Chương 8
Giọng điệu và dịch vụ của người phục vụ rất thú vị.
Thanh Thứ Tang nói lời cảm ơn, Giang Thính Văn gật đầu.
Đợi người đi rồi, Giang Thính Văn mới nói: "Một năm..."
Thanh Thứ Tang vừa cầm thìa nhỏ múc một thìa kem, vừa nói: "Hả?"
"Có phải quá dài không?" Giang Thính Văn mím môi, thấp giọng thay đổi: "Vậy thì nửa năm? Ngắn hơn mới là kỳ quái, giống như đùa giỡn."
Vừa nói, hắn vừa tăng tốc độ nói: "Sau nửa năm, em có thể bảo anh chấm dứt mối quan hệ này bất cứ lúc nào, được không?"
Thanh Thứ Tang giả vờ họ một tiếng, khá dè dặt mở hợp đồng trong tay ra.
Chỉ trong vài trang, mọi thứ cực kỳ có lợi cho cậu đều được viết ra.
Kết hôn cái gì, nhà lầu, xe hơi, tiền tài, Thanh Thứ Tang chỉ cần muốn sẽ có.
Hơn nữa, việc làm ca sĩ của Thanh Thứ Tang cũng giống như những gì Giang Thính Văn đã nói, nó hoàn toàn được cân nhắc trong hợp đồng.
Nhưng nhìn lại yêu cầu của Giang Thính Văn, chỉ có một yêu cầu duy nhất, trong thời gian kết hôn là bạn đời của nhau, cả hai không được có quan hệ tình dục với người khác.
Yêu cũng không được. Nhưng nếu có ấn tượng tốt với người nào, người đó có thể giữ liên lạc trước, sau khi thỏa thuận kết thúc thì quen nhau.
Những người khác không có...
Ngay cả khi Thanh Thứ Tang không có nền tảng về luật, cậu cũng không sợ bước vào bất kỳ cạm bẫy nào trong hợp đồng đơn giản này.
Nó quá rõ ràng.
Thanh Thứ Tang ngước mắt lên, gọi: "Giang tiên sinh... "
Giọng điệu của cậu rất nghiêm túc, lưng Giang Thính Văn vốn đã thẳng nay lại có chút căng thẳng, hắn đáp: "Ừm..."
Thanh Thứ Tang: "Anh có mang theo bút không?"
"Ách..." Giang Thính Văn sửng sốt không đến một giây, lập tức cúi đầu từ trong túi quần lấy ra một cây bút, cúi người hai tay đưa cho Thanh Thứ Tang.
Có cảm giác nếu lúc này hắn đang đi bộ, hắn sẽ bị bủn rủn chân tay.
Hắn hiển nhiên không nhận ra, nhưng Thanh Thứ Tang lại có loại cảm giác này. Cậu không kìm được mỉm cười ánh mắt cong cong, cầm bút ký tên mình vào chỗ của bên
B.
Nhìn chằm chằm không chớp mắt nét bút cuối cùng của Thanh Thứ Tang, Giang Thính Văn lập tức cầm thỏa thuận vừa được đưa qua, nói: "Vậy ăn cơm xong sẽ đi cục dân chính."
"A?” Thanh Thứ Tang còn chưa trả lại bút, nghe câu này liền ngây người “Còn phải đi lãnh chứng sao?"
"Ừ.” Giang Thính Văn gật đầu, nghiêm túc nói: "Em cũng đã nói, vì để tránh buổi xem mắt do cha mẹ sắp xếp, anh cần có bạn đời, nếu anh nói với họ anh đã kết hôn bọn họ muốn gặp em, em có muốn về nhà với tôi không?"
Tất nhiên là không, nếu không thì mới là lạ.
Giang Thính Văn thấy suy nghĩ của cậu, tiếp tục nói: "Nếu anh không chịu, nếu bố mẹ anh sẽ muốn xem giấy đăng ký kết hôn, anh không thể cho họ một tờ kết hôn... Anh sẽ bị đánh chết."
“Anh từng bị đánh sao?" Thanh Thứ Tang chuyển trọng tâm tò mò hỏi.
Giang Thính Văn nghe vậy sửng sốt, sau đó mới nói ra sự thật: "Đã hai lần, mỗi lần đều ở bệnh viện nửa tháng."
Thanh Thứ Tang: "!!"
Đây là "con nhà người ta" trong miệng cha già của cậu, thì ra hắn cũng là một đứa trẻ bị đánh đòn, hơn nữa còn bị đánh
Không biết vì sao, hình tượng hoàn hảo của Giang Thính Văn trong lòng Thanh Thứ Tang có chút rạn nứt, nhưng điều đó lại khiến Thanh Thứ Tang càng vui vẻ hơn, cậu cảm thấy mình và Giang Thính Văn vẫn có thể hòa thuận với nhau.
“Ngày mai, hoặc vài ngày nữa, tôi sẽ trộm sổ hộ khẩu" Cậu nói.
"Hôm nay có được không?" Giang Thính Văn nhẹ giọng hỏi.
Thanh Thứ Tang còn chưa kịp bày tỏ sự nghi ngờ của mình về việc "tại sao anh lại vội như vậy", giọng nói Giang Thính Văn đã nhẹ nhàng hơn: "Anh không muốn đi vào ngày mai, chỉ có vài ngày thôi, em có thể đi lấy được không? Hôm nay kết hôn?"
Hai năm trước, hắn vẫn còn là một người quân nhân huyết tính sắt thép, hai năm sau lại trông mong nhìn Thanh Thứ Tang như vậy, nói chuyện như cầu xin.
Thanh Thứ Tang vừa nhìn hắn, cảm thấy có khả năng hắn sẽ gây rắc rối vô cớ nếu cậu không nhanh chóng đồng ý.
"Không Tang, xin em."
Thanh Thứ Tang: "..."
"Đừng ăn nữa, bây giờ tôi đi trộm hộ khẩu." Thanh Thứ Tang đứng lên, đoan chính nói: "Chờ tôi một chút... "
Nửa giờ sau, Thanh Thứ Tang đưa Giang Thính Văn đến cổng Cục Dân chính.
Mười phút sau, hai người ra khỏi Cục Dân chính với một bản sao sổ đỏ.
Mặt trời sắp lặn về phía Tây ấm áp toát lên vẻ đẹp độc đáo, phản chiếu lên người giống như một tầng ánh sáng vàng ấm áp chiếu vào người.
Giang Thính Văn cúi đầu nhìn sổ đỏ trên tay, trong mắt đều là vui sướng sắp rõ ràng sắp tràn ra, nhưng Thanh Thứ Tang vừa nhìn qua lập tức thu lại.
Hắn trân trọng mà bình tĩnh cất giấy đăng ký kết hôn, khiêm tốn hỏi: “Chúng ta đã kết hôn rồi, bây giờ em có thể dọn đến ở cùng anh được không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Nói về "được một tấc tiến một thước" là như thế nào.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, cúi đầu chào mọi người--
Chú thích:
- Butter Chicken:
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro