Chương 43 + 44
Đi theo Nhậm Tinh Vãn tiến vào sân nhà, con đường rải đá sạch sẽ trong suốt, vết tuyết đọng trên lối đi đã tan chảy, làm con đường nhỏ thêm nổi bật bóng loáng tinh xảo.
Mà hai bên đều là thảm cây cối hoa cỏ, mặc dù mấy ngày gần đây nhiệt độ không khí đột nhiên xuống thấp, nhưng tựa hồ cây cối ở đây vẫn được người chăm sóc cẩn thận qua, cũng không hề rậm rạp, ngược lại cậu cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Ở một bên của biệt thự, có một gốc cây nhỏ cao ngất, rễ cây đã có dấu hiệu tráng kiện, mà cành lá cũng có xu thế có thể cao so với lầu hai.
Môi trường thoải mái như vậy, đây quả thực chính là căn phòng tình yêu trong mơ.
Cảnh Miên có chút bất ngờ, chỉ là nhìn nó như vậy, đều cảm thấy tâm tình thoải mái hẳn lên.
Rất nhanh, hai người đi tới trước cửa biệt thự.
Người đàn ông rũ mắt, đầu ngón tay nghịch ngợm trên mặt khóa cửa vài cái, các đốt ngón tay thon dài.
Sau đó nhường chỗ cho cậu, ra hiệu bảo Cảnh Miên: "Nhấn một cái.”
Cảnh Miên ngoan ngoãn vươn ngón trỏ, ấn một cái lên ánh sáng màu xanh lam.
Rất nhanh, âm thanh máy móc thông báo: "Vân tay đã nhập vào.”
Thì ra là thế.
Như vậy, sau này cậu cũng có thể dùng vân tay của mình để mở cửa nhà Nhậm tiên sinh... À Không, giờ thì là nhà của bọn họ."
Có loại cảm giác cậu đã trở thành chủ nhân của gia đình này vậy.
Trong lòng Cảnh Miên dâng lên loại cảm xúc khó hiểu, giống như ấm áp, lại có chút trịnh trọng.
Chỉ là, khi Cảnh Miên đang lâm vào trầm tư, theo thói quen của mình cậu liếʍ môi dưới, khác hẳn so với cảm giác khô ráo ngày thường, lần này lại có chút ướŧ áŧ.
Tựa hồ như cậu chợt nhận ra điều gì đó, mặt của Cảnh Miên lại nóng bừng lên.
Nhậm Tinh Vãn nói: "Nếu như dấu vân tay mất hiệu lực, có thể liên hệ với quản lý tòa nhà, hoặc có thể nhập mật mã ở bên dưới.”
Cảnh Miên gật đầu, hỏi: "Mật mã là bao nhiêu ạ?”
Nhậm tiên sinh tựa hồ như trầm mặc một chút.
Sau đó nói: "020423.”
Cảnh Miên: "......”
Sao nó lại có chút quen thuộc và thuận miệng đến như vậy, hơn nữa còn trùng khớp với thẻ ngân hàng cùng với một loạt mật mã phần mềm thanh toán của cậu.
Đó là... ngày sinh nhật của cậu?
Cảnh Miên có chút kinh ngạc, vì vậy thuận miệng hỏi một câu: "Nhậm tiên sinh... có phải là mới sửa lại mật mã à?”
Nhậm Tinh Vãn nói: "Không phải.”
Cảnh Miên: "...?”
Không đợi Cảnh Miên kịp nói chuyện, Nhậm Tinh Vãn dường như trầm ngâm trong chốc lát, sau đó mở miệng nói: "Chúng ta bây giờ đã là bạn đời đã có giấy chứng nhận.”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, im lặng một lúc, rồi nói tiếp: "Cho nên chúng ta là người yêu hợp pháp, đúng không?"
Câu hỏi này có phần chính thức, vả lại không có nguyên do, thậm chí còn nhấn mạnh một cách khó hiểu cái này tầm quan trọng của tính ‘hợp pháp’, khiến cho chàng trai trẻ có chút kinh ngạc, đồng thời có phần ngu ngơ không hiểu là chuyện gì.
Cảnh Miên không hiểu tại sao, nhưng vẫn che giấu sự kinh ngạc của mình, cậu gật đầu: "À... đúng, hợp pháp.”
Nhậm Tinh Vãn nói:
“Vậy em còn gọi anh là tiên sinh, có phải là có chút không thích hợp đúng hay không?”
Đã là một đôi phu phu hợp pháp, gọi anh là tiên sinh có phải không thích hợp lắm hay không?
Cảnh Miên nghĩ:
Đương nhiên... không thích hợp!
Nhưng không có cách xưng hô khác phù hợp hơn, có lẽ cho dù cậu có nghĩ tới, cũng không dám gọi.
Cảnh Miên có chút nghẹn lời.
Đồng thời, cậu cũng không dự liệu tới, cái đề tài này lại bị chuyển tới chỗ không ngờ đến thế này.
Ở một bên thùng hành lý được xếp chồng lên nhau, tầm mắt đối diện với Nhậm tiên sinh, đối phương không chút né tránh tầm mắt, dường như đang chờ câu trả lời từ cậu.
Đầu Cảnh Miên nhanh chóng xoay vòng vòng, cậu có chút do dự, nói như kiểu dò hỏi:
"Có cần gọi anh là Ông Xã không?"
Nhậm Tinh Vãn: "......”
Nhậm tiên sinh rơi vào trầm mặc hiếm thấy.
Lúc nói điều này, vẻ mặt của Cảnh Miên cũng không hề giảo hoạt hay là nũng nịu, mà lại thực sự nghiêm túc, cùng với Nhậm tiên sinh thảo luận vấn đề này một cách ngoan ngoãn và phối hợp.
Sau một hồi im lặng, đối phương ho nhẹ một tiếng.
Trong lúc lơ đãng, giọng nói trầm thấp kia hơi khàn khàn không thể nhận ra: nói "...Cái gì?”
Không biết có phải là ảo giác của Cảnh Miên hay không,
Cậu nhận thấy sự thay đổi trong bầu không khí.
Nhiệt độ trong bầu không khí vừa rồi còn không dễ dàng hạ xuống, tựa hồ lại một lần nữa lặng lẽ trỗi dậy.
Yết hầu của Cảnh Miên khẽ lăn lộn, ý thức được như cậu đã nói lời gì đó ghê gớm, cậu cố áp chế nhịp tim, lúng túng dời đề tài, hỏi:
“Vậy ở trước mặt người ngoài, có thể gọi anh là anh Nhậm không?”
Nhậm Tinh Vãn mím môi, ánh mắt dừng lại: "Có thể.”
Sau đó còn nói: "Không thể gọi là "Tiên sinh".
“……”
Cảnh Miên lúng túng.
Đối mặt với người đàn ông rõ ràng cao hơn cậu một tuổi, Cảnh Miên theo thói quen muốn dùng kính ngữ, nhất thời bị uốn nắn, còn có chút không quen.
Nhưng vẫn gật đầu: "Được.”
Vẻ mặt của Nhậm tiên sinh dường như trở nên ôn hòa hơn một chút.
Cũng có thể đó chỉ là ảo giác của Cảnh Miên, nhưng rất nhanh, tầm mắt của người đàn ông cũng dời đi, theo dấu vân tay, ổ khóa có tiếng rục rịch.
---Cánh cửa đã bị mở ra.
Người đàn ông thoáng tránh ra, để Cảnh Miên thò đầu từ ngoài cửa vào, giống như nai con lần đầu tiên tiếp xúc với môi trường sống tự nhiên, tò mò mà cẩn thận từng li từng tí, như tìm tòi nghiên cứu lĩnh vực hoàn toàn mới này.
Cảnh Miên đặt chân bước vào tiền sảnh, nhà của Nhậm tiên sinh chìm trong một mảnh an tĩnh.
Khói từ pháo hoa cũng không nồng đậm, có thể nhìn ra mùi vị của cuộc sống độc thân.
Cậu cúi người cởi giày.
Chỉ là mới cởi được một nửa, Cảnh Miên mới phản ứng lại.
Cậu vội vàng rời khỏi ký túc xá, tuy rằng đại đa số hành lý đều bị đóng gói ở trong thùng giấy, nhưng vẫn có mấy vật dụng thiết yếu hàng ngày, bởi vì không bỏ vào thùng giấy, mà bị bỏ lại ở ký túc xá.
Ví dụ như dép lê.
Ví dụ như sạc
Ví dụ như đồ ngủ có thể thay giặt.
……
Cậu có nên trở về một chuyến hay không nhỉ?
Trong lúc cậu có chút chần chờ, Cảnh Miên cảm nhận được người đàn ông cúi người bên cạnh cậu.
Nhậm Tinh Vãn từ một bên cửa ra vào, cầm qua một đôi dép lê mềm mại, nhỏ hơn màu nhạt, so với đôi dép lê trong nhà bên cạnh ở trên mặt đất hiển nhiên lớn hơn một chút.
Trong giọng nói không có lên xuống, người đàn ông thấp giọng nói: "Đôi này là của em.”
Cảnh Miên giật mình.
Có chút kinh ngạc, cậu nhận lấy đôi dép lê đi trong mới tinh, Cảnh Miên không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ Nhậm Tinh Vãn trước khi cậu đến đây, đã chuẩn bị xong một đôi dép lê, đặt ở cửa trước rồi sao?
…
Cảnh Miên hơi mím môi.
Có vẻ như Nhậm Tinh tiên sinh để tâm trong cuộc hôn ước kinh doanh này hơn so cậu nghĩ.
Chàng trai mang dép lê vào, bước lên sàn nhà bóng loáng bên ngoài tiền sảnh, chân và tất đều được bao bọc bởi vải vóc mềm mại, kích thước vừa vặn.
Giờ phút này, cuối cùng cậu cũng có thể đại khái thấy rõ bối cảnh của tòa biệt thự này.
Điều đầu tiên đập vào mắt cậu, cách đó không xa là đại sảnh rộng rãi, có sô pha, có TV màn hình lớn dung hợp với vách tường màu xám nhạt, bàn ăn, phòng bếp nằm phía sau, cùng với bên phía tay phải có cầu thang đi thẳng lên tầng hai.
Phong cách trang trí rất phù hợp với khí chất của Nhậm tiên sinh, màu sắc hài hòa đơn giản, đồng thời sạch sẽ không một tì vết.
Chỉ có đồ nội thất trong nhà có tông màu ấm, tô điểm và tăng thêm chút ấm áp.
Cảnh Miên ôm lấy vali, thay vì đi tham quan các nơi trong biệt thự trước, cậu quay đầu hỏi người đàn ông: "Tôi nên để đồ đạc ở đâu ạ?"
Nhậm Tinh Vãn xách hai cái vali còn lại bằng một tay, nói: "Trên cầu thang phòng đầu tiên ở phía bên trái là phòng ngủ phụ, phòng ngủ chính ở ngay sát vách.”
Cảnh Miên gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Vì thế cậu ôm thùng giấy, đi lên lầu hai.
Nhậm Tinh Vãn đi theo phía sau cậu.
Sau đó, anh liền nhìn thấy Cảnh Miên lên lầu hai, dừng ở gian phòng thứ nhất bên tay trái.
Sau đó, bước chân thậm chí không dừng lại một chút, chàng trai trực tiếp bước vào.
Nhậm Tinh Vãn: “......”
Cảnh Miên đặt thùng giấy xuống, tầm mắt nhìn lướt qua bố trí của phòng ngủ phụ, cậu phát hiện giường sạch sẽ và ngăn nắp, bên trong ngoại trừ nhà vệ sinh, còn có phòng thay đồ, rèm cửa sổ mềm mại tỏa ra sắc màu ấm áp.
Cửa sổ sát đất vừa vặn đối diện với khu thắng cảnh Tuyền Mộc mênh mông, lúc trước đã từng nghe qua, dường như phong cảnh đặc sắc vẫn là niềm kiêu ngạo của tiểu khu cao cấp này.
Trong mắt Cảnh Miên hiện lên kinh ngạc, có chút kinh diễm.
Đồng thời, Cảnh Miên cũng ý thức được, một ngôi nhà thoải mái dễ chịu như vậy, nó lại thực sự gần nhất với khái niệm "nhà" trong ấn tượng của cậu từ trước đến nay.
Đây chính là nơi mà tương lai của cậu, sẽ sống thật lâu thật lâu.
Cảnh Miên có loại cảm giác không thể cách nào diễn tả được.
Chỉ là, chàng trai vừa muốn mở thùng đồ, đem quần áo sắp xếp xuống, ai ngờ vừa quay đầu.
--- liền nhìn thấy Nhậm tiên sinh hơi trầm mặc, thân hình không nhúc nhích.
Cảnh Miên: "...?”
Anh không đưa đồ vào à?
Sợ Nhậm tiên sinh xách lâu quá mệt, cậu liền đi về phía người đàn ông, chuẩn bị đưa tay nhận lấy cái vali.
Ai ngờ, Nhậm tiên sinh vẫn không nhúc nhích, chỉ trầm ngâm một chút, thấp giọng nói: "Vì sao em lại dọn vào chỗ này?"
Cảnh Miên sửng sốt.
Trong khoảnh khắc liền hiểu được.
Những lời này là có ý gì, chẳng lẽ là đang hỏi... Cậu vì cái gì không lựa chọn dọn vào ở phòng ngủ chính?
Cảnh Miên hỏi: "Tiên sinh ở phòng ngủ chính à?”
Nhậm Tinh Vãn sửa lại: "Anh.”
Cảnh Miên xấu hổ nói: ".... Anh.”
Nhậm Tinh Vãn ừm một tiếng.
Bỗng nhiên vành tai của Cảnh Miên có chút nóng lên.
Ý của Nhậm tiên sinh muốn nói cách khác, nói trắng ra, chính là - - “Vì sao em lại chọn phòng bên cạnh, mà không chọn ở với tôi?”
Cho dù là lời nói của anh ngắn gọn và mịt mờ, đến nỗi mà một cái nhìn hay một biểu hiện nhỏ, khi Nhậm tiên sinh vừa biểu hiện ra, liền trở nên thẳng thắn một cách khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro