Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24.

Chương 24: Bất Kinh kiếm. [5]

Bà lão nói: "Đáng thương, đáng thương lắm! Bà nghe người ta nói, khi đêm buông xuống, ngoại trừ những đệ tử Lôi Cốt môn ra ngoài tuần tra ra, những người còn lại chết hết cả rồi."

Giang Trạc truy hỏi: "Vậy Lý Vĩnh Nguyên đâu? Giờ hắn đang ở đâu rồi?"

Bà lão ôm bát canh: "Ôi, hắn cũng phải tự lãnh nghiệp, đã chết rồi! Nghe nói hắn chết thê thảm lắm, thi thể bị quỷ quái cắn xé không còn ra hình ra dạng... Giờ còn mỗi cái đầu, đang treo ngay trên cổng thành kìa."

Tin tức ấy như giáng thẳng một gậy xuống đầu, khiến Giang Trạc mặt cắt không còn một giọt máu. Tay cầm bát rung rung, giọng y cũng run rẩy: "Bà... bà nói cái gì..."

Thành Tiên Âm không xa nơi trú của Lôi Cốt môn là mấy, lại có Lý Tượng Lệnh tọa trấn, sao sự việc lại ra nông nỗi này?!

Bà lão nói: "Giờ trong thành Tiên Âm toàn là các tông tộc môn phái nghe tin mà tới, Lý Tượng Lệnh đáng thương không những phải thu dọn tàn cục cho sư đệ mà còn phải đi cúi đầu nhận tội với người trong thiên hạ. Ầy, đáng thương hơn cả là bá tánh trong thành, chỉ trong một đêm đã chết oan uổng hết. Nếu không nhờ có sở Thiên Mệnh cứu viện kịp thời, chỉ e người dân ở các thị trấn lân cận cũng sẽ gặp họa..."

Giang Trạc vốn đang mù mờ, nghe đến đây một cơn tức giận trào lên trong lòng, lập tức hiểu ra hết thảy! Hẳn là sở Thiên Mệnh, hẳn là Cảnh Vũ, lên kế hoạch đủ đường hóa ra là cho một vở kịch như thế! Y chợt nhấc kiếm lên, đưa túi tiền trong ngực cho bà lão rồi xoay người xuống thuyền.

Bên ngoài trời chói chang, dựa vào ngọc bội san hô, Giang Trạc dùng lệnh hành để đến thành Tiên Âm chỉ trong phút mốt. Lúc này cổng thành đang mở rộng, ngựa xe như nước, đệ tử các châu các phái đều tụ tập về đây, đông nườm nượp, rộn ràng hơn hẳn bình thường.

Có người nói: "Kia là Lý Vĩnh Nguyên à? Ừm, trông cũng khá thanh tú đấy, không ngờ lại là người như vậy."

Một người nói: "Ngươi nghĩ hắn ta vốn là ngươi tốt ư? Nghe hồi nói trẻ trong một lần đi ngao du, hắn đã đánh cắp tên tuổi của người khác ở vùng Tây Khuê, trở mặt với Sa Mạn tông, chỉ khổ sư phụ hắn!"

Một người khác nói: "Hắn có bao giờ thèm coi ai ra gì, tự xưng là "thiên hạ đệ nhị", không sợ ai ngoài Lý Tượng Lệnh. Ta đã bảo rồi mà, Lôi Cốt môn cứ để kệ hắn như thế, sớm muộn gì cũng gây họa lớn cho xem! Giờ thì sao nào? Hại chết người rồi!"

Những lời ấy thật buồn cười biết bao, khi Lý Vĩnh Nguyên chưa chết, "thiên hạ đệ nhị" là cách gọi châm biếm người ta dùng để chế giễu hắn, ấy vậy mà giờ hắn chết rồi, xưng hô châm biếm này lại thành hắn tự xưng.

Có người cười nói: "Kể cũng lạ, trước kia chỉ biết Lôi Cốt môn bọn họ thích tự xưng là "thiên hạ đệ nhất", không ngờ đến cả cái danh "thiên hạ đệ nhị" cũng muốn cướp."

Mọi người cười vang, nói tiếp: "Bọn họ oai nhất mà! Ta nói chứ, "đệ nhất" với "đệ nhị" gì cũng toàn là từ các tiền bối khiêm nhường mà ra, ai dám nhận thật? Chỉ có Lôi Cốt môn bọn chúng thôi."

Lại nói: "Mà "đệ nhất" thì sao? Giờ Lý Vĩnh Nguyên hại người, chẳng phải "đệ nhất" kia vẫn phải quỳ gối đi nhận tội khắp nơi ư?"

"Chỉ động mồm mấy câu đã được tính là nhận tội rồi à? Vụ này không xong được đâu!"

"Đúng, mấy năm loạn chiến vừa ngừng, Lôi Cốt môn bọn họ tự mãn kể công, tính toàn bộ mười hai thành ở châu Trung thành thuộc địa của mình, cứ tưởng Lý Tượng Lệnh giỏi thế nào! Giờ mới thấy cũng chỉ là hạng người vô năng."

"Cũng không thể nói thế được, Lý Vĩnh Nguyên gây họa thì liên quan gì đến Lý Tượng Lệnh? Kiếm thuật của Lý Tượng Lệnh vẫn rất giỏi mà."

"Giỏi kiếm thuật thì liên quan gì đến việc làm người? Chẳng lẽ kiếm thuật "đệ nhất" thì phẩm hạnh cũng phải "đệ nhất"? Theo ta thấy, mối quan hệ sư môn của bọn họ rất tệ, Lý Tượng Lệnh thừa biết Lý Vĩnh Nguyên ngông cuồng tự cao nhưng chưa một lần quản giáo lại hắn, e cũng chỉ chờ đến ngày này! Giờ Lý Vĩnh Nguyên bị vạn người chỉ trích, xem ra là đúng ý Lý Tượng Lệnh rồi."

Những người đó bàn tán ồn ào, đám đệ tử Lôi Cốt môn canh giữ bên cạnh đứa nào đứa nấy đỏ bừng mặt, tay nắm kiếm mà không dám nói một lời.

Có người thấy thế thì càng hứng lên: "Treo cái đầu này lên hay đấy, chưa đủ dăm ba năm thì đừng có gỡ xuống, ta nghĩ chỉ có treo ở đây thì bọn họ mới rút ra được bài học..."

Còn chưa kịp nói dứt câu đã nghe có tiếng gió sau lưng, rồi "bộp" một tiếng, tên đó bị đá văng ra ngoài! Mọi người ồ lên, tưởng là có đệ tử Lôi Cốt môn ra tay nên xôn xao kêu "Làm gì đấy", "To gan", chợt nghe một tràng cười bật ra, quay đầu lại mới thấy thiếu niên đứng đằng sau chính là Giang Trạc!

Giang Trạc đưa đôi mắt đỏ ngầu lướt nhìn từng người một: "Con chó nào sủa bậy trước mặt thiếu gia? Cút!"

Mọi người thấy y không mặc đồ của Lôi Cốt môn thì lại quát to: "Mạnh miệng lắm! Ngươi là ai mà dám ra tay với anh ta?"

Trên gương mặt Giang Trạc không có lấy một nụ cười, y trở tay nắm vỏ kiếm, dùng chiêu "bất vi", đây là thức thứ hai của Bà Sa nghiệp hỏa kiếm, có thể quét qua thiên quân vạn mã! Mọi người không ngờ y lại dám ra tay thật, kiếm khí quét qua khiến tất cả ngã nhào ra đất, thảm hại vô cùng.

Có người kêu lên "Ai ui", nhận ra chiêu kiếm đó: "Bà Sa môn! Ngươi là môn đồ Bà Sa!"

Giang Trạc không đáp, dùng "thái phong" để mượn lực giẫm lên cổng thành. Trước mặt ngần ấy con người, y gỡ đầu Lý Vĩnh Nguyên xuống!

"Bất vi" nghĩa là sao? "Bất vi" nghĩa là "Biết rằng không thể nhưng vẫn cứ làm"!

Đám đông lập tức xôn xao, có người kêu lên: "Ngươi làm gì thế? Chúng tông chưa cho phép thì cái đầu này chưa được gỡ xuống!"

Giang Trạc nói: "Ta cứ muốn gỡ đấy, các ngươi quản được ta chắc?"

Lại có người nói: "Làm phản rồi! Ngươi có biết Lý Vĩnh Nguyên phạm phải tội gì không? Dám gỡ đầu hắn xuống."

Mấy tên kia tu vi thì chẳng ra đâu nhưng mồm mép tép nhảy, cũng nói hùa: "Bà Sa môn cũng là danh môn chính phái có uy phong, hôm nay ngươi lại gỡ đầu Lý Vĩnh Nguyên xuống là có ý gì? Có khi ngày mai còn muốn xưng bá thiên hạ luôn ấy chứ!"

Một người nói: "Đừng đùa nữa, nếu là mấy trăm năm trước thì không ai có thể tranh cao thấp với Bà Sa môn bọn họ, nhưng giờ thì sao, ai mà chẳng biết Bà Sa môn chúng tử tuyệt hết rồi, làm gì còn uy phong mà khoe nữa!"

Những lời ấy cay nghiệt đến chướng tai, có đệ tử Lôi Cốt môn không thể chịu được nữa phải chửi lại: "Các ngươi nói bậy gì đó?!"

Phải biết rằng từ ba thế hệ trước của Bà Sa môn, gần như tất cả người trong môn phái đều đã bỏ mạng trong chiến loạn. Bọn họ thờ phụng cá vàng của Giao mẫu, đáng lẽ có thể ẩn cư ở núi Bắc Lộ, thế nhưng vì một câu "chí bình tai hung"[1] mà bao nhiêu đệ tử lần lượt ra đi. Dưới chân núi Bắc Lộ ấy đến nay vẫn còn Mộ kiếm, bên trong cắm vô số thanh kiếm gãy, rút ra thanh nào cũng từng lừng danh sáu châu.

[1] Có chí dẹp loạn tai ương.

Giang Trạc không tức mà còn cười: "Ồ? Ta không có uy phong mà khoe ư?"

Mấy người kia cũng biết mình lỡ miệng, thấy y chực rút kiếm thì nhanh chân chuồn mất không kịp nói thêm gì. Đệ tử Lôi Cốt môn kia sợ Giang Trạc đuổi theo nên vội tiến đến khuyên: "Tri Ẩn huynh đệ, ngươi đừng bận tâm mấy lời đó! Chuyện hôm nay là họa Lôi Cốt môn bọn ta gây ra, lại liên lụy ngươi bị mắng lây, thực sự xin lỗi."

Giang Trạc từng gặp cậu ta rồi nhưng không nhớ tên. Đám tiểu bối bọn họ, vì Đại sư tỷ của y, mà trước đây thường hay đánh nhau, không ngờ lại có ngày đi an ủi lẫn nhau.

Người kia nói: "Ta tên là Lý Kim Lân, khiêm xưng Như Long, là đệ tử chưởng môn. Trước đây chỉ mải đánh nhau với các ngươi, chưa từng nói chuyện bao giờ... Tri Ẩn huynh đệ, ngươi cũng tới tham gia buổi họp vạn tông sao?"

Giang Trạc hỏi: "Họp vạn tông là sao cơ?"

Lý Kim Lân ngạc nhiên: "Ngươi không biết à? Vì chuyện của..., các môn phái rất bất mãn với việc phân chia thuộc địa mười hai thành ở châu Trung, bây giờ bọn họ tề tựu trong thành để cùng bàn bạc lại vấn đề này. Vì gần như tất cả các tông tộc môn phái khắp sáu châu đều tới nên mới gọi là "họp vạn tông"."

Đây là chuyện lớn, nhưng Giang Trạc nghe xong chỉ thấy lòng đau thắt. Y cụp mắt, nâng đầu Lý Vĩnh Nguyên lên, nhớ về đêm hôm đó, Lý Vĩnh Nguyên đã đọ sức mấy hiệp với Cảnh Vũ vì y. Một kiếm sĩ cứng cỏi cao ngạo đang yên đang lành, giờ đây lại rơi vào kết cục như thế.

Giang Trạc nói: "Như Long huynh, Vĩnh Nguyên tiên sư chắc chắn không phải là hạng người chuyên làm việc ác, xin ngươi hãy... hãy gìn giữ thi hài của người."

Lý Kim Lân không biết giữa họ từng xảy ra chuyện gì, cậu ta nhận lấy cái đầu, đôi mắt bỗng đỏ hoe: "Ta, ta cũng cho rằng Vĩnh Nguyên sư thúc nhất định không phải kiểu người đó, nhưng người thì đã chết hết rồi, không còn ai biết rốt cuộc đêm ấy chuyện gì đã xảy ra nữa."

Giang Trạc nói: "Ta biết nguyên do, ngươi hãy đưa ta đi gặp sư phụ ngươi đi."

Sư phụ cậu ta là chưởng môn đương nhiệm của Lôi Cốt môn - Lý Tượng Lệnh, Lý Kim Lân nói: "Ngươi biết nguyên do! Được, được! Ta đưa ngươi đi, nhưng họp vạn tông đã bắt đầu rồi, chỉ sợ chưởng môn nhà ta không hạ mình xuống!"

Không hạ mình xuống nghĩa là sao? Giang Trạc nghi hoặc theo Lý Kim Lân vào thành. Đợi tới nơi tổ chức họp vạn tông, y mới hiểu "không hạ mình xuống" là như thế nào. Thì ra buổi họp vạn tông này lấy một đài cao làm trung tâm, hàng trăm chỗ ngồi vây chặt quanh đài cao ấy, mà ngồi ở trên đài cao là người tài ở những danh môn có tiếng tăm uy tín trong sáu châu. Xét theo lệ thường, đáng lẽ phải tôn theo mạch hệ bốn cột trụ trời, tức là Bà Sa môn của núi Bắc Lộ, Sa Mạn tông của núi Tây Khuê, Khổ Ô tộc của núi Đông Chiếu và Càn Khôn phái của núi Nam Hoàng. Tiếc là sau đó sụp mất hai cột trụ trời, hai mạch Đông, Nam suy tàn trước, còn mạch Bắc, Tây chịu tàn phá nặng nề trong thời loạn chiến, thế nên bây giờ cũng ít ai nhắc đến tứ đại mạch hệ, chỉ xét theo phân chia mạnh yếu từ các thuộc địa lớn nhỏ của sáu châu, vì vậy Giang Trạc không biết mặt hầu hết những người đang ngồi trên đó.

Lý Kim Lân nhìn quanh một lát rồi nói với y: "Nửa tháng qua chưởng môn không ngủ không nghỉ, để bọn họ thay phiên nhau chất vấn, đã mấy ngày nay ta không dám nói gì rồi."

Ánh mắt Giang Trạc đảo quanh đám người đông nghìn nghịt, y tìm Cảnh Vũ. Đang nhìn xa xa, bỗng nghe có người kêu lên: "Lý Tượng Lệnh đến kìa!"

Mọi người nghển cổ cùng nhìn về một hướng. Tên tuổi của "kiếm kinh bách xuyên, thiên hạ đệ nhất" thật sự vang dội đến mức gần như trên đời chưa từng có ai chưa nghe qua tên Lý Tượng Lệnh, bởi vậy giờ phút này mọi người đều như ngưng thở. Không lâu sau, từ đằng xa có một vị khách áo xanh đeo kiếm đi tới, người ấy đi rất chậm, thong dong sải bước lên đài cao dưới ánh nhìn của hàng vạn người.

Không biết ai "Ồ" lên, kêu: "Là phụ nữ!"

-- Đúng vậy, "thiên hạ đệ nhất" là một người phụ nữ, một người phụ nữ cực kì giỏi và cực kì tiêu sái. Nghe đồn Lý Tượng Lệnh năm tám tuổi đã thông thần, mười tám tuổi nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, nhậm chức chưởng môn trong thời loạn chiến, kể từ đó Lôi Cốt môn sừng sững sáu châu, danh chấn thiên hạ. Cả đời bà mê rượu, cũng là bạn chí cốt của Thời Ý Quân, thế nên thiên hạ mới thường gọi đùa hai môn ở Bắc - Trung là "liên minh tỷ muội".

Giang Trạc không hiểu được nỗi khiếp sợ của bọn họ, bởi vì sư phụ y, đại sư tỷ, tiểu sư muội và vô số đại đệ tử trước đây của Bà Sa môn y có đến hơn nửa là phụ nữ, mà chữ "Giang" của y chính là được truyền lại từ chữ "Giang" của sư phụ Giang Tuyết Tình.

Bấy giờ Lý Tượng Lệnh đã lên trên đài, một người trong số chỗ ngồi bắt đầu gây khó dễ: "Lôi Cốt môn gây ra đại họa như thế, Lý Tượng Lệnh, ngươi còn dám đeo kiếm đến ư?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro