Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18 + 19

Cảnh Miên hoàn toàn bối rối.

Ở phía xa, pháo hoa nở rộ rồi rơi xuống, từ hoành tráng đến dịu nhẹ, cuối cùng rơi xuống biển, trở về yên tĩnh.

Bầu trời đêm rực rỡ rơi vào yên lặng.

Ánh sáng chói lóa chiếu lên sườn mặt của chàng trai trẻ dần dần mờ đi.

Cảnh Miên nhúc nhích yết hầu.

Phải mất một thời gian dài trước khi cậu có thể lấy lại được hô hấp ban đầu, cũng làm cho cậu tỉnh rượu hoàn toàn, tuy đã bình tĩnh lại sau cú sốc lớn, nhưng nhịp tim của cậu vẫn không bình tĩnh chút nào.

Tại sao, tại sao lại cầu hôn vào lúc này?!

Anh Nhậm có biết mình đang làm gì không?

Bọn họ chỉ là người xa lạ mới gặp nhau có hai lần.

Được rồi… Cũng không phải là người xa lạ hoàn toàn, bọn họ vẫn là thanh mai trúc mã, nhưng mà khoảng thời gian đó quá mức xa xôi và mơ hồ, trong tiềm thức của Cảnh Miên cảm thấy, bọn họ đã thay đổi rất nhiều, khoảng thời gian ở chung cũng không tính là gì.

Lúc anh Nhậm nói ra câu đó, trong đầu Cảnh Miên thậm chí xuất hiện vô số loại khả năng, ví dụ như muốn đưa ra lời mời cho lần hẹn hò tiếp theo, ví dụ như ôm, thậm chí là hôn môi...

Nhưng cho dù cậu có tưởng tượng ra vô số khả năng, cũng không có bất kỳ khả năng nào liên quan đến việc kết hôn.

Nhưng mà anh Nhậm… Lại cầu hôn cậu?

Thì ra tất cả những thứ đêm nay, biển huỳnh quang, pháo hoa đầy trời, ngay cả san hô ở dưới chân, đều là vì giờ khắc này.

Cảnh Miên nghe thấy tiếng tim đập bịch bịch vang dội, không có cách nào đè nén được của mình.

Cậu nghĩ, quá nhanh rồi.

Ngồi tên lửa cũng không có tốc độ như thế này.

Hơn nữa loại tốc độ gần như điên cuồng này là nhanh đến thái quá, thảo nào anh Nhậm nói sợ dọa cậu, khi đó Cảnh Miên còn không hiểu được ý tứ trong đó.

Dù sao cho tới khi hai người lớn lên gặp lại, cũng chỉ mới gặp mặt có hai lần. Ngay cả tay cũng chưa từng nắm, cũng chưa từng thể hiện ra bất kỳ hành động thân mật nào mà một cặp tình nhân nên làm.

“..."

Thật điên rồ.

Rốt cuộc người đàn ông này đang nghĩ gì vậy?

Không ngờ anh Nhậm nhìn qua lạnh lùng cấm dục, là người nghiêm khắc ít nói, lại trực tiếp làm cho não của Cảnh Miên ngừng hoạt động.

Trong nháy mắt, chàng trai bừng tỉnh, mấy ngày nay không liên lạc, hình như chính là thời gian mà anh Nhậm chuẩn bị cầu hôn.

Lý trí cũng phân tích, làm đến loại trình độ này, cũng không thể nào bởi vì thích cậu.

Không ai lại đi thích một người mới chỉ gặp hai lần.

Chưa kể, ai lại đi cưới một người xa lạ chứ?

Anh Nhậm làm như thế chỉ vì hưởng ứng hôn ước của gia đình đã định ra, nên mới chuẩn bị trận cầu hôn long trọng này?

Lập luận này có lý, nhưng trong lòng Cảnh Miên thầm nghĩ, người đàn ông này cũng quá hưởng ứng rồi... Quá long trọng, quá tích cực.

Cảnh Miên âm thầm nuốt nước bọt.

Anh Nhậm điên rồi sao?

Cảnh Miên nghĩ, không.

Nếu có người đồng ý, đó mới là điên rồi.

*

Hôm sau.

Cảnh Miên trở về trường học.

Ngủ suốt đêm trong ký túc xá, cho đến khi ánh sáng sáng sớm chiếu qua cửa sổ, xua tan đêm khuya và bình minh, cũng chiếu lên trên chăn đệm của Cảnh Miên, thiếu niên khó khăn lắm mới tỉnh lại.

Cảnh Miên ngồi dậy, nhìn chằm chằm hoa văn trên chăn, ngẩn ngơ một lát.

Cậu xoay người xuống giường, đi đến phòng vệ sinh, nặn kem đánh răng đối diện với gương, sau khi đánh răng súc miệng, lại dùng nước sạch rửa mặt.

Giây tiếp theo, dường như Cảnh Miên phát hiện ra điều gì đó.

Cậu giơ tay lên, nhìn chiếc nhẫn chiếu ra ánh sáng nhàn nhạt, trên ngón áp út của tay trái.

Cho đến bây giờ.

Vẫn không có cảm giác chân thật.

Bởi vì động tác rửa mặt của chàng trai, trong lúc lơ đãng, chiếc nhẫn dính nước, giọt nước đang chậm rãi chảy xuống.

Cảnh Miên sửng sốt một chút, cậu tháo nhẫn xuống, xoay người rút hai tờ khăn giấy, cẩn thận lau sạch sẽ.

Cho nên.

Cậu được cầu hôn.

Cậu còn đồng ý.

Thậm chí còn hẹn buổi sáng hôm nay đi đăng ký kết hôn.

…Đây là tốc độ thần tiên gì đây?

Trong đầu Cảnh Miên cuốn lên một cơn lốc điên cuồng gào thét.

Có thể là do đúng thời điểm, hoặc là do đó là anh Nhậm, hoặc là thuận theo không khí của vùng biển cùng với pháo hoa kia, cậu mơ mơ hồ hồ mà bị đối phương đeo nhẫn cho.

Ngay cả người liên quan cũng cảm thấy không chân thật mỗi lần nhớ đến.

Đối với người từ nhỏ đã quen tuân theo khuôn phép cũ như Cảnh Miên, thì đó chính là một chấn động không nhỏ, tâm tình giống như phải ngồi tàu lượn siêu tốc.

Cậu nghĩ, nếu không có chiếc nhẫn này, thì Cảnh Miên cũng không xác định được chuyện xảy ra ngày hôm qua là thật.

Cảnh Miên rửa mặt xong, lại nằm lại trên giường.

Cậu nghĩ lung tung, đăng ký kết hôn cần cái gì?

Rất nhanh cậu đã lên mạng tìm một chút, phát hiện chỉ cần hai thứ, thẻ căn cước đang ở trong cặp sách của cậu, còn sổ hộ khẩu… Vẫn phải về nhà một chuyến để lấy.

Hiện tại cũng không phải là cuối tuần, xác suất Cảnh Quốc Chấn và Lý Kiều không ở nhà là rất lớn, nhà trẻ của Cảnh Lạc đang trong kỳ nghỉ, hiện tại trong nhà chắc chỉ có Cảnh Lạc và dì bảo mẫu.

… Đây chính là thời điểm tốt để đi lấy sổ hộ khẩu.

Cảnh Miên nghĩ đến đây, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, mặc quần áo tử tế, rời khỏi trường học, chặn một chiếc taxi, chạy thẳng về nhà.

Dưới sự truy hỏi của Cảnh Lạc, lần đầu tiên Cảnh Miên mặt không đỏ tim không đập nói muốn lấy sổ hộ khẩu đến trường học đóng bảo hiểm.

Người không có bất kỳ kinh nghiệm xã hội nào như Cảnh Lạc, thành công bị Cảnh Miên lừa gạt.

Anh Nhậm cũng tự mình đến đón cậu, đi tới Cục Dân Chính.

Chỉ là lần này cũng có anh trai đại diện đi cùng, trước đó Dương Phàm đã nói chuyện với nhân viên công tác, thân phận không được lộ ra ngoài, cho nên cũng tránh được giờ cao điểm đăng ký kết hôn.

Sau khi kết thúc, Cảnh Miên nhìn ảnh chụp chung trong cuốn sổ màu đỏ, không tự chủ được ngây người.

Tương lai của cậu và anh Nhậm sẽ gắn bó chặt chẽ với nhau thông qua cuốn sổ màu đỏ này.

Nghĩ lại cũng có chút kỳ diệu.

Không nắm tay, không hôn môi. Thậm chí ngay cả một cái ôm cũng cũng chưa từng xảy ra.

Sao lại đến Cục Dân Chính làm những bước này?

Cảnh Miên nhớ rõ khi còn nhỏ, ‘kết hôn chớp nhoáng’ vẫn là một từ ngữ vô cùng mới lạ, bởi vì đề tài đặc biệt, còn bị quay thành các loại phim truyền hình, mức độ hoan nghênh cũng không giống bình thường.

Không nghĩ tới, cậu cho rằng bốn chữ đó rất xa xôi với cậu, lại chính xác phát sinh trên người mình.

Cảnh Miên cảm thấy giống như mình đã làm một chuyện lớn.

Vậy sau khi đăng ký kết hôn, bước tiếp theo của bạn đời cần phải làm gì?

Có lẽ chính là tiệc đính hôn, gặp phụ huynh, hôn lễ, ở chung, sinh con...

“…”

Cảnh Miên trợn tròn mắt.

Cậu sẽ làm những chuyện đó với anh Nhậm sao?

Trước kia đồng ý với hôn ước mà ba quyết định, hình như cậu chưa suy nghĩ đến những việc này, chỉ cảm thấy đây là nhiệm vụ hàng đầu, cố gắng hoàn thành là tốt rồi.

Nhưng bây giờ nhìn lại, mỗi một thứ đều đủ để đảo lộn suy nghĩ đang vững vàng của Cảnh Miên, hơn nữa thật lâu sao đó cũng không cách nào bình tĩnh được.

Nhưng những điều này cũng vừa vặn xảy ra, là điều mà ba hy vọng nhất, đồng thời cũng là hướng đi tốt nhất của chuyện này.

Tuy nhiên, ca ca trúc mã đã từng xinh đẹp dịu dàng, hiện tại đã biến thành bộ dạng đại lão mà cậu không nhận ra được.

Điều này làm cho Cảnh Miên có một phần tiếc nuối.

Cho dù không có tình cảm, cũng có thể ngủ chung chăn gối.

Có thể sống hết quãng đời còn lại.

—— Đây chính là ý nghĩa của kết hôn chớp nhoáng.

Bất luận dung mạo, gia thế hay là sự nghiệp của Nhậm Tinh Vãn, thì đều là đối tượng rất thích hợp để kết hôn, dù người đó có là ai.

Cho dù không thích cậu, còn tỉ mỉ vì chuẩn bị cho cậu nghi thức cầu hôn lãng mạn không thể quên.

Cảnh Miên nghĩ, có lẽ anh Nhậm là một người rất lễ nghi.

Về phần tuổi tác, bọn họ chênh nhau bảy tuổi, cũng đã nói rõ Nhậm tiên sinh không còn nhỏ, đương nhiên cũng rất tích cực với chuyện hôn nhân đại sự.

Bất luận như thế nào, Cảnh Miên vẫn rất bội phục anh Nhậm.

Dù nhìn từ góc độ nào, bọn họ đều rất thích hợp.

*

Vì không muốn ảnh hưởng đến bạn cùng phòng khi phát sóng trực tiếp, nên Cảnh Miên quay về căn phòng thuê cách trường học một cây số, điều chỉnh thiết bị, sau đó mở Quang Diệu.

Cảnh Miên theo bản năng quét mắt nhìn. Khung chat của câu lạc bộ ME vẫn đang dừng ở đoạn hội thoại lúc trước, nhưng lại phát hiện avatar chính thức của ME hình như có thay đổi.

Cảnh Miên ngẩn ra.

Sau khi mở ra, phát hiện tên của cậu đã xuất hiện trên bảng giới thiệu tóm tắt các thành viên của câu lạc bộ.

Hơn nữa ‘Sheep’ và tên tương ứng Cảnh Miên đều bị in đậm, bốn phía còn tô điểm thêm khung vuông nổi bật, vô cùng bắt mắt, chỉ cần người sáng suốt không mù, lần đầu tiên nhìn thấy đều có thể nhìn thấy tên cậu.

“…” Có chút thụ sủng nhược kinh.

Di con chuột lên trên, Cảnh Miên click mở avatar của chiến đội ME.

Phát hiện avatar chính trực đứng đắn ban đầu của đội, thình lình xuất hiện avatar của mình ở chính giữa đội!

Đó là bức ảnh Q-print do một người hâm mộ tặng cho Cảnh Miên, đáng yêu vô cùng, đặc biệt là mũ và khẩu trang.

Mắt thường cũng có thể nhìn thấy được câu lạc bộ ME rất tự hào.

Không cần thiết.

Thật sự không cần thiết.

Cảnh Miên: “…” Yên lặng đỏ mặt.

Thật quá xấu hổ rồi.

Cảnh Miên mở trò chơi ra, mở live giống như thường ngày.

Hôm nay không chơi tổ đội, Cảnh Miên càng nghiêng về hướng dẫn, mỗi lần quét được một bản đồ mới, Cảnh Miên đều có thể chiến đấu hăng hái mấy buổi tối, đặc biệt là nhà ma của trận chiến thứ hai.

Kỹ thuật tốt, lại chịu hạ quyết tâm, quét bản đồ hết lần này đến lần khác, tìm ra con đường chạy trốn nhanh nhất.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho Cảnh Miên có rất nhiều fan hâm mộ.

Chỉ là.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro