🎶Chương 8: Trò chơi đối mắt
Diệp Doanh nghe xong những "chiến tích huy hoàng" của Hạ Tây Châu, trong lòng không khỏi âm thầm bội phục trong lòng.
Có lẽ chính vì bản thân cậu là người không có góc cạnh, nên Diệp Doanh luôn có chút ngưỡng mộ và khao khát những người có dũng khí kiên trì với chính mình.
Những người có thể tỏa sáng bằng chính sức lực của mình, đại khái là chẳng ai không thích cả.
Thời gian ban ngày lại trôi qua trong những buổi luyện tập phong phú, trong lúc cố vấn Bùi Trường Húc đến lớp B khảo sát tình hình học tập của học viên, xem tất cả các học viên nhảy một lần bài hát chủ đề, anh tỏ ra rất ngạc nhiên với biểu hiện của Diệp Doanh: "Em thật sự không có nền tảng vũ đạo ư? Ba ngày mà luyện được thế này, đã rất khá rồi!"
Bùi Trường Húc không phóng đại, thậm chí trong hơn hai mươi người ở lớp B, Diệp Doanh có thể xếp vào top mười.
Diệp Doanh biết thành quả này đến từ đâu: "Em đặc cám mai về vũ đạo, đều nhờ mọi người giúp đỡ đó ạ."
Bùi Trường Húc khẳng định: "Còn hai ngày nữa, em có thể nâng lên một trình độ nữa. Chi tiết động tác cần chăm chút thêm, ngoài ra, em cũng cần luyện tập kiểm soát biểu cảm."
Anh nháy mắt với Diệp Doanh: "Đừng nghiêm túc như thế, em đẹp trai như vậy, cười lên sẽ đẹp hơn."
Buổi tối sau khi ăn xong và nghỉ ngơi một chút, Diệp Doanh mang theo vài chai nước cam lạnh trong túi và đi đến lớp A.
Qua ba ngày luyện tập, phần lớn học viên lớp A đã nắm vững bài hát chủ đề, có lẽ cảm thấy luyện thêm cũng không tiến bộ bao nhiêu, nên tối nay trong phòng tập lớp A chỉ có năm người, một nửa lựa chọn nghỉ ngơi ở ký túc xá.
Lý Kính Phỉ, Minh Nguyệt Thần và một học viên lớp A khác là Tề Thụy nhận lấy nước cam và cảm ơn, Hạ Tây Châu chỉ vào họ: "Nước cam này vốn là của tôi, các cậu đều được thơm lây, hiểu không."
Mấy ngày chung sống làm quen, Tề Thụy cũng không còn sợ Hạ Tây Châu như lúc đầu, cười đùa: "Nhìn anh Hạ khoe khoang kìa! Tôi cũng có thể dạy Diệp Doanh mà, tôi nhảy không kém cậu bao nhiêu đâu."
Hạ Tây Châu: "Đến đây battle."
Tề Thụy lập tức giả vờ như không nghe thấy, ôm nước cam trốn vào góc.
Lúc này Hạ Tây Châu mới nhìn sang Diệp Doanh, trước tiên hỏi: "Nhiệm vụ hôm qua làm chưa?"
"Ban ngày lúc luyện tập, tôi nhờ các bạn trong lớp ép vai, ép chân, buổi sáng và trưa nghỉ thì nhảy năm mươi lần nhảy ếch." Diệp Doanh thành thật báo cáo.
Hạ Tây Châu hài lòng: "Trước tiên đi khởi động, lát nữa cùng nhảy một lần."
Diệp Doanh đi khởi động, Minh Nguyệt Thần nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nói gì làm nấy của cậu, càng thấy hành vi của ai đó có chút quá đáng: "Này, cậu thật sự coi người ta là học trò của mình à?"
Hà Tây Châu lý lẽ thuyết phục: "Muốn học tốt vốn dĩ không thể sợ bỏ công sức."
"Vậy thì cậu cũng nên thái độ nhẹ nhàng chút." Minh Nguyệt Thần bất lực, "Chỉ có Diệp Doanh mới chịu được tính khí của cậu."
"Tôi làm sao?" Hạ Tây Châu mặt đầy ngạc nhiên, "Tôi tính tốt mà. Cậu xem mấy ngày trước cậu ấy nhảy tệ như thế, tôi còn chưa mắng cậu ấy."
Người này từ trước đến nay luôn tự cảm thấy rất tốt, là tên chủ nghĩa thẳng nam đến chết. Minh Nguyệt Thần hiểu rõ tính xấu của anh, ngậm miệng không nói nữa.
Diệp Doanh khởi động xong, Hạ Tây Châu mở nhạc, vài người trong lớp xếp hàng cùng nhau nhảy một lần.
Những buổi luyện tập không ngừng nghỉ mỗi ngày của Diệp Doanh có hiệu quả, nhìn sơ qua, động tác của cậu không có nhiều khác biệt với những người khác, nhịp điệu cũng bắt rất chính xác. Tề Thụy không khỏi cảm thán: "Diệp Doanh cậu tiến bộ nhanh thật!"
Cậu ta còn nhớ rõ những động tác thảm không nỡ nhìn của Diệp Doanh vào tối đầu tiên, so với tối nay, quả thật khác nhau như trời với đất!
Chỉ cách hai ngày ngắn ngủi, đây là tốc độ học tập đáng sợ!
Nhưng Hạ Tây Châu lại không khen ngợi cậu, hai người khác cũng không nói gì.
Hạ Tây Châu không quay đầu lại, nhìn vào gương hỏi Diệp Doanh: "Cậu nghĩ vấn đề của mình ở đâu?"
Lúc nhảy, Diệp Doanh luôn nhìn vào gương, không chỉ quan sát động tác của mình, mà còn quan sát những người khác. Nghe Hà Tây Châu hỏi vậy, trong đầu cậu mơ hồ như nắm bắt được điều gì đó, nhưng lại có chút mơ hồ, nhất thời không nói ra được.
Lý Kính Phỉ, người thường ít nói, lên tiếng: "Là phong cách."
Phong cách.
Diệp Doanh đột nhiên hiểu ra.
Cùng một bài hát, cho dù động tác giống hệt nhau, mỗi người nhảy ra phong cách cũng không giống nhau. Ví dụ như Tây Châu nhảy tự nhiên thoải mái, mỗi động tác đều mang vẻ phóng khoáng không thể tả; Minh Nguyệt Thần thì động tác tao nhã, ôn hòa như ngọc, trông rất dễ chịu; Lý Kính Phỉ thì giống như một cỗ máy chính xác, mỗi nhịp điệu và động tác đều chính xác đến từng milimet, mang lại cảm giác cứng rắn và sắc bén như kim loại.
Những phong cách khác nhau, khi nhảy cùng nhau không gây cảm giác lạc lõng, lại có điểm nhấn riêng biệt, chỉ cần nhìn một lần, sẽ để lại ấn tượng độc đáo.
Nhưng sự độc đáo này, hiện tại Diệp Doanh không có.
"Cậu nhảy đã rất tốt rồi, với trình độ hiện tại, trong tất cả các học viên có thể xếp vào top 30%." Minh Nguyệt Thần nói, "Nhưng nếu muốn lọt vào nhóm những người xuất sắc nhất, cậu phải tìm được phong cách của riêng mình."
Những điều muốn nói đều bị người khác nói trước, Hạ Tây Châu có chút bực bội, nghĩ bụng biết vậy vừa nãy không giả bộ sâu sắc, trực tiếp nói ra vấn đề rồi...
Anh hắng giọng, lần này đóng vai người tốt: "Tuy nhiên, phong cách không phải có thể tìm thấy trong một sớm một chiều, cậu có thể từ từ tìm kiếm. Ngoài những vấn đề họ nói, cậu còn một điểm cần cải thiện."
Không để người khác cướp lời, Hạ Tây Châu nói ngay: "Cậu cần tăng cường quản lý biểu cảm và ánh mắt."
Vấn đề quản lý biểu cảm, buổi sáng BÙi Trường Húc cũng đã đề cập đến. Nhưng quản lý ánh mắt là gì?
Diệp Doanh còn chưa kịp khiêm tốn thỉnh giáo, Hạ Tây Châu đã chủ động giải thích, tốc độ nói hơi nhanh, dường như sợ người khác cướp lời anh: "Khi cậu nhảy, ánh mắt luôn vô thức nhìn xuống, khi giao tiếp ánh mắt với người khác cũng luôn có xu hướng tránh đi trước. Đúng không?"
Diệp Doanh: "...Ừm."
Điều này thực sự là tật xấu của cậu từ trước đến nay.
"Vấn đề này nhất định phải sửa." Hạ Tây Châu nhấn mạnh, "Bây giờ chỉ là luyện tập riêng, nhưng khi ghi hình bài hát chủ đề phải đối mặt với máy quay, thậm chí sau này khi biểu diễn trực tiếp phải đối diện với hàng ngàn khán giả. Trên sân khấu, người biểu diễn phải luôn chú ý đến vị trí của máy quay, đặc biệt là nếu muốn trở thành một ngôi sao thần tượng, cảm giác trước ống kính là điều không thể thiếu."
Diệp Doanh vô thức: "Tôi không định trở thành minh tinh."
Âm tiết vừa rơi xuống, cậu đột nhiên nhận ra mình đã nói sai.
Dù đó thực sự là suy nghĩ trong lòng cậu, nhưng những người khác ở đây đều tham gia chương trình này với mục tiêu ra mắt và nổi tiếng. Huống chi Hạ Tây Châu kiên nhẫn dạy cậu như vậy, chính là để giúp cậu vượt qua bài kiểm tra bài hát chủ đề. Nói ra lời như vậy, thực sự có chút không tôn trọng người khác.
Thậm chí nói khó nghe hơn, cậu đang phụ lòng nỗ lực và sự cống hiến của người khác.
Diệp Doanh trong lòng vô cùng áy náy, vừa mím môi định xin lỗi, Hạ Tây Châu lại nói: "Có thể hiểu được. Dù sao cũng không phải ai cũng có thể ra mắt."
Giọng anh ấy lại bình tĩnh tự nhiên một cách bất ngờ, Diệp Doanh ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy chàng trai cũng đang nhìn mình: "Nhưng dù suy nghĩ của cậu thế nào, khán giả sẽ xem chương trình này, đặc biệt là những người bị cậu thu hút, yêu thích cậu, sẽ coi cậu là thần tượng của họ."
Diệp Doanh sững sờ.
"Cậu biểu hiện xuất sắc, họ sẽ tự hào và hãnh diện hơn là chính mình làm được điều gì đó; cậu biểu hiện không tốt, họ sẽ không khỏi tiếc nuối và buồn thay cho cậu. Nếu cậu không thể thể hiện được tinh thần và dáng vẻ của một thần tượng, không thể nghiêm túc và tôn trọng sân khấu biểu diễn, đó sẽ là không có trách nhiệm với khán giả, không có trách nhiệm với những người yêu thích cậu."
Không hiểu sao, đầu ngón tay Diệp Doanh lại hơi run lên, trong lòng như có gì đó bị những lời này chạm đến.
Cậu cố nén cảm xúc đang dâng lên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hạ Tây Châu, nhẹ nhàng hít một hơi: "Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ sửa."
Dường như đã đoán trước được câu trả lời của cậu, Hạ Tây Châu không lãng phí thời gian, quay người mở nhạc: "Hãy tưởng tượng trước mặt cậu là máy quay, làm lại một lần nữa."
Khi đi đến vị trí chuẩn bị, Diệp Doanh đột nhiên nhớ lại, ban ngày Hứa Quỳnh Chi từng nói, trên mạng có rất nhiều người chỉ trích rằng Hạ Tây Châu có thái độ kiêu ngạo, thích làm theo ý mình, chẳng hề quan tâm đến fan của anh, chứ đừng nói đến tôn trọng.
Nhưng...
Diệp Doanh nghĩ, một người có thể nói ra những lời như vậy, làm sao có thể không quan tâm đến fan của mình chứ?
__
Mấy người lại nhảy hai lần nữa, Diệp Doanh mặc dù đã cố gắng điều chỉnh trạng thái của mình theo lời Hạ Tây Châu, nhưng vì không ở trong tình huống thực tế nên hiệu quả không rõ rệt.
"Thế này đi." Hạ Tây Châu tạm thời dừng nhạc, suy nghĩ rồi nói, "Chơi trò nhìn nhau không chớp mắt nhé."
Anh ngồi khoanh chân trên sàn gỗ bóng loáng, vẫy tay gọi Diệp Doanh: "Lại đây nhìn tôi, ai rời mắt trước sẽ thua."
Diệp Doanh: "...Hả?"
Còn có trò này nữa à?
"Hả cái gì, loại huấn luyện này rất hiệu quả đấy." Hạ Tây Châu nói, "Khi ánh mắt chạm nhau thành thói quen rồi, cậu sẽ không vô thức muốn tránh né ánh nhìn nữa. Nhanh lại đây."
Diệp Doanh do dự một lát, rồi đi đến ngồi đối diện với Hạ Tây Châu.
Tề Thụy ở bên cạnh góp vui: "Nào nào, để tôi bấm giờ cho các cậu—một, hai, ba, bắt đầu!"
Hạ Tây Châu ngồi khoanh chân, khoanh tay, trông có vẻ thoải mái và tự tin, mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm vào Diệp Doanh.
Diệp Doanh chỉ giữ được năm giây đã nhanh chóng thua cuộc, đôi lông mi đen nhánh khẽ cụp xuống.
Tề Thụy vỗ đùi cười phá lên: "Không phải chứ, cậu kém vậy sao!"
Diệp Doanh hơi nóng tai: "Tôi thật sự không giỏi cái này."
"Không giỏi thì càng phải luyện." Hạ Tây Châu không chịu buông tha cậu, lạnh lùng nói, "Làm lại."
"Thế này, các cậu thêm hình phạt đi, chơi thế này mới có động lực." Minh Nguyệt Thần đứng bên cạnh nhẹ nhàng nói, "Người thua nhảy ếch một vòng quanh phòng tập, thế nào?"
Diệp Doanh: "..."
Cậu nhìn Minh Nguyệt Thần trông nhã nhặn, hiền lành vô hại, đột nhiên nhớ đến một từ mà em trai Diệp Dập từng dạy cho cậu...
Mắt kính phúc hắc.
Diệp Doanh hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái lại nhìn thẳng vào ánh mắt Hạ Tây Châu. Người này khí chất vốn đã mạnh, khi ánh mắt nhìn thẳng vào ai, mang đến cảm giác xâm lược rất mạnh.
Diệp Doanh lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc điều gì gọi là "từng giây từng phút đều dài như cả năm", cậu cảm nhận được nhiệt độ trên má mình càng lúc càng cao, nhưng lại không muốn thua quá nhanh lần nữa, chỉ có thể cắn răng kiên trì. Ai ngờ vào lúc này, Hạ Tây Châu nhìn cậu, đột nhiên tinh nghịch giật giật một bên lông mày.
Diệp Doanh không nhịn được, bật cười khẽ, ánh mắt cũng theo đó mà rơi xuống.
"Anh Hạ, cậu chơi gian lận đấy!" Tề Thụy lập tức kêu lên, Hạ Tây Châu không chỉ không chột dạ, mà còn có vẻ tự mãn: "Gian lận gì chứ? Quy tắc đâu có nói không được làm mặt xấu?"
Anh hướng Diệp Doanh nhướn cằm, tỏ vẻ người thắng: "Nhảy ếch."
Diệp Doanh chấp nhận thua cuộc, khoanh tay nhảy ếch vòng quanh phòng.
Hạ Tây Châu nghiêng đầu nhìn Minh Nguyệt Thần và Lý Kính Phỉ, hứng thú hỏi: "Hai người có muốn thử không?"
Minh Nguyệt Thần: "Tôi chơi với cậu rồi, không thú vị."
Lý Kính Phỉ thì ngồi khoanh chân đối diện Hạ Tây Châu, tay đặt lên đầu gối, nhìn thẳng vào mắt anh.
Diệp Doanh nhảy xong quay lại liền phát hiện hai người này như thể đang thiền định, một người mặt không biểu cảm, một người khóe môi mơ hồ mang nét cười khiêu khích, ánh mắt không hề rời nhau, bất động nhìn chằm chằm đối phương.
"Đã ba phút rồi đấy!" Tề Thụy khẽ rít lên, "Ghê thật!"
Hai người này không chỉ ánh mắt không trốn tránh, thậm chí còn không cười phá lên, mặt Lý Kính Phỉ như một chiếc mặt nạ pocker không hề thay đổi, Hạ Tây Châu cũng thu lại sự thoải mái, rõ ràng là nghiêm túc hẳn lên, như thể muốn nhìn nhau đến khi biển cạn đá mòn.
"Chỉ là một trò nhìn nhau, các cậu làm gì mà nghiêm trọng như chiến đấu sinh tử thế!" Tề Thụy không nhịn được mà cằn nhằn, "Dừng lại đi, nếu cứ nhìn nhau thế này cả đêm cũng không xong đâu—được rồi, đổi người, Diệp Doanh!"
Vậy là trong thời gian tiếp theo, Diệp Doanh chơi trò nhìn nhau với tất cả mọi người, kết quả là cứ liên tục rơi vào vòng lặp—nhìn nhau—thua—nhảy ếch, cuối cùng đến mức chân gần như không đứng vững được, thì nhóm người này mới thương xót mà thả cậu ra.
"Có tiến bộ đấy, cuối cùng đã giữ được đến hai phút." Hạ Tây Châu khá hài lòng khen ngợi một câu, nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm, "Về nghỉ ngơi đi, ngày mai tiếp tục."
Tắt đèn phòng tập và khóa cửa lại, mọi người mỗi người về phòng, Diệp Doanh và Lý Kính Phỉ đi chung đường, cậu vừa thở hổn hển vừa xoa bóp cơ đùi đau nhức, chân thành hỏi: "Cậu làm thế nào mà có thể kiên trì lâu như vậy?"
Lý Kính Phỉ liếc nhìn cậu một cái, trả lời: "Ánh mắt thực ra là phản ánh nội tâm. Nếu trong lòng có thứ gì đó mạnh mẽ muốn có, ánh mắt sẽ trở nên kiên định."
Trong lòng có thứ gì đó mạnh mẽ muốn có.
Diệp Doanh nhìn con đường dài phía trước, hơi ngẩn ngơ.
Cậu hiện tại... muốn gì nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro