Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41 + 42

Những hạt tuyết rơi từ bầu trời đêm vô tận, chỗ đỗ chiếc xe vừa hay ở ngay bên lề đường, bóng đêm đang giăng kín, tầm nhìn cũng theo đó mà bị hạn chế, trong lúc thất thần, có loại ảo giác như nhìn không thấy điểm cuối.

Cảnh Miên cảm giác hô hấp của mình đều bị rút cạn.

Thậm chí phản ứng đầu tiên của cậu còn cảm thấy mình có chút may mắn và mong chờ, cho rằng Nhậm tiên sinh có ý định sẽ hôn lên má, trán… Toàn bộ, so với tình huống bây giờ còn thuần khiết hơn nhiều.

Mà lúc này đây, Cảnh Miên thừa nhận, cậu đã hơi lúng túng.

Cậu nhận thấy được, Nhậm tiên sinh thực sự nghiêm túc, anh ấy muốn hôn cậu.

Trong khi trái tim của cậu đang đập loạn nhịp, người đàn ông không nhận được câu trả lời, anh hỏi lại lần nữa: "Anh có thể hôn em chứ?"

Cảnh Miên mím môi, mặt bỗng chốc trở nên nóng bỏng:

“Vâng, Vâng ạ.”

Dẫu sao, hiện tại bọn họ đã là một cặp đôi phu phu được chứng nhận hợp pháp, hôn nhau chỉ là điều chính đáng, cũng là hiện tượng tự nhiên.

Chỉ là Cảnh Miên không nghĩ tới, Nhậm tiên sinh dĩ nhiên cũng sẽ có loại nhu cầu này đối với cậu.

“……”

Cảnh Miên nhớ rõ, Nhậm Tinh Vãn là người chủ động.

Đường phố trong ngày tuyết đầu mùa rất tĩnh mịch yên lặng, mỗi một âm thanh đều bị phóng đại đến vô hạn, Cảnh Miên nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông giẫm lên nền tuyết mỏng và mặt đất, trầm mà chậm rãi, đang tới gần cậu.

Thanh âm không lớn, nhưng nó như đâm thẳng vào tim của cậu.

Dưới chân cậu có chút cứng đờ.

Hơi thở của Cảnh Miên hơi hỗn loạn, hơn nữa hai má trở nên nóng bỏng, suy nghĩ như bị đứt đoạn thành từng mảnh, cho dù là đón ý nghênh hợp hay là chạy trốn, vào giờ khắc này, Cảnh Miên đã quên mất phải làm ra bất kỳ phản ứng hay động tác nào.

“Cái kia......”

Cảnh Miên vừa định mở miệng, nhưng cậu lại có cảm giác như eo mình được người nào đó vòng qua ôm chặt.

Ngay sau đó, lòng bàn tay bị siết chặt.

Cảnh Miên bị kéo dán sát vào lòng Nhậm tiên sinh.

Tim Cảnh Miên không ngừng nhảy loạn, đầu ngón tay run rẩy: "... Ưʍ......!”

Người đàn ông đã cúi đầu, dán chặt vào đôi môi cậu.

Một loại cảm giác xâm lược hoàn toàn xa lạ ập tới.

Đối phương giống như đang muốn làm cho cậu không thể nào tránh né được, ngay cả đường viền môi cũng dán sát đến hoàn mỹ, không hề có một khe hở nào, những tia lửa nhỏ bé từ sau lưng vì bị ôm chặt mà lan tràn ra, vứt bỏ hôn ước gia tộc, bọn họ thật giống như là một đôi trời sinh.

Cảnh Miên cảm nhận được, bàn tay của đối phương đang nhẹ nhàng xoay xoay cổ tay.

Bọn họ theo đó đan mười ngón tay vào nhau.

“……”

Mặc dù bọn họ đã từng len lén nắm tay trong bữa tiệc, nhưng hiển nhiên đó vẫn là xúc cảm xa lạ, khiến lông mi Cảnh Miên khẽ run rẩy.

Nhưng duy nhất chỉ có mùi vị, nó là mùi hương ở trên người anh trai mà cậu quen thuộc nhất.

Cảnh Miên đã cảm nhận được điểm này.

Mặt cậu đã đỏ bừng lên hết rồi.

Giống như cậu đang hôn môi người anh trai mà cậu từng quen thuộc và ỷ lại nhất trong mười mấy năm qua vậy.

Vốn dĩ lúc đầu chỉ là tình cảm trúc mã thuần khiết không có lấy một tia tạp chất. Nhưng đến bây giờ, hai người họ đều đã trưởng thành, sau khi kết hôn theo hôn ước, bản chất của mối quan hệ đã hoàn toàn thay đổi, không hiểu vì sao lại sinh ra một cảm giác cấm kỵ khó có thể hình dung.

Cảnh Miên ý thức được sự thật này, sống lưng của cậu bất giác cảm thấy tê dại.

Có lẽ có những mảnh bông tuyết nhỏ rơi trên vai Nhậm tiên sinh, chậm chạp chưa tan, nhưng Cảnh Miên cũng đã không còn sức lực để suy nghĩ tới chuyện khác nữa.

Đầu cậu như đã bị đóng băng hết vậy, cậu không biết mình đang làm gì, cũng không biết Nhậm tiên sinh đang làm gì với cậu.

Ánh sáng thì lúc sáng lúc tối.

Ánh đèn xe xen kẽ với bóng đêm, một nửa chiếu sáng tóc của người đàn ông, một nửa khác chiếu sáng làm sống mũi cậu thêm sâu hơn.

Hơi thở ấm áp đánh úp tới, làm cho người khác mặt đỏ tim đập loạn.

Tất cả những cảm quan cậu có thể nghe được và có thể cảm nhận được, đều là Nhậm Tinh Vãn.

Cảnh Miên không biết mình đã bị hôn như vậy trong bao lâu, lâu đến mức cậu không thể kiên trì được nữa, sắc đỏ đã lan tràn từ sau gáy lên đến chóp tai.

Cậu miễn cưỡng giơ tay, đẩy cánh tay của Nhậm tiên sinh, lại phát hiện sức lực rất nhỏ, ước chừng chỉ bằng không.

Cảnh Miên: "......”

Chẳng biết từ lúc nào, lưng của cậu đã tựa vào một bên thành xe, gần như không để lại khe hở nào, mà người đàn ông đang cúi người, ôm lấy eo của cậu, ấn cậu lên một bên cửa sổ xe.

Vây cậu ở một góc nhỏ hẹp, mà hôn cậu.

Cảnh Miên cảm giác trái tim cậu lúc này như muốn nổ tung.

Không ai có thể chống cự được nụ hôn như vậy, huống chi đây còn là nụ hôn đầu tiên.

Mà ngay cả khi nào bọn họ tách ra cậu vẫn mơ màng không biết.

Món quà sinh nhật nho nhỏ, vào thời khắc này lại đột nhiên kết thúc.

"Trở lại xe chứ?" người đàn ông hỏi.

Cảnh Miên gật đầu.

Không biết như thế nào, Cảnh Miên cảm giác chân mình có chút mềm nhũn, lại được người đàn ông túm lấy. Nhưng ít nhất nó cũng cách cửa xe rất gần, không cần đi bộ, chỉ cần duy trì tư thế đứng là được rồi.

Chỉ là khi cậu mới vừa vươn tay, kéo cửa xe ra, cậu ta phát hiện cánh cửa vẫn không nhúc nhích tí nào.

Cảnh Miên: "...?”

Động tác vốn bình thường chỉ cần nhẹ nhàng không cần tốn sức là đã có thể mở ra, bỗng nhiên nó lại trở nên khó có thể vượt qua.

Mắt thấy Nhậm tiên sinh đã lên xe, Cảnh Miên dừng lại, nhìn vào đôi tay của mình, trầm mặc một lúc, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Lần này, cậu đã cố gắng dùng sức hơn chút, cuối cùng cửa xe đã mở ra.

Ngồi lên ghế lái phụ, chiếc xe di chuyển một cách chậm rãi.

Sau khi ý thức được đã xảy ra chuyện gì, Cảnh Miên kinh ngạc âm thầm đưa tay xuống bóp chân mình.

Thế mà cậu bị hôn đến mức cả người mềm nhũn ra, không thể dùng được sức, Cảnh Miên bỗng nhiên cảm thấy, cậu đã sống hai mươi năm nay một cách uổng phí.

Trên đoạn đường ngắn ngủi đi về nhà, chân hơi mềm đã khôi phục phần lớn sức lực, chỉ là nhịp tim đập loạn vẫn khó có thể bình ổn trở lại.

Cảnh Miên nghĩ:

Nhậm tiên sinh vì sao bỗng nhiên lại đề nghị muốn hôn cậu nhỉ?

Có lẽ là do nhậm tiên sinh đã cấm dục quá lâu, mà trùng hợp vào lúc này, cậu vừa hay lại xuất hiện, trở thành đối tượng kết hôn theo thỏa thuận của anh ấy. Sau buổi sinh nhật lần này, rốt cục cũng không nhịn được nữa?

Cảnh Miên nhớ rõ, lúc trước Nhậm tiên sinh còn chê cậu là một đứa trẻ, không đủ trưởng thành.

Nghĩ lại thì có chút đau lòng, có lẽ cho dù có thay đổi đối tượng, Nhậm tiên sinh rất có thể vẫn như thế, cậu chỉ tình cờ đến đúng thời điểm mà thôi, xuất hiện tại hiện trường sự việc do sai lầm.

Cảnh Miên âm thầm thở dài.

Có loại cảm giác như một con thỏ đi ra ngoài dạo chơi một vòng... Bị thợ săn bắt được, thợ săn mang nó về nhà, nhưng không phải để hấp chín và ăn thịt, mà là đặt ở trên thớt. Sau đó, bị cắn nhẹ lỗ tai cùng móng vuốt đệm thịt, lông đều cho liếʍ đến ướt sũng, chật vật không chịu nổi.

Người thợ săn nói: "Tôi ăn xong rồi!"

Sau đó thỏ con bị ném vào trong rừng rậm, nơm nớp lo sợ chạy trốn, lông đều rối hết cả lên, khiến những con thỏ khác đều sợ ngây người, nhao nhao vây xem.

Mặc dù không chút tổn thương, nhưng tâm trí lại bị tổn thương nặng nề.

Phải hình dung như thế nào đây......Giống như sự khuất nhục khi bị người thợ săn lợi dụng, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ cảm ơn đối phương vì đã thực sự không ăn thịt mình.

Cái loại cảm giác mâu thuẫn chết tiệt này.

Bất quá, Cảnh Miên suy nghĩ cũng rất thoáng.

Trước khi đặt ra thỏa thuận hôn nhân, cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý cả rồi, dù sao đây cũng chỉ là cuộc hôn nhân gia tộc, cậu và Nhậm tiên sinh mỗi người đều thực hiện nghĩa vụ trong hôn nhân, tình cảm hay thứ gì đó... Hoàn toàn không thể nghĩ đến.

Cảnh Miên đi theo Nhậm Tinh Vãn, rẽ trái, rẽ phải, lại đi qua một khúc cua nhỏ cuối cùng, sau đó bọn họ liền tới nhà của người đàn ông.

Cảnh Miên vốn muốn nghiêm túc ghi nhớ số nhà hoặc là tòa nhà thứ mấy, để tránh sau này đi ra ngoài mua thức ăn đi lạc đường, ít nhất còn có thể hỏi đường các hộ gia đình khác cùng sống trong khu.

Bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi, chỗ ở này cũng không khó tìm, Cảnh Miên có thể mơ hồ phán đoán đây là một biệt thự đôi tầng hai, nằm ở khu vực rất tốt, cách rất gần với chợ sáng thực phẩm tươi sống vừa rồi mới đi qua, rất thuận tiện, nhưng lại không ồn ào.

Không có vật chướng ngại vật, vào ban ngày nhất định ánh mặt trời sẽ rất dồi dào, phong cảnh hợp lòng người, có sân vườn độc lập, đó là nơi ở riêng tư khá là lý tưởng.

Chả trách Cảnh Miên đã nghe nói rằng, có rất nhiều minh tinh cũng là căn hộ tại tiểu khu cao cấp này.

Nghĩ đến đây, Cảnh Miên bỗng nhiên nghẹn ngào.

Bản thân Nhậm Tinh Vãn cũng là một ngôi sao.

Thời gian tiếp xúc với đàn ông có hạn, có đôi khi Cảnh Miên sẽ thỉnh thoảng quên mất, sự thật ông xã nhà mình là đại lão trong giới, dù sao hiểu biết của cậu đối với cuộc sống của Nhậm tiên sinh quá ít mà.

Rất nhanh, người đàn ông dùng chìa khóa mở cửa cổng căn biệt thự.

Đồng thời nói với Cảnh Miên: "Chính là chiếc vừa đưa cho em.”

Cảnh Miên gật gật đầu.

Cậu ấy chú ý tới kỳ thật còn có thể dùng quẹt thẻ, nhưng thẻ cửa phỏng chừng phải ngày mai mới có thể lấy được, mà hiện tại, là Nhậm tiên sinh đang đặc biệt cố ý thực hiện cho cậu xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro