Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 7

CHƯƠNG 7: BÁ VƯƠNG TRỞ VỀ

Nhắc tới Thiệu Thanh, anh ta quả thực là một truyền thuyết, nổi danh trong giới thái tử, thậm chí ở địa phương cũng là một nhân vật cực kì nổi tiếng. Bất cứ ai trạc tuổi anh, dù giàu có đến đâu, khi gặp Thiệu Thanh trên đường cũng phải kính cẩn gọi to "Anh Thanh!"

Khi vị này ba tuổi, Thiệu cha vẫn là Phó sư trưởng, bị điều đến địa phương xa xôi hẻo lánh, ông bà nội ông bà ngoại tuyệt đối không muốn cháu trai nhỏ bị đưa đến nơi đó chịu khổ cực. Thiệu Khang lúc ấy mới hai tuổi nên không thể thiếu Thiệu phu nhân, chỉ còn lại Thiệu Thanh kháu khỉnh ở lại.

Bốn lão nhân, người thì cưng chiều tiểu tổ tông, người thì xót cháu! Hận không thể ngậm trong miệng mỗi ngày. Trong môi trường tự do như vậy, Thiệu Thanh lớn lên đúng khí chất của mình. Khi Thiệu cha trở về thì đứa con trai lớn của ông đã thành tiểu bá vương ở đây.

Vị tiểu bá vương này đánh nhau rất giỏi, có thể dễ như không đánh cả đám người. Ngay cả những đứa trẻ lớn hơn anh vài tuổi cũng phải cúi đầu khom lưng gọi anh một tiếng "Đại ca" khi nhìn thấy anh. Lúc ở thời điểm huy hoàng nhất, anh đã thành lập một băng đảng tên là "Thiên hạ đệ nhất bang", thu nạp hàng trăm tiểu đệ. Làm Thiệu cha tức giận muốn đánh chết vị tiểu bá vương này.

Vị này một chút cũng không sợ, bị Thiệu cha cởi quần đánh tróc da tróc thịt, cha Thiệu còn chưa kịp hỏi: "Con có chịu thay đổi hay không hả?" thì anh ta đã hỏi: "Cha đánh đủ chưa, chưa đủ thì nhanh lên, chiều nay con còn có người phải thu thập". Thực sự khiến cha Thiệu tức giận đến ngất đi, đầu sỏ gây tội lại bỏ chạy như thỏ.

Điều khiến Thiệu cha tức giận hơn là tiểu bá vương này liên tục chuyển trường, trường nào cũng không quá ba tháng, nếu không cho đi học để vị này ở nhà không khác gì muốn đòi cái mạng già này.

Khi còn học ở trường, không hiểu lí do gì mà hiệu trưởng của trường đắc tội anh, vị này đã một mình đến nhà hiệu trưởng, dọa hiệu trưởng phải trốn trong tủ lạnh. Cha của hiệu trưởng là người duy nhất còn lại trong nhà, tiểu bá vương vẫn còn chút nhân tính và chính trực nên không động đến ông ấy mà mời ông ta ra ngoài rồi đập nát nhà hiệu trưởng.

Hiệu trưởng bị kéo ra khỏi tủ lạnh, ốm yếu sợ hãi, nằm viện cả nửa năm. Sự việc này khiến tiểu bá vương nhất thời nổi tiếng, lãnh đạo nhà trường nhìn thấy Thiệu sư trưởng liền muốn trốn vào khe nứt trên mặt đất ngay.

Trong tình huống như vậy, tiểu bá vương không có trường để theo học, cuối cùng không biết cha Thiệu đã dùng thủ đoạn cao siêu gì mà đưa anh vào trường Nghệ thuật cao trung.

Nhìn quanh trường nếu không phải các thi nhân thương xuân bi thu thì cũng là những nghệ sĩ hát múa giỏi, người này vừa bước vào giống như sói đi vào đàn cừu mềm. Mọi người từ bốn phía lặng lẽ theo dõi, chờ đợi vị tiểu vương thể hiện sức mạnh của mình.

Ngạc nhiên là vị tiểu vương này lại bình tĩnh một cách thần kì và ở lại ngôi trường này trong nửa năm kỷ lục, điều bất ngờ hơn nữa là không hề xảy ra vụ đánh nhau nào.

Thiệu sư trưởng mừng rỡ vội vàng đưa Thiệu phu nhân đến núi Ngũ Đài thắp hương, đây chính là Bồ Tát hiển linh.

Cũng chính vào thời điểm này, Thiệu Khang lần đầu gặp Giang Dịch, từ góc độ nào đó thì Thiệu Thanh là người giúp Thiệu Khang và Giang Dịch gặp nhau, nếu không thì với vòng sinh hoạt của hai người bọn họ có thể chẳng bao giờ gặp được.

Thiệu Khang đến thăm người anh trai phá kỷ lục này với sự vui mừng của cha mẹ, hắn và Tề Tử Giai khi đó rất thân, hai người gần như là hình với bóng không thể tách rời, khi họ đến đúng lúc trường Trung học Nghệ thuật đang tổ chức lễ kỷ niệm trường.

Trường học như vậy thì có tiết mục gì hay sao, bọn họ vừa đi tìm Thiệu Thanh, bởi vì nghe nói tên tiểu bá vương này đang ngồi ở hàng ghế đầu xem chương trình.

Trên đường đi, Tề Tử Giai không ngừng cười nhạo Thiệu Khang: "Anh trai mày thật sự thay tính đổi nết rồi hả? Không xưng bá võ lâm thì cũng không nói, tại sao anh ta lại bắt đầu yêu thích nghệ thuật, còn ngồi xem tiệc mừng của trường nữa chứ?"

Khi họ mở cửa và nhìn thấy người trên sân khấu, trong cái nhìn đó cả thế giới như im lặng, toàn bộ tâm hồn bọn họ đều bị thu hút.

Người con trai đang nghiêm túc chơi piano, giống như một tinh linh tao nhã nhảy múa trên phím đàn piano đen trắng, giống thiên thần vô tình lạc vào thế giới phàm trần, mỗi động tác cậu ta thực hiện đều khiến người ta kinh ngạc và choáng váng.

Sau đó, Thiệu Khang mỗi lần nhắc đến chuyện này đều ôm chặt Giang Dịch: "Em biết không, khi đó anh đã tự nhủ rằng người này là của tôi, cả đời này chỉ có thể là của tôi".

Với tình yêu mãnh liệt và sâu sắc như vậy, Giang Dịch tin rằng Thiệu Khang thực sự đã yêu mình vào lúc đó, nhưng tình yêu mãnh liệt đó dần dần mất đi màu sắc trong sự buồn tẻ.

Cũng chính lúc ấy, Giang Dịch mới biết được việc Thiệu Thanh chuyển đến trường là một chuyện kinh thiên động địa. Giang Dịch là người một lòng chú tâm vào piano, mặc dù có chút tò mò về tiểu bá vương Thiệu Thanh nhưng chỉ đứng từ xa xem, không giống như người khác chạy tới để nhìn bằng được vị này.

Sau đó Thiệu Khang bị đuổi khỏi gia đình, cha của Giang Dịch là giáo sư đại học, ông là một ông già truyền thống, cổ hủ, đơn giản là không thể chấp nhận việc con trai mình thích đàn ông. Khi đó, chị gái của Giang Dịch là Giang Nghiên muốn định cư ở Mỹ, không có đủ tiền thuê nhà, giáo sư Giang không thể chịu được phán xét của hàng xóm đã bán nhà và đưa vợ sang Mỹ, vừa đi chính là mười năm.

Không biết lí do gì, Thiệu sư trưởng tiếp nhận Giang Dịch, nhận Thiệu Khang. Giang Dịch cũng là lần đầu tiên bước vào nhà Thiệu Khang, lúc đó Thiệu Thanh đã gia nhập quân đội. Đây cũng là một chuyện khiến tất cả mọi người chấn động, thậm chí còn có người nói nếu tiểu vương này có thể ở trong quân đội một năm họ về sau sẽ bò đi.

Khi mọi người đang chờ xem trò đùa, Thiệu Thanh đã tát mạnh vào mặt mọi người, kết thúc đợt tân binh, tất cả các hạng chỉ tiêu đều là thành tích tốt nhất và được tiến vào liên đội tốt nhất. Chưa kể, trong khi làm nhiệm vụ, khi toàn đại đội thương vong vô số và cam chịu thất bại, anh lặng lẽ một mình chạy đến sở chỉ huy của địch, bắt sống chỉ huy bên trong, chuyển bại thành thắng, trở thành quân nhân trong những trận chiến nổi tiếng. Sau đó anh được nhận trực tiếp vào bộ đội đặc chủng.

Thiệu sư trưởng lúc ấy không muốn cho anh vào bộ đội đặc chủng, dù sao người ở đó đều thực hiện những sự kiện lớn cho đất nước, đó là nơi Thiệu Thanh không thể kiểm soát và cũng là nơi anh có thể chết bất cứ lúc nào.

Thiệu Thanh hành động rất kiên quyết, Thiệu sư trưởng trước giờ cũng không làm chủ được anh. Thiệu Thanh tiến vào bộ đội đặc chủng làm mọi người không thể tin được, càng khiến người ta bất ngờ hơn đó là chỉ trong 5 năm, anh đã được thăng cấp từ hạ sĩ quan lên trung tá, thậm chí còn trở thành đội trưởng bộ đội đặc chủng.

Trong toàn quân căn bản không tìm ra được thành tích như vậy, nếu nói thành tích của Thiệu Thanh ở quân khu có thể là nhờ sự che chở của cha anh, một sư đoàn trưởng. Nhưng trong bộ đội đặc chủng, dù cha anh có là sư đoàn trưởng thì ông cũng không thể nhúng tay vào chứ đừng nói là tạo điều kiện thuận lợi cho anh.

Công hạng nhất và công hạng hai mỗi người trong số họ có được đều đổi lấy từ mạng sống của mình trong hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác. Tuyệt đối không đơn giản chỉ là dựa vào người khác có được.

Thiệu Thanh nhất thời từ đề tài bêu rếu đã trở thành hình mẫu, tấm gương noi theo. Dù là thời đại này hay thế hệ tiếp theo, mọi người đều sẽ bật ngón cái lên khi nói về người này. Ngay cả cha Thiệu cũng mặt mày hớn hở, mọi người nhìn thấy ông đầu tiên đều khen một câu "Ông đã sinh một đứa con trai thật tài giỏi."

Cha Thiệu được thăng chức từ sư trưởng lên tư lệnh, ông vẫn chưa già lắm, phải đợi vài năm nữa mới nghỉ hưu. Thiệu Thanh có thực lực và sự hậu thuẫn hùng mạnh, thành tựu trong tương lai của Thiệu Thanh không ai có thể tưởng tượng nổi.

Nếu có một điểm không hoàn hảo trong cuộc đời của Thiệu Khang thì đó chính là anh trai Thiệu Thanh của hắn. Khi còn nhỏ, người lớn luôn luôn nói rằng: "Thiệu Thanh, nhìn em trai của con xem, nhỏ hơn con một tuổi nhưng con lại chẳng bằng một nửa thằng bé." Hắn đã nghe những lời nói như vậy từ khi còn nhỏ, trong tiềm thức hắn đã đặt người anh trai này ở dưới mình, một vị trí thấp kém hơn hắn.

Hắn cho rằng sau này hắn sẽ có quyền lực như cha Thiệu và trở thành một nhân vật rất quan trọng, ngược lại, Thiệu Thanh luôn ở vị trí cuối cùng và sẽ luôn bị nói "Con có thể giống em trai mình không? Một nửa thôi cũng được."

Sự thật quá tàn nhẫn, hai anh em có một sự đảo lộn to lớn, người em luôn được xem trọng lại trở thành một thương nhân, chưa từng bước chân vào giới chính trị, người anh sinh ra du thủ du thực* lại leo lên vị trí cao ai cũng muốn hướng tới.

(*Du thủ du thực: chơi bời lêu lỏng, không có nghề nghiệp gì)

Giang Dịch biết tâm bệnh này của Thiệu Khang, lúc ấy cậu chỉ càng đau lòng hắn, chính cậu là người đã phá hỏng cuộc sống vốn dĩ của hắn. hiện tại trong đầu cậu hiện lên một ý tưởng rất táo bạo, đánh rắn giập đầu, đánh Thiệu Khang bảy tấc, không phải Tề Tử Giai, mà chính là người trước mặt cậu đây.

Có lẽ vì tham gia quân ngũ nhiều năm, Thiệu Thanh đứng đó thật thẳng tắp. Anh rất cao, so với Thiệu Khang 1m82 còn cao hơn một chút. Bộ đồng phục quân trang trên người Thiệu Thanh giống như một khung cảnh tuyệt đẹp, thu hút sự chú ý của tất cả nam nữ trong sân bay. Thiệu Thanh không trắng trẻo như Thiệu Khang, làn da màu đồng càng tăng thêm vẻ nam tính, dưới lớp áo rộng thùng thình vẫn có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ cơ thể Thiệu Thanh.

Giang Dịch đè xuống làn sóng đen tối trong lòng, làm ra vẻ bình thường: "Sao anh lại đến đây? Anh có nhiệm vụ à?" Giang Dịch vẫn có chút lo lắng, cậu không gặp người này nhiều, mỗi lần gặp, Thiệu Thanh đều là bình tĩnh mà trầm mặc. Có đôi khi ánh mắt Thiệu Thanh nhìn về phía cậu, giống như là ẩn nhẫn và kiềm chế, như có thứ gì đó lấp đầy trong lòng, nhưng nhìn kĩ lại thì giống như chẳng có chuyện gì cả. Với Thiệu Thanh như vậy, Giang Dịch cảm thấy rất thần bí. Giang Dịch không nghĩ mình có đủ tự tin để nói chuyện với Thiệu Thanh như thế này. Trái lại, nếu không thành công, đó chính là trời cao phù hộ Thiệu Khang, chính cậu xứng đáng nhận được kết cục này.

"Tháng sau sinh nhật mẹ tôi, trong quân không có việc nên cho tôi nghỉ phép một tháng." Thiệu Thanh vẫn vẻ mặt nghiêm túc trả lời, nhưng lại có thể trả lời Giang Dịch khiến Giang Dịch rất ngạc nhiên. Người này từ lúc cậu biết đến hiện tại nói không quá mười câu.

"Ồ!" Giang Dịch không biết phải nói gì, cậu không biết cách hòa hợp với người khác, đó là lí do vì sao cậu không có nhiều bạn tốt ở bên cạnh.

"Thiệu Khang đâu?" Lần này Thiệu Thanh lên tiếng trước, nhìn xung quanh tựa hồ đang tìm kiếm dấu vết của Thiệu Khang.

Giang Dịch âm thầm cắn môi, lần cuối nhìn thấy người này là tháng 2 năm ngoái, khi đó chính mình còn không biết Lý Hạo Minh. Nhưng chỉ trong một năm, mọi thứ đều đã thay đổi.

Thiệu Thanh là người thông minh, nhìn thấy vẻ mặt của Giang Dịch liền đổi chủ đề nói: "Em tới đây có việc sao?"

Giang Dịch chọn chủ đề nói: "Tôi đi tiễn bạn."

"Ồ!" Hai người không còn gì để nói. Khoảng thời gian yên tĩnh trôi qua giữa hai người.

Giang Dịch mở miệng trước: "Không có ai tới đón sao? Anh về nhà à?"

Thiệu Thanh lắc đầu: "Tôi không nói cho bọn họ biết, tôi không muốn về nhà."

"Vậy anh định đi đâu?"

Thiệu Thanh nói: "Tôi chưa biết, trước tiên tìm một khách sạn ở tạm trước!"

"Trời cũng không còn sớm, không thì hôm nay anh đến nhà tôi tạm đi!" Nói xong liền hối hận, đây không phải là quá trực tiếp rồi sao? Tiết tấu có phải hơi nhanh rồi không? Giang Dịch cảm thấy đau đầu, trong tiểu thuyết cậu viết vô số nhân vật câu dẫn người khác, tới lượt cậu thì không biết phải làm thế nào mới phải. Lúc này hẳn là nên nhìn vào mắt người kia một cách trìu mến hay tỏ ra ngây thơ, giả vờ đáng yêu đây? Dù là kiểu gì thì Giang Dịch cũng không làm được, ngay cả ngẩng đầu cũng không dám.

"Được!" Bên kia trực tiếp cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Giang Dịch, Giang Dịch cả kinh, cậu không ngờ có thể thu phục vị đại thần này dễ dàng như vậy.

Trên đường đi, Giang Dịch lướt qua một chút hoàn cảnh của Thiệu Thanh, cuộc sống của anh ta không hạnh phúc lắm, Thiệu Thanh đã kết hôn bảy năm trước, vợ anh ta là Tôn Nham Thu, hơn anh ta năm tuổi. Hơn nữa, lúc ấy người phụ nữ đó gần như khét tiếng. May mắn cô ấy có người cha quyền lực, Thiệu cha đang ở trong thời điểm vô cùng nhạy cảm nên Tôn lão gia đã ra tay giúp đỡ và có được một đứa con rể.

Thiệu Thanh lúc đó nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người, một chuyện nhỏ cũng có thể đảo lộn thiên hạ, tiểu vương tử không chịu nổi một hạt cát trong mắt lại thực bình tĩnh chấp nhận cuộc hôn nhân chính trị này.

Sau khi kết hôn, Tôn tiểu thư tiếp tục vui chơi, Thiệu Thanh cũng vào quân đội, hai người không gặp nhau rất lâu, ở chung cũng rất hòa bình.

Thời gian trôi qua, tâm tư muốn có cháu trai của Thiệu phu nhân ngày càng nghiêm túc, Thiệu Khang không còn hi vọng gì nên mọi suy nghĩ của bà đều dồn vào con trai lớn Thiệu Thanh.

Tuy nhiên, Thiệu Thanh giống như con diều bị đứt dây, trong một năm, số ngày anh ở nhà có thể đếm trên đầu ngón tay, đương nhiên Tôn tiểu thư cũng giống vậy, chẳng ở nhà nhiều.

Nhìn thấy Tôn tiểu thư đã ba mươi lăm tuổi, Thiệu phu nhân vô cùng lo lắng, lần trước Giang Dịch nghe Thiệu Khang nói: "Mẹ hắn đã hạ lệnh, Thiệu Thanh nhất định phải có con với vợ trong năm nay. Nếu không, không ai có thể sống tốt được."

Giang Dịch âm thầm thở dài: "Thì ra vị này về là để sinh con. Chẳng trách anh ta chỉ nói quân đội cho nghỉ phép hơn một tháng, không phải anh ta xin phép."

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Dịch run lên. Người ta cũng có gia đình, có vợ, nếu mình thật sự làm như vậy thì có khác gì những tiểu tam của Thiệu Khang ngoài kia đâu? "Cẩn thận!" một đôi tay rắn chắc nắm lấy tay cậu, bẻ lái thật mạnh, một tia lửa lóe lên từ giao điểm của hai chiếc xe, Giang Dịch sợ hãi co rúm người lại. Thiệu Thanh lao tới, giật lấy tay lái xe, xe tránh được vùng nguy hiểm từ từ dừng lại.

Xe vừa dừng lại đã có người đá một cước: "Mắt mọc trên mông hả? Không thấy tôi bật đèn tín hiệu hay gì? Ra đây! Dám tông vào xe anh Hồng, muốn chết à?"

Thiệu Thanh mở của xe bước ra ngoài, dáng người cao ráo, tuấn mỹ, bộ quân phục rằn ri càng thêm vẻ lạnh lùng, người đang chửi kia không dám ho he tiếng nào.

"Cái kia anh Hồng? Hắn ra ngoài rồi!"

"Ồ! Tôi nói sao giọng nghe quen quen. Đây không phải là anh Thanh sao? Anh không phải là đội trưởng à? Sao lại đến đây?" Một người đàn ông tầm ba mươi tuổi vội vàng xuống xe với nụ cười trên môi, chạy đến chỗ Thiệu Thanh, đưa cho anh điếu thuốc và mỉm cười xin lỗi.

Thiệu Thanh lấy điếu thuốc ra, nói: "Hồng Tam, không tồi, đều gọi anh Hồng."

"Anh Thanh của tôi ơi, anh đừng nghe bọn họ gọi loạn, anh trở về khi nào vậy? Đến chỗ các anh em kia rất náo nhiệt, các anh em bọn họ đều đang nhớ anh lắm đấy!"

"Không có thời gian, xe thì sao?" Anh chỉ vào xe của Giang Dịch.

Anh Hồng đá vào bụng đàn em vừa mắng, tên đàn em rên rỉ, bò trên mặt đất hai lần không đứng dậy được. "Anh Thanh, cậu ta còn trẻ, xin hãy tha cho cậu ấy lần này. Tôi sẽ tự mình sửa xe. Nếu anh muốn có thể lái xe tôi trước."

"Không cần" Nói xong anh quay người đến cửa tài xế: "Em ngồi ghế phụ, tôi lái". Lời anh nói có chút lạnh lùng, nhưng lại rất khác. Ngay cả Hồng Tam vẫn đang khom lưng cúi đầu một bên cũng muốn nhìn xem người này đang nói chuyện với ai.

Giang Dịch nhìn diễn biến bất ngờ của vụ tai nạn xe này, cậu rõ ràng đang trong trạng thái mê man, không nhìn rõ chiếc xe quay đầu lại mà lúc này đối phương lại không ngừng xin lỗi,

Thiệu Thanh nhìn thẳng vào Giang Dịch, chờ câu trả lời của cậu, nhưng lại có một sự kiên quyết không thể từ chối. Giang Dịch đành phải xuống xe, tinh thần cậu gần đây không tốt, xác thực là không thích hợp lái xe.

Hồng Tam nhìn người đàn ông bước ra khỏi cửa tài xế, gầy khác thường, một cơn gió nhẹ gần như có thể thổi bay, áo sơ mi trắng như tuyết khiến người đàn ông trông không tì vết, như thể vừa đi trong tuyết, đẹp đẽ và xinh đẹp.

Người này nhìn rất quen, chắc chắn đã gặp qua ở đâu đó rồi...

-----------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Mình đã chờ đợi bấy lâu nay mới ra mắt, hehehe, mong mọi người thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro