Chương 20 + 21
Ngày hôm nay khi kết thúc live, Cảnh Miên vừa muốn rời khỏi, lại thấy được một tin nhắn được ghim vào phần mới nhất.
Lúc kết thúc live là khoảng thời gian cao điểm tin nhắn riêng của fan, mà lúc này xuất hiện ở trên đầu, rất rõ ràng, giống với ME khi đó, người này ném tiền không tiếc tay.
Nhưng rõ ràng Cảnh Miên có chút sửng sốt khi thấy nhìn avatar và nick name có chút quen thuộc kia.
ID là “Greek”.
Nhấn và avatar có thể kiểm tra được trang chủ của đối phương, tổng cộng có 700 triệu fan, cao hơn Cảnh Miên gấp đôi.
Mà người chơi này, cũng có thể nói là nhân vật cấp chiến thần, hàng năm đều là bá chủ ở bảng PK và bảng chiến tích, một bảng đứng top 1, một bảng khác đứng ở top 2.
Tuy Cảnh Miên là tiểu bá chủ vừa nổi lên một năm gần đây, nhưng so sánh lượng fan với đối phương, thì có chiều hướng như gặp được sư phụ.
Tại sao người chơi cấp đại thần đó lại đột nhiên nhắn tin cho cậu?
Cảnh Miên mở khung chat ra, thấy đối phương gửi hai tin nhắn:
【 Xin chào, tôi là Greek. 】
【 Thấy cậu đã gia nhập câu lạc bộ ME. Nếu cậu có thể huỷ hợp đồng và gia nhập câu lạc bộ của chúng tôi. Chúng tôi không chỉ gánh tiền vi phạm hợp đồng, còn có thể đưa ra thù lao cao hơn gấp ba lần ME. 】
Cảnh Miên nhìn đến sửng sốt.
Khá lắm, đây chính là vung tiền như rác trong truyền thuyết, cũng đơn giản thô bạo như trên mặt chữ.
Chỉ là, nếu Cảnh Miên để ý đến đãi ngộ hoặc thù lao, thì đã sớm ký với câu lạc bộ báo giá cao nhất trước đó rồi.
Chứ không phải chờ đến bây giờ.
Nhưng dù sao đối phương cũng đã bỏ tiền ra, xuất phát từ sự lễ phép, Cảnh Miên duỗi tay, đánh chữ trong khung chat:
【 Cảm ơn lời mời của anh, nhưng tôi không có ý định đổi câu lạc bộ. 】
Qua vài giây, Cảnh Miên lại gửi một tin nhắn qua:
【 Nếu thuận tiên, phiền anh cho tôi phương thức liên lạc, tôi sẽ trả lại tiền đặt cọc.】
Dù sao trò chơi cũng có quy định, nếu được đập tiền quá cao, trong vòng ba ngày, không thể dùng cách tương tự để chuyển trở lại.
Cho nên chỉ có thể thông qua cách khác để chuyển tiền.
Rất nhanh, đối phương trả lời:
【 Xin lỗi, vừa rồi là một người phụ trách khác của câu lạc bộ gửi. 】
【 Không cần trả, làm phiền cậu tôi cũng ngại, nếu còn muốn trả, về sau có thể cùng tổ đội với tôi, coi như dẫn tôi theo. 】
Cảnh Miên ngẩn ra, có chút sợ hãi.
Đối phương rõ ràng là đang khiêm tốn, bởi vì chiến tích bày ở đằng kia, muốn dẫn cũng là Greek dẫn cậu, dù sao người ta cũng là một nhân vật cấp nguyên lão hàng năm bá chiếm bảng PK và bảng chiến tích, mà cậu chỉ là tân binh ở một máy chủ mới.
Cảnh Miên do dự một chút, nhắn:
【 Xin lỗi, tôi không dẫn được anh, sẽ thua trận đấy. 】
【 Hơn nữa nếu kéo chân sau, có khả năng tôi sẽ bị 700 triệu người mắng. 】
【 Nhưng có thể tổ đội. 】
Greek ở đầu bên kia màn hình đang uống nước, lúc nhìn thấy màn hình, anh ta "phụt", suýt chút nữa phun nước ra.
Nam sinh bên cạnh mới từ phòng tắm ra, động tác sấy tóc dừng lại, vài giây sau, máy sấy tóc bị ấn dừng, bầu không khí thoáng chốc yên tĩnh.
Anh ta hỏi: “Nhìn cái gì vậy? Buồn cười như thế.”
Greek lắc đầu, cười nói: “Không có, chính là bạn nhỏ mà câu lạc bộ chúng ta vẫn luôn muốn đào về, nói chuyện rất đáng yêu.”
Lý Sinh Ôn khẽ nhíu mày: “Bạn nhỏ nào?”
“Sheep.”
Lý Sinh Ôn: “Cái người tên Cảnh Miên ấy hả?”
“Đúng vậy.” Greek nghĩ nghĩ, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc đã gia nhập ME, nếu biết cậu ấy sớm hơn một chút thì đã sớm hỏi được rồi, kết quả bị đám người Tuyên Thành kia đập tiền đoạt cơ hội mất.”
“Nhưng đã ra giá cả thích hợp, gánh luôn tiền vi phạm hợp đồng, cũng nói giá gấp ba lần, hình như cậu ấy cũng không dao động… Luôn cảm thấy, hình như không có hứng thú đối với tiền cho lắm.”
“Không có hứng thú?” Lý Sinh Ôn cười nhạo một tiếng: “Trên thế giới này làm gì có người nào lại không quan tâm đến tiền, chỉ là cậu ta chướng mắt câu lạc bộ của chúng ta, loại người tâm cao khí ngạo này, đâu đáng giá để cậu chi tiền, còn để ý đến cậu ta làm gì??”
Nhưng khi anh ta nói xong những lời này, Greek lại không hề phản ứng.
Tầm mắt của Lý Sinh Ôn nhịn không được rơi xuống trên màn hình, lại phát hiện Greek di chuyển con chuột, click vào biểu tượng thêm bạn tốt.
Lý Sinh Ôn chậm rãi siết chặt khăn lông.
Bởi vì người mà người đàn ông gửi xin bạn tốt, chính là Cảnh Miên.
*
***
Nhỏ này ghen hay sao á bây :)))
Ở chung phòng với ngta còn k hốt được, đi ghen bậy ghen bạ :)))
Dừa lắm
Ngày hôm sau là lần đầu tiên Cảnh Miên đi theo chiến đội tham gia trận đấu liên server.
Trận đấu không quá khó khăn, nhưng tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên lên sân, chỉ là hội trường có chút lạnh, đầu ngón tay của Cảnh Miên đã lạnh cóng đến đóng băng trong phòng nghỉ ngơi, bị đàn anh phát hiện, tìm cho Cảnh Miên một cái áo khoác sưởi ấm tạm thời.
Nhưng đột nhiên. Điện thoại của Cảnh Miên lại reo lên.
Cầm lên nhìn, lại là Nhậm Tinh Vãn.
Cảnh Miên dừng lại, bất giác trở nên căng thẳng, cậu bấm nghe, mới biết được xe của người đàn ông giờ phút này đang đỗ ở bên ngoài.
Bảo cậu đi ra ngoài một chút.
Cảnh Miên: “?”
Vì thế Cảnh Miên đi một mạch ra bên ngoài.
Rất nhanh cậu đã nhận ra xe của Nhậm Tinh Vãn, sau khi chạy chậm vài bước, Cảnh Miên mở cửa ghế lái phụ, ngồi vào.
Cảnh Miên có chút không rõ nguyên nhân mà Nhậm Tinh Vãn bỗng nhiên gọi mình ra, cho nên, cậu ngồi yên không nhúc nhích, lẳng lặng đợi Nhậm tiên sinh lên tiếng.
Nhưng người đàn ông cũng không nói gì, mà đưa tới một cái hộp tròn nhỏ đóng gói tinh xảo.
Bề ngoài in hình quả bóng kem, nhìn qua xinh đẹp mà tinh xảo, phía trên có dán nhãn dán hương vani.
Cảnh Miên ngẩn ra, khuôn mặt chậm rãi hiện ra vẻ kinh ngạc.… Là món kem yêu thích của cậu.
Đồng thời còn có chút bất ngờ không dễ phát hiện.
Lần đầu tiên gặp mặt, ngoại trừ các món ăn ngon trên bàn, thứ cậu yêu thích nhất chính là món tráng miệng nhỏ kia… Xem ra người đàn ông này đã yên lặng không tiếng động ghi nhớ sở thích của cậu, thậm chí hôm nay còn cố ý đưa đến cho cậu.
Chỉ là Cảnh Miên nghĩ, kem dễ tan như thế, hơn nữa từ sân thi đấu của chiến đội đến nơi này, cũng còn cách một khoảng.
Anh Nhậm làm cách nào để giữ nó không tan nhỉ?
Nghĩ như thế, Cảnh Miên không nhịn được hỏi ra miệng.
Kết quả người đàn ông nhìn về ghế sau.
Cảnh Miên quay đầu theo, phía trên ghế lại có một cái tủ lạnh di động nhỏ, hình như vừa rồi kem được lấy ra từ nơi đó.
Cảnh miên: “…!”
Cừ thật, việc này cũng quá khó rồi.
Cùng lúc đó, Cảnh Miên cũng sinh ra cảm xúc kinh ngạc, còn có cảm động.
Hình như anh Nhậm còn suy nghĩ cẩn thận hơn cậu nhiều.
Tuy nhiên, khi Cảnh Miên đang ăn, bỗng nhiên người đàn ông lên tiếng:
“Dính lên quần áo kìa.”
Cảnh Miên sửng sốt, theo bản năng cúi đầu.
Cậu vẫn mặc áo khoác của đàn anh trong chiến đội.
Đây là quần áo mới của đàn anh, nếu bị bẩn, Cảnh Miên cũng rất xấu hổ, vì thế nhanh chóng ngừng ăn, rủ đầu xuống, tìm trên quần áo: “Ừm…? Ở đâu?”
“Rớt bên trong cổ áo, em cởϊ áσ ra trước đã.”
Giọng của Nhậm Tinh Vãn trầm và chậm rãi.
Vì thế, Cảnh Miên ngoan ngoãn cởi xuống, đưa áo cho người đàn ông.
Người đàn ông nhận lấy áo, lặng lẽ đặt ở một bên.
Khi Cảnh Miên còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên trên người này phủ thêm một chiếc áo khoác màu đen khác lên cho cậu, ngăn cách với sự lạnh lẽo bên ngoài, rộng rãi mà ấm áp.
Hơn nữa, còn có mùi hương quen thuộc của người đàn ông.
“Thật ra không dính.”
Anh Nhậm nói: “Mặc cái này vào đi.”
*
Cảnh Miên: “…”
Cảnh Miên vừa mặc áo khoác của anh Nhậm, vừa ăn kem, chậm rãi trở lại nơi thi đấu.
Sở dĩ không ngồi xe anh về, là bởi vì vừa rồi đội trưởng có nói, sau khi thi đấu cần mang thành viên đi gặp nhà đầu tư của mấy câu lạc bộ, nói chuyện đơn giản một chút.
Hơn nữa vừa rồi lúc rời đi, Cảnh Miên nghe người đàn ông nói, cha mẹ hai bên nghe được tiến triển của bọn họ, quyết định gặp mặt hai bên một lần.
Không sai, chính là ra mắt cha mẹ.
Đương nhiên, hiện tại vẫn chưa có người nào biết chuyện bọn họ đã đăng ký kết hôn.
Rất có cảm giác ‘bề ngoài là người xa lạ nhưng lại bí mật kết hôn’.
Thời gian gặp mặt được chọn vào buổi tối ngày kia, hôm đó Cảnh Miên không có tiết học.
Cảnh Miên vừa suy nghĩ ngày đó mặc quần áo như thế nào, vừa trở lại hậu trường.
Cảnh Miên gấp áo khoác của đàn anh cho cậu mượn lại, nói cảm ơn, trả lại cho đối phương.
Mà trên người cũng đã có áo khoác mới.
Một cô gái phụ trách tính sổ sách trong đội hơi nghiêng đầu, tấm mắt nhìn tới, áo khoác của Cảnh Miên... Hình như đã thu hút sự chú ý của cô ấy.
Áo khoác sẫm màu dường như không phù hợp với thân hình của Cảnh Miên, rõ ràng quá lớn, giống như là... Áo khoác của người khác phủ lên người chàng trai.
Hơn nữa cái áo khoác này… Rõ ràng cô ấy đã thấy qua ở nơi nào đó?
Cô bé vắt óc suy nghĩ, đột nhiên cau mày, nhớ ra vào buổi sáng cô đã nhìn thấy chiếc áo khoác này trong điện thoại!
Hình như là… Ảnh chụp của trạm tỷ ở sân bay!!
Bởi vì theo đuổi ngôi sao, hơn nữa còn thích một nam minh tinh hot nhất hiện nay, địa vị cũng như mặt trời ban trưa, cho nên không chỉ những bức ảnh được chụp ở sân máy, quần áo trong các loại hành trình, trang phục mặc qua cô bé đều để ý.
Cho nên để lại ấn tượng rất sâu sắc.
Nhưng cô bé càng nhìn càng không chắc chắn, cái áo khoác này ——
Hình như là… chiếc mà Nhậm Từ Miên mặc?
Hơn nữa hình như là vào buổi sáng!?
Huống hồ cô ấy cũng có thể xác định, cái áo trên người Cảnh Miên không phải là hàng giả cùng kiểu dáng do các thương nhân bắt chước người nổi tiếng sản xuất, bởi vì phần lớn quần áo mà Nhậm Từ Miên mặc đều là đặt làm, cái này cũng giống như vậy.
Sáng nay mới mặc lần đầu tiên, buổi tối đã ra cùng kiểu?!
Làm sao có thể?!!… Rõ ràng không có khả năng.
Trong lòng cô gái đột nhiên hiện ra một dự cảm khiến người khác khϊếp sợ.
Áo Miên Miên mặc, không phải là… áo của Nhậm Từ Miên, phải không?!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro