Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6.2 Hạ



Nguyên Vị cùng chúng vương truy đuổi săn bắn đến thích thú, thẳng đến khi mắt thấy sắc trời đã dần tối, mới đem cả đội từ sâu trong rừng rậm, theo đường cũ trở về.

Lúc này, tuyết rơi suốt một ngày cũng đã muốn ngừng.

Nguyên Vị tâm tình vui vẻ mà dẫn đầu đội ngũ, phía sau hắn là một đoàn kỵ mã thật dài, trên yên ngựa mỗi người đều buộc ngổn ngang con mồi to nhỏ.

Trên yên của Nguyên Vị cũng trói một chú tuyết điêu béo phì do chính tay hắn săn được, cũng là thu hoạch lớn nhất của ngày săn hôm nay.

Hắn hưng trí bừng bừng muốn sau khi quay về kinh thành, sẽ đem da con tuyết điêu lệnh cho dệt kim phường trong cung tỉ mỉ làm may thành một cái áo choàng, thưởng cho Bách Khiếu Thanh.

Kỳ này, hắn dẫn đội săn đủ mọi loại dã vật lớn nhỏ, nhưng An Bình vương và Phụ vương bắt tay chung sức vẫn nhiều hơn hẳn, không khỏi làm hắn mất hứng.

Đi tới nửa đường, Nguyên Vị nhìn thấy xa xa một tên vệ binh kỵ mã, chạy về hướng bên này.

Đến gần, chỉ thấy tên vệ binh kia tóc tai bù xù, miệng đầy máu tươi, đoạn kiếm còn đang cắm trên vai trái, thấy Nguyên Vị, ngã người xuống ngựa liền quỳ xuống đất.

Nguyên Vị nhận ra đây là một trong hai gã kỵ binh đi cùng Bách Khiếu Thanh, lòng đột nhiên trùng xuống "Xảy ra chuyện gì?!"

"Khởi bẩm bệ hạ, Bách Khiếu Thanh đoạt cung tiễn của thần xiết cổ một huynh đệ khác. Sau khi thần bị hắn đả thương, vội vàng chạy trở về. Hắn phải lo thoát thân nên không đuổi giết thần, thần mới có thể sống sót trở về!"

Kỵ binh há mồm thở dốc, mu bàn tay không ngừng lau khóe mắt, khóc lóc kể lại.

"Hắn bỏ chạy làm sao?!" Nguyên Vị lớn tiếng quát, trong mắt chậm rãi nổi lên vài đạo tơ máu.

"Sau khi giết người xong, lập tức hướng ngoài rừng chạy đi."

Nguyên Vị nhất thời tâm loạn như ma, gần như phát cuồng, nhất thời cái gì cũng không thể nghĩ, chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu chính là đem Bách Khiếu Thanh trở về.

Hắn không nhìn tên kỵ binh quỳ gối trước mặt, cũng không nói lời nào, giơ roi hung hăng quất vào mông ngựa, hướng cửa rừng giục ngựa chạy như điên.

Đám người phía sau thấy thế, nào dám chậm trễ, vội vàng thúc ngựa đuổi theo.

Trên đường, Nguyên Vị quả nhiên gặp được một cỗ thi thể binh sĩ bị xiết cổ, vũ khí cùng khôi giáp đều bị lột sạch.

Chỉ còn một chú ngựa đơn độc cứ quẩn quanh bên cạnh xác chết, thỉnh thoảng ngửi ngửi chủ nhân.

Đợi cho một đoàn nhân mã chạy thục mạng tới cửa rừng, tâm Nguyên Vị đã trầm xuống, cả người lạnh như băng.

Hai mươi mấy binh sĩ trông coi ở cửa rừng, nếu không phải đã chết cũng là trọng thương, nằm rên rỉ trên mặt đất.

Bách Khiếu Thanh từng là tướng quân thân kinh bách chiến, giờ lại kỵ mã, người mặc khôi giáp, trong tay lại cầm vũ khí, nói chính y đã xông ra chém giết hai mươi binh sĩ kia cũng không phải là chuyện quá khó khăn.

Nguyên Vị còn nhớ rõ cảnh tượng đêm yến tiệc chào mừng năm hắn mười tuổi đó, Nguyên Vị ôm hắn đã bị thương, chỉ dùng một thanh kiếm, khiến cho cả đại điện ngập chìm trong máu tanh.

Chỉ cần chứng kiến cảnh đó, cả đời cũng không thể quên.

"Y lừa trẫm... Nguyên lai, y một mực lừa trẫm..."

Giữa cơn cấp khí công tâm, Nguyên Vị ôm lấy ngực, chỉ cảm thấy đau như bị đao đâm vào, thân mình ở trên ngựa lảo đảo mấy cái rồi té xuống.

"Hoàng thượng!"

"Bệ hạ!"

.........

Bên cạnh lập tức có một đống người hô hoán chạy tới, nâng Nguyên Vị từ mặt đất dậy.

Nguyên Vị đối với đám người vây quanh không có bất luận phản ứng gì, trong đâu không ngừng nhớ lại những ngày hắn và Bách Khiếu Thanh ở chung bên nhau --

Hắn từng nói với Bách Khiếu Thanh, hắn thích Bách Khiếu Thanh, muốn vĩnh viễn cùng y một chỗ.

Hắn cũng từng nói với Bách Khiếu Thanh, hắn chỉ cần ôm Bách Khiếu Thanh, là đã cảm thấy mãn nguyện vô cùng.

... Khi tình nồng, hắn là thân cửu ngũ chí tôn, ấy thế mà vẫn dùng đầu lưỡi, một chút lại một chút liếm đi yêu dịch của y.

......

Thời điểm hắn làm việc này... Người kia, người kia hoàn toàn thanh tỉnh, đem tất thảy yêu thương của hắn thu vào đáy mắt, ở một nơi mà hắn không thể nhìn thấy được, lạnh lùng cười nhạo trò hề đa tình của hắn, rồi mới ẩn nhẫn chờ đợi thời cơ, chuẩn bị đào thoát, chạy trốn khỏi hắn.

Nguyên Vị xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, một đôi tuấn mục phủ kín tơ máu, da mặt trắng tuyết dần tím lại, sau khi biết bản thân bị người đùa bỡn, trái tim như bị hung hăng chà đạp biến thành đống bùn nhão.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro