Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20

Người phục vụ nhanh chóng mang rượu đến, nhưng khi đặt ly xuống, ánh mắt lại vô thức nhìn Tống Viễn Đường. Cậu ngồi một mình trong góc, chăm chú nhìn về một hướng nào đó, trông hơi cô đơn.

Hạ Doãn Trì thích kiểu người như thế này sao? Anh vẫn chưa tới, nhưng lại đang ở đâu đó, quàng tay qua eo một cô gái, vừa trò chuyện vừa cười đùa. Từ ánh mắt, nụ cười đến dáng vẻ đều toát lên sự quyến rũ khó cưỡng. Có lẽ, người đẹp như vậy rất ít ai không thích. Thậm chí, ngay cả Tống Viễn Đường, dù đang ngồi trong đám đông, cũng không kìm được mà nhìn thêm vài lần.

Tống Viễn Đường thầm suy nghĩ, bất giác uống gần hết ly rượu.

Ly cocktail lần này không lạnh như trước, nhưng vì vậy mà vị cồn càng rõ nét hơn. Chất rượu chảy qua cổ họng, như một lưỡi dao cắt qua da thịt, đau nhói hơn cả cảm giác nóng bỏng trong dạ dày. Nhưng thứ cháy bỏng nhất không phải dạ dày, mà là làn da, nó đỏ bừng từ khi nào không hay, cùng với trái tim đang rộn ràng một cách khó hiểu.

Đợi đến khi cậu uống cạn ly rượu, Hạ Doãn Trì mới xuất hiện. Anh cao ráo, tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt điển trai nổi bật khiến ánh mắt mọi người như bị hút chặt. Trong đó có cả ánh mắt của Tống Viễn Đường.

Ánh mắt cậu lúc này có chút mơ màng, có lẽ do men rượu khiến đầu óc trở nên chậm chạp. Dù vậy, cậu vẫn đủ tỉnh táo để dõi theo bóng dáng Hạ Doãn Trì qua đám đông.

Hạ Doãn Trì không ngồi xuống mà chỉ đứng ở quầy bar gọi một ly rượu. Trong ánh sáng mờ ảo của quán, Tống Viễn Đường tự nhủ rằng mình ngồi ở góc khuất, chắc Hạ Doãn Trì sẽ không nhìn thấy.

Nhưng chẳng phải cậu đến đây là để gặp người kia hay sao? Mặc dù tự nhủ rằng chỉ muốn đến uống rượu, thả lỏng tâm trạng, không có mục đích nào khác, nhưng rõ ràng khi biết Hạ Doãn Trì cũng sẽ đến, mọi lý do của cậu đều trở nên không còn trong sáng nữa.

Hạ Doãn Trì chờ rượu có chút lâu, sau đó ngồi xuống quầy bar. Một người phụ nữ tiến đến gần, lắc ly rượu trống không của mình như muốn nói với anh rằng cô đã chờ rất lâu.

Họ bắt đầu trò chuyện, nhưng tiếng nhạc át đi tất cả, khiến Tống Viễn Đường không thể nghe được. Hạ Doãn Trì quay lưng về phía hắn, khiến cậu không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh. Nhưng người phụ nữ đối diện thì cười rạng rỡ, đôi lúc còn ghé sát tai Hạ Doãn Trì để nói nhỏ.

Cảm giác ghen tị cuộn trào trong lòng, Tống Viễn Đường vội dời ánh mắt đi, cố che giấu tâm trạng. Cậu cúi xuống nhìn ly rượu trống không từ lúc nào, chợt nhận ra mình đã uống cạn cả một ly cocktail đậm độ cồn mà chẳng hay.

Thì ra cậu cũng đã chờ rất lâu.

Cậu ngẩn người nhìn chằm chằm vào chiếc ly trống, ký ức bất giác tua lại cảnh hôm đó khi người phụ nữ lén đưa cho Hạ Doãn Trì một tờ giấy. Trong lòng hắn dâng lên một nỗi bất an khó tả.

Cậu biết trên tờ giấy đó là gì – một chuỗi số điện thoại. Nhưng chủ nhân của số điện thoại đó có nhận được cuộc gọi từ Hạ Doãn Trì hay không, cậu không biết.

Đã tám năm trôi qua. Hạ Doãn Trì không còn là người sẽ đứng yên chờ cậu ở một chỗ. Bên cạnh anh giờ đây có rất nhiều người mới. Nhưng điều buồn cười là, Tống Viễn Đường vẫn hy vọng rằng nếu cậu quay đầu lại, Hạ Doãn Trì sẽ vẫn dang tay đón hắn vào lòng và nói: “Tôi vẫn ở đây.”

Thế nhưng, mọi thứ đều có hạn sử dụng, kể cả tình yêu của tuổi trẻ.

Quan hệ giữa người với người mong manh đến thế, chỉ cần một cuộc gọi hay một bức thư bị lỡ, họ sẽ mãi lạc mất nhau giữa biển người.

Tống Viễn Đường không hiểu vì sao, chỉ sau một kỳ nghỉ ngắn, Hạ Doãn Trì lại thay đổi hoàn toàn. Anh không còn chờ đợi cậu, không còn những quan tâm hay yêu thương bất chợt. Các cuộc gọi không được nhấc máy, và bóng dáng anh cũng dần biến mất.

Đến khi khai giảng năm cuối cấp, có người nói Hạ Doãn Trì đang theo đuổi một nữ sinh lớp dưới. Và chính anh cũng thừa nhận điều đó.

Khi Tống Viễn Đường nghĩ rằng ít nhất hai người vẫn có thể gặp nhau đôi ba lần, Hạ Doãn Trì lại rời trường, không quay lại nữa. Tin tức duy nhất về anh chỉ là qua lời người khác, rằng anh đang học thêm để thi vào trường cảnh sát.

Từ đó, họ không gặp nhau nữa, ngay cả trong ngày chụp ảnh tốt nghiệp.

Loáng một cái, đã tám năm.

Khi Tống Viễn Đường ngẩng đầu lên, quầy bar đã không còn bóng dáng hai người họ. Lòng hắn hoảng loạn, vội vàng đứng dậy, vô tình làm đổ chiếc ly.

Như một kẻ ngốc nghếch, hắn dò dẫm bước ra ngoài, tìm kiếm họ trong đám đông.

Quán bar tuy không lớn, nhưng đông đúc và hỗn loạn. Tống Viễn Đường tìm quanh một vòng mà không thấy ai. Đôi chân hắn run rẩy, bước vội ra cửa.

Từ xa, cách khoảng hai, ba chục mét dưới ánh đèn đường, hắn nhìn thấy hai bóng người. Dù đang ngà ngà say, cậu  vẫn nhận ra một trong hai là Hạ Doãn Trì.

Cậu lặng lẽ tiến đến gần, giẫm lên mặt đường ướt, cố không gây tiếng động. Hai người họ đứng dưới ánh đèn đường nói chuyện. Người phụ nữ có vẻ không vui, nhưng Hạ Doãn Trì không quan tâm, chỉ giơ tay gọi taxi, đưa cô lên xe.

Sau đó, anh quay người bước đi, để lại Tống Viễn Đường đứng ngây người trong bóng tối.

Tống Viễn Đường đi theo sau, lần đầu tiên làm chuyện lén lút như thế này. Lẽ ra phải cảm thấy lo lắng, nhưng nhờ có chút hơi men, cậu lại không thấy quá sợ hãi. Thậm chí, cậu còn thẳng lưng bước đi rất tự nhiên.

Cậu không giải thích được tại sao mình lại muốn bám theo Hạ Doãn Trì. Có lẽ, nếu cơn say qua đi, ngày mai cậu cũng sẽ chẳng nhớ nổi chuyện này. Thế nhưng, bước chân của cậu vẫn không thể dừng lại, cứ bám theo dấu chân của Hạ Doãn Trì, đi sâu vào một con hẻm cạnh quán bar.

Khi quẹo vào, cậu mới nhận ra bên trong hẻm không có cả đèn đường, tối đen như mực. Hạ Doãn Trì đã biến mất từ lúc nào.

Bị phát hiện rồi?

Tống Viễn Đường vỗ nhẹ vào đầu mình, cố làm cho tỉnh táo hơn một chút. Cậu vốn không giỏi uống rượu, chỉ gần đây đi làm mới luyện được đôi chút, nhưng bình thường vẫn ít khi đụng đến rượu mạnh.

“Tại sao lại đi theo tôi?” Một giọng nói trầm vang lên từ phía sau.

Tống Viễn Đường giật mình, nhưng nhanh chóng nhận ra đó là giọng nói quen thuộc của Hạ Doãn Trì. Dẫu vậy, cậu không thể đưa ra một lý do nào rõ ràng, chỉ lắp bắp: “Tôi...”

Trong bóng tối, ánh mắt của Hạ Doãn Trì như đóng băng không gian xung quanh. Dù không nhìn rõ khuôn mặt, Tống Viễn Đường vẫn cảm thấy hơi lạnh buốt sống lưng.

Cậu dịch chuyển đôi chân loạng choạng của mình, cố gắng lấy can đảm hỏi: “Người phụ nữ khi nãy..."

“Liên quan gì đến cậu?” Hạ Doãn Trì không chút thương xót cắt ngang lời cậu, giọng nói lạnh lùng.

Tống Viễn Đường im lặng lắc đầu. Không liên quan gì đến cậu. Nhưng tại sao trong lòng lại cảm thấy đau đớn đến vậy?

Hạ Doãn Trì không định kéo dài cuộc đối thoại. Anh thản nhiên chốt lại: “Vậy thì đừng hỏi.” Nói rồi, anh quay người định rời đi.

Không hiểu vì sao, Tống Viễn Đường bất chợt lấy hết dũng khí, bước tới nắm lấy cánh tay của Hạ Doãn Trì. Cả cơ thể cậu nghiêng về phía trước, không đứng vững, toàn bộ trọng lượng đổ lên người đối phương. Động tác ấy chẳng khác nào một cái ôm vụng về.

Trong lòng Tống Viễn Đường có rất nhiều điều muốn nói, nhưng mỗi lần mở miệng, chúng chỉ dừng lại ở đầu lưỡi. Đợi đến khi Hạ Doãn Trì mất kiên nhẫn muốn rời đi, hắn mới lắp bắp: “... Tôi thì không được sao?”

“Cái gì?” Hạ Doãn Trì hơi bất ngờ, không hiểu ý cậu.

“Người khi nãy...” Tống Viễn Đường ngước lên nhìn, giọng nói run rẩy. Nếu có ánh sáng, chắc chắn sẽ thấy đôi mắt cậu đã đỏ hoe, trông như sắp khóc. “Nếu đổi lại là tôi, có được không?”

Hiểu ra ý của cậu, sắc mặt Hạ Doãn Trì lập tức trầm xuống. Đôi mắt anh trở nên lạnh lùng và đáng sợ hơn bao giờ hết. Anh nắm chặt cổ tay Tống Viễn Đường, không chút nương tay. Lực nắm khiến Tống Viễn Đường vừa đau vừa nhói lòng, phải cố gắng lắm mới kìm được nước mắt.

Hạ Doãn Trì nhìn thẳng vào mắt hắn, cất giọng: “Cậu có biết mình đang nói gì không?”

Tống Viễn Đường gật đầu. Anh buông tay, đẩy cậu ra, khiến cậu lảo đảo lùi lại vài bước. Giọng nói của Hạ Doãn Trì như cắn vào từng chữ: “Tốt nhất là cậu hiểu rõ điều mình vừa nói.”

“Tôi biết.” Tống Viễn Đường tiến lên, không chịu buông bỏ, nắm lấy góc áo của Hạ Doãn Trì. “Tôi uống rượu, nhưng không say.”

“Thật sao?” Hạ Doãn Trì đột ngột xoay người, tiến sát đến mức khiến Tống Viễn Đường phải lùi về sau. Cuối cùng, cậu bị ép chặt vào bức tường lạnh lẽo phía sau. “Cậu thực sự biết rõ?”

Anh nắm chặt cằm của Tống Viễn Đường, khiến cậu đau đến rên khẽ. Tống Viễn Đường cố tránh ánh mắt của anh, sợ rằng nếu đối diện sẽ không chịu nổi sự áp bức trong đó.

Khoảng cách giữa họ chỉ còn hơi thở. Tống Viễn Đường nhắm mắt, cảm nhận rõ ràng mùi bạc hà nhàn nhạt trong hơi thở của Hạ Doãn Trì, hòa cùng mùi thuốc lá nhẹ và hương rượu từ chính mình.

Bất chợt, một thứ gì đó mềm mại và khô ráo chạm vào môi cậu. Nụ hôn đến đột ngột, thô bạo như muốn nghiền nát tất cả. Khi Tống Viễn Đường còn chưa kịp phản ứng, mọi thứ đã kết thúc, chỉ để lại trên đôi môi hắn vệt đỏ nhạt mờ.

Cậu ngẩn người nhìn Hạ Doãn Trì, trong khi đối phương chỉ lạnh lùng buông lời: “Đây là thứ cậu muốn sao?”

Tống Viễn Đường sờ lên đôi môi ẩm ướt của mình, lòng ngực như thắt lại. Trước mắt hắn mờ mịt như sương, chẳng thể phân biệt rõ thực hay mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro