🎶Chương 5: Cuộc khiêu chiến ca khúc chủ đề
Lúc Diệp Doanh ngủ được thì đã qua nửa đêm rồi, chỉ cảm thấy vừa mới mơ màng một lúc thì bỗng bị tiếng nhạc to dội thẳng vào tai khiến cậu tỉnh giấc.
"Tay cầm ước mộng, tôi căng buồm ra khơi
Sấm chớp mưa bão mưa gió đều là huân chương trên chuyến hành trình
Không sợ sóng biển, tôi cưỡi gió vượt sóng
Mùa hè này sẽ đón chào ánh mặt trời rực rỡ nhất..."
"Trời ạ, cái quái gì thế??"
Mọi người trong ký túc xá đều bị đánh thức, tiếng nhạc có nhịp điệu mạnh mẽ, đầy năng lượng, vừa phát sáng sớm đã có tác dụng tương đương với quả ngư lôi dưới biển, khiến cả nhóm học viên vẫn còn mơ màng như bị choáng váng. La Tử Huy ngồi bật dậy, tóc rối bù, mặt mũi ngơ ngác: "What the fu*k, tôi xuyên về thời cấp ba à??"
Hồi cấp ba, trường học rất thích mở những nhạc đỏ* vào lúc 5 giờ 50 sáng qua loa để gọi học sinh thức dậy, hiệu quả đúng là khiến người ta không tài nào ngủ nổi.
*Nhạc cách mạng
"Ai để chuông báo thức vậy? Không tắt đi à?"
"Đồ ngốc! Chuông báo thức mà to thế sao, là từ loa phát thanh đấy!"
Bài nhạc sôi động của tuổi trẻ đã được phát lại hai lần, rồi giọng của Phan Lật vang lên trong loa: "Tất cả học viên chú ý, hiện giờ là 6 giờ 30 sáng, mọi người nhớ mặc đồng phục lớp và có mặt đúng giờ lúc 7 giờ tại sảnh huấn luyện để bắt đầu nhiệm vụ học bài hát chủ đề hôm nay!"
Lần này, tất cả học viên đều tỉnh táo.
"Cái gì? Chỉ còn nửa tiếng thôi sao!!"
"Nhanh lên, nhanh lên! Rửa mặt đi!"
"Khoan đã, đồng phục đâu? Sao tôi không thấy đâu?"
Ký túc xá bỗng trở nên hỗn loạn, các cậu trai vội vã kéo quần áo lên đầu rồi chạy đi tìm đồ dùng vệ sinh cá nhân. Diệp Doanh từ tối qua đã chuẩn bị sẵn đồ cần dùng cho sáng hôm sau, rửa mặt xong đầu tiên, mở cửa ký túc xá và phát hiện ra đồng phục lớp để ở cửa.
Cậu phân phát đồng phục cho các bạn cùng phòng, đồng phục là áo thun thiết kế đơn giản, thanh lịch, nhưng màu sắc khác nhau, lớp A có màu xanh lá, lớp B có màu hồng, lớp C có màu cam, lớp F có màu xám.
Lộ Tử Hồi cầm đồng phục màu hồng, sắc mặt hơi khó hiểu: "Tại sao đồng phục của con trai lại là màu hồng? Tôi không hiểu, thật sự vô cùng không hiểu..."
Cuối cùng, sau khi gấp rút vội vàng, sáu người đã đến sảnh huấn luyện trước 7 giờ, đứng theo phân lớp chỉ định trên biển báo. Vì thời gian quá gấp, các học viên chỉ kịp rửa mặt và chải đầu, không có thời gian trang điểm, nên làn da thật sự của họ đã bị lộ ra. Có người da hơi vàng và tóc xơ, có người đầy mụn, có người mắt thâm quầng, so với lớp trang điểm tỉ mỉ hôm qua trên sân khấu, diện mạo của họ lập tức giảm sút trông thấy.
Nhưng có người da thật sự rất đẹp.
Thu Sảng nhìn Diệp Doanh, không khỏi thốt lên: "... Cậu da trắng quá vậy?"
Làn da của thiếu niên không tỳ vết, vừa mới rửa mặt bằng nước lạnh, sáng bóng như gốm sứ, ngoài việc có chút quầng mắt dưới mắt, gần như không khác gì khi trang điểm. Một vài học viên lớp B có làn da hơi tối, mặc áo đồng phục hồng nhìn có chút khó coi, nhưng Diệp Doanh mặc vào lại không có chút sự cố nào, ngược lại, làn da của cậu càng trở nên trắng sáng hơn.
Quả là một vẻ đẹp trời ban.
"Tui cũng muốn có da đẹp như cậu," Hứa Quỳnh Chi nhìn cậu đầy ghen tị, nhẹ nhàng vuốt cằm mình.
Nơi đó mới mọc một cục mụn
"Cậu ăn đồ ăn vặt quá nhiều rồi," Diệp Doanh nhớ ra tối qua cậu ấy ăn liên tục bốn chiếc cánh vịt xốt, năm túi bánh quy Vượng Vượng, và một gói snack cay, "Đặc biệt là snack cay."
Hứa Quỳnh Chi ấm ức thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói: "Tui thèm mà."
Chàng trai tóc xoăn có vẻ mặt đáng thương, giọng điệu nói chuyện giống hệt như khi Diệp Dập làm nũng với cậu, Diệp Doanh vô thức đưa tay xoa đầu cậu ấy, nhưng ngay lập tức nhận ra động tác này không hợp lắm, ai ngờ Hứa Quỳnh Chi ngạc nhiên một lúc rồi bỗng nhiên nở một nụ cười vui vẻ, không còn cảm thấy ấm ức nữa, ngẩng mặt cười với Diệp Doanh, để lộ một lúm đồng tiền đáng yêu.
Trong khi nói chuyện, 99 học viên đã tập hợp xong, đứng vào các khu vực phân lớp tương ứng. Lớp A có ít học viên nhất, chỉ có 10 người, lớp B và F có khoảng 20 người, còn lại là lớp C.
Phan Lật và bốn cố vấn cũng đã vào vị trí. Phan Lật cười hỏi: "Sáng nay các bạn ngủ ngon không?"
Câu hỏi này rõ ràng là đang trêu chọc mọi người, trong đại sảnh vang lên tiếng thở dài thất vọng, có học viên dám trả lời: "Nếu tắt loa đi thì ngủ ngon hơn nhiều đóa ạ!"
"Không thể đâu," Phan Lật nói, "Những bài nhạc sáng nay phát chính là bài hát chủ đề của 'Dự Án Tạo Mộng' mà các cậu sẽ học hôm nay."
Phần lớn học viên không ngờ có chuyện này, vẻ mặt hoảng hốt: "Hả??"
"Trước khi học bài hát chủ đề, chúng ta sẽ có một thử thách nhỏ, đồng thời cũng là phần thưởng cho mọi người," Phan Lật nói, "Bài hát chủ đề sáng nay đã phát hai lần, các cậu nhớ được bao nhiêu lời và giai điệu?"
Mọi người đều có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, Phan Lật mỉm cười và ném ra một quả bom: "Tiếp theo, chúng ta sẽ chia theo lớp, tổ chức một thử thách nhỏ về bài hát chủ đề. Các học viên có thể tự do tham gia, hát ra giai điệu bài hát mà các cậu nhớ được. Lớp nào thể hiện độ chính xác cao nhất sẽ chiến thắng, không chỉ có quyền sử dụng phòng luyện tập sang trọng, mà mỗi học viên trong lớp đó còn có một giây xuất hiện riêng trong MV của bài hát chủ đề."
Ngay khi câu này vừa nói ra, cả hội trường náo loạn!
"Trời ơi! Sao chuyện quan trọng như vậy lại nói lúc này chứ?!"
"Mới chỉ nghe hai lần mà bắt hát bài chủ đề? Làm sao có thể làm được?"
"Bình thường cũng không sao, vấn đề là lúc bài nhạc phát lên, tôi còn chưa tỉnh lại! Đầu óc tôi vẫn rối bù lên thì làm sao có thời gian nhớ lời bài hát và giai điệu được!"
"Thử thách này quá kỳ quái rồi, tôi không tin ai có thể hát đúng bài hát chủ đề."
Mặc dù các học viên than vãn, nhưng phần thưởng thật sự quá hấp dẫn. Phòng luyện tập sang trọng chỉ là thứ yếu, điều quan trọng là giây phút xuất hiện riêng trong MV.
Phải biết rằng, một MV chủ đề chỉ kéo dài ba, bốn phút, 99 người không thể mỗi người đều có cơ hội xuất hiện. Chắc hẳn chỉ những ai nhảy tốt hoặc có ngoại hình nổi bật mới có cơ hội. Một giây, dù ngắn, nhưng là cơ hội để xuất hiện trước khán giả, nếu có thể giành chiến thắng trong thử thách này, thì sẽ nắm chắc cơ hội quý giá đó!
Vì vậy, rất nhiều học viên bắt đầu suy nghĩ, cố gắng nhớ lại giai điệu mà sáng nay họ nghe được trong lúc hỗn loạn.
"Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi," Phan Lật nói, "Thầy Vương sẽ phụ trách kiểm tra lớp A, cô La lớp B, thầy Tiểu Bùi lớp C, và thầy Tiểu Phàn lớp F."
Vương Hạc Niên ra hiệu cho học viên lớp A lại gần: "Ai lên trước nào?"
Tất cả học viên đều đồng loạt nhìn về phía Hạ Tây Châu.
Hạ Tây Châu: "......"
"Đừng nhìn tôi." Cậu trai trả lời có phần không vui, mái tóc có phần lộn xộn, giọng nói còn khàn khàn vì chưa tỉnh hẳn, "Tôi không nhớ được gì đâu."
Hạ Tây Châu có tính khó chịu khi mới thức dậy, sáng nay nghe tiếng nhạc vang lên suýt nữa làm anh nổ đầu, dùng gối đè lên đầu nhưng vẫn không chịu dậy, cuối cùng bị Minh Nguyệt Thần kéo xuống giường vào phút cuối. Anh hoàn toàn không nghe được giai điệu và lời bài hát.
"Tôi thử xem," Minh Nguyệt n vừa nhớ lại vừa hát một đoạn giai điệu, Vương Hạc Niên gật đầu, giai điệu điệp khúc rất chính xác, tuy lời bài hát còn mơ hồ, nhưng đã rất tốt rồi.
Lý Kính Phỉ nghĩ một lát rồi cũng bổ sung một vài câu lời bài hát, cả hai cùng hợp tác hoàn chỉnh phần điệp khúc, nghe các học viên lớp A khác đều phải tấm tắc khen ngợi.
Mặc dù là học viên cùng lớp A, nhưng trình độ giữa các học viên vẫn có sự chênh lệch, các học viên lớp A đều cảm thấy rất ngưỡng mộ và trong lòng thầm quyết định không thể thua kém.
"Khôi phục được mức độ này đã rất xuất sắc rồi." Vương Hạc Niên cười nói, "Có lẽ lớp các em sẽ thắng đấy."
Những người được chọn vào lớp A đều có kỹ năng ca hát và nhảy vượt trội, chất lượng cơ bản của họ rất cao, khả năng cảm thụ âm nhạc mạnh hơn nhiều so với các học viên bình thường, tỷ lệ chiến thắng thực sự rất lớn.
Các học viên lớp A đều cảm thấy việc khôi phục được phần điệp khúc đã là rất xuất sắc, các lớp khác chắc chắn không thể so được, nhưng đúng lúc đó, lớp B đột nhiên vang lên một tiếng kêu ngạc nhiên mạnh mẽ, sau đó là tiếng vỗ tay và reo hò điên cuồng:
"Diệp Doanh cậu đúng là trâu bò mà!! Tôi quỳ bái cậu !!"
"Não cậu làm kiểu gì vậy?? Trí nhớ siêu phàm như thế thực sự tồn tại sao??"
"Tôi phục cậu luôn! Cậu thật sự quá mạnh rồi!!"
Họ tạo ra tiếng động quá lớn, các học viên các lớp khác đều chú ý đến, một học viên lớp C hét lên: "Các cậu làm gì thế?"
La Tử Huy mặt đỏ bừng, trông như vừa trúng giải độc đắc triệu đô, ngẩng cao đầu nói: "Diệp Doanh đã khôi phục cả bài hát rồi! Bao gồm cả lời bài hát!!"
Cái gì!?
"Thổi phồng à? Làm sao có thể??"
"Đùa à! Các cậu đừng lừa người khác nhé!"
"Biết ngay là các cậu không tin mà!" Một học viên lớp B đẩy Diệp Doanh ra, "Nào nào, Diệp Doanh, cho bọn họ thấy đi, hát chinh phục họ để ho quỳ xuống đi!!"
Các giáo viên của các lớp khác cũng đều ngạc nhiên, La Tử Đằng, người phụ trách kiểm tra lớp B, cười lắc đầu: "Cậu bé này làm tôi cũng bị sốc. Nếu họ không tin, Diệp Doanh, em hát lại một lần nữa cho họ nghe."
Các học viên đều chen lại gần, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Diệp Doanh, cảnh tượng này khiến Diệp Doanh có chút cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng thấy các học viên lớp B đều đang nhìn mình với ánh mắt sáng rực, cậu vẫn hắng giọng, rồi bắt đầu hát.
Giọng của cậu trai trong trẻo, trong sáng, mang một cảm giác mát lạnh như đá bào, vì là hát acapella không có nhạc đệm, giọng cậu càng thêm rõ ràng và sáng sủa. Chỉ nghe giọng hát thôi, người ta không tự chủ được mà liên tưởng đến những chiếc lá xanh trong mùa hè, tiếng ve kêu, nước chanh có ga và ánh nắng trên bãi biển, bầu trời xanh và những con sóng biển.
Một bài hát kết thúc, toàn trường đều im phăng phắc.
Trong không gian tĩnh lặng, một giọng nói đột nhiên cất lên: "Không phải ai đó đã cho cậu lời bài hát trước chứ?"
Thu Sảng ngay lập tức cau mày đáp lại: "Loại câu hỏi này có thể tùy tiện nói ra à?"
Phan Lật cũng lên tiếng: "Tôi có thể đảm bảo, không có chuyện này đâu."
Học viên kia nhận ra mình đã nói sai, im lặng không nói gì thêm.
Các học viên khác mới từ sự choáng váng hồi phục lại, mỗi người đều phải thừa nhận:
"Trước đây tôi còn nói nếu có ai có thể hát hết bài hát thì tôi sẽ nuốt luôn micro... thứ lỗi, hãy bỏ qua cho sự ngây thơ của tại hạ."
"Tôi chẳng nhớ nổi câu nào, mà cậu ấy lại có thể hát hết toàn bộ... Sự khác biệt giữa người với người sao mà lớn quá."
"Vẫn thấy không thể tin nổi. Diệp Doanh, cậu rốt cuộc là làm thế nào mà làm được vậy?!"
Phan Lật vỗ tay ra hiệu mọi người im lặng, rồi dùng thiết bị trình chiếu hiển thị lời bài hát chủ đề: "Thực ra, nếu so sánh kỹ, có rất nhiều chỗ Diệp Doanh hát không chính xác, cậu ấy tự mình điền vào những chỗ thiếu, nhưng độ khôi phục đã đạt đến 90%, đã rất ấn tượng rồi. Diệp Doanh, tôi cũng rất tò mò, em làm sao làm được vậy?"
Diệp Doanh vốn không có ý trở thành tâm điểm của sự chú ý, nhưng lúc này cậu đành phải trả lời: "Bài hát này có giai điệu rất dễ nhớ, lời bài hát giữa các câu có sự liên kết, khi kết hợp với ngữ cảnh thì dễ nhớ hơn."
Cậu ngủ không sâu, sáng hôm đó khi tiếng nhạc phát ra, cậu tỉnh dậy ngay, và cậu cảm thấy chương trình sẽ không vô cớ phát bài hát để làm ồn, cộng thêm giai điệu rất vui tươi và dễ nghe, nên cậu đoán có thể đó là bài hát chủ đề, vì vậy cậu đã cố gắng ghi nhớ.
Không ngờ, nó thật sự đã có ích.
Các học viên vẫn còn kinh ngạc: "Ngay cả như vậy, trí nhớ của cậu cũng quá xuất sắc rồi!"
"Đương nhiên rồi," La Tử Huy đầy vẻ tự hào, "Diệp Doanh của chúng ta là á khoa Văn của kỳ thi cao khảo thành phố S đấy!"
Các học viên vừa rồi còn chưa kịp hoàn hồn, giờ đây lại hít vào một hơi: "Cái gì??"
Diệp Doanh còn chưa kịp ngăn cản, thì đã nghe La Tử Huy, cái người luôn thích flex này, vui mừng hét lớn: "Diệp Doanh là á khoa Văn của kỳ thi cao khảo thành phố S thành năm nay! 695 điểm!! Các cậu nói xem có trâu không nào!!"
Diệp Doanh: "......"
Toàn trường lập tức ầm ĩ lên.
"Trời ơi, thật không vậy!"
"Được gặp học bá sống rồi! Diệp thần, tui bái cậu một lạy!"
"Hát hay, đẹp trai lại còn học giỏi!! Chương trình này rốt cuộc là cái loại thần tiên gì vậy, trời ơi, tôi muốn về nhà!!"
Minh Nguyệt Thần cũng có chút bất ngờ, nhìn qua Hạ Tậy Châu một cái, cố ý chế nhạo anh: "Lần này xịt keo luôn rồi nhé."
Mặc dù Hạ Tây Châu vượt trội về âm nhạc, vũ đạo và độ nổi tiếng, nhưng về học tập, anh chỉ cần một giây là có thể bị đành đến không còn gì.
Hạ Tây Châu từ trung học đến cấp ba đều xếp hạng cuối lớp, đại học còn từng trượt vài môn, đúng là một học sinh học kém chính hiệu.
Hạ Tây Châu nhìn Diệp Doanh, người đang bị bao vây bởi đám đông, cười nhạt: "Thằng nhóc này đúng là tài giỏi."
Minh Nguyệt Thần: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu ấy chỉ nhỏ hơn cậu ba tuổi thôi."
Hạ Tây Châu không nói gì, ánh mắt rơi vào giữa đám đông. Cậu trai mặc áo phông hồng dường như không quen trở thành tâm điểm, tuy sắc mặt bình tĩnh nhưng thực tế má đỏ ửng, môi khẽ mím, như một con chuột nhỏ hoảng hốt nhưng lại cố gắng giả vờ bình tĩnh. Hạ Tây Châu rút lại ánh mắt, lười biếng gọi lớn: "Thầy ơi, vậy có phải B lớp thắng rồi không?"
Phan Lật ra hiệu để đám học viên ồn ào yên lặng, sau đó cười tuyên bố: "Đúng rồi, phòng nhảy sang trọng và thời gian xuất hiện riêng trong MV đã thuộc về 21 học viên của lớp B!"
Mọi thành viên lớp B lập tức nhảy lên hoan hô, các học viên lớp khác cũng vỗ tay chúc mừng. Không biết ai đó đã hô lên: "Đội ơn anh Diệp! Anh Diệp vạn tuế!" Tất cả học viên lớp B bắt đầu đồng thanh hô lên:
"Đội ơn anh Diệp! Anh Diệp vạn tuế!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro