Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 2

CHƯƠNG 2: BÀN ĐẠP

Thiệu Khang nhướn mày: "Chuyện này liên quan gì đến vợ anh?"

Tôn Kỳ biết đây là dấu hiệu cho thấy hắn không vui, liền ôm hắn nói: "Anh thật sự không biết hay giả vờ không biết vậy, bộ <Thiên Ma> là tiểu thuyết của anh ta".

Thiệu Khang kinh ngạc: "Sao không ai nói cho anh biết?"

Tôn Kỳ áp khuôn mặt thon dài áp sát vào tai, vốn là vùng nhạy cảm của hắn, nhẹ nhàng cắn vào tai hắn, nhẹ giọng thì thầm: "Đây không phải là bộ đạo diễn thích sao? Anh ấy nói bộ ấy rất hay, quay thành phim chắc chắn sẽ rất hay. Còn mở rộng sự nổi tiếng cho tác giả. Cũng rất có lợi cho cậu ta."

Lúc này sắc mặt Thiệu Khang thay đổi, ôm đầu nói: "Đúng vậy. Anh từng hứa với em ấy, khi kiếm được nhiều tiền sẽ đem những cuốn tiếu thuyết em ấy viết làm thành phim. Này xem như là bắt đầu đi".

Tôn Kỳ không ngờ người con trai đó vẫn chiếm vị trí cao trong lòng Thiệu Khang như vậy, lén cắn môi dưới nói: "Vậy anh nhanh chóng gọi điện cho anh ấy, nói rằng anh đã đầu tư quay phim cho anh ta, em nghĩ anh ta nhất định rất vui mừng đó. Anh ta tuyệt đối sẽ không cự tuyệt nữa".

"Ý kiến hay". Hắn bấm số nhưng lại báo không thể kết nối, Thiệu Khang vội vàng đứng dậy khỏi giường, đứng bên cửa sổ bấm số lần nữa nhưng vẫn không liên lạc được.

Hắn vội gọi vào số điện thoại nhà nhưng vẫn không liên lạc được, sắc mặt trở nên rất xấu như bị mây đen che phủ. Lấy quần áo cạnh giường và rời đi.

Tôn Kỳ vội vàng ôm lấy hắn nói: "Đừng lo lắng, ở nhà còn ai khác không? Hoang mang rối rắm như vậy trên đường đi xảy ra chuyện gì thì sao?"

Thiệu Khang nhớ tới dì Lý ở nhà, vừa nối máy liền nói: "Vợ tôi đâu?"

Dì Lý nhanh chóng trả lời: "Thiếu gia đang tắm, có chuyện gì vậy?"

Thiệu Khang cuối cùng cũng yên tâm "Không có ai tra lời điện thoại tôi sợ em ấy sẽ xảy ra chuyện gì đó"

Dì Lý nói "Mấy ngày nay nhiều người tìm kiếm thiếu gia, nói là đang quay phim. Thiếu gia khó chịu liền ngắt điện thoại và di động"

"Tại sao em ấy không muốn chuyển thể nó thành phim?"

Dì Lý sửng sốt một lát "Thưa tiên sinh, trong khoảng thời gian này tâm tình thiếu gia rất không tốt, tuần sau là sinh nhật cậu ấy".

Thiệu Khang vỗ đầu mình "Thật là, chuyện lớn như vậy mà tôi lại quên. Chết tiệt!" Tôn Kỳ ở một bên cười nói: "Thì ra sắp sinh nhật vợ anh rồi, em thấy hay là đem bộ phim này trở thành quà sinh nhật cho anh ta, em nghĩ chắc chắn sẽ rất thích đấy".

"Đúng. Em nói đúng, anh đang lo không biết nên tặng em ấy món quà gì đây, vậy đây chẳng phải là món quà tốt nhất à?" Dì Lý nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của hai người. Ngày hôm đó bà nghe thấy Giang Dịch nói Thiệu Khang có nhân tình, bà còn không tin nhưng hiện tại chính là sự thật. khoảng thời gian gần đây đừng nói là về nhà, ngay cả cuộc điện thoại cũng rất ít khi gọi, xem ra là đang ở với người kia.

Dì Lý thấy Giang Dịch từ phòng tắm đi ra, ho khan một tiếng "Tiên sinh, thiếu gia đã ra, tiên sinh có muốn nghe điện thoại không?"

"Nhanh chuyển máy cho em ấy!"

Dì Lý đưa máy cho Giang Dịch "Tiên sinh gọi ạ"

Giang Dịch nhận lấy, không nói lời nào, đầu dây bên kia vui vẻ nói: "Vợ ơi, có nhớ anh không? Anh nhớ em muốn chết luôn."

"Nhớ tôi? Về nhà đi!" Giang Dịch chế nhạo.

"Vợ à, em không biết anh ở đây bận rộn thế nào đâu! Ước gì anh có thể phân thân ra làm ba. Em không biết anh muốn về nhà với em đến mức nào đâu, nhưng thực sự không có cách nào được".

Giang Dịch im lặng nghe, không nói gì, Thiệu Khang tiếp tục cười nói: "Biết vợ anh sẽ tức giận, nhưng anh đã chuẩn bị một món quà sinh nhật lớn cho vợ rồi, nhất định em sẽ thích cho xem".

Giang Dịch không nói gì, Thiệu Khang đành phải nói tiếp "Không phải em có một bộ tiểu thuyết là <Thiên Ma> sao. Anh muốn làm thành phim tặng em".

Giang Dịch cau mày nói: "Anh đầu tư quay phim <Thiên Ma>?"

Thiệu Khang nghe cậu nói chuyện, biết cậu vui mừng nên vội vàng nói: "Đương nhiên, bộ phim này sẽ là một sản phẩm lớn, từ diễn viên đến đạo diễn, sản xuất và quảng bá đều là một khoản đầu tư lớn. Anh đã đầu tư hơn 30 triệu. Làm quà tặng cho vợ anh, đừng nói là 30 triệu, 300 triệu anh cũng không chớp mắt"

Giang Dịch nói: "Sao đột nhiên anh lại nghĩ đến việc làm phim cho tôi?"

Thiệu Khang nói: "Anh đã nghĩ đến việc này từ lâu rồi, chỉ là trước đây không có thời gian, bây giờ có thời gian tiền bạc, anh nhất định sẽ chuyển tất cả tác phẩm của em thành phim. Vợ à, chồng em thật tốt phải không!"

Giang Dịch trên mặt có chút vui vẻ, ngoài miệng lại nói: "Không tốt"

Thiệu Khang biết cậu đã nguôi giận liền ngọt ngào nói chuyện, Giang Dịch nói rất ít nhưng cũng không phớt lờ hắn.

Tôn Kỳ ở bên cạnh rất nóng lòng, mấy lần muốn nói chuyện lại sợ Thiệu Khang tức giận, nhưng nhìn Thiệu Khang nói chuyện ngọt ngào với người khác lại không đành lòng.

Tôn Kỳ cầm cốc cà phê lặng lẽ đứng sau lưng Thiệu Khang, vỗ vai hắn, Thiệu Khang giật mình xoay người lại, ly cà phê trong tay Tôn Kỳ lập tức rơi xuống, Tôn Kỳ hét lên "A-".

"Âm thanh gì vậy?"

Thiệu Khang nói "Không có gì. Chỉ là trợ lý làm vỡ cốc cà phê thôi, không sao đâu. Anh còn có việc khác nên cúp máy trước nhé."

"Anh đang ở đâu?"

"Anh đang ở nước Anh. Đừng lo lắng. Anh sẽ quay về trước sinh nhật em. Đợi anh nhé! Tạm biệt".

Giang Dịch còn chưa kịp nói cái gì, đối phương đã cúp điện thoại, Giang Dịch ngơ ngác cầm điện thoại hồi lâu không nhúc nhích. Dì Lý đứng nhìn không dám lên tiếng.

Giang Dịch mở di động lên, lập tức xuất hiện rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ gần như làm nổ tung điện thoại của mình.

Cậu tìm số điện thoại, gọi đến, bên trong vang lên một âm thanh trẻ tuổi "Alo?" Giang Dịch nói: "Tôi là tác giả <Thiên Ma>, tôi sẽ cùng anh kí hợp đồng".

Khổng Quân không thể tin được mà nói "Anh thực sự là tác giả của <Thiên Ma> sao? Không phải? Tôi không nằm mơ chứ!"

"Hãy cho tôi thời gian và địa điểm!".

Khổng Quân không dám nói nữa, hắn biết vị đại thiếu gia này tính tình không tốt, vội vàng nói: "10 giờ ngày mai chúng ta gặp nhau ở quán cà phê Đức Sinh (De Sheng), tôi sẽ mang hợp đồng đến"

"Lý chủ nhiệm của tôi ơi, anh đã dùng phép thuật gì vậy? Thế mà lại khiến con lừa bướng bỉnh kia đồng ý như vậy". Chủ nhiệm Lý cười nói: "Đây không phải công lao của tôi, nhưng cuối cùng hắn cũng đã vượt qua. Bước tiếp theo mới thực sự bắt đầu. Đây là một sản phẩm lớn và tôi hy vọng sẽ không có chuyện như vậy nữa xảy ra trong tương lai".

"Vậy ngày mai anh sẽ đi cùng tôi chứ?"

"Để tôi xem tình hình đã"

Khổng Quân không bao giờ ngờ rằng người đi cùng mình cuối cùng lại là thần tượng nổi tiếng Tôn Kỳ. Hôm nay Tôn Kỳ ăn mặc rất đẹp và bản thân cậu cũng rất tinh tế. Cậu càng xinh đẹp hơn khi diện trang phục như thế này.

Cậu lái chiếc Lamborghini mới, một chiếc xe thể thao cùng một anh chàng đẹp trai, thực sự là một cảnh đẹp ý vui.

Khổng Quân lần đầu tiên đi một chiếc xe thể thao sang trọng như thế này nên cũng không biết đặt tay chân vào đâu cho đúng, nhưng Tôn Kỳ rất dịu dàng, luôn mỉm cười nhìn Khổng Quân. Thực ra tuổi cậu cũng nhỏ hơn, khoảng 10 tuổi, nhưng nụ cười hiền lành ấy khiến cậu trông dễ gần hơn, giống như cậu bé lớn nhà bên.

"Không ngờ ngôi sao lớn của chúng ta lại đi theo tôi gặp một nhà văn nhỏ". Khổng Quân tìm lời mở chuyện nói.

Tôn Kỳ cau mày: "Tôi chỉ muốn xem cậu ấy là nhà văn như thế nào. Anh ấy tuyệt vời đến mức toàn bộ đoàn phim của chúng tôi đã chờ đợi anh ấy hơn một tháng".

Khổng Quân nghe xong tức giận nói: "Nhưng anh xem, đoàn làm phim của chúng ta có bao nhiêu ngôi sao điện ảnh hạng nhất, bao nhiêu đạo diễn và nhà đầu tư nổi tiếng. Ai mà không tận tâm và trách nhiệm? Đến lượt cậu ta một tác giả nhỏ bé mà lại hành động như thể nhân vật lớn gì vậy. Anh nói xem bao nhiêu người khóc lóc cầu xin tiểu thuyết của họ được chuyển thể thành phim, vị này thì hay rồi, thật chẳng biết có cái gì."

Hai người đến quán cà phê, Giang Dịch đang ngồi đợi bọn họ. Khổng Quân luôn nghĩ tác giả <Thiên Ma> nhất định phải là một ông chú trung niên hói đầu, trụy lạc, đáng khinh.

Tuy nhiên chàng trai đẹp trai ngồi bên cửa sổ ấy sạch sẽ, không nhiễm bụi trần, giống như một hoàng tử u sầu bước ra từ truyện, cao thượng, có chút xa lánh. Mọi người muốn lại gần nhưng cũng không dám lại vì sợ sẽ làm vấy bẩn sự thánh thiện của hắn.

Ngay cả Tôn Kỳ nhất thời cũng cảm thấy thấp kém. Thật buồn cười khi nghĩ đến như vậy. Xe cậu ta lái không bằng chính mình, quần áo cậu ta mặc còn tệ hơn mình, xét về tuổi tác dù trông trẻ đến mấy cũng không so sánh được sự trẻ trung và nghị lực của mình. Tuy vậy, dù bản thân mình có nhiều điều kiện cứng hơn cậu ta nhiều đến thế, cậu ta lại đem đến cảm giác làm người ta có ham muốn tôn thờ.

Tôn Kỳ ngồi đối diện Giang Dịch, Khổng Quân ngồi bên cạnh. Giang Dịch thờ ơ nhìn bọn họ.

"Hợp đồng".

Khổng Quân đưa hợp đồng cho cậu, ngón tay thon dài rắn chắc, ngón tay đầy đặn, móng tay cắt gọn gàng. Khổng Quân từng nhìn thấy nhiều bàn tay của phụ nữ, bàn tay trước mặt làm hắn có cảm giác như là bàn tay đẹp nhất hắn từng thấy.

Giang Dịch lặng lẽ quan sát, Tôn Kỳ cảm thấy mình thật buồn cười, hắn trang bị đầy đủ để chiến đấu với cậu ta, điều hắn không ngờ là kẻ thù thậm chí còn không thèm nhìn mặt hắn.

Hắn khuấy cà phê "Không biết nhà văn Giang có biết tôi không?"

Giang Dịch cúi đầu: "Không quen".

Tôn Kỳ vô thức nắm chặt chiếc thìa trong tay "Tôi là diễn viên chính trong bộ phim này". Câu nói này thành công thu hút sự chú ý của Giang Dịch, cậu ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên thanh tú trước mặt: "Cậu không hợp".

Cậu chỉ ra rất trực tiếp.

Khổng Quân trong lòng giơ ngón tay cái lên, câu nói này đã nói thẳng lòng hắn. Mọi người trong đoàn đều biết Tôn Kỳ không phù hợp, không chỉ vì sự chênh lệch tuổi tác giữa hắn và nam chính. Ngoài ra, nhân vật nam chính trong bộ phim cũng là mẫu người phóng túng, vô tư, phóng khoáng. Sự ngây thơ, trẻ con của Tôn Kỳ hoàn toàn khác với trong vở kịch. Nhưng Tôn Kỳ là người được chủ đầu tư chỉ định, dù không phù hợp cũng phải nhận vai".

Giang Dịch kí hợp đồng xong đưa cho Khổng Quân: "Xong rồi!"

Khổng Quân nhanh chóng nhận lấy và nói: "Được rồi, cảm ơn anh rất nhiều, nếu không bộ phim của chúng tôi sẽ không thể bắt đầu."

Giang Dịch gật đầu: "Tôi sẽ nhanh chóng sửa lại kịch bản. Nếu không còn gì, vậy tôi đi trước."

Tôn Kỳ đột nhiên đứng dậy, đỏ mặt nói: "Tôi không thích hợp sao? Tôi cũng không làm gì được, tôi phải đóng vai chính! Những ngôi sao hạng nhất và đạo diễn nổi tiếng đều phải làm lá chắn cho tôi, đương nhiên trong đó cũng có cả anh."

Đây là lần đầu Khổng Quân thấy cậu bé lớn này hung dữ như vậy, trong phút chốc hắn không thể tin được. Nếu như Giang Dịch lúc này không nhìn ra địch ý của người này vậy cậu ta thật sự là một kẻ ngu ngốc.

Hắn nhìn cậu bé này, người này còn trẻ nhưng sự liều lĩnh và thiếu hiểu biết hiện rõ trên khuôn mặt giận dữ nhưng đó cũng là sự cám dỗ thú vị nhất ở độ tuổi này.

"Ngươi là người tối hôm đó?" Giang Dịch lạnh lùng hỏi

Tôn Kỳ sửng sốt, Giang Dịch chỉ vào ly cà phê. Tôn Kỳ cười nói: "Xem ra anh cũng không ngốc."

Sắc mặt của Giang Dịch chốc lát trở nên trắng bệch như tờ giấy, đầu ngón tay bắt đầu run rẩy, Khổng Quân nghe được một số tin đồn rằng Tôn Kỳ có thể là diễn viên chính trong bộ phim này là vì hắn ta đã leo lên giường của nhà đầu tư. Việc này có vẻ không đơn giản như lời đồn.

Sắc mặt tái nhợt của Giang Dịch có vẻ hơi đáng sợ: "Vậy bộ phim này không phải quà sinh nhật anh ấy tặng tôi mà là đá lát đường cho cậu?"

Tôn Kỳ cười rạng rỡ, khoe răng nanh đáng yêu: "Tôi muốn trở thành ngôi sao nổi tiếng. Anh ấy đã nói sẽ ủng hộ tôi bằng mọi giá."

Giang Dịch hai tay run rẩy kịch liệt, hắn năm lấy bàn nhưng không thể kiềm chế được thân thể đang run rẩy, Khổng Quân không nhịn được nữa, đang định giúp cậu thì bị Giang Dịch đẩy tay ra.

"Điều đó có nghĩa là anh ta cũng không ở nước Anh phải không?"

"Anh ấy luôn ở đây với tôi."

"Được, được, rất tốt!" Giang Dịch nói, cậu đỏ ngầu mắt nhìn Tôn Kỳ: "Nói với anh ta, anh ta đã làm rất tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro