Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31 + 32

Quả nhiên, giây tiếp theo.

Giọng nói của dì đó vô cùng đau đớn, nhưng vẫn mạnh mẽ nói:

“Phải là dạng người lưu manh nào, mới xuống tay với một sinh viên đại học?”

Đồng tử của Cảnh Miên run lên.

Khẩu trang màu đen che đi vẻ mặt của cậu.

Tuy nhiên, ngón tay đang cố gắng ngắt liên lạc cho thấy chủ nhân của nó đang dần hoảng loạn.

Cuối cùng, ngón tay chạm vào nút tắt máy màu đỏ.

Cuộc gọi bị gián đoạn ngay lúc này.

“…”

Trong nháy mắt thế giới trở nên yên tĩnh.

Cảnh Miên tắt điện thoại, nhớ lại chuyện vừa rồi.

Mới cảm thấy vừa rồi hình như mình có chút độc đoán.

Chưa chắc người đàn ông đó đã nghe thấy được những gì dì đã nói qua ống nghe.

Cho dù nghe thấy, cũng không sao cả, nhưng cậu lại giấu đầu hở đuôi tắt máy đi như vậy, cho dù anh Nhậm không cảm thấy như thế, nhưng giống như chứng thực là… Mình cảm thấy như thế?

Cảm giác xấu hổ chấm dứt, Cảnh Miên cầm điện thoại.

Phải tìm một lý do để nói dối.

Chàng trai ngồi nghiêm chỉnh, đồng hồ đang trôi qua từng giây từng phút, phải cho đến khi dì kia cầm theo cappuccino đi xa, thì cậu mới im lặng cầm lấy điện thoại, do dự trong chốc lát, gọi lại cho anh Nhậm.

Lúc này, Cảnh Miên cũng không phải đợi lâu như dự kiến, khoảng cách chỉ có mấy giây.

Người đàn ông đã nhanh chóng bắt máy.

Điều này làm cho Cảnh Miên có chút lo lắng.

Cảnh Miên nuốt nước bọt, kề sát microphone bên tai, cậu cố gắng làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, nhẹ giọng và ngoan ngoãn nói:

“Anh Nhậm, hình như vừa rồi bị ngắt máy.”

“Lúc nãy tiếng của TV có hơi lớn… Vừa rồi anh nói cái gì vậy?”

Lúc nói chuyện, ngón trỏ thon dài của chàng trai nhẹ nhàng cuốn cổ tay áo lên, quấn quanh đầu ngón tay, một vòng, hai vòng. Đây là thói quen mà Cảnh Miên không thể làm chủ được khi nói dối.

Im lặng trong vài giây.

Cảnh Miên mơ hồ nghe thấy tiếng tai nghe của người đàn ông bị siết chặt.

Giống như đang chịu đựng, bực mình nhưng cũng buồn cười.

Cuộc gọi không kéo dài quá lâu.

Dùng lý do đã hẹn livestream, Cảnh Miên vội vàng chào tạm biệt Nhậm tiên sinh.

"…" Cảnh Miên nhìn chằm chằm vào lịch sử cuộc gọi, ngẩn người một lúc.

Vừa nãy Nhậm Tinh Vãn có nhìn ra không?

...

Chắc chắn là đã nhìn ra.

Quán cà phê nào có TV chứ?

Cảnh Miên cúi đầu, có chút xấu hổ. Những lời nói lơ lửng của cậu được truyền qua micro, vốn dĩ khi gặp nhau lần đầu, Cảnh Miên đã không nhận ra Nhậm Tinh Vãn là bạn thanh mai trúc mã của mình, giờ đây còn có nguy cơ bị gán cho cái mác "lão lưu manh" vì đã hiểu lầm Nhậm tiên sinh.

Cảnh Miên mím môi, thầm nghĩ, sự xấu hổ này chỉ là nhất thời, qua hôm nay sẽ quên thôi, chỉ cần sau này Nhậm tiên sinh không tìm cậu tính sổ là được.

Dù sao thì tính ra, cậu cũng chỉ mới gây chuyện một lần này thôi.

*

*

Hôm nay là ngày mùng 1 tháng giêng ( L) năm Mậu Tuất.

Bầu không khí trong trường rõ ràng không giống như bình thường.

Vừa đến giờ tan học, học sinh ôm sách, ùa ra khỏi dãy phòng học.

Có người đi xe đạp, có người đi xe buýt trường, tất cả đều vội vã chạy về phía sân vận động.

Thư viện nhìn qua toàn là chỗ trống, chỉ có sách để giữ chỗ, lác đác vài học sinh im lặng tự học.

Những quầy hàng đông đúc nhất trong căng tin ngày thường, lúc này lại trống trơn, cô bán hàng cầm muôi đầy vẻ hoang mang.

Nếu là những ngôi sao khác thì cũng bình thường, không thể làm lỡ việc ăn trưa của sinh viên.

Nhưng lần này, người đến lại là Nhậm Từ Miên.

Trong đời có mấy lần có thể nhìn thấy kiểu ngôi sao nổi tiếng cỡ này chứ?

Nhà trường dường như đã dự đoán được tình hình này, nên đã đặc biệt thông báo cho bảo vệ, cấm các học sinh trường khác và người ngoài vào trường, vì sợ xảy ra tình trạng chen lấn, giẫm đạp. Tất cả mọi người khi vào trường đều phải xuất trình thẻ sinh viên.

Còn Cảnh Miên, vốn dĩ đã định về ký túc xá nằm ườn, nhưng cũng phải ôm theo máy ảnh DSLR, bất đắc dĩ lên đường.

Nguyên nhân là do vào giờ tan học buổi sáng, một nam sinh thuộc bộ phận tuyên truyền cùng khóa đã nhờ Cảnh Miên đến hiện trường chụp vài tấm ảnh khi Nhậm Từ Miên phát biểu vào buổi tối để làm tài liệu cho áp phích và tài khoản công cộng của trường.

Vậy nên, Cảnh Miên cầm theo chiếc máy ảnh DSLR đến sân.

Vì nam sinh dặn dò kỹ lưỡng, đây là chiếc máy ảnh rất đắt tiền, là bảo bối của bố cậu ta, lần trước chỉ vô tình bị sứt một góc, suýt chút nữa cậu ta đã bị đánh cho "mẹ không nhận ra".

Sắp phải thi lại, nên cậu ta đặc biệt nhờ vả Cảnh Miên, người bạn cùng khoa đáng tin cậy nhất, giúp đỡ.

Vì vậy, Cảnh Miên cầm máy ảnh nhẹ nhàng, cẩn thận hết sức.

Ban ngày trời khá nóng, Cảnh Miên nhờ Lý Đồng mang áo khoác về ký túc xá, còn mình thì theo dòng người đi thẳng đến sân vận động.

Vấn đề chào hỏi khi gặp Nhậm tiên sinh sắp tới khiến Cảnh Miên có chút do dự.

“…”

Cuối cùng, cậu quyết định giả vờ không quen.

Một sinh viên bình thường, không có lý do gì để quen biết thân thiết với một ngôi sao hàng đầu, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy kỳ lạ và khó hiểu.

Hơn nữa, dưới sân có rất nhiều người,

Việc Nhậm Tinh Vãn có chú ý đến mình hay không còn là một vấn đề.

Cảnh Miên mở công tắc mở, điều chỉnh phạm vi đo sáng, nhắm vào đám học sinh đang dần tụ tập ngay dưới sân khấu, “tách” chụp một tấm.

Không biết đã bao lâu trôi qua, những bức ảnh trong phần tua lại vẫn là cảnh hoàng hôn rực rỡ, nhưng bầu trời bên ngoài máy ảnh đã hoàn toàn tối đen, chỉ còn lại ánh đèn từ sân vận động hắt hiu soi sáng một góc.

Đang là tiết trời cuối thu, chỉ còn vài ngày nữa là sang đông.

Hai ngày nay, thành phố A có sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, ban ngày chỉ cần mặc một chiếc áo mỏng, nhưng đến tối lại phải khoác hai chiếc áo lông vũ.

Học sinh bên dưới đã chờ gần hai tiếng, không ít người trực tiếp ngồi bệt xuống bãi cỏ, có người đi qua đi lại tại chỗ, xoa xoa tay để tạo nhiệt.

"Sắp đến giờ rồi nhỉ?"

"Ừ, còn mười phút nữa là sáu giờ."

"Chết tiệt, lạnh quá... Biết thế mang thêm vài cái túi sưởi tay."

...

Cảnh Miên cũng sơ suất.

Ngoài áo sơ mi, bên ngoài chỉ mặc thêm một chiếc áo hoodie, mới ngồi ở mép sân khấu vài phút, tay áo đã bị đông cứng.

Đầu ngón tay Cảnh Miên lạnh ngắt, cả ngón chân cũng vậy, ôm máy ảnh trên đùi, nếu biết nhiệt độ buổi tối có thể xuống thấp đến mức này, Cảnh Miên tuyệt đối sẽ không tiện tay để Lý Đồng mang áo khoác về.

Nhưng chỉ còn năm phút nữa là bắt đầu.

Thời gian không còn nhiều, Cảnh Miên liếc nhìn đồng hồ, quyết định không quay về ký túc xá lấy.

Rất nhanh, sân khấu tạm dựng trong ba ngày được thắp sáng sáng rực rỡ.

Nhậm Từ Miên đã đến.

Học sinh ồ lên một tiếng, đồng loạt ngồi dậy, cầm lấy lightstick và gậy cổ vũ, ùa về phía này.

Cảnh Miên cũng nhảy xuống từ mép sân khấu, bật máy ảnh, quấn dây đeo quanh mu bàn tay hai vòng rồi cài vào.

Mọi thứ đã sẵn sàng.

Chẳng mấy chốc, trong ống kính của Cảnh Miên, Nhậm Từ Miên xuất hiện trên bục diễn thuyết với bộ vest đen, bên trong là áo sơ mi trắng, chiếc áo khoác rộng thùng thình tôn lên vóc dáng cao lớn tuấn tú của người đàn ông, đôi chân dài thẳng tắp.

Dưới ánh đèn sân khấu, nhan sắc ưu tú càng thêm rõ ràng thâm thúy, hàng lông mi congvυ"t, lại mang vẻ lạnh lùng cấm dục, khiến trái tim người ta không khỏi đập nhanh.

Yết hầu Cảnh Miên khẽ nhúc nhích.

Cậu vô cùng chuyên nghiệp, cầm chắc chiếc máy ảnh DSLR, nhanh chóng chụp vài tấm.

Khuôn mặt Nhậm Tinh Vãn có thể nói là không góc chết, Cảnh Miên đổi vài góc chụp, phát hiện hiệu quả ảnh chụp ra cũng không khác biệt nhiều.

Gần như đã khắc hai chữ "soái khí" lên hình.

Nhậm tiên sinh như vậy, mà lại là người yêu của cậu.

Hợp pháp, là kiểu đã đăng ký kết hôn ấy.

Bây giờ còn đến trường học của cậu để tham gia hoạt động, bản thân cậu lại còn đảm nhiệm vai trò nhϊếp ảnh gia cho Nhậm tiên sinh?

Càng nghĩ càng cảm thấy có chút kỳ diệu.

Nếu như quay trở lại vài ngày trước, nói cho bản thân trước đây biết những biến cố sắp xảy ra trong tương lai, e rằng đến chính bản thân cậu cũng không tin nổi.

Người dẫn chương trình nói xong, Nhậm Từ Miên cầm lấy micro do nhân viên đưa đến, bắt đầu phát biểu.

Vị trí của Cảnh Miên hơi lệch so với sân khấu, cậu nhận ra rằng lúc nãy mình đã lo lắng quá nhiều. Với tầm nhìn của Nhậm Tinh Vãn, ngay cả khi đứng chính giữa sân khấu, cậu cũng sẽ bị chìm nghỉm trong biển người khán giả.

Hơn nữa, khi phát biểu, sự chú ý của người đàn ông cũng sẽ không thể tránh khỏi bị tập trung cao độ.

Nếu không cố ý chú ý, rất khó để anh nhận ra phía này.

Nghe nói sau khi sự kiện này kết thúc, ban tổ chức đã chuẩn bị rất nhiều quà tặng, ảnh có chữ ký, quà lưu niệm, và vé tham dự các hoạt động và chương trình phỏng vấn, dù không phải là fan thì những món quà này cũng vô cùng hấp dẫn.

Cảnh Miên đang chăm chú nhìn vào bục phát biểu, bỗng nhiên, điện thoại trong túi áo rung lên. Cúi mắt nhìn xuống, là tin nhắn của Tống Vũ Hàng:

[Miên Miên, cậu có mặc áo khoác không?]

[Cậu ở sân vận động phải không?]

[Tớ mang đến cho cậu.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro