Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 21. Casino

Chín ngày sau, Vương Thanh từ Nga trở về. Thiên Vệ và Minh Lăng đã lên một xe khác, trở về biệt thự trước.

Còn hắn thì mệt mỏi sau chuyến bay dài giờ đây đang ngồi trên xe, tài xế hỏi hắn, "Chủ nhân, chúng ta về nhà sao?"

Vương Thanh thần thái lạnh lùng, có một điểm u buồn đang lan tràn trong đáy mắt sâu hun hút của hắn. Hắn mở miệng, thanh âm khàn khàn nói, "Không, đến nghĩa trang khu T."

Hôm nay là ngày giỗ của ông nội hắn. Vương Thanh đã tranh thủ thu xếp xong mọi công việc trước ngày hôm nay để kịp trở về đi thăm mộ ông. Mỗi lần đến ngày giỗ của ông nội hay cha mẹ hắn, tâm tình của hắn đều kém đến cực điểm. Sự đau lòng được che giấu sau khuôn mặt lạnh lùng hoàn mỹ lại cương nghị làm cho bất kỳ ai cũng nhìn không thấu.

Đã mười năm rồi, hắn không còn cảm nhận được hơi ấm tình thương từ bất kỳ người thân nào. Thế giới của hắn trở nên vô cùng cô độc, giống như có tất cả, mà lại giống như không có thứ gì.

Vương Thanh xuống xe, tự mình đi bộ vào khu mộ của ông nội. Lúc đầu cha mẹ và ông nội hắn không được chôn cất cùng nhau, do cha mẹ hắn mất trước vài năm. Sau này ông mất, hắn cũng có điều kiện hơn, mới di dời mộ phần của cha mẹ đến ở chung một chỗ với ông để tiện thăm viếng.

Vương Thanh mặc bộ vest màu đen tuyền, cầm ba đóa cúc trắng, đi xuyên qua vườn hoa rộng lớn và bãi cỏ xanh hai bên đường. Chỉ mới năm giờ chiều nên trời vẫn còn vương những tia nắng vàng vọt cuối ngày, trải dài óng ánh trên khắp lối đi. Từng chiếc lá vàng cuối thu chậm rãi rơi bên vệ đường tạo cảm giác phiêu đãng, nhưng cũng trầm buồn không nói nên lời.

Cả khu nghĩa trang rộng lớn chỉ có một mình bóng dáng cao ngất lại cô độc của Vương Thanh. Hắn dừng chân trước ba ngôi mộ khang trang sạch đẹp, có vẻ như ngày nào cũng được người khác lau dọn.

Hắn cúi người, nhẹ nhàng đặt ba đóa hoa xuống ba ngôi mộ. Sau đó hắn ngồi xuống cạnh một ngôi mộ được xây cao hơn so với hai cái còn lại, chậm rãi đặt tay lên vuốt ve.

Vương Thanh nói, "Cha, mẹ, ông nội, con đến thăm mọi người. Cả nhà vẫn tốt chứ? ... Con rất khỏe, cũng đã tìm được cậu ấy. Mọi người có phải nên chúc mừng con không?"

Như nghĩ đến điều gì, hắn chậm rãi nói, "Ông nội, cháu rất nhớ ông."

....................

Những ngày sau đó, Vương Thanh không tiếp tục tìm việc làm thêm, bởi vì ông nội hắn và bà Hạ đều không cho phép. Hắn không còn cách nào khác, đành phải nghe lời. Sau đó, tiền thuốc thang của ông nội đều dựa vào số tiền lương hắn lấy được từ lão mập. Hắn ngày đêm lo sợ, nếu số tiền ít ỏi này hết đi thì ông sẽ như thế nào?

Một ngày ông nội Vương gọi hắn đến, nói, "Bệnh tình của ông, ông là người biết rõ nhất, chắc sẽ không còn sống được bao lâu. Cháu không cần phải vất vả kiếm tiền nữa, cứ như thế đi, ông còn sống một ngày thì sẽ không để người khác ức hiếp cháu một ngày."

Vương Thanh nghe xong liền đau đớn trong lòng, hắn không đáp lời ông, cũng không phản đối. Hắn cảm thấy bản thân đã vô dụng đến mức thê thảm, không cứu được cha mẹ, bây giờ cũng không cứu được ông nội...

Hắn muốn làm gì đó, làm một chuyện gì đó có ích để giúp những người hắn yêu thương, nhưng hắn có thể làm gì đây? Ngoài một thân thể nhỏ gầy này, hắn còn có cái gì?

Vương Thanh không cam lòng nhận mệnh, cực kỳ không muốn bản thân cam chịu số phận như vậy, không muốn ông nội cứ như vậy chết đi. Một động lực ở tận sâu trong tâm hồn thôi thúc hắn, hắn phải đứng dậy, phải đấu tranh với cuộc sống khắc nghiệt ngoài kia.

Vài ngày sau, Vương Thanh cầm số tiền cuối cùng còn lại trong nhà đi ra ngoài. Hắn đứng trước một Casino lớn nhất thị trấn lúc bấy giờ, nghe nói trong đây toàn là những nhân vật có máu mặt của thành phố hay ghé chơi, nhưng một cậu bé mười lăm tuổi như hắn thật không biết sợ là gì, hay nói cách khác là không hề để ý, chỉ nhắm đến mục đích, dứt khoát bước vào.

Đại sảnh của sòng bạc cực kỳ hào nhoáng và xa xỉ, vừa nhìn đã biết không dành cho kẻ không có tiền. Bên trong trưng bày tất cả những trò chơi liên quan đến cờ bạc ở hai bên lối đi, đèn xanh đèn đỏ thay phiên nhau chớp chớp, cực kỳ lung linh và rực rỡ sắc màu như mời gọi người khác đến tiêu tiền.

Không khí xa hoa nhộn nhịp và nồng đậm mùi thuốc lá cùng mùi phấn son của phụ nữ rất không phù hợp với khí chất sạch sẽ và bộ quần áo đã cũ trên người Vương Thanh, nhưng hắn một chút cũng không quan tâm. Cầm tiền đi đổi thành xèng, 500 tệ trên tay hắn giờ đây chỉ là năm miếng nhựa mỏng có trị giá thấp nhất trong số các loại xèng ở sòng bạc này.

Vương Thanh thầm nhủ, nhất định không thể thua.

Thân hình thiếu niên còn chưa trưởng thành của Vương Thanh đã gây chú ý cho không ít người chơi ở đây, nhưng họ chỉ nghĩ hắn chỉ là đứa trẻ tò mò muốn vào thăm thú nên không tiếp tục nhìn, chỉ lo chơi bài của mình cho tốt.

Vương Thanh đi đến trò Slot Machine, đứng quan sát một chút.

Ngày hôm qua hắn đã qua nhà hàng xóm thỉnh giáo về cách chơi bạc, ở đó có một ông chú rất thích chơi loại cá cược đỏ đen này, tuần nào không đến Casino ông ấy nhất định sẽ chịu không nổi. Có lần chơi thua đến không còn một đồng, vợ của ông ta đã chửi mắng ầm ĩ, còn đuổi ông ta ra khỏi nhà, mà các nhà khác xung quanh đều nghe rõ mồn một, có người còn cười nói bàn tán.

Ngày hôm kia, khi chú hàng xóm lại tiếp tục bị vợ cầm chổi rượt chạy khắp cả con hẻm thì Vương Thanh mới nghĩ đến việc đi đánh bạc. Luật chơi ở Casino hắn không rành lắm, nhưng nếu chơi mâu binh sập xám, Black Jack hay Poker với các cô chú hàng xóm ở ngôi nhà cũ lúc trước thì không ai có thể thắng được hắn.

Mỗi khi chơi xong, họ đều oán giận nhìn Vương Thanh, nói tiểu tử này không sinh ra trong một gia đình mở sòng bạc thật là lãng phí! Mỗi lần nghe, Vương Thanh chỉ biết cười trừ, không để trong lòng, thầm nghĩ chỉ là chút may mắn nhỏ. Nhưng hôm nay, đi đến bước đường này, hắn chỉ biết dựa nào một chút may mắn này mà hy vọng cứu vớt được cuộc sống hiện tại của mình.

Theo như chú hàng xóm nói thì các máy slot hầu hết đều sử dụng nguyên lý loạn số, nguyên lý này sẽ dựa vào tỉ lệ của số xuất hiện bất kỳ và thiết lập ra tỷ lệ thắng thua. Vì vậy để có thể thắng được các máy slot là rất khó, điều quan trọng nhất để chiến thắng đó chính là may mắn và kinh nghiệm của người chơi. Mà Vương Thanh hắn một chút kinh nghiệm cũng không có!

Chú hàng xóm còn dặn dò, khi chơi loại trò chơi này, phải biết khôn khéo, kiềm chế bản thân mình, phải biết thế nào là đủ. Từ những lời phân tích chỉ bảo tận tình của ông ấy, Vương Thanh đã xác địnnh được chiến lược chơi cho riêng mình, chỉ còn chờ may mắn mà thôi. Nhưng điều cơ bản nhất chính là hắn tuyệt đối sẽ không chơi tiếp khi thua lần đầu tiên.

Sở dĩ Vương Thanh chọn trò này để chơi đầu tiên chính là vì chỉ có Slot Machine mới có thể làm cho số tiền ít ỏi hắn đang có trong tay tăng lên nhanh nhất, những trò còn lại hầu hết không ai cược số tiền nhỏ như vậy.

Vương Thanh đọc kỹ hướng dẫn người chơi in bên hông máy. Sau đó nhét một thẻ xèng vào, chọn mức cược cơ bản nhất, sau đó gạt cần chờ đợi. Trên màn hình nhảy ra ba chữ "$", chứng tỏ Vương Thanh đã ăn được tiền ở lần cược này. Hắn vui mừng nhặt lên một thẻ xèng vừa rớt ra từ trong máy slot.

Tiếp theo, Vương Thanh cược gấp đôi, tức là nếu lần này thua, hắn không những không được hai thêm thẻ xèng mà còn mất đi thẻ xèng đã ăn được lúc nãy. Vương Thanh bình tĩnh gạt cần, lại ba chữ "$" hiện ra, hắn tiếp tục được thêm hai thẻ nữa.

Vương Thanh đã nghe chú hàng xóm nói qua, từng có trường hợp có người ăn được cầu đỏ ở máy slot 50 lần liên tiếp ở Macao, lập kỷ lục về chơi Slot Machine trên thế giới, tức là không phải không có trường hợp cầu đỏ ra theo một dây.

Vương Thanh thầm nghĩ, hắn chỉ mong năm cầu đỏ ra liên tiếp là đã tốt lắm rồi. Bây giờ hắn có tất cả là 8 thẻ trong tay, thầm suy nghĩ rồi đưa ra quyết định. Hắn đem ba thẻ xèng vừa ăn được nhét vào máy, chọn mức cược gấp bốn. Sau đó gạt cần.

Vương Thanh chơi cẩn thận như vậy là vì hắn muốn giữ lại 500 tệ cuối cùng để mua thuốc cho ông nội, nếu như bị thua hết lần này.

Ông trời giống như đã nghe thấu mong ước của hắn, máy lại tiếp tục nhảy ra cầu đỏ, Vương Thanh lại ăn tiếp được 12 thẻ. Hắn mừng rỡ muốn nhảy cẫng lên, nhanh chóng nhét thẻ xèng vào túi.

Cứ thế, không biết Vương Thanh hôm nay gặp phải cái vận may gì, hắn liên tiếp ăn được chín cầu đỏ, bây giờ tất cả số thẻ xèng hắn có trong tay là gần 500, gấp 100 lần số thẻ ban đầu.

Mấy người chơi xung quanh thấy hắn ăn lớn như vậy thì đã bị thu hút ánh nhìn, một vài người còn tiến lại gần quan sát, lâu lâu lại phát ra tiếng trầm trồ mỗi khi hắn trúng cầu đỏ.

Sau khi thấy ăn cũng tạm đủ, Vương Thanh quyết định không chơi Slot Machine nữa, đổi một trò khác. Thật ra hắn biết một vạn tệ hắn đang có đã là rất nhiều rồi, nhưng hôm nay vận may hắn rất tốt, nên muốn thử chơi trò hắn tâm đắc nhất.

Vương Thanh đi đến quầy đổi xèng, đổi 500 thẻ giá trị thấp nhất đang có thành 10 thẻ có giá trị 1000 tệ/thẻ, sau đó đi đến bàn chơi bài Black Jack.

Đợi một lát liền thấy ông lão mặc đồ hàng hiệu đắt tiền đang ngồi chơi bài bỗng lắc đầu đứng lên, chán nản ra về. Vương Thanh nghĩ, cũng phải thôi, đối thủ hôm nay của ông ta có tay chơi bài rất tốt, liên tiếp thắng nhiều người như vậy, một tay chơi nghiệp dư như ông ấy nhất định sẽ thua.

Vương Thanh đứng nhìn từng người ngồi xuống, rồi từng người đứng lên, không có ai là đối thủ ngang sức với tay chơi bài này. Xấp thẻ xèng có giá trị cao nhất trong casino của người nọ đã dâng lên thành một ngọn núi nhỏ trước mặt.

Cuối cùng, khi mọi người xung quanh không có ai dám làm đối thủ của hắn nữa, Vương Thanh mới bước đến, thân hình thiếu niên nhỏ gầy ngồi xuống ghế của người chơi.

Người đàn ông này vẫn còn rất trẻ, chỉ độ ba mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn sạch sẽ, nụ cười nhã nhặn ôn hòa luôn nở trên môi, dù đã thắng rất nhiều người nhưng không hề kiêu căng ngạo mạn. Từ đầu đến cuối chỉ là bình thản ngồi đó, đến một người tiếp một người.

Vẻ ngoài hắn thanh lịch như vậy, nhưng Vương Thanh cứ cảm thấy ánh mắt của hắn không phải tầm thường, mang một vẻ sắc bén lạnh lùng, không như nụ cười vô hại hắn trưng trên mặt.

Người nam nhân nọ thấy Vương Thanh thì liền cười cười, tỏ vẻ hứng thú, hiếm hoi nặn ra một câu, dùng thanh âm trầm ấm dễ nghe hỏi hắn, "Cậu nhóc, muốn chơi bao nhiêu?"

Vương Thanh nhìn nhìn số thẻ của hắn, sau đó bình tĩnh đẩy ra hai thẻ xèng của mình, nói, "Tôi không có nhiều tiền."

Nam nhân như cũng biết được Vương Thanh thật sự không có tiền, liền gật đầu thuận theo, "Được, tôi theo cậu."

Black Jack là trò cờ bạc được chơi nhiều nhất trong các Casino trên toàn thế giới. Black Jack ám chỉ một bộ hai cây gồm một con ách và một con 10, J, Q, K chất bất kỳ, không nhất thiết phải có J hay có con bài đen nào. Là một trò chơi có luật lệ đơn giản cũng như là thời gian bước qua một ván rất nhanh, và do đó tính may rủi cũng rất cao.

Tuy nhiên cũng cần phải có chiến lược chơi một cách thông minh mới có thể làm chủ ván bài. Một trong những điểm mấu chốt để chiến thắng trong trò chơi này đó là biết được khả năng thắng với kiểu bài ban đầu của chính người chơi. Vì đây là trò chơi dạng may rủi nên điều này được xem là quan trọng nhất.

Những điều này đã được Vương Thanh thuộc nằm lòng khi tập chơi loại bài này mỗi khi ở nhà nhàm chán.

Ván đầu tiên, số điểm của Vương Thanh và nam nhân nọ đều ngang bằng nhau, nên hắn không bị tịch thu thẻ xèng.

Ván thứ hai, hai người tiếp tục có số điểm bằng nhau. Ván thứ ba, hai người lại tiếp tục có số điểm ngang với nhau, Vương Thanh thấy thật sự kỳ quái, trường hợp này hắn rất ít khi gặp, trùng hợp bằng điểm nhau không phải hiếm lạ gì trong khi chơi bài Black Jack, nhưng nói bằng cả ba ván liên tiếp, thật sự quá mức vi diệu.

Ván sau, lại ván sau nữa, hai người tiếp tục bằng điểm. Vương Thanh thật sự có chút nổi điên, vì cớ gì cho dù hắn nâng cao số điểm, có khi bị bù bài, hoặc hạ thấp đến nổi bài còn non mà hắn vẫn có số điểm giống người kia?

Một hai lần thì không sao, nhưng càng ngày Vương Thanh càng nghi ngờ, người này nếu không phải gian lận, thì chắc chắn là có khả năng đặc biệt gì đó, tiện tay muốn đùa bỡn hắn.

Vương Thanh trong lòng ẩn ẩn tức giận, tuy nhiên ngoài mặt vẫn không có biểu hiện gì, chỉ đẩy ra thêm một thẻ xèng, nói với người kia, "Tôi muốn chơi cùng chú."

Nam nhân kia nghe thấy vậy thì chợt cong khóe môi, có vẻ giống nhịn cười, đáp lời Vương Thanh, "Ồ, không phải nãy giờ vẫn chơi sao?"

Vương Thanh không trả lời, chỉ giương mắt nhìn người kia. Nam nhân cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, đẩy ra hết tất cả số xèng đang có trước mặt, sau đó nhướn mày nói, "Nếu cậu thắng ván này, tất cả số tiền này sẽ là của cậu."

Vương Thanh kinh ngạc, sau đó lắc đầu nói, "Tôi sẽ không đem hết số tiền của mình ra để cược, chú không cần làm vậy."

Người nọ nở nụ cười, ánh mắt ý vị sâu xa nhìn Vương Thanh, đảo mắt liền quyết định, "Nếu cậu thua, tôi sẽ chỉ lấy ba thẻ xèng này, thế nào?"

Vương Thanh tự nhiên được lợi từ trên trời rơi xuống thầm trợn ngược mắt, nghĩ ở đâu ra có loại người cho không người khác như thế này, muốn xác định lại, "Nhất ngôn cửu đỉnh?"

"Nhất ngôn cửu đỉnh."

Mấy người chơi vây xung quanh quan sát cũng bị cuốn theo bầu không khí nhiệt huyết kỳ lạ giữa hai người, cũng thầm khen ngợi Vương Thanh tuổi trẻ tài cao, từ đầu đến giờ chỉ có cậu nhóc là chưa từng thua người đàn ông trẻ tuổi này một đồng nào, bây giờ đã quyết định chơi lớn rồi!

Kết quả của ván bài này, Vương Thanh toàn thắng. Lúc hắn thấy đối phương ngả bài liền thấy choáng váng, cư nhiên lại bị bù!?

Vương Thanh cuối cùng cũng xác định được, lúc nãy chắc chắn người này đã đùa giỡn mình, bây giờ lại cố tình nhượng mình thắng, hắn có ý gì? Không thể đàng hoàng nghiêm túc mà chơi một ván được sao?

Tuy thắng được một số tiền cực lớn nhưng trong lòng Vương Thanh không vui vẻ gì, ngược lại còn có cảm giác bị khinh thường, được người bố thí.

Người nam kia sau khi thua bài cũng không có vẻ gì là tiếc nuối hay đau tiền, chỉ nở nụ cười nhã nhặn với Vương Thanh và mọi người, sau đó đứng lên khỏi ghế cất bước đi.

Vương Thanh thấy hắn rời đi, chỉ kịp hỏi với theo một câu, "Chú nhường tôi?"

Người đàn ông thân hình không thuộc dạng cường tráng nhưng lại có vẻ mảnh mai dẻo dai nghe thấy liền quay đầu lại, chỉ đáp, "Không phải." Sau đó tiêu sái đi về phía cửa lớn.

Vương Thanh sau khi đem số thẻ xèng của cả mình và người đàn ông đó đi đổi tiền mặt, chỉ trong một lát liền ôm một đống tiền lớn, gây chú ý cho mọi người ở trong đại sảnh. Lúc hắn bước ra cửa lớn của Casino, bên ngoài trời cũng đã tối đen. Vương Thanh lúc bước vào cũng không hề nghĩ mình sẽ kiếm được một số tiền lớn như vậy, tất cả là nhờ người đàn ông có nụ cười ôn hòa đó.

Vương Thanh thầm nghĩ, người đó có vẻ không phải người xấu, nếu hắn đã nói không phải hắn nhường, thì Vương Thanh cũng nguyện tin tưởng một lần. Số tiền này, thực chất là của người đó, cho nên hắn có thể được xem là ân nhân của Vương Thanh vào lúc này.

Mắt thấy băng qua con hẻm nhỏ kia là có thể về nhà, Vương Thanh phấn khích trong lòng. Nếu ông nội biết hắn đi chơi bạc, nhất định sẽ đánh hắn một trận, nhưng chỉ cần có số tiền này, bệnh trạng của ông sẽ không thành vấn đề nữa, mà việc học của hắn cũng có thể tiếp tục. Vương Thanh lần đầu tiên dám suy nghĩ đến việc tiếp tục đi học sau khi gia đình xảy ra chuyện.

Mang niềm hạnh phúc nhỏ nhoi cất bước, Vương Thanh không hề hay biết, hắn sớm đã bị người theo dõi. Đến khi Vương Thanh đi vào con hẻm tối đen trước mặt, đám người đó mới xuất hiện. Ba người đàn ông chặn trước mặt Vương Thanh, hai người chặn sau lưng, tất cả đều là những người đàn ông cao lớn thô kệch, mặt mày cơ bắp đều dữ tợn như nhau.

Vương Thanh thấy bọn chúng thì liền biết sự tình có vẻ không ổn, một mình hắn chắc chắn đấu không lại bọn chúng, chỉ còn một cách, đó là chạy. Hắn nhắm một kẽ hở giữa hai người đàn ông sau lưng, lách thân hình nhỏ gầy qua, chỉ còn một bước nữa là đã thoát khỏi vòng vây của bọn côn đồ, nhưng thật không may, Vương Thanh đã bị bọn chúng nhanh tay chụp lại, xô ngã dưới đất.

Một trong số đó bước đến, nhìn Vương Thanh từ trên cao xuống như nhìn một kẻ thấp hèn, mở miệng nói, "Nhóc con, muốn chạy đi đâu? Thắng nhiều tiền như vậy, ông chủ của bọn tao đã sớm ngứa mắt với mày!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro