuối cùng lưu luyến mỗi bước đi rời phòng, kêu hai nô tỳ đi nhà kho tìm nhân sâm.

Lương Ngôn nấc lên, ngừng tiếng khóc.

Thấy hắn còn muốn nói chuyện, trong mắt Bùi Quân hiện lên một tia sát ý: “Câm miệng, cắt lưỡi ngươi.”

Lương Ngôn nghe lời ngậm lại, ngay sau đó an an tĩnh tĩnh từ trong vạt áo rút ra khăn tay đã chuẩn bị từ lâu, lau nước mắt, sau đó lau khô mặt, lại dập đầu hai cái, tất cung tất kính, không thấy chút nào kiểu phúng viếng vừa rồi: “Nô tài tạ Nhiếp Chính Vương thưởng!”

Tạ xong, hắn híp mắt, thật cẩn thận hỏi: “Nhiếp Chính Vương…… sâm cũng đã cho hầm, có thể thêm con gà mái không ?”

Được đằng chân lên đằng đầu.

Cùng với sợi sức mạnh ngang ngược vô lý quái đản của Tạ Yến năm năm trước thật là giống nhau như đúc.

Bùi Quân giận dữ cười đáp lại, nghiến răng, nặn ra từng chữ một: “…… Hảo, cẩu, thật, là, giống, chủ, nhân.”

Ninh Hỉ gọi người hầm nhân sâm, hàn huyên vài câu với nữ đầu bếp mới tới trong phòng bếp, trở lại Bão Phác cư.

Ngôn quản gia đã không còn quỳ ở trong phòng, mà quỳ trên con đường lát đá cuội ngoài sân.

Nhóm tôi tớ nô tỳ người đến người đi, đều chỉ trỏ hắn, hắn cũng không câu nệ, cũng không có biểu tình bị phạt, thập phần bình tĩnh, chỉ là khi Ninh Hỉ đi qua, lo lắng ngẩng đầu liếc mắt xem xét một cái.

Ninh Hỉ thấp giọng nói: “Canh sâm đã hầm rồi.”

Hắn nhẹ nhàng thở ra, thành thật quỳ.

Ninh Hỉ trở lại phòng ngủ, không còn nhìn thấy Nhiếp Chính Vương ở trên chiếc ghế lớn ban đầu, quay người mới thấy ở bên cạnh giường bên trong, nhiều hơn một bóng người. Tựa hồ đang thò tay, thử độ ấm trên trán Bình An Hầu.

Hắn rón ra rón rén đi vào, không ngờ là tiếng bước chân nặng nề, khiến Bùi Quân bừng tỉnh.

Liền thấy Bùi Quân vèo một tiếng rút tay ra, thanh thanh giọng: “Lại cho người hầm chén canh gà đen. Sau đó thỉnh thái y lại đây nhìn một cái.”

Ninh Hỉ nhạ một tiếng, chần chờ ở mép giường không động đậy.

Hắn làm việc ổn định, hiếm khi có biểu tình này, ấp úng. Bùi Quân nhíu mày: “Còn không đi? Có việc?” Hắn suy nghĩ một vòng, chẳng lẽ là nhân sâm trong nhà kho xảy ra vấn đề, “Nhân sâm mọc mốc?”

“…… Không mọc mốc không mọc mốc.”

Bùi Quân khó hiểu: “Vậy ngươi ngượng ngùng xoắn xít làm cái gì?”

Ninh Hỉ bồi hồi một lúc, đột nhiên mở cổ tay áo ra, nhanh chóng nhét vào trong tay hắn đồ vật.

Bùi Quân mở bàn tay ra, nhìn lọ sứ nhỏ trong lòng bàn tay, vừa mở ra ngửi, một cổ mùi tanh da lông động vật: “Đây là cái gì.”

Ninh Hỉ da mặt dày, thấp giọng nói: “Hoan Tử du. Nữ đầu bếp mới tới đưa.”

Bùi Quân không thể hiểu được nhìn Ninh Hỉ: “Nữ đầu bếp mới tới ? Nàng đưa đồ cho ngươi, nhìn trúng ngươi? Ngươi đưa cho cô có ý tứ gì……”

Ninh Hỉ sốt ruột dậm chân, hận hắn thông minh một đời, lại không thể lĩnh ngộ một lọ Hoan Tử du nho nhỏ này, do dự mãi, mới chịu đựng ngượng ngùng nói: “Dân gian bị bỏng nóng thường dùng cái này bôi, có thể trị thương.” Hắn lưu ý thần sắc Bùi Quân, muốn nói lại thôi, “Chính là cái kia, tiêu sưng giảm đau. Nữ đầu bếp nói, con dâu mới qua cửa của nàng, chính là dùng cái này……”

Thanh âm hắn càng ngày càng nhỏ: “…… Loại sự tình này, không nên kêu thái y tới xem, không dễ nghe.”

Cũng đã nói đến mức này, Bùi Quân lại không hiểu, hắn cũng không được xem như nam nhân.

Bùi Quân hít sâu, bình bình nỗi lòng: “Các ngươi đều cho rằng, hắn phát sốt là bởi vì …….. Cái kia?”

Ninh Hỉ kinh ngạc một trận, theo bản năng hỏi: “Không, không phải sao?”

Bùi Quân dừng một chút: “Cô không…… Cái kia hắn.”

Ninh Hỉ kinh hãi, tầm mắt không chịu khống chế lướt tới phía dưới eo của Nhiếp Chính Vương ba tấc, lại không dám nhìn thẳng, ánh mắt đảo qua đảo lại, biểu tình buồn bã.

“Nghĩ cái gì vậy!” Bùi Quân mắng hắn một tiếng, “Chỗ đó của cô không thành vấn đề!”

Ninh Hỉ thở phào nhẹ nhõm, lau lau mồ hôi, không thành vấn đề là được, không thành vấn đề là được.

Nếu chỗ đó của Điện hạ có vấn đề, hắn phải xin lỗi Mai phi nương nương mất sớm.

Vậy thì Ninh Hỉ không hiểu, nếu không thành vấn đề, đêm đó Bình An Hầu cũng say, là chính mình ồn ào muốn Nhiếp Chính Vương ôm, mắt thấy Nhiếp Chính Vương cũng động tình, vì sao, vì sao……

Vậy là không biết làm như thế nào ?

Sớm biết nên chuẩn bị mấy quyển sách ở dưới gối đầu của Nhiếp Chính Vương, Ninh Hỉ lại là một phen tự hổ thẹn.

Bùi Quân thấy sắc mặt hắn không đúng, liền biết hắn suy nghĩ cái gì, hắn liếc mắt xẻo Ninh Hỉ một cái: “Cô cũng không phải hài đồng năm tuổi. Thời điểm cô mười bốn mười lăm tuổi đã xem qua cái loại sách này, biết cùng nam tử…… làm như thế nào.”

Mười bốn mười lăm tuổi, nhỏ như vậy, loại sách hỗn trướng này vẫn là thấy ở trong phủ thiếu niên Tạ Yến Bình An Hầu, tuy rằng viết kích – tình nhưng lại không rõ ràng, nhưng hắn xem vẫn hiểu một phần.

Chỉ một chút ít kia, hại Bùi Quân trở về gặp ác mộng một đêm.

Ninh Hỉ lại mờ mịt, không phải bởi vì không hiểu, vậy còn có thể là bởi vì cái gì?

Chẳng lẽ vẫn là bởi vì…… chỗ kia của Bình An Hầu khó coi?

Bùi Quân cúi đầu nhét cánh tay vươn ra khỏi chăn về, tự giễu cười: “Cô chạm vào, chỗ nào cũng đều đã chạm vào. Cái khác cũng đã chạm vào, chính là mới…… Hắn liền, liền……”

Ninh Hỉ không lên tiếng, trong lòng lại nôn nóng: Mới cái gì, liền như thế nào?

Bùi Quân chần chờ một chút, không biết chuyện này nói với người khác nên hay không nên, nhưng hắn trừ bỏ Ninh Hỉ cũng không có người tâm phúc có thể chia sẻ tâm tư. Con ngươi hắn vừa động, có chút tâm viên ý mã, không lưu ý liền nói ra: “Hắn khóc.”

Ninh Hỉ không dự đoán được, nhẹ nhàng cảm thán một tiếng: “……Hả.”

Bùi Quân có chút không kiên nhẫn nói tiếp: “Hắn không phải cái loại hay khóc, đúng, quá yếu ớt ! Cô chạm vào, hắn liền cắn cổ cô khóc không ngừng, cổ áo của cô đều bị hắn làm ướt. Mèo cũng không tốt bằng răng hắn !”

Ninh Hỉ nghe vậy lại nhịn không được liếc về cổ áo hắn, vòng dấu răng kia biến mất một ít, nhưng còn chưa hoàn toàn biến mất.

Nguyên lai là như thế này, cắn như vậy.

Bùi Quân hung hăng nói: “Cô nghĩ muốn dạng gì mà không có, hiếm lạ một cái yếu ớt như hắn, chạm vào một chút liền khóc sao? Hỏng hết hứng thú của cô !”

Ninh Hỉ cười gượng: “Phải phải, điện hạ tất nhiên là không hiếm lạ. Vậy điện hạ đêm đó……”

Bùi Quân đứng dậy châm trà, hừ lạnh một tiếng: “Hắn vừa khóc, vừa không cho cô đi, kéo tay áo cô. Hắn thậm chí đắp cái chăn cũng khong nổi, cô có thể làm sao bây giờ? Thì…… ngồi trên ghế bên cạnh một đêm.”

Ninh Hỉ: “……”

…… Hỏng hứng thú của cô.

…… Cô không hiếm lạ.

…… Cô không có biện pháp, ngồi một đêm.

Nếu hắn nhớ không lầm, buổi sáng ngày hôm đó lúc Bình An Hầu đi, trên người mặc một bộ y phục mới sạch sẽ, kích cỡ cũng không vừa người, hình như là hồi trước tú nương mới làm cho Nhiếp Chính Vương.

Ninh Hỉ trầm mặc một hồi lâu, cúi đầu nói với hắn: “Nô tài vẫn nên đi hầm canh gà.” Trước khi đi hắn lại nghĩ tới cái gì đó, “Điện hạ, canh gà có cho thêm chút hoàng kỳ cẩu kỷ củ mài, có thể cường thân, có lẽ là tốt cho thân thể hư nhược.”

Bùi Quân thoáng cái nghi ngờ : “Đúng không?”

Ninh Hỉ gật gật đầu: “Năm đó Mai phi nương nương cũng là thân thể hư nhược nhiều bệnh, thái y chính là dặn dò như vậy, thường xuyên uống cũng xác thật sinh chút sức lực.”

Bùi Quân uống ngụm trà, thuận miệng nói: “Vậy thêm đi.”

Một cái đầu lông xù xù không an phận mà từ trong ổ chăn trước mặt hắn chui ra, tựa hồ mới phát hiện mình thay đổi địa điểm, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn một vòng.

Ngửa đầu thấy Bùi Quân, còn hữu khí vô lực nhếch khóe miệng với hắn, sau đó lại dịu ngoan rũ đôi mắt xuống, chóp mũi dán vào bên ngoài sườn đùi hắn, nặng nề ngủ.

Bùi Quân nín thở nâng chung trà lên, khi không có cái gì chảy vào trong miệng mới phát hiện cái ly đã trống không, tinh thần hắn lơ đãng xoay cái ly, lại nói thêm một câu: “Thêm nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro