Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12 + 13

Thịt nướng nướng ngay bên cạnh nóng hừng hực, âm thanh lách tách liên tục vang lên, tạo nên sự tươi sáng đối lập với sự yên tĩnh ở câu lạc bộ này.Ngay cả biểu cảm của đội trưởng Tuyên Thành phụ trách quản lý các thành viên cũng cứng lại, vốn dĩ anh ta muốn đút tôm vào miệng nhưng lại chậm chạp không buông.

“Đệch mợ…”

Một giọng nói trong đó phá vỡ sự yên tĩnh.

Các thành viên khác cũng phản ứng lại, đều ngạc nhiên cảm thán:

“Miên Miên, thì ra cậu đẹp như vậy ư?”

“Quả nhiên không thể nghi ngờ nhan sắc của sinh viên !”

“Cảnh Miên, sao cậu không đến khu nhan sắc làm chủ live ?. Nếu cậu muốn ra tay, chắc chắn đã thoát vòng từ lâu rồi.”

“Mẹ nó, quả đúng là phí phạm của trời, khu kỹ thuật khiến cậu thiệt thòi rồi, Miên Miên…”

Cảnh Miên hơi xấu hổ, chỉ mỉm cười.

Nhìn vừa bình tĩnh lại vừa dịu dàng, tuy nhỏ tuổi, nhưng lại vô cùng khéo léo tạo ra bầu không khí sôi trào.

Mặc dù trên mặt tỉnh bơ, nhưng ở vành tai không ai để ý, lại ngày càng đỏ hơn vì những lời này.

Rất nhanh, mâm đồ ăn đã được nhân viên phục vụ dùng chiếc xe đẩy nhỏ mang tới, món thịt họ gọi trước đó cũng đã được phân loại.

Chỉ là… Số lượng nhiều kinh người.

Không hổ là người trẻ tuổi, loại thịt gì cũng không tha, như thịt lợn và thịt bò bị tổn thất vô cùng nặng nề.

Làm nhân vật chính trong bữa tiệc chào mừng, không đợi Cảnh Miên duỗi đũa ra, thịt nướng xong đã được người bên cạnh đưa tới, rất nhanh đã được xếp thành một ngọn núi nhỏ trong đĩa.

“…”

Cảnh Miên run rẩy rút đũa lại.

Cậu bắt đầu cố gắng chăm chú tấn công ngọn núi nhỏ.

Bầu không khí của câu lạc bộ rất tuyệt vời, lửa nóng nhưng không ầm ĩ, ăn cơm trong bầu không khí như vậy, cho dù không nói chuyện, cũng có thể cảm thấy hạnh phúc dạt dào.

Cảnh Miên đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên, một chén rượu yên lặng chuyển đến bên bàn cậu.

Cảnh Miên: “?”

“Anh bạn nhỏ, có uống rượu được không ?”

Cảnh Miên ngẩng đầu lên, thấy người nói chuyện là một người đàn ông lạ mặt, đối phương rất xinh đẹp, khoảng hơn hai mươi tuổi, đuôi mắt có nốt ruồi lệ chí.

Chỉ là vẻ mặt ẩn chứa ý cười, ung dung nhìn cậu.

Cảnh Miên ngẩn ra, gật đầu: “Uống được.”

“Cảnh Miên, đừng để ý đến tên đó, cậu không uống cũng được.” Tuyên Thành nghiêng người ra, chỉ vào người đàn ông xinh đẹp mời rượu, bất đắc dĩ nói: “Cậu ta là Mole, tên là Sầm Huyền, ký với Me. từ lâu rồi, lúc trước ra nước ngoài, vừa mới về nước mấy ngày nay.”

Trong lòng Cảnh Miên hơi ngạc nhiên.

Nếu cậu nhớ không lầm thì từ Mole có nghĩa là nốt ruồi, cho nên Cảnh Miên có ấn tượng rất sâu sắc, chẳng phải đấy là top mười tuyển thủ trong bảng xếp hạng hàng năm ư?

Không ngờ cũng ký kết với Me.?

Dường như câu lạc bộ này ẩn giấu nhiều nhân tài hơn trong tưởng tượng của cậu.

Cảnh Miên vẫn nhận lấy chén rượu, ngoan ngoãn uống hết.

Uống xong màu môi đậm hơn, còn rõ ràng có hơi ngơ ngác.

Có lẽ nồng độ cồn cao hơn tưởng tượng.

“…” Đột nhiên hai người họ có cảm giác như đang bắt nạt trẻ con nhà người ta vậy.

Sầm Huyền nói: “Tửu lượng tốt đấy.”

Anh ta hỏi: “Uống thêm một chén nữa không?”

Cảnh Miên nuốt nước miếng, vẫn còn sót lại mùi rượu nhàn nhạt, cậu lắc đầu nói: “Không còn ai về ký túc xá, uống say không có ai đỡ em, không được uống say.”

Tuyên Thành ho nhẹ một tiếng, sự đáng yêu ập đến.

Anh ta đã ký với thành viên ngoan như vậy sao?

“Vừa nhìn đã biết là không có bạn gái.”

Sầm Huyền không để bụng: “Tôi có thể đưa cậu về, cứ mạnh dạn uống đi.”

Tuyên Thành: “…” Anh im miệng đi.

Tất nhiên Cảnh Miên không đồng ý đề nghị này, không uống ly thứ hai.

Đầu bàn bên kia, rõ ràng đã có vài đồng đội tiến vào hiệp hai, vô cùng náo nhiệt, có người mơ màng gục trên bàn, thậm chí còn chuyển bát đĩa sang một bên, nhường chỗ trống để vật tay.

Đột nhiên, Cảnh Miên cảm thấy túi áo rung lên.

Cậu sờ một cái, phát hiện màn hình điện thoại của mình sáng lên, có tin nhắn mới chưa xem.

Cảnh Miên rũ mắt xuống, lông mi mềm mại cong dài, cậu im lặng mở ra, mơ mơ màng màng, tựa trán lên mép bàn:

【 Em đang ở đâu? 】

Mấy chữ ngắn ngủn.

Là Nhậm Tinh Vãn.

Cảnh Miên sửng sốt vài giây, cậu đánh chữ gần như rất chậm rãi: [ Ừm. ]

Một lúc sau, có vẻ như cảm thấy không đúng, cậu lại nhập: [ Tôi đang uống rượu. ]

Sau khoảng hơn mười giây yên tĩnh qua đi.

Chẳng bao lâu, tin nhắn tiếp theo đã tinh tinh truyền tới:

【 Đưa địa chỉ đây. 】

Cảnh Miên buông điện thoại xuống.Vừa mới gửi vị trí của mình xong, lúc cậu ngẩng đầu lên trở lại bữa tiệc, thì mới để ý hình như mọi người đang nhìn mình.

Cảnh Miên: “?”

Thành viên có tính cách hướng ngoại to gan dẫn đầu, hóng hớt nói: “Miên Miên, nhắn tin vào thời gian này, là bạn gái của em đúng không?”

Thật ra cũng chỉ có mấy đáp án, Cảnh Miên lớn lên đẹp trai, chẳng trách có người yêu, nhưng khi mọi người cho rẳng Cảnh Miên sẽ nói là bạn gái, người nhà, hay là bạn cùng phòng…

Thì không ngờ, ánh mắt Cảnh Miên dừng lại một chút, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, giọng nói dịu dàng trả lời:

“Ca ca tôi.”

Cảnh Miên lấy rau cuốn thịt nướng, cho thêm chút cơm rồi đút vào trong miệng, lặng lẽ ăn từng chút một.

Cảnh Miên ăn xong, im lặng dựa lên mép bàn, ngọn tóc mềm mại rũ xuống, không nói một lời, nhập hội với nhóm thành viên đang ngủ say.

Cảnh Miên bị đánh thức bởi tiếng rung trong lòng bàn tay.

Cậu đỡ người đứng dậy, cảm giác đầu óc hơi choáng váng, không biết từ lúc nào đã có một chiếc áo khoác đắp trên người, ngăn lại sự lạnh lẽo bên ngoài.

Các đồng đội bên cạnh đã gục hết, chỉ còn lại vài tiền bối có tửu lượng cực tốt, giọng nói truyền đến như có như không, dường như đang liên tục bàn luận về chiến thuật và trang bị cho mùa giải tiếp theo.

Cảnh Miên chớp mắt, giữa hai sự lựa chọn, cậu vẫn theo bản năng nghe điện thoại đang rung trong tay trước.

Ống nghe rất nhanh truyền đến giọng nói bình tĩnh của người đàn ông: “Còn đi được không?”

Cảnh Miên ngẩn ra, cho rằng bản thân nghe nhầm.

Sao Nhậm tiên sinh lại đến đây?

Nhưng Cảnh Miên lại trả lời theo bản năng: “… Có thể.”

Vì thế giây tiếp theo, cậu nghe được: “Tôi là Nhậm tiên sinh.”

“Đến đón em về nhà.”

Sau khi nghe được giọng nói quen thuộc từ người đàn ông, Cảnh Miên ngồi dậy, nhìn chằm chằm dãy số trên màn hình, trong nháy mắt tỉnh rượu một chút.

Nói cách khác, Nhậm Tinh Vãn đang ở bên ngoài?

Sao có thể chứ?

Sau khi ý thức được sự thật này, Cảnh Miên đứng bật dậy, cảm giác chân có chút mềm nhũn, cái cảm giác đầu nặng chân nhẹ và tứ chi mềm nhũn này, cũng không tiêu tan nhờ bị ý thức của chủ nhân bị ép tỉnh táo.

"Ấy, Miên Miên, cậu tỉnh rồi à?"

Đồng đội còn đang uống cách đó không xa chú ý đến người mới tỉnh lại này, nhịn không được giơ ngón tay cái lên, khen ngợi nói: "Đừng thấy người mới nhỏ, còn có thể uống hơn cả chúng ta."

Cảnh Miên quay đầu, phát hiện ngay cả Tuyên Thành cũng đang ngủ, hai má bị ấn dẹp.

"..." Cậu âm thầm cảm thán, phải là tửu lượng đáng sợ cơ nào, mới làm đội trưởng nhà cậu say đến gục.

"Miên Miên, cậu muốn đi sao?" Một thành viên lâu năm trong đội ngũ ngừng nói, đứng lên, lo lắng hỏi Cảnh Miên: "Đã trễ như thế này sao cậu có thể tự về được? Vẫn nên ngủ ở câu lạc bộ đi, chỗ đó có giường và phòng nghỉ, ấm áp còn an toàn."

Cảnh Miên lắc đầu: "Có xe, không cần lo lắng."

Người nọ lại hỏi: "Thật sự không sao sao? Vậy có ai đến đón cậu không?"

"Có."

Cảnh Miên nhỏ giọng trả lời, cậu cầm lấy áo, nâng tay lên mặc áo, sau đó theo bản năng đeo khẩu trang, đứng dậy rời khỏi nhà hàng.

*

Ra đến ngoài nhà hàng.

Sắc trời đã tối đen và dài đằng đẵng, bao phủ cả khu phố phồn hoa lấp lánh, dù đêm đã khuya, nhưng người đi trên đường vẫn rất tấp nập.

Cảnh Miên dừng bước, nhìn trái nhìn phải.

Phát hiện anh Nhậm không xuất hiện, ngay cả chiếc xe ngày hôm đó của người đàn ông cũng không thấy.

Cảnh Miên rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân.

Lẽ nào cuộc điện thoại vừa rồi là áo giác của cậu?

Không đúng, cậu vẫn chưa say đến trình độ đó, hay là vừa nãy cậu báo sai vị trí, Nhậm Tinh Vãn đã đi đến chỗ khác?

Cảnh Miên đi về phía trước hai bước, lại dừng lại, hoàn toàn rơi vào mê mang.

Cậu ngẩn người tại chỗ vài phút, rồi hít sâu một hơi.

Sau đó xoay người rời đi.

"..."

Cảnh Miên lặng lẽ nghĩ, thôi đừng làm phiền anh Nhậm nữa. Bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì, cậu nên tự về trường học thôi.

Nhưng vẫn phải gọi điện cho anh Nhậm trước, lỡ đâu đối phương ở sai địa điểm, cuối cùng còn phải chờ đợi cậu mãi.

Sau đó nói lời cảm ơn.

Cảnh Miên cầm lấy điện thoại, bấm số của Nhậm Tinh Vãn.

Chỉ là, bên tai vừa truyền đến tiếng "Tút Tút" ngắt quãng, bỗng nhiên tay của Cảnh Miên bị một bàn tay rộng lớn nắm lấy.

Giây tiếp theo, Cảnh Miên bị một sức lực cực lớn kéo đi.

Chân của cậu gần như rời khỏi mặt đất.

Tầm nhìn bị thay đổi dữ dội, trong nháy mắt, lưng của Cảnh Miên áp vào lồng ngực rộng lớn, không thể lui.

"...!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro