CHƯƠNG 6
CHƯƠNG 6: BUÔNG TAY
Nếu như trước kia Giang Dịch chỉ là im lặng, thì hiện tại Giang Dịch đã chết, cậu thậm chí ăn rất ít, hơi thở cũng rất yếu, khiến người ta nghĩ rằng người này đã chết rồi.
Dì Lý vô cùng lo lắng, gọi bác sĩ nhưng bác sĩ chỉ có thể lắc đầu. Họ nói đây là tâm bệnh, tâm bệnh cần trị bằng tâm. Họ không thể làm gì được. Dì Lý lo lắng đến mức bật khóc nhưng Giang Dịch cũng không hề mảy may phản ứng.
Trạng thái này vẫn duy trì cho đến khi Uông Thần đến.
Uông Thần không nói gì, chỉ ôm lấy cậu rồi bước ra ngoài. Dì Lý sợ đến mức vội vàng ngăn Uông Thần lại: "Thiếu gia hiện tại sức khỏe rất kém, cậu đưa cậu ấy đi đâu?"
Uông Thần nói: "Anh ấy là muốn chết, chính anh ấy còn không biết đau, dì đau cho anh ấy làm gì?"
Xe Uông Thần phóng nhanh trên đường cao tốc, Giang Dịch ngồi ở ghế phụ, thân thể yếu ớt đến mức không thể ngồi nổi chỉ có thể tựa lưng vào chỗ dựa.
Uông Thần nói: "Đem chính mình biến thành bộ dạng này là cho ai xem đây? Chỉ có thể làm người thân của anh thêm ghét kẻ thù của anh thôi. Tốt lắm!"
Giang Dịch không hề phản ứng với sự giễu cợt của Uông thần, cậu chỉ lẳng lặng ngồi nhìn ra cửa, giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo. Uông Thần đập mạnh vô lăng: "Chết tiệt!" anh mắng. Chiếc xe vụt nhanh đi.
Xe dừng lại ở nhà giam, anh kéo Giang Dịch đi vào. Lúc này đang là giờ thăm hỏi, hai người ngồi đợi ở ngoài buồng thăm. Một bóng người gầy gò từ bên trong đi ra, dáng vẻ rụt rè, đầu cạo trọc, một chân có vẻ hơi lệch.
Nhìn thấy hai người bọn họ liền khóc lóc chạy tới: "Các anh đến rồi, giúp tôi với, xin hãy giúp tôi với. Tôi không thể ở cái nơi này thêm một ngày được nữa. Xin các anh hãy giúp tôi." Hắn ta nói, nước mắt giàn giụa.
Giang Dịch từ trong mơ hồ nhận ra người kia chính là Lý Hạo Minh.
"Sao cậu lại ở đây?" Đây là lần đầu tiên Giang Dịch nói sau nhiều ngày.
Lý Hạo Minh càng khóc lóc thảm thiết hơn khi nghe cậu hỏi câu này: "Tên súc sinh Thiệu Khang đó tìm được tiểu tình nhân bên ngoài, không cần tôi nữa. Lúc tức giận tôi đã ném acid vào con yêu tinh đó. Tôi chỉ muốn dọa hắn, tôi không phải thật sự muốn hủy hoại khuôn mặt hắn. Tên khốn Thiệu Khang đó thực sự đã tống tôi vào tù và kết án tôi hai năm."
Giang Dịch không thể tin nhìn Lý Hạo Minh, Lý Hạo Minh nắm lấy tay cậu nói: "Tôi biết anh trong lòng hắn không giống chúng tôi, xin anh hãy giúp tôi trước mặt hắn nói mấy câu. Tôi sai rồi, tôi biết mình sai rồi, tôi không nên quấy rầy Thiệu Khang, nếu anh ta muốn thoát khỏi tôi thì tôi nên thu dọn đồ đạc lập tức rời đi, không nên đến gặp anh ta nữa, không nên tiếp tục yêu anh ta nữa. Bây giờ tôi đã biết rồi. Anh hãy nói với anh ta tôi không còn yêu anh ta nữa và sẽ không bao giờ làm phiền nữa. Làm ơn hãy thả tôi ra! Tôi không thể sống ở đây một ngày nào nữa. Những người đó là dã thú. Họ, họ không cho tôi mặc quần, nếu tôi chống cự họ sẽ đánh chết tôi. Tôi không thể chịu đựng được nữa, nếu còn ở đây nữa tôi thực sự sẽ bị họ tra tấn đến chết."
Không nên yêu anh ta sao? Sẽ rất sai lầm nếu tiếp tục yêu Thiệu Khang khi hắn không còn yêu ngươi nữa. Những lời này phát ra từ miệng Lý Hạo Minh như cây gậy đánh vào Giang Dịch khó có thể đứng vững được.
Lý Hạo Minh khóc đến không còn giống người nữa, vạch quần áo ra, nhìn thấy trên người có dấu vết bị đánh. Lý Hạo Minh vốn gầy gò, trông như con gái, trước mặt tù nhân như con cừu đưa vào miệng cọp.
Giang Dịch nhìn vết sẹo nông dưới bụng, đó là vết sẹo do ca phẫu thuật thụ thai cho nam của Lý Hạo Minh dành cho Thiệu Khang. Khi đó Thiệu Khang tự nhủ: "Minh Minh thậm chí còn sẵn sàng làm những việc như sinh con cho mình, mình phải có trách nhiệm với em ấy". Đây cũng là lí do Giang Dịch phải chấp nhận Lý Hạo Minh. Đã theo Thiệu Khang nhiều năm như vậy, dù biết Thiệu Khang và bố mẹ hắn mong muốn hắn có một đứa con đến mức nào, nhưng cậu vẫn không muốn làm phẫu thuật. Từ góc độ này, cậu thấy tình yêu của mình còn chưa tốt bằng tình yêu của Lý Hạo Minh. Mặc dù sau đó Giang Dịch cũng bí mật tự mình thực hiện cuộc phẫu thuật này, có vẻ cậu muốn tự nhủ với mình rằng Lý Hạo Minh có thể làm thì mình cũng có thể được.
Nhưng Lý Hạo Minh, người chịu sinh con cho một người đàn ông bây giờ lại nhận được gì? Chính mình lại nhận được cái gì?
Khi hai người đi ra ngoài, Lý Hạo Minh không ngừng khóc từ phía sau. Giọng nói tuyệt vọng và thống khổ như vết thương trên ngực Giang Dịch, khiến cậu gần như không thở được.
Vừa bước ra khỏi cửa, Giang Dịch đã nôn mửa dữ dội, như muốn nôn ra tim gan dạ dày. Uông Thần vỗ nhẹ bên cạnh cậu "Phun ra đi, coi hắn ta như rác rưởi. Phun ra thì tốt rồi, có một số thứ không nên để mãi trong người, những thống khổ một lần nôn hết ra đi."
Giang Dịch súc miệng xong lặng lẽ ngồi đó, Uông Thần ngồi bên cạnh: "Giang Dịch, tôi coi anh như bạn bè, tôi đã cố gắng hết sức. Anh như bị treo dưới vách đá, tôi chặt đi sợi dây thừng, đưa tay cho anh. Nếu anh nhất quyết không nắm lấy, anh sẽ chết ở đó. Tôi không có lựa chọn nào khác. Tôi không thẹn với lương tâm! Dù chỉ là một ngày, nếu thực sự có ngày anh không còn nữa, đừng để người ta cho tôi biết, tôi sẽ không trở về tiễn anh đâu."
Uông Thần đứng dậy nói: "Một tuần nữa tôi sẽ đi Nhật Bản, có lẽ đây là lần cuối chúng ta gặp nhau. Anh hãy bảo trọng thân thể nhé. Giang Dịch, nếu anh không muốn tự mình đứng lên thì cũng vô ích thôi, ai kéo anh cũng vô dụng. Nhưng tốt nhất anh không nên rơi vào hoàn cảnh của Lý Hạo Minh, cho dù có hối hận cũng đã quá muộn."
Uông Thần vỗ vai Giang Dịch, quay người định rời đi, nhưng lại bị một lực vừa mạnh vừa kiên quyết chặn lại. Uông Thần khó có thể tin được, một bàn tay trắng nõn nắm lấy y phục anh, giống như cọng rơm cứu mạng, tựa như buông ra sẽ rơi vào địa ngục.
"Giúp tôi..." thanh âm khàn khàn từ người kia, Uông Thần ôm lấy thân thể gầy gò của cậu "Đương nhiên rồi, tôi sẽ luôn bên cạnh anh, đừng sợ."
Gục đầu vào cổ Uông Thần, Uông Thần biết Giang Dịch không muốn nhìn thấy sự hèn nhát của mình. Nước mắt chảy xuống ướt cả cổ Uông Thần như dòng suối bất tận.
Uông Thần đưa Giang Dịch về nhà, đây là căn nhà do Thiệu Khang cho, không bằng biệt thự nhỏ của Giang Dịch, nhưng vẫn rộng hơn 150 mét vuông, có ba phòng ngủ, hai phòng khách, một thư phòng. Ngôi nhà như thế này đối với người bình thường cũng đã quá xa hoa rồi.
Uông Thần không ở nơi này hơn một năm, phần lớn thời gian đều ở trường. Đây là tổ ấm tình yêu của Uông Thần và Thiệu Khang trước đây. Khi Uông Thần quyết định từ bỏ Thiệu Khang, nơi này đã là cấm địa. Hiện tại anh lại chuyển đến, cũng đủ chứng minh anh đã hoàn toàn quên đi Thiệu Khang, cũng chưa từng lưu lại bất kì dấu vết nào.
Dì Lý nhẹ nhõm khi thấy giang Dịch có vẻ khỏe hơn nhiều và có thể nói được mấy câu. Vốn dĩ bà muốn tiếp tục chăm sóc cho Giang Dịch, nhưng khi nhận được tin từ quê nhà rằng con trai bà bị tai nạn giao thông, bà liền vội vàng đi về. Trước khi đi còn an ủi Giang Dịch rất lâu.
Dì Lý không ở đây, Giang Dịch dù không muốn cũng phải để bà đi. Bên này còn đang buồn vì dì Lý rời đi thì bên kia Khổng Quân lại gọi điện: "Nhà văn Giang, anh thực sự không viết nữa sao? Để tôi nói cho anh biết, chủ nhiệm Lý đã chuẩn bị sẵn giấy tờ để kiện anh. Tôi nghĩ anh nên suy nghĩ lại thật cẩn thận, nó thực sự không đáng để làm vậy đâu."
Uông Thần ho khan nói: "Giang Dịch đã viết xong rồi, hiện tại anh ấy sẽ gửi kịch bản cho anh."
Hai bên đều sửng sốt, Khổng Quân vội vàng nói: "Quá tốt rồi, tôi nói mà, nhà văn Giang sẽ không cố chấp như vậy, anh không thể để mình bị kiện vì người khác, điều này thật vô lý, tôi sẽ cho anh email liền, anh chỉ cần gửi đến email này là được."
Cúp điện thoại, Giang Dịch kỳ quái nhìn Uông Thần, Uông Thần có chút xấu hổ nói: "Khụ khụ, tôi có viết cho anh, tuy không phải nhà văn lớn gì nhưng tôi cũng là một nghiên cứu sinh của trường đại học danh tiếng nha. Chỉ là kịch bản thôi mà phải không? Ai mà chẳng viết được."
Giang Dịch nhướng mày nói: "Cậu học hóa học nhỉ?"
"Học Hóa học thì không viết được kịch bản sao? Đừng coi thường người khác chứ, có thể văn của tôi còn hay hơn của anh đó."
Uông Thần tựa hồ quá tự tin, bên kia đọc kịch bản xong suýt nữa thì hộc máu. Giang Dịch nếu không muốn viết thì đừng viết, cậu ấy cũng có gan gửi kịch bản như vậy. Suy cho cùng cũng là người ta viết nên không thể kiện người ta vì họ viết không hay được!
Bài viết tràn ngập các dấu bút đỏ xanh, Uông Thần lắc đầu, giả vờ như không thấy. Khổng Quân cẩn thận giải thích những thay đổi sẽ được thực hiện và lí do của chúng. Điều Khổng Quân không ngờ tới là thái độ của Giang Dịch lần này rất bình tĩnh, chăm chú lắng nghe từ đầu đến cuối, điều này khiến Khổng Quân thụ sủng nhược kinh.
Thời gian Giang Dịch sửa kịch bản rất nhanh, cố tình làm những chuyện muốn quên như đang dần rời xa cậu từng ngày. Một người không ngờ tới xuất hiện, phá vỡ sự yên tĩnh tạm thời.
Chuông cửa vang lên, Uông Thần không có ở nhà, Giang Dịch ra mở cửa, nhìn thấy Tề Tử Giai đang mỉm cười đứng ở ngoài cửa.
"Trời ạ, đúng là cậu ở đây! Tôi tìm cậu thật không dễ dàng mà." Gã đang muốn đi vào, Giang Dịch liền ngăn lại: "Anh muốn gì?"
"Không phải chứ! Cậu không cho tôi vào à? Đôi chân tội nghiệp này của tôi bị gãy vì cậu đó."
Giang Dịch lạnh lùng nói: "Xem ra anh không có việc gì, mời đi cho!". Cậu đang muốn đóng cửa lại, Tề Tử Giai đã vội vàng ngăn cậu lại, nói: "Tôi có việc quan trọng, chúng ta vào trong nói chuyện đi."
"Không cần, ở bên ngoài nói đi."
Tề Tử Giai thấy thái độ của cậu cực kỳ kiên quyết, bất đắc dĩ nói: "Với tính cách của cậu, tên khốn Thiệu Khang kia có thể nhẫn nhịn cậu mười năm nhưng người khác không nhịn lâu như vậy được đâu."
Tề Tử Giai vội vàng nói: "Tôi đến tìm cậu là để trả thù Thiệu Khang, hắn đã hủy hoại một chân của tôi, đời này tôi cũng không tha cho hắn. Cậu chắc chắn cũng rất hận hắn nhỉ, hận không thể giết hắn. Hiện tại có một cơ hội tốt, một cơ hội tuyệt vời để khiến hắn xấu mặt."
Tề Tử Giai nhìn thấy Giang Dịch vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, không nhìn ra được cậu có hứng thú với chuyện này hay không, Tề Tử Giai thầm nghĩ, người này thật sự rất bình tĩnh, nhất định là người có thể làm chuyện lớn.
Gã chỉ có thể tiếp tục nói: "Đi theo tôi!". Gã đã nói lời này mười năm trước, nhưng đổi lại bị mất một chân, gã hối hận và đau khổ. Nhưng gã biết dù chỉ một lần cũng sẽ làm như vậy. Người này, là người bị gã và Thiệu Khang nhìn trúng cùng lúc.
Vậy tại sao? Tại sao lại thuộc về Thiệu Khang, tại sao gã chỉ có thể ở bên cạnh đứng nhìn, gã không muốn như vậy! Nếu cả đời này không ăn cậu một lần thì Tề tử Giai cảm thấy cuộc đời này thật vô ích rồi.
Gã đã dõi theo người này mười năm, chờ đợi mười năm trời, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội, gã sẽ không bao giờ buông tha nữa.
"Chỉ cần cậu đi theo tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết, điều này đối với Thiệu Khang còn khó chịu hơn là giết hắn. Trong ngoài có ai không biết cậu là vợ hắn? Mặc dù còn chưa đăng kí kết hôn nhưng ai chẳng biết năm đó hắn vì cậu cha mẹ cũng không cần. Nếu lúc này vợ Thiệu Khang theo người đàn ông khác, chính là người năm đó Thiệu Khang vì cậu đánh gãy chân, cậu nói xem hắn có chịu nổi không?"
"Tôi nói cho cậu biết, hắn nhất định không chịu nổi! Dù sao cậu cũng ở bên hắn mười năm, hắn đối với cậu tình yêu tuy không còn nhiều nhưng cũng vẫn có chút. Nếu bây giờ cậu theo tôi, cậu sẽ để hắn nếm mùi bị người yêu phản bội. Hắn phản bội cậu hết lần này đến lần khác, đâm dao vào ngực cậu hết lần này đến lần khác, nhưng hắn sẽ không biết cảm giác đau đớn đó là như thế nào! Cậu muốn hắn nếm cái cảm giác đó và cho hắn biết rằng cậu đã phải chịu đựng nỗi đau này như thế nào."
Giang Dịch hơi nheo mắt lại, hai tay không tự chủ nắm chặt. Tề Tử Giai nhìn thấy cậu động tâm liền nhanh chóng nói tiếp: "Cậu bây giờ bị hắn vứt như vứt rác, cậu thật sự cam tâm sao? Yêu nhau nhiều năm như vậy, hận nhiều như vậy! Cậu thực sự không để tâm chút nào sao? Lúc hắn muốn bỏ cậu, cậu liền ngoan ngoãn rời đi, cậu thật sự không có một chút không cam lòng nào sao?"
Một chút không cam lòng? Sao có thể là một chút? Loại không cam lòng này làm Giang Dịch hận không thể giết tên Thiệu Khang đó, dùng dao đâm vào ngực hắn, sau đó hỏi hắn: "Đau không? Anh có biết không? Hiện tại anh đau bao nhiêu, năm đó tôi đau bấy nhiêu, so với anh còn nhiều hơn, chắc chắn không ít."
"Giang Dịch—" Tề Tử Giai đang muốn kéo tay Giang Dịch, tiếng của Uông Thần từ phía sau truyền đến, đột nhiên đem Giang Dịch trở về hiện thực.
Giang Dịch tránh tay gã ra, xoay người đi vào trong nhà, Tề Tử Giai đang muốn đi vào lại bị Uông Thần chặn lại: "Tề tiên sinh, nhà nhỏ của chúng tôi không phải là nơi cho những nhân vật lớn như anh."
Tề Tử Giai nhìn Uông Thần, cười nói: "Tôi đang giúp cậu, cậu không phải chán ghét Thiệu Khang sao?"
Uông Thần cười nói: "Đương nhiên không có, ghét người mệt mỏi như vậy, tôi không có thời gian". Nói xong Uông Thần hung hăng đóng cửa lại.
Lúc đi vào, thấy Giang Dịch có chút mất tập trung, Uông Thần nói: "Đừng nghe gã nói bậy, gã chỉ muốn lợi dụng anh thôi, Thiệu Khang không còn yêu anh, hắn sẽ để ý anh cùng ai vui vẻ làm gì? Cũng giống như tôi, tôi phải đi Nhật, Thiệu Khang thậm chí cũng chẳng quan tâm. Dù hôm nay tôi có kết hôn sợ hắn thậm chí còn không biết tôi là ai nữa kìa."
"Tôi biết rồi, đừng nói nữa."
Uông Thần biết cậu không muốn nghe nữa, thế là nói: "Dù sao ngày mai tôi cũng sẽ rời đi. Nếu có thể tôi cố hết sức giúp đỡ anh, tôi không hối hận, còn tương lai tùy vào anh."
"Ngày mai đi rồi sao?" Giang Dịch trên mặt tràn đầy cô đơn, Uông Thần biết Giang Dịch lúc này sợ nhất là ở một mình, vốn dĩ Thiệu Khang là cả đời của cậu, từ bỏ Thiệu Khang chẳng khác nào từ bỏ mọi thứ. Người cô đơn nhất là khi không có ai, cậu ấy cần sự bầu bạn của người khác nhất. Nhưng anh đã nhiều lần hoãn thời gian sang Nhật, giờ thật sự không thể hoãn thêm được nữa.
Ngày Uông Thần đi thời tiết rất đẹp, Giang Dịch đã ra sân bay tiễn anh. Uông Thần ôm chặt Giang Dịch: "Thân ái, tôi đi đây. Nhà và xe tôi giao lại cho anh, giúp tôi trông nom thật tốt nhé, hy vọng lần sau quay lại có thể gặp anh."
Giang Dịch gật đầu: "Cảm ơn cậu, nếu không có cậu, tôi sẽ..."
Uông Thần ngăn lại: "Đừng cảm ơn tôi, tôi chỉ là đưa cho anh phương hướng đúng đắn mà thôi, người thật sự có thể kéo anh ra không phải là tôi, hy vọng người đó sẽ sớm xuất hiện, mong anh có thể nhìn thấy người đó khi anh ngoảnh nhìn lại."
Giang Dịch buồn cười đánh Uông Thần một cái: "Đừng nháo nữa, nhanh chóng đi thôi."
Uông Thần không có, dì Lý cũng không ở đây, hai người quan trọng nhất của Giang Dịch cũng không còn nữa, chỉ còn lại cậu là người không còn gì, có lẽ giây phút quyết định rời xa Thiệu Khang cậu đã không còn gì nữa.
Cậu thở dài, xoay người định đi về, vừa quay người đã nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng thẳng trước mặt mình, chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến toàn thân Giang Dịch căng thẳng.
Anh trai của Thiệu Khang – Thiệu Thanh thực sự đang đứng trước mặt cậu.
-----------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Biết rất nhiều người nóng lòng, tiểu công chân chính cuối cùng cũng xuất hiện!!! Tung hoa! Chương sau chính là của anh ấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro