CHƯƠNG 21
CHƯƠNG 21: TRÓI NGƯỜI
Khi Tôn Hưng Nam về hưu, sức khỏe vẫn luôn không tốt, đứa con trai ông xem trọng vô duyên vô cớ bị tai nạn chết, đứa con gái còn lại thì không có ngày nào làm ông bớt lo hơn được.
Khi ông đến Thiệu gia thấy Thiệu Tư Lệnh đang đánh thái cực quyền, Tôn Hưng Nam xua xua tay kêu người đi ra ngoài để lại trong viện trống trải chỉ còn hai người bọn họ.
"Thiệu Tư lệnh thật có nhã hứng! Có phải ông rất vui vì cuối cùng cũng đem con gái tôi đuổi đi được không? Nhà các ông vui quá chờ không nổi muốn khua chiêng đánh trống ăn mừng rồi chứ gì?" Ông tuổi tác cũng đã lớn, đi được vài bước là bắt đầu thở hổn hển, ngồi xuống ghế bập bênh của Thiệu Tư lệnh.
Thiệu Tư lệnh vẫn tiếp tục đánh quyền và nói: "Một đứa con nít không thể làm khó tôi được."
Tôn Hưng Nam nói: "Vậy con trai ông đem con gái tôi đi đâu rồi?"
Thiệu Tư lệnh nói: "Tinh thần không ổn lắm, đương nhiên là đưa đến bệnh viện tâm thần rồi."
"Ông mới bị tâm thần đó! Con gái của tôi rất khỏe, chẳng có bệnh gì cả."
Thiệu Tư lệnh cũng không vội: "Ông nói gì cũng vô ích thôi, trên bàn có kết quả kiểm tra của con gái ông, ông có thể tự xem thử."
Tôn Hưng Nam tức giận nói: "Kết quả như này tôi có thể làm ra cả trăm bản cho ông cũng được, ông đừng có mà quá đáng, tôi tuy bị xuống dốc nhưng ông chưa nghe qua con rết trăm chân chết cũng không ngã xuống sao?"
Thiệu Tư lệnh nói: "Tôi không hiểu ông đang nói cái gì, tôi chỉ nói vậy thôi. Nếu ông cứ nhất quyết muốn hỏi tung tích của con gái ông thì đi hỏi con trai tôi đi. Dù sao nó cũng là chồng của con ông mà."
"Con trai ông? Tôi tìm nó ở đâu?"
Thiệu Tư lệnh nói: "Này thì xem bản lĩnh của ông."
Tôn Hưng Nam chỉ vào Thiệu Tư lệnh mắng: "Được lắm, cái con sói mắt trắng này, năm đó nếu không nhờ tôi kéo ông một tay thì chắc ông đã sớm chết mấy lần rồi, đồ khốn nạn vô ơn."
Thiệu Tư lệnh cười lạnh nói: "Là đưa than ngày tuyết hay bỏ đá xuống giếng, tự ông biết chứ nhỉ! Chuyện xảy ra lúc đó với tôi cùng lắm chỉ là giáng chức, không thì cũng chỉ là đình chỉ tạm thời để thẩm tra. Chính ông chen chân vào, làm tôi chỉ còn hai kết quả một là sống hai là chết. Nếu chúng tôi chọn chết cả Thiệu gia coi như kết thúc, còn nếu chọn sống thì buộc lòng con trai tôi phải cưới con gái vô liêm sỉ kia của ông. Tôn Hưng Nam, lúc đó ông có nghĩ tới ngày hôm nay không?"
"Thì ra ông đã sớm biết, nhiều năm qua ông ở bên cạnh tôi đều là bằng mặt không bằng lòng."
Thiệu Tư lệnh nói: "Tôi không hận ông, tôi là hận chính mình vô dụng, để một đứa con trai của tôi phải gánh vác như vậy."
"Cho nên giờ ông muốn trả thù tôi?"
"Tôi không trả thù ông, cũng không muốn trả thù làm gì. Quá khứ đã là quá khứ, ông cũng đã bị trừng phạt, tôi sẽ không làm gì cả, nhưng Thiệu Thanh muốn làm gì tôi cũng sẽ không ngăn nó."
Tôn Hưng Nam nói: "Được, được lắm. Vậy hôm nay nói ra hết đi, tôi hỏi ông một câu, ông là nhân vật gì trong vụ tai nạn xe của con trai tôi?"
Thiệu Tư lệnh nhìn Tôn Hưng Nam nói: "Là nhân vật biết nhưng không báo."
Tôn Hưng Nam kích động nói: "Ông biết bọn chúng muốn ra tay? Ông đã biết trước rồi phải không hả?"
Thiệu Tư lệnh nói: "Tôi đã nói rõ ràng rồi, tôi có việc phải làm không thể nói chuyện với ông nữa." Nói xong liền đi để lại Tôn Hưng Nam đứng ngây ngốc ở đó, người này nói hắn đã bị trừng phạt, trừng phạt này liệu có phải đang ở ngay trước mặt mình, cả hai đứa con một trai một gái đều không ở bên cạnh nữa.
~~~
Giang Dịch nhìn căn nhà gỗ hai lầu trước mặt, đúng vậy, ngôi nhà này hoàn toàn được làm bằng gỗ đem đến cho người ta một cảm giác vô cùng ấm áp dễ chịu, không hề lạnh lẽo như gạch đá. Cảm giác như đang nằm mơ trong một câu chuyện cổ tích vậy.
"Thích không?" Thiệu Thanh đứng ở phía sau, "Nơi này phía trước có một bờ biển rộng, từ đây em có thể nhìn thấy, còn có thể cảm nhận được không khí trong lành của nước biển, làm cho con người cảm thấy sảng khoái tinh thần nữa."
Giang Dịch cẩn thận ngửi một chút, quả nhiên trong không khí mang theo một vị mặn ẩm ướt, còn có thể thấy bóng người đang ngồi đang đứng trên bãi biển từ xa, gió ngẫu nhiên truyền tới tiếng vui cười của bọn họ, vui vẻ yêu đời.
"Ừm, cũng khá tốt." Giang Dịch gật đầu, "Tôi rất thích, mặt hướng biển, xuân về muôn hoa đua nở."
"Tiếc là bây giờ gần đến mùa thu rồi, nhưng chờ sang năm đến mùa xuân hoa sẽ nở thôi."
Căn nhà gỗ diện tích tuy không lớn nhưng lại tràn đầy không khí ấm áp, không gian không bằng một nửa căn biệt thự cậu từng ở nhưng không hiểu sao Giang Dịch lại thấy thích nơi ở nhỏ này hơn. Có cảm giác như không gian đều tràn ngập không có một tia cô đơn hiu quạnh, làm con người ta thấy thật thư thái dễ chịu.
Thiệu Thanh giới thiệu từng phòng một cho cậu, đến khi mở cửa căn phòng phía Nam tầng 2 cả người Giang Dịch liền sững sờ tại chỗ.
Đây là căn phòng lớn nhất, lớn hơn cả phòng ngủ và thư phòng khác, bên trong rất sạch sẽ không có đồ đạc gì cả, chỉ có hai cái ghế và một cây đàn piano.
Thiệu Thanh đẩy vai cậu nói: "Vào đi."
Thấy Giang Dịch vẫn cứ đứng đó, Thiệu Thanh liền tự mình vào, mở nắp đàn và ngồi xuống, một bàn tay tùy ý đánh các phím đàn, một chuỗi âm thanh mượt mà vang lên.
"Bản Serenade của Mozart."
"Em còn nhớ không? Bài này hồi đó em thích nhất." Nói rồi tay còn lại cũng đưa lên và bắt đầu đàn thật nghiêm túc. Ngón tay thon dài nhảy múa trên phím đàn như một đứa trẻ đang bay nhảy. Thiệu Thanh chơi rất thuần thục, gần như không cần nhìn phím đàn giống như đã từng chơi qua vô số lần, bởi vì ánh mắt anh đang dán chặt vào Giang Dịch "Chúng ta có thể cùng nhau đánh không?". Một Thiệu Thanh đã cởi ra quân phục mạnh mẽ của người lính, tỏa ra vẻ nhu hòa dịu dàng như một thi sĩ như vậy không ai có thể đành lòng cự tuyệt anh.
Giang Dịch như bị mê hoặc, chậm rãi bước đến và ngồi bên cạnh Thiệu Thanh.
Thiệu Thanh dừng lại nói: "Chúng ta cùng nhau chơi đi. Anh thường mơ thấy chúng ta cùng nhau chơi piano, hôm nay em hãy biến nó thành hiện thực nhé."
"Đã lâu rồi tôi không chơi, sợ là—"
"Không sao đâu, bản nhạc Giang Dịch chơi chắc chắn là bản nhạc hay nhất trên đời này."
Tay Giang Dịch chậm rãi chạm vào cây đàn, đây là ước mơ lớn nhất của cậu khi còn nhỏ, được đứng trong thánh đường âm nhạc vĩ đại nhất của nhân loại, chơi bản nhạc của riêng mình làm cho cả thế giới đều công nhận âm nhạc của cậu. Nhưng không biết từ khi nào giấc mơ ấy đã dần chết đi.
Ngón tay của Giang Dịch nhẹ nhàng ấn vào một phím, một nốt nhạc vang lên, tay Thiệu Thanh cũng đặt lên phím đàn. Ánh nắng sớm mai chiếu vào, khoác lên hai người một màu vàng tươi như phủ một lớp ánh sáng của thánh thiêng.
Hai người tạm thời sống ở đây, cuộc sống thoải mái và bình yên như thế này là điều Giang Dịch vẫn luôn mong muốn nhưng không có được. Cậu trước đây luôn tưởng tượng tương lai cùng Thiệu Khang tìm một nơi non xanh nước biếc, sống một cuộc đời bình lặng. Lúc ấy cậu chưa bao giờ nghĩ rằng người thực sự cho cậu cuộc sống như vậy lại chính là Thiệu Thanh.
Vào ngày thứ năm sống ở đây, mới sáng sớm đã có tiếng gõ cửa.
Người biết hai bọn họ ở đây không nhiều, Thiệu Thanh như mọi hôm đều dậy sớm đi chạy bộ, lúc này đã tắm rửa xong, Giang Dịch buồn ngủ mới từ ổ chăn bò ra chuẩn bị rửa mặt.
Thiệu Thanh vừa mở cửa liền thấy Mã Tùng Tuấn đứng ở ngoài, đầu như ổ gà, hốc mắt thâm sì, trên mặt còn có ba vết sẹo đầy máu.
"Xảy ra chuyện gì?" Thiệu Thanh hỏi hắn.
Mã Tùng Tuấn xấu hổ gãi đầu: "Tôi sai rồi, Thanh ca à, anh phải giúp tôi."
"Chuyện gì?"
"Khụ khụ, có thể vào trong rồi nói được không?"
Thiệu Thanh để hắn tiến vào, Giang Dịch đứng ở cửa phòng tắm hơi tò mò nhìn sang.
"Rốt cuộc là có chuyện gì? Mau nói đi!" Thiệu Thanh mất kiên nhẫn nói.
Mã Tùng Tuấn hơi lúng túng nói: "Kỳ thật tôi thấy đây đều là lỗi của anh, tôi vốn dĩ là người tốt đấy chứ! Anh vừa trở về là yêu cầu tôi giúp chuyện này chuyện kia, này cũng không có gì nhưng anh đều là vì tiểu Giang Giang đúng không? Sau đó thì sao, tôi thấy thì ra đàn ông cũng có thể đối xử với đàn ông tốt đến vậy. Vì vậy tôi có chút tò mò không biết mùi vị đàn ông có gì mà làm cho huynh đệ anh em các anh đòi sống đòi chết như vậy."
"Vốn chỉ tò mò muốn tìm một người thử xem, không ngờ hôm qua lại gặp một thanh niên hợp gu ở quán bar nên tôi đến bắt chuyện, nhưng anh ta lại từ chối. Tôi giẫm phải nước tiểu mèo cộng thêm uống một ít rượu nên điên lên đã đem người trói về."
"Chỉ là trói về?"
Mã Tùng Tuấn hơi đỏ mặt: "Thuận tiện làm những chuyện cần làm."
"Mẹ nó! Việc này đừng có đổ thừa do tôi, tôi trói người ta lại hồi nào chứ? Tôi cường bạo người ta khi nào hả?"
Mã Tùng Tuấn ôm bụng nói: "Anh không cường bạo Giang Dịch tôi không tin Giang Dịch sẽ ngoan ngoãn cùng anh lên giường đâu."
Giang Dịch nghe vậy mặt đỏ bừng, Thiệu Thanh đạp mấy cái vào mông Mã Tùng Tuấn: "Bớt nhảm đi."
Mã Tùng Tuấn ôm lấy chân Thiệu Thanh: "Anh trai tốt của tôi ơi, tôi nên làm gì bây giờ? Người ta còn đang nằm ở nhà tôi kia kìa."
"Đừng có giả bộ ngây thơ với tôi, cậu đã làm với biết bao nhiêu người rồi còn ở đó cầu cứu."
"Nhưng mấy người đó toàn là nữ thôi, còn người này là đàn ông mà. Anh là người có kinh nghiệm, xin hãy soi sáng một con đường cho thằng em này đi."
"Lăn!" Thiệu Thanh đá hắn rồi quay người vào phòng bếp.
Mã Tùng Tuấn quay đầu lại cười gian xảo: "Tiểu Giang Giang ơi, cậu xem mấy ngày nay tôi đã giúp cậu rất nhiều luôn đó, hôm nay có thể giúp tôi một xíu được hông? Tôi biết cậu là người tốt bụng nhất luôn đó."
"Tôi? Tôi không biết làm như thế nào cả."
Mã Tùng Tuấn nói: "Không sao, tôi sẽ nói cho cậu biết. Một lát nữa cậu đi với tôi qua đó gặp rồi thương lượng với anh ấy, nói là tôi say rượu loạn tính nên sẵn sàng đồng ý bất cứ yêu cầu nào anh ấy đưa ra xem như là đền bù."
"Anh tự nói với người ta đi. Tôi đi có ích gì đâu?"
"Cậu không biết người kia giờ đang hận đến muốn giết tôi luôn ấy chứ, tôi cũng không dám ló mặt ra gặp anh ấy, cậu giúp tôi chút đi mà. Tôi thực sự bất cẩn, đều là vì uống quá nhiều rượu, cầu xin cậu đó tiểu Giang Giang ơi."
Giang Dịch không định đi nhưng không chịu nổi với Mã Tùng Tuấn ở bên cạnh cứ lì lợm la liếm không buông tay nên cuối cùng không còn cách nào khác là phải đi một chuyến.
Thiệu Thanh lo lắng đi theo, Giang Dịch lúc này mới biết được Mã Tùng Tuấn cũng đã mua một căn nhà giống với căn nhà gỗ nhỏ mình đang ở bên cạnh.
Trên đường đi, Mã Tùng Tuấn không ngừng khen ngợi Giang Dịch là người có nghĩa khí, bạn chí cốt, ngược lại luôn nói Thiệu Thanh là người tàn nhẫn, máu lạnh. Giang Dịch nghe hắn lải nhải không ngừng, Thiệu Thanh đi cạnh một câu cũng không nói, cậu thật sự rất thắc mắc sao hai người có tính cách trái ngược cực đoan này lại có thể thành bạn tốt được nhỉ.
Căn nhà bên ngoài cũng rất giống nhau, đến cách bố trí bên trong cũng tương tự nhưng có vẻ nơi này đã lâu chưa có người ở nên bên trong cũng không có nhân khí.
Thiệu Thanh và Mã Tùng Tuấn đứng ở cửa chờ, Giang Dịch mở cửa đi vào trong lòng thầm nghĩ kẻ xui xẻo bên trong kia không biết là ai đây.
Người bên trong nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu lại, Giang Dịch vừa thấy cả kinh kêu lên: "Nghiêm Hạo! Sao lại là anh?"
Nghiêm Hạo cũng bất ngờ, hắn thật sự là gặp phiền toái tám đời, hôm qua có một người đàn ông đột nhiên bắt chuyện với hắn nhưng hắn không để ý tới. Người đàn ông đó nhân lúc hắn đang đi toilet liền xông tới trực tiếp trói về, đêm qua còn điên cuồng tàn bạo khiến Nghiêm Hạo đến giờ vẫn không đứng dậy nổi. Nghiêm Hạo thầm nghĩ tên cầm thú đó mà xuất hiện, dù có chết hắn cũng phải cắn cho chết tên đó. Nhưng không ngờ người bước vào lại là Giang Dịch, người yêu cũ của Thiệu Khang và là tình địch của Tôn Kỳ.
Hai người đã từng gặp nhau trước đây nhưng khi gặp nhau trong tình huống như thế này, Nghiêm Hạo lại xấu hổ đến đỏ bừng mặt. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao cậu lại ở đây? Tên cầm thú kia đâu? Cậu với hắn có quan hệ gì?"
Giang Dịch bị tình huống này làm cho choáng váng đến quên mất những lời mình đã chuẩn bị để nói, chỉ trả lời theo câu hỏi của Nghiêm Hạo: "Tôi đang ở nhà bên cạnh, tên cầm thú đang ở bên ngoài, anh ấy nhờ tôi giúp một chuyện."
"Vậy hôm nay cậu tới đây làm gì?"
Giang Dịch ho nhẹ một tiếng: "Tôi sẽ truyền lời lại cho anh ấy, anh ấy nói sẵn sàng bồi thường cho anh, anh muốn ra điều kiện gì cũng được."
"Ha ha ha, khẩu khí lớn đấy, hắn cho mình là cái thá gì?"
Giang Dịch nói: "Anh ấy quả thực không có gì đặc biệt nhưng cũng đừng coi thường năng lực của anh ta. Anh là người thông minh, nếu đã xảy ra chuyện rồi thì anh nên chọn phương diện có lợi cho mình có lẽ sẽ tốt hơn." Giang Dịch không biết xuất thân của Mã Tùng Tuấn, nhưng cậu cùng Thiệu Khang bên nhau nhiều năm, gặp gỡ nhiều phú nhị đại, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết gia thế Mã Tùng Tuấn chắc chắn không hề đơn giản.
Nghiêm Hạo đã 32 tuổi, sớm qua thời thiếu niên ngây ngô từ lâu, hắn là đàn ông, cho dù bị đối xử như vậy, có ý định muốn giết chết người đàn ông đó nhưng hắn biết mình không thể làm cái gì. Hơn nữa Nghiêm Hạo cũng là người trong giới giải trí, tuy không phải là người nổi tiếng nhưng cũng là người đi theo minh tinh, nếu mình hồ đồ gây chuyện sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của bọn họ.
Chuyện này chỉ có thể trách chính mình xui xẻo, đương nhiên nếu người này nói muốn bồi thường thì cũng không cần ngại ngùng làm gì.
Nghĩ đến đây Nghiêm Hạo nhìn Giang Dịch: "Được, tôi đưa ra ba điều kiện, nếu hắn có thể đáp ứng chuyện này coi như xong."
"Được, anh nói đi."
Nghiêm Hạo nói: "Đầu tiên, tôi muốn cậu sắp xếp cho Tề Phi một vai trong <Thiên Ma>, không cần xuất hiện quá nhiều, chỉ cần lộ mặt và có hai ba lời thoại là được."
Giang Dịch nói: "Anh đặt điều kiện với anh ấy chứ sao lại với tôi?"
Nghiêm Hạo nói: "Tôi không quan tâm ai có thể làm được, đây là điều kiện đầu tiên của tôi."Giang Dịch suy nghĩ một chút, cũng không phải vấn đề gì lớn, cậu cũng chưa viết xong kịch bản cho <Thiên Ma>, vốn dĩ cũng có rất nhiều nhân vật nên dù có thêm bớt một hai người cũng không phải vấn đề gì lớn. Gần đây bởi vì Tôn Kỳ bị người khác thay nên đạo diễn lúc nào cũng vui vẻ, lúc này cậu cũng có thể giới thiệu Tề Phi cho ông ấy. Với lại Giang Dịch cũng biết Tề Phi, là một người rất có năng lực nhưng lại thiếu cơ hội.
"Được, cái này tôi có thể giúp anh."
Nghiêm Hạo nói: "Được, điều thứ hai, Tề Phi vốn dĩ là người phát ngôn cho dầu gội Ngọc Nhuận nhưng giờ họ muốn thay đổi người, tôi muốn Tề Phi làm người phát ngôn của họ. Điều thứ ba, tập tiếp theo của chương trình <Xin chào, Phiên Thiên> sẽ mời dàn diễn viên và đoàn phim <Lost> làm khách mời, tất cả các diễn viên đều được mời nhưng Tề Phi lại không được mời nên tôi hi vọng cậu ấy có thể đi. Đó là hai điều kiện còn lại của tôi."
Tôn Kỳ bị rơi xuống trong một đêm, Nghiêm Hạo tuy đã chấm dứt hợp đồng nhưng vẫn bị ảnh hưởng rất nhiều. Có người nói hắn là tiểu nhân, bội bạc cũng có người nói hắn có mắt nhìn tốt nhưng lại làm trợ lý cho Tôn Kỳ. Tóm lại địa vị hắn ngày càng sa sút, trong số những người hắn quản lí chỉ còn lại Tề Phi.
Tề Phi đã theo hắn nhiều năm, bởi vì Tề Phi không quá xuất sắc nên Nghiêm Hạo cũng chưa bao giờ để ý tới, nhưng đến thời điểm này Tề Phi vẫn đi theo hắn, điều này khiến Nghiêm Hạo bắt đầu muốn nâng đỡ anh ta.
Giang Dịch nghe xong liền hét lớn với bên ngoài: "Cầm thú, anh nghe rõ chưa? Có thể làm không?"
"Có thể! Không thành vấn đề." Mã Tùng Tuấn ở ngoài cửa hô.
Nghiêm Hạo giật mình nhìn Giang Dịch: "Hắn thật sự có thể làm được sao?"
Giang Dịch nói: "Nếu anh ấy đã nói vậy tức là có thể làm được, anh yên tâm."
Sự việc kết thúc trong hòa bình, Giang Dịch cùng Thiệu Thanh về nhà, còn Mã Tùng Tuấn đưa Nghiêm Hạo rời đi.
Trở về nói chuyện với đạo diễn, đúng như dự đoán đạo diễn rất sảng khoái, liên tục gật đầu nói: "Được, tôi tin tưởng mắt nhìn của cậu." Hai ngày sau, Mã Tùng Tuấn đã hoàn thành xong hai việc kia, bởi vì Giang Dịch thấy Tề Phi tiếp tục làm phát ngôn quảng cáo cho Ngọc Nhuận trên tivi.
Hai ngày sau, sáng sớm Giang Dịch vừa nhìn ngoài cửa liền thấy Mã Tùng Tuấn tươi cười lấy lòng: "Tiểu Giang Giang à, giúp tôi một chút đi."
Giang Dịch có một dự cảm không lành sắp xảy ra.
"Hôm qua tôi uống nhiều quá, trên đường nhìn thấy một người đàn ông rất đẹp trai nên tôi liền trói anh ta lại bắt về rồi."
"Sau đó thế nào?"
"Còn sao nữa? Làm những chuyện nên làm."
Giang Dịch ôm trán thở dài.
Lần nữa bước vào nhìn đến người nằm trên giường vẫn là người kia, cả Giang Dịch và hắn đều chết lặng.
"Cũng thật trùng hợp, tùy tiện tìm một người trên đường trói về cũng có thể trói đến anh được à?"
Nghiêm Hạo sắc mặt âm trầm nói: "Mẹ nó, tên đó trực tiếp đến trước cửa nhà trói tôi đi, đâu ra mà ngoài đường?"
"Chết tiệt!" Giang Dịch không nhịn được mắng một tiếng: "Anh nói đi! Điều kiện lần này là gì?"
"Đmm, hắn đem ông đây đối xử như vậy, hắn rất giàu phải không? Được! Đầu tiên đưa cho tôi 300 vạn."
Mã Tùng Tuấn lập tức từ phía sau cửa bước vào nói: "Được! Đây là giấy tờ bất động sản, căn nhà này sau này là của anh, ít nhất có giá trị 4 đến 5 trăm vạn đấy."
Nghiêm Hạo tức giận đứng lên định đá hắn một cái, không ngờ thân thể yếu đến mức ngã xuống đất. Giang Dịch cảm thấy đầu mình đầy hắc tuyến.
Ba ngày sau, Giang Dịch đang chơi đàn, chuông cửa vang lên, Thiệu Thanh ra mở cửa thì thấy Mã Tùng Tuấn thò đầu vào trong hô lên: "Tiểu Giang Giang ới, hôm qua tôi lại say rượu không cẩn thận trói một người đàn ông trong công viên, cậu giúp tôi thương lượng điều kiện với anh ấy với."
Thiệu Thanh xoay người ra ngoài, một cước đá bay hắn.
-----------------------------------------------
Đội trưởngngựa nhỏ tuổi hơn anh Hạo nên tui để xưng hô ảnh là anh-tôi với anh Hạo nha mụingười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro