Phùng Kiến Vũ cảm thấy Vương Thanh mấy ngày nay cứ hay thậm thụt lén lút làm chuyện gì đó mà cậu không được biết. Nếu là ngày nghỉ thì cứ ôm laptop cả buổi để lên mạng tra cứu cái gì đó, lúc nghe điện thoại thì lại cố tình không cho cậu nghe được, còn hay bấm điện thoại nhắn tin trước mặt cậu. Còn nếu là ngày đi làm thì khi nào cũng đi đến tối muộn mới về, hỏi thế nào cũng không chịu khai. Phùng Kiến Vũ cắn răng.
Đến tối, Vương Thanh lại như 'thường lệ', về trễ. Phùng Kiến Vũ quyết định hôm nay sẽ không dễ dàng bỏ qua nữa. Lúc Vương Thanh tắm xong bước đến giường thì cậu liền nhào tới nắm vạt áo ngủ của hắn, hai mắt tràn đầy bất mãn mà hỏi, "Mau nói, mấy hôm nay có phải anh ra ngoài ngoại tình hay không?"
Vương Thanh nghe xong thì bất ngờ, sau đó cười khổ nói, "Làm sao có thể? Một mình em đã đủ ép khô anh, anh còn tinh lực đâu mà đi ngoại tình?"
Phùng Kiến Vũ đỏ tai, nhưng cũng không bỏ qua dễ dàng, "Vậy anh đang giấu diếm em cái gì đúng không?"
"Càng không có, chỗ nào của anh cũng bị em nhìn hết rồi, còn gì mà phải giấu em chứ?"
Trả lời cái kiểu gì vậy chứ?! Phùng Kiến Vũ thở gấp, lại cáo trạng lẫn đe dọa, "Anh rõ ràng đang làm chuyện mờ ám! Nói cho anh biết, nếu có tình nhân bên ngoài thì tốt nhất nên giấu cho kỹ, nếu không em biết một người sẽ giết một người!" Cực kỳ hung ác.
Vương Thanh buồn cười nhìn Phùng Kiến Vũ, sau đó ôm cậu vào lòng nói, "Vũ Vũ ghen rồi? Yên tâm đi, chuyện mờ ám anh chỉ làm với một mình em thôi."
Phùng Kiến Vũ giận dỗi đẩy Vương Thanh ra, "Nói bậy bạ cái gì đó? Ai ghen chứ..."
Vương Thanh vẫn mặt dày sáp lại hôn hôn má cậu, ôm một cái rồi nói, "Vợ anh xinh đẹp như vậy, anh hưởng thụ còn không hết, cớ gì lại đi ngoại tình chứ, tin anh đi." Sau đó đè cậu ra hôn mãnh liệt.
Phùng Kiến Vũ bị hôn rồi lại ôm ấp vuốt ve, cuối cùng cũng quên luôn chuyện tra khảo Vương Thanh. Đến khi Vương Thanh đưa tay vào trong cạp quần cậu, cậu mới ngăn cản hắn lại, vẻ mặt đáng thương hề hề nói, "Thanh, hôm qua vừa mới làm rồi, hôm nay chúng ta nghỉ đi..."
"Nhưng của anh đã cứng rồi..." Vương Thanh phả hơi thở nóng rực vào bên tai Phùng Kiến Vũ khiến cậu rụt cổ lại.
Phùng Kiến Vũ vì bảo toàn thân thể và tính mạng, chủ động nói, "Em giúp anh."
"Một hay hai?" Vương Thanh nhướn mày hỏi.
Phùng Kiến Vũ nhắm mắt, bất lực trả lời, "Ba."
Vương Thanh nhịn cười nói, "Được, chiều em hết."
"..." Là cậu đang chiều hắn mới đúng!
Từ lúc cậu trả lời 'Ba... ba...' ngày hôm đó, mấy lần sau này Vương Thanh đều mang chuyện này ra trêu ghẹo cậu!
Phùng Kiến Vũ nổi bão nhưng không dám biểu hiện ra, chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo, nếu không Vương Thanh sẽ lại phạt cậu làm chuyện biến thái gì đó không biết chừng.
Lúc Vương Thanh oanh oanh liệt liệt bắn vào miệng Phùng Kiến Vũ, hắn liền bịt miệng cậu lại khiến cậu phải nuốt hết vào, còn nói nếu nhả chắc chắn sẽ đè cậu ra làm. Phùng Kiến Vũ ủy khuất ực xuống, cực độ không muốn nói chuyện với Vương Thanh nữa.
Thấy Phùng Kiến Vũ xù lông, Vương Thanh mới đưa tay ôm cậu vào lòng, kề bên tai cậu nói, "Sao lại gượng ép như thế? Em chê anh sao?"
"Không phải, chỉ là..." Chỉ là cậu còn rất ngại ngùng có được không? Vui vẻ mà nuốt thứ đó... phải có bao nhiêu dâm đãng chứ?
"Chỉ là thế nào?"
"Em chưa quen..." Phùng Kiến Vũ không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể đáp bừa.
"Chưa quen? Vậy sau này chúng ta làm chuyện đó nhiều một chút, chắc chắn sẽ quen."
"..." Quen cái đầu anh!
Phùng Kiến Vũ không nói lại Vương Thanh, chán nản lật người ngủ mất.
Hai hôm sau, Vương Thanh đột nhiên trở về nhà vào buổi chiều tà, kéo tay Phùng Kiến Vũ đang nằm ườn ra xem tivi ở trên lầu đi mất. Bọn họ đến thẳng cảng biển, sau đó leo lên một chiếc du thuyền không quá lớn nhưng lại có vẻ rất xa hoa. Lúc lên được du thuyền thì trời cũng đã tối.
Vương Thanh nắm tay cậu kéo lên mạn thuyền, do trên thuyền không bật đèn nên Phùng Kiến Vũ không thấy gì ngoài Vương Thanh. Sau đó con thuyền rời bến, chầm chậm lướt đi trên mặt biển. Vương Thanh ở trong bóng tối, ôm lấy cậu từ phía sau, cằm gác lên vai cậu nói, "Bất ngờ không?"
Gió biển mát lạnh trong lành của ban đêm thổi vào mặt Phùng Kiến Vũ, lại nhìn đô thị lung linh ánh đèn ngày càng bị bỏ lại ở phía xa, cậu mỉm cười hạnh phúc, gật đầu trong bóng tối, sau lại nghĩ Vương Thanh hẳn sẽ không thấy được, nên lên tiếng, "Bất ngờ."
Vương Thanh cười cười bên tai cậu, lại nói, "Anh còn rất nhiều bất ngờ dành cho em, chuẩn bị tinh thần xong chưa?"
Nói xong cũng không cho Phùng Kiến Vũ thời gian để chuẩn bị tinh thần, hắn xoay người cậu lại, búng tay cái 'Phóc', một loạt ánh đèn rực rỡ đột ngột chiếu vào mắt Phùng Kiến Vũ khiến cậu không kịp thích ứng mà nheo mắt lại. Lúc mở mắt ra, cậu thấy cả du thuyền giờ đây đang được trang hoàng cực kỳ lung linh bởi những ánh đèn xen lẫn hai màu trắng vàng, nơi đặt bóng đèn cũng cực kỳ hợp lý, không quá phô trương cũng không quá vồ vập.
Bên cạnh đó còn có vô số loài hoa được đặt khắp mọi nơi trên du thuyền, mà những loài hoa này, dù nhạt hay đậm thì đều có một màu tím, là màu mà Phùng Kiến Vũ thích nhất. Chính giữa mạn thuyền lại đặt một cây đàn dương cầm màu đen tuyệt đẹp, dưới ánh đèn lấp lánh càng thêm bắt mắt.
Phùng Kiến Vũ nhìn hết tất cả một lượt, há hốc mồm không nói được được gì, chỉ kinh ngạc nhìn Vương Thanh.
Vương Thanh biết suy nghĩ của cậu, sau đó búng tay thêm một cái nữa, từ trong khoang lầu nghỉ ngơi của du thuyền, một chiếc xe đẩy nho nhỏ từ từ xuất hiện, trên đó có đặt một chiếc bánh kem ba tầng màu trắng, rất đẹp, rất tinh xảo, mà nến cũng đã được thắp lên sẵn sàng. Minh Lăng, Thiên Vệ, Dư Hạo cùng Tiêu Kính cũng theo sau chiếc xe đẩy mà xuất hiện.
"Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday, happy birthday, happy birthday to you..." Bốn người bọn họ đồng thanh hát lên, đến lúc này Phùng Kiến Vũ mới xúc động mà nhớ ra, hôm nay chính là sinh nhật cậu, 27 tháng 8.
Vương Thanh ở bên cạnh giục cậu, "Mau cầu nguyện rồi thổi nến đi."
Phùng Kiến Vũ kinh hỷ đến mức lơ ngơ, sau đó chậm chạp làm theo lời Vương Thanh. Lúc thổi nến xong, tất cả đều vỗ tay chúc mừng. Sau đó Thiên Vệ lên tiếng, "Tuy lão đại không cho gọi cậu là Vũ Vũ, nhưng chúng tôi có thể gọi cậu là Đại Vũ không? Đại Vũ, sinh nhật vui vẻ, mong cậu sớm ngày gả cho lão đại." Nói xong còn tự cười rất vui vẻ.
"... Cảm ơn cậu, Thiên Vệ."
"Sinh nhật vui vẻ, Đại Vũ." Minh Lăng cũng lên tiếng.
"Cảm ơn, Minh Lăng."
"Sinh nhật vui vẻ nhé, chúc cậu sớm sinh quý tử." Dư Hạo cười gian nói.
"... Cảm ơn Dư Hạo." Phùng Kiến Vũ cười, bất lực nói.
"Đại Vũ, sinh nhật vui vẻ." Tưởng như Tiêu Kính đã ngừng nói, ai ngờ còn phán ra một câu, "Lão đại sẽ là một người chồng tốt."
Phùng Kiến Vũ triệt để xấu hổ, đỏ mặt nói, "Cảm ơn Tiêu Kính, cảm ơn tất cả mọi người đã vì tôi mà chuẩn bị thế này, tôi thật sự rất cảm động. Từ lúc gia nhập Hắc Triều đến bây giờ, tôi không hề mừng sinh nhật, cũng không có nhiều người chúc mừng sinh nhật tôi như thế này, tôi thật sự biết ơn mọi người..." Ngoại trừ việc chúc cậu sớm sinh quý tử cái gì cái gì đó, quá mức không tiết tháo!
Thiên Vệ trả lời, "Không việc gì, cậu và lão đại vui là chúng tôi vui rồi. Làm thuộc hạ không phải chỉ có như vậy thôi sao, sau này cậu lên chức đại tẩu rồi, đừng quên chúng tôi là được. Tôi nói a..."
Thiên Vệ còn định ba hoa cái gì đó, Vương Thanh đã kịp thời ngắt lời, "Đừng nói nhảm, quà đâu?" Vẻ mặt giống như là đang đòi quà cho chính mình.
"..." Thiên Vệ triệt để im lặng. Sau đó ủy khuất mà chìa ra một cái hộp nhỏ đã được gói cẩn thận, đưa cho Phùng Kiến Vũ. Lần lượt ba người còn lại cũng đem quà ra, cậu nhận lấy mà lòng phơi phới cảm động, liên tục cảm ơn mấy người bọn họ.
Cuối cùng bọn Minh Lăng đem ra một bàn đồ ăn thức uống đa dạng phong phú đặt trên mạn thuyền, sau đó kéo nhau vào mấy tầng trên của du thuyền ngủ mất. Nói là ngủ nhưng thật ra là lắp ống nhòm nhìn lén a! Ai bảo lão đại bắt nạt người, bắt chuẩn bị này nọ đủ thứ mà kịch hay lại không cho xem! Thật sự là quá mức tàn bạo!
Sau khi bọn Minh Lăng rút hết, Vương Thanh mới xoay người Phùng Kiến Vũ lại đối diện với hắn, không biết lấy đâu ra một bó hoa hồng đỏ rất đẹp tặng cho cậu, yêu thương lan tràn nơi đáy mắt, nhìn cậu nói, "Nhóc con của anh, sinh nhật vui vẻ."
Phùng Kiến Vũ nhận lấy bó hoa, mắt hơi ngấn lệ nhìn chăm chú vào Vương Thanh, "Cảm ơn... thật ra anh không cần phải vất vả như thế này... mà em còn hiểu nhầm anh..."
"Không, anh muốn tổ chức sinh nhật cho em, không vất vả gì cả. Lại nói, anh giấu em như thế, em không giận là đã tốt lắm rồi."
"Sao em lại có thể giận anh chứ? Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều, đây là sinh nhật vui vẻ nhất mà em từng trải qua."
Cách đây mấy tháng, Vương Thanh đã từng nói với cậu một câu tương tự như vậy, lúc ấy cậu nghĩ hắn chỉ nói như thế để cậu vui. Nhưng đến hôm nay Phùng Kiến Vũ mới biết, phải hạnh phúc và xúc động bao nhiêu mới có thể nói ra được câu đó...
Vương Thanh mỉm cười, ôm cậu vào lòng, vuốt ve lưng cậu. Cả hai người ôm lấy nhau thật chặt không một kẽ hở, khung cảnh lúc này thật đẹp đẽ và ấm áp biết bao. Sau đó Vương Thanh buông Phùng Kiến Vũ ra, thần bí nháy mắt với cậu một cái, sau đó tiến đến ngồi vào đàn dương cầm.
Vương Thanh vừa nhìn Phùng Kiến Vũ vừa nói vào micro đã được chuẩn bị sẵn, "Bảo bối, trước đây em đã từng hát cho anh nghe, bây giờ anh sẽ hát lại, tặng cho em một bài, chịu không?"
Phùng Kiến Vũ im lặng không trả lời, mắt chỉ không chớp mà nhìn Vương Thanh. Cười với cậu một cái thật chói mắt, sau đó tay Vương Thanh nhẹ lướt trên phím đàn, không thành thục mà đánh ra một đoạn nhạc dạo đầu. Ánh mắt nghiêm túc chăm chú của hắn lúc nhìn phím đàn, khi nhìn sang cậu thì liền nồng đậm tình ý cùng dịu dàng yêu thương, Phùng Kiến Vũ bị ánh mắt đó nhìn đến nỗi hai mắt nóng lên.
Cậu ngây ngốc đứng đó nhìn Vương Thanh một thân áo sơ mi trắng cùng quần tây trang nhã, tóc vuốt lên gọn gàng đang ngồi trên một chiếc đàn mà cẩn thận đánh cho cậu nghe từng nốt nhạc một. Ánh đèn vàng vọt lại xinh đẹp chiếu lên sườn mặt anh tuấn hoàn mỹ của hắn làm Phùng Kiến Vũ mê đắm. Cậu thầm nghĩ, cho dù là mười năm, hai mươi năm, hay bảy mươi năm sau thì cậu chắc chắn cũng không thể nào quên được hình ảnh này.
Vương Thanh chầm chậm mở miệng, cất tiếng hát :
[Anh lúc đó vốn coi tình yêu như chính sinh mạng mình
Cũng xem như hiểu được điều gì thích hợp, điều gì không
Thời gian gần đây vẫn như trước
Vẫn luôn nỗ lực hòa hợp với tính cách của em
Người theo đuổi em, thăng trầm của em
Anh khởi động xe...
Tính đi tính lại, không biết đã sống uổng phí bao nhiêu năm rồi
Phảng phất cũng đủ lâu để viết một bộ xuân thu ái tình
Nếu sau này em còn muốn vì ai mà lãng phí khoảng thời gian tươi đẹp
Thì nước mắt em hãy chỉ rơi trong lồng ngực anh
Khóc hết rồi sẽ chẳng còn lại gì...
Giày vò lẫn nhau đến bạc đầu
Dẫu đau khổ cũng kiên quyết không buông tay
Thuở ban đầu dây dưa lẫn nhau
Tới sau này lại bị chính người trả lại sự tự do
Sự tàn nhẫn của em quá đỗi dịu dàng
Tình cảm này vừa khiến anh đau đớn lại vừa hưởng thụ
Nếu như anh nói không được hôn em anh sẽ không buông tay
Thì ai có thể khiến anh tạm bợ đây?
......
Em hỏi anh vì sao cứ cố chấp yêu em như vậy
Anh biết thế giới này rộng lớn như thế
Sẽ luôn có người thích hợp yêu anh hơn em
Kỳ thực anh nghĩ như vậy cũng không đáng
Nhưng anh cũng đâu còn cách nào khác
Bởi vì từ ngày em xuất hiện
Nếu không là em thì sẽ không là một ai khác...
Giày vò lẫn nhau đến bạc đầu
Dẫu đau khổ cũng kiên quyết không buông tay
Thuở ban đầu dây dưa lẫn nhau
Tới sau này lại bị chính người trả lại sự tự do
Sự tàn nhẫn của em quá đỗi dịu dàng
Tình cảm này vừa khiến anh đau đớn lại vừa hưởng thụ
Nếu như anh nói không được hôn em anh sẽ không buông tay
Thì ai có thể khiến anh tạm bợ đây?
.......
Bọn họ chẳng qua chỉ là tạm bợ thôi...]
(Không tạm bợ - Lý Vinh Hạo)
Vương Thanh hát, không thể xem là quá hay, nhưng từng chữ từng chữ đều đánh mạnh vào trí óc và trái tim của Phùng Kiến Vũ khiến nó run rẩy không thôi. Giọng hát trầm ấm, tràn ngập tình cảm cất giấu mà mạnh mẽ tác động khiến Phùng Kiến Vũ hạnh phúc đến rơi lệ. Cậu ngây ngốc đứng đó, vừa nhìn Vương Thanh hát nước mắt vừa chảy. Đến khi Vương Thanh kết thúc bài hát, cậu cũng không dừng được nước mắt.
Vương Thanh thấy vậy, đứng lên ôm Phùng Kiến Vũ vào lòng thật chặt, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, nói, "Vũ Vũ, không là em, thì sẽ không là một ai khác. Em có hiểu không?"
Phùng Kiến Vũ cũng ôm thật chặt Vương Thanh, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của hắn. Cậu lúc này có cảm tưởng, chỉ cần ở trong lòng hắn, mọi bão tố sóng gió ở ngoài kia đều chỉ mà mây bay thoáng qua. Sau đó Phùng Kiến Vũ đưa tay gạt nước mắt, khi thấy rõ khuôn mặt Vương Thanh cậu mới đáp lại, "Em hiểu... Vậy thì chúng ta cứ giày vò nhau đến bạc đầu đi."
"Được." Vương Thanh mỉm cười hạnh phúc hôn lên khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cậu, "Vũ Vũ khóc nhè... thật xấu."
Phùng Kiến Vũ nghe xong liền giả vờ giận dỗi, đẩy Vương Thanh ra, "Vừa chê mập lại chê xấu, anh có ý gì?"
Vương Thanh lại sáp đến ôm cậu, nói nhỏ bên tai, "Nếu em thật sự mập và xấu, anh sẽ không phải lo sợ em bị người khác bắt đi nữa."
Phùng Kiến Vũ đánh nhẹ lên bả vai Vương Thanh, sau đó phì cười.
Vương Thanh hề hề nói, "Mấy hôm nay vừa tập đàn, vừa tập hát, còn phải chuẩn bị tiệc sinh nhật cho em, ông xã sắp kiệt sức rồi..."
Phùng Kiến Vũ tinh nghịch liếc mắt nhìn hắn, biết Vương Thanh đây là đòi phần thưởng, liền chủ động hôn một cái chụt lên môi hắn. Vương Thanh hơi nhăn mày, "Chỉ như vậy?"
Phùng Kiến Vũ cắn môi xấu hổ, tiếp đó lại tự nguyện dâng đôi môi của mình lên, cùng Vương Thanh nồng nhiệt hôn lưỡi.
Sau khi hôn nhau rất lâu Vương Thanh mới chịu rời ra, hắn dịu dàng xoa mặt Phùng Kiến Vũ, thâm tình nhìn cậu nói, "Đời này của anh chỉ vì em mà nghe tình ca, đàn tình ca, hát tình ca. Vũ Vũ, em biết mà, bởi vì anh yêu em."
Phùng Kiến Vũ cũng nâng đôi mắt to xinh đẹp lên nhìn vào mắt Vương Thanh, chỉ mới nhìn một lát mà cậu đã muốn đắm chìm vào bể tình sâu thăm thẳm ở trong mắt hắn.
Trời đêm hôm nay rất đẹp, vầng trăng tròn vành vạnh ở trên cao đang tỏa ra ánh sáng nhu hòa, xung quanh có vô vàn ngôi sao lớn nhỏ thi nhau nhấp nháy, tươi vui sống động. Chiếc du thuyền rực rỡ ánh đèn chầm chậm trôi đi trên mặt biển yên tĩnh phẳng lặng, gió nhẹ thổi lướt qua làm những cánh hoa màu tím xinh đẹp khe khẽ lay động, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ, thanh thoát mà ngọt ngào.
Giữa khung cảnh tình tứ lãng mạn như thế, Phùng Kiến Vũ xúc động đưa tay lên ôm cổ Vương Thanh, khẽ khàng nói những lời mà trước đây cậu chưa bao giờ dám bộc lộ ra, giọng điệu không tự chủ được mà có nét dịu dàng mềm mại xen lẫn một chút run rẩy vì xúc động, "Thanh, anh cứ như thế này thì em sẽ trầm luân mất thôi... Em chưa bao giờ có cảm giác rung động đến bật khóc như vậy, cũng chưa bao giờ vì một người mà khóc nhiều như thế, cho đến khi gặp anh."
"Thanh, anh là người duy nhất trên thế gian này khiến em nghĩ em thật ra rất nhỏ bé, yếu đuối, lại rất trẻ con. Đứng trước anh, em nguyện ý chỉ là một Phùng Kiến Vũ tầm thường nhất, vô năng nhất, để anh bắt nạt, cũng để anh che chở. Nhưng lúc nào mệt mỏi thì xin hãy nói với em, em sẽ luôn là chỗ dựa cho anh, cũng sẽ bảo vệ anh chu toàn."
"Thanh, anh phải biết, em trước đây không hề có cảm giác với đàn ông, nhưng vì anh, em chấp nhận vứt bỏ tất cả, kể cả không có con cái sau này cũng không sao..."
"Thanh, nếu sau này anh hối hận mà muốn bỏ rơi em, đừng cho em biết, cứ một phát súng mà giết em đi, nếu không chính tay em sẽ giết anh, sau đó tự sát."
"Thanh, anh cũng biết mà... bởi vì em yêu anh."
Vương Thanh hạnh phúc vỡ òa khi nghe cậu nói ra ba chữ 'em yêu anh', hắn cảm động nói không nên lời, điều mà hắn khao khát, ước ao, cuối cùng cũng đã trở thành hiện thực. Vương Thanh có cảm tưởng, những đau khổ uất ức trước đây hắn phải chịu, tất cả là để trả giá cho ngày hôm nay, vào thời khắc này.
Vương Thanh đột nhiên hai mắt đỏ lên, run run ôm Phùng Kiến Vũ vào lòng, giọng trầm khàn nói, "Vũ Vũ, anh sẽ không để em phải hối hận vì đã yêu anh. Bảo bối... bảo bối của anh... anh không mong gì cả, chỉ cầu em cùng anh sống đến bạc đầu."
Phùng Kiến Vũ bình lặng ở trong vòng tay của Vương Thanh mà tận hưởng phút giây yên bình tốt đẹp này, sau đó cậu lên tiếng, "Được."
Thật trùng hợp, ước nguyện lúc nãy của cậu cũng chính là được cùng hắn sống đến bạc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro