CHƯƠNG 10
CHƯƠNG 10: TỰ LÀM TỰ CHỊU
"Gọi Thiệu Khang, nhanh lên!" Tôn Kỳ tức giận ném đồ đạc trong phòng nghỉ.
Trợ lý hoảng sợ đi theo phía sau: "Tôi gọi rồi, Thiệu tổng đang họp không mang theo điện thoại."
"Vậy gọi thư kí của anh ấy, nói anh ta tôi bị người ta hại chết rồi đây này!"
"Làm vậy không ổn lắm! Nghe nói cuộc họp này rất quan trọng, có hợp đồng trị giá hơn tỷ đó..."
"Tôi mặc kệ! Gọi ngay cho tôi! Gọi anh ấy đến ngay lập tức. Nếu anh ta không đến vậy để anh ta nhặt xác tôi luôn đi!" Đôi mắt Tôn Kỳ đỏ như máu.
Trợ lý sợ hãi lùi về phía sau vài bước, lúc này cửa mở ra, Nghiêm Hạo mặt lạnh bước vào. Người trợ lý chỉ là một cô gái tầm hai mươi, Tôn Kỳ nổi điên như vậy làm cô cũng không dám nhìn thẳng. Thấy Nghiêm Hạo tới, cô như tìm được phúc tinh cứu mạng: "Anh Nghiêm, anh xem."
"Này—"
Nghiêm Hạo rất bình tĩnh: "Cô ra ngoài tìm một bộ sạch sẽ cho Kỳ Kỳ."
Cô gái nhỏ nhận được lời chỉ thị liền vội vã chạy ra ngoài.
Tôn Kỳ vẫn còn rất tức giận: "Ai bảo anh cho cô ta đi? Vậy anh đi gọi Thiệu Khang cho tôi, kêu anh ta lập tức đến đây, tôi muốn giết hai bọn họ!"
Nghiêm Hạo nói: "Cậu nói với Thiệu Khang thế nào, nói cậu câu dẫn người khác không thành ngược lại còn bị sỉ nhục à?"
"Anh—" Tôn Kỳ không thể tin được Nghiêm Hạo có thể nói ra như vậy, muốn nói gì đó nhưng không thể phản bác được.
Nghiêm Hạo nhìn Tôn Kỳ nói: "Tôi nói không đúng sao?"
Tôn Kỳ tức giận nhưng cười nói: "Đúng thế, tôi tự rước lấy nhục. Tôi chỉ muốn Thiệu Khang đứng ra bảo vệ tôi, thế thì sao nào?"
Nghiêm Hạo nói: "Mặc kệ cậu thế nào tôi cũng là người chịu trách nhiệm, cậu muốn làm gì đương nhiên tôi không quản được nhưng bây giờ tôi sẽ nói rõ cho cậu biết, cậu nghe xong có thể đưa ra quyết định sau."
"Thứ nhất, hiện tại hạng mục dự án của Thiệu tổng đang trong giai đoạn quan trọng, nếu bây giờ cậu gọi anh ta đến đây, với tính khí anh ta có thể sẽ đến, thậm chí còn bỏ dự án cả tỷ lại. Nhưng cậu có nghĩ tới không, anh ta bây giờ không trách cậu nhưng một ngày nào đó sẽ nghĩ đến chuyện này.
Bởi vì anh ta vứt bỏ một dự án lớn như vậy chỉ vì cậu vô lí gây rối, hậu quả sau đó có thể càng lớn hơn. Anh ta thật sự một chút cũng không để bụng sao?"
"Thứ hai, đoàn phim <Thiên Ma> đã trải qua nhiều thăng trầm cuối cùng cũng đến lúc bắt đầu bấm máy. Nếu bây giờ cậu nháo lên nhất định sẽ làm hỏng lễ bấm máy này. Cậu biết đấy, nếu làm vậy thật thì sự nghiệp diễn viên của cậu cũng bị hủy hoại ngay. Cậu không phát hiện ra gần đây cậu không nhận được cuộc gọi nào sao?
Cũng không có thông báo kịch bản? Hiện tại không có ai dám tìm cậu đóng phim, tên tuổi lớn như cậu quả thực chính là không coi ai ra gì, vô pháp vô thiên."
"Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, Thiệu tổng và Giang Dịch bên nhau mười năm, tuy rằng hiện tại thích cậu hơn nhưng trong lòng hắn vẫn có Giang Dịch. Cậu cũng thấy một Giang Dịch như thế nào mà, chẳng qua Thiệu tổng ở cùng Giang Dịch quá lâu, chơi lâu cũng chán.
Có mười năm chung sống kia, dù trói 3 người lại ở chung một chỗ thì chỉ bằng cậu cũng không phải là đối thủ của Giang Dịch. Đừng trách tôi nói chuyện nhẫn tâm, nếu không phải cậu luôn ở trước mặt Giang Dịch thua chị kém em vậy sao vẫn luôn không qua được Giang Dịch? Xung quanh Thiệu tổng không ít ong bướm vậy tại sao cậu chỉ đi tìm Giang Dịch gây rối? Bởi vì
Trong thân tâm cậu biết rằng người này là kẻ địch lớn nhất của cậu!"
"Cậu có bao giờ nghĩ đến việc nói với Thiệu tổng rằng có một người đàn ông xuất hiện bên cạnh Giang Dịch không? Kiểu đàn ông như Thiệu tổng tôi rõ nhất, đồ vật của hắn để ở đó mục nát cũng không quan tâm nhưng nếu có người chạm vào đồ của hắn, hắn nhất định sẽ xông tới vồ lấy. Đây chính là tật xấu của một tên đàn ông bá đạo. Nếu bây giờ cậu nói với Thiệu tổng rằng có người tán tỉnh Giang Dịch, anh ta nhất định sẽ dồn hết sức lực vào Giang Dịch, còn cậu ngược lại sẽ bị vứt ra sau."
Tôn Kỳ leo lên được vị trí này cũng không phải thật sự quá ngốc, Nghiêm Hạo chỉ Tôn Kỳ từng chút một, Tôn Kỳ thực ra cũng đã bình tĩnh lại.
"Vậy anh nói xem tôi phải làm gì?"
Nghiêm Hạo nói: "Đao khắc tâm, một chữ 'Nhẫn'".
"Tôi phải nhẫn tới khi nào chứ?"
Nghiêm Hạo nói: "Ít nhất phải chờ tới khi đoàn phim <Thiên Ma> tiếp xong phóng viên, tốt nhất là chờ tới khi Giang Dịch thay lòng đổi dạ, đến lúc đó Thiệu tổng có muốn quay lại thì Giang Dịch cũng không chịu chấp nhận hắn ta nữa."
Tôn Kỳ cau mày nói: "Giang Dịch sẽ thay đổi sao? Dù sao trên đời này cũng không có ai ưu tú như Thiệu Khang cả. Còn người sỉ nhục tôi vừa rồi chính là một tên lừa đảo, vô lại, xã hội đen."
Nghiêm Hạo thầm nghĩ, vừa rồi khi dụ dỗ người ta cậu còn không hề nói người ta lưu manh, xã hội đen như vậy. Nghiêm Hạo nói tiếp: "Việc này chúng ta không cần lo lắng, hơn nữa người kia không đơn giản đâu, thân phận anh ta chắc chắn không thấp hơn Thiệu tổng."
Tôn Kỳ khinh miệt nói: "Không thể nào, còn ai có thể sánh bằng gia thế của Thiệu Khang chứ? Cha là tư lệnh quân khu, anh trai là đội trưởng bộ đội đặc chủng. Gia thế như vậy dù có ở Bắc Kinh cũng không nhiều."
Nghiêm Hạo nhỏ giọng nói: "Gia thế anh ta có hiển hách đến đâu cũng không thể so sánh được với bản lĩnh con người."
Giang Dịch trong đại sảnh rất ghét cảm giác bị mọi người theo dõi, nhưng có một vị to cao như vậy đứng bên cạnh, ánh mắt ai cũng đều là cố ý vô tình nhìn đến đây cả.
Giang Dịch quyết định trốn trong phòng nghỉ, người đàn ông vẫn đi theo cậu, ban tổ chức không chuẩn bị phòng nghỉ riêng cho nhân vật nhỏ như Giang Dịch, nhưng sau vụ náo loạn vừa rồi Giang Dịch tùy tiện vào một phòng nghỉ, cũng không có ai dám tới ngăn cậu. Cậu đứng ở trong phòng nói với vị đại thần ngoài cửa "Không được vào." Rồi "Phanh" một tiếng đóng lại cánh cửa.
Lúc chỉ còn một mình, Giang Dịch lén lút cười, cậu cũng biết những chuyện này nên càng hận Thiệu Khang hơn nhưng cậu thật sự không thể đem Tôn Kỳ chọc thành trò vui được. Dù không đi hại Tôn Kỳ nhưng thấy bộ dáng bị chọc tức vậy cũng thật hả dạ.
Giang Dịch ở trong nhìn thời gian trôi, chờ đến khi còn bốn năm phút nữa bắt đầu bữa tiệc Giang Dịch mở cửa đi ra, vị đại thần kia vẫn đứng thẳng tắp ở cửa, giống như lính canh bất động. Ở góc quẹo có một cái đầu nhỏ nhô ra, khẩn trương nhìn sang bên này. Thấy Giang Dịch đi ra liền cẩn thận nhìn Thiệu Thanh một cái rồi nhỏ giọng nói với Giang Dịch: "Nhà văn Giang, cuộc họp báo sắp bắt đầu anh có thời gian đến tham dự không ạ?" Cậu ta có chút khiêm tốn hỏi Giang Dịch.
Từ lúc Giang Dịch tiếp xúc với đoàn phim <Thiên Ma> có lẽ mọi người đều biết mối quan hệ của cậu và Thiệu Khang cùng Tôn Kỳ, bất quá chính cậu là người cũ bị bỏ rơi nên đối với cậu cũng không để tâm lắm. Đây là lần đầu tiên cậu được đối xử cẩn thận như vậy, Giang Dịch cảm thấy có chút đắc ý.
Giang Dịch nói: "Tôi đi ngay đây, cậu dẫn đường đi!"
"Được!" người nọ vui vẻ dẫn đường, đi đến cửa hội trường lặng lẽ liếc nhìn Giang Dịch, Giang Dịch đương nhiên biết vị đại thần kia còn đang đi theo cậu từng bước một.
"Anh đừng vào, anh đi đi! Nơi này không cần anh."
Thiệu Thanh nhìn Giang Dịch một cái không nói gì, tìm một góc hẻo lánh ở cửa rồi đứng bất động ở đó.
Giang Dịch bất đắc dĩ thở dài, người này dù ai nói gì thì cứ nói, anh ta muốn làm gì thì làm cái đó, có một loại sừng sững không ngã thật sự rất đau đầu.
Buổi họp báo như vậy đương nhiên sẽ có rất nhiều người nổi tiếng và tên tuổi lớn cho nên chỗ ngồi của Giang Dịch gần như bị dồn vào một góc. Khi cậu đi đến, Trần Khải bỗng nhiên tiến đến cười nói: "Này, cậu tìm được vệ sĩ ở đâu vậy? Rất chuyên nghiệp đấy." Giang Dịch nghĩ, mình với anh ta còn chưa có thân tới vậy đâu.
Chỉ mới nói tùy tiện đôi câu người này lại cùng cậu nói chuyện như thể bạn bè tốt lâu năm vậy.
Anh hơi cúi người nhỏ giọng nói: "Cậu cẩn thận chút, Tôn Kỳ tuy không có bản lĩnh gì nhưng phía sau hắn có núi lớn, chưa ăn khổ bao giờ nên không biết khó khăn của thành công và gian khổ khi làm người. Nếu Tôn Kỳ muốn giải quyết cậu, chuyện gì cũng có thể làm."
Vừa nói vừa vỗ vai Giang Dịch như một người anh trai.
Giang Dịch ngồi vào chỗ mình, vẫn cứ cảm thấy vị ảnh đế này rất tự nhiên thân thiết.
So với chỗ ngồi xa tít của Giang Dịch, Tôn Kỳ ngồi ở chính giữa, không chỉ là thần tượng nổi tiếng mà còn là diễn viên chính cho bộ phim này, mọi ánh đèn sân khấu đều đổ dòn vào khuôn mặt Tôn Kỳ. Nụ cười có chút ngây thơ đáng yêu nhưng người tinh ý một chút vẫn có thể nhận ra.
Ý cười của Tôn Kỳ không thật sự chạm đến đáy mắt.
Bên cạnh Tôn Kỳ là đạo diễn, người còn lại là nữ chính của bộ phim, vị đạo diễn này là một người rất quyền lực, những bộ phim khác không nói, bộ phim gần nhất của ông ấy đạt hơn 1 tỷ doanh thu phòng vé, rất nhiều phim điện ảnh khác đều không theo kịp. Đương nhiên không chỉ có doanh thu phòng vé cao mà phim của ông ấy còn được rất nhiều giải thưởng lớn, một bộ phim vừa có doanh thu phòng vé cao vừa đạt giải thưởng thế này thì cả Trung Quốc cũng tìm không ra nhân vật nào như vị đạo diễn này.
Ông nhận bộ phim này vốn dĩ là giúp một người bạn nhưng không ngờ chính ông lại bị mắc kẹt trong đó, không thể đi vào cũng không thể thoát ra, cứ như vậy nhận nó. Lời đồn thổi lan khắp nơi ông cũng không mấy tin vào nó nhưng xem được một màn vừa xảy ra ở đại sảnh kia.
Nghĩ lại một chút xem ra giữa Tôn Kỳ và Giang Dịch nhất định có mối liên hệ sâu xa nào đó.
Nghĩ đến người như thế này ở cạnh mình, lôi kéo ông đi vào vì tình riêng, quả thực hận đến ngứa răng, cả đời này ông sẽ không cho cậu ta đóng phim của ông nữa.
Nữ chính tuy cũng không lớn tuổi lắm nhưng vào nghề đã lâu, bắt đầu đóng phim từ năm 8 tuổi cũng là người đạt được rất nhiều giải thưởng lớn nhỏ. Tóm lại, nếu nhìn kĩ trái phải của Tôn Kỳ, đem bên nào ra so cũng có thực lực hơn hẳn, xung quanh có rất nhiều người, không ai là không nhận ra có người bỏ tiền ra phủng hắn.
Rất nhiều câu hỏi trong buổi họp báo được đưa ra, các minh tinh nổi tiếng đều là người quá quen với các sự kiện lớn, rất nhiều vấn đề bị hỏi đến không biết bao nhiêu lần nên tất nhiên việc trả lời cũng rất dễ dàng.
Giang Dịch bên này gần như không chú ý đến các phóng viên, cậu có chút chán nản, mong chờ sự kiện nhanh chóng kết thúc.
Đương nhiên Giang Dịch cũng có phóng viên chuẩn bị câu hỏi, dù sao cậu cũng là tác giả, cũng có một ít fan hâm mộ, đoàn phim <Thiên Ma> không thể buông tha bất kỳ lượng nhiệt nào.
"Xin hỏi ai là tác giả của bộ <Thiên Ma> ạ? Được biết tác giả của <Thiên Ma>, Giang Nhạc Khang tiên sinh chưa tiết lộ danh tính thật của mình. Tôi nghe nói đây là lần đầu tiên Giang Giang lộ diện. Tôi muốn hỏi vì sao hôm nay Giang Giang lại tiết lộ danh tính của mình ạ?"
Giang Dịch nghe cuối cùng cũng đến lượt mình, chấn chỉnh tinh thần đáp: "Bởi vì tôi đã rất dụng tâm cẩn thận viết nên bộ <Thiên Ma> này, nó giống như đứa con của tôi vậy. Nếu có thể tôi sẽ cố gắng hết sức để đứa con này tốt hơn, là điều không thể chối từ." Giang Dịch nói thật rõ ràng, giọng nói sảng khoái thổi một luồng gió xuân vào hội trường có chút hỗn loạn. Ngay lập tức một số người hỗn loạn trong hội trường trở nên an tĩnh lại.
Lúc này phóng viên mới chú ý đến người đàn ông bên cạnh, người nổi tiếng đều có hào quang của riêng mình, trong số nhiều người nổi tiếng ở đây sự tỏa sáng của người này vẫn không hề bị che khuất. Anh ta giống như những ngôi sao trên bầu trời, không lớn bằng trăng, không sáng như trăng nhưng bên cạnh vầng trăng sáng chói như vậy anh ta vẫn tỏa ánh sáng của chính mình không hề sợ hãi.
Trong lúc nhất thời rất nhiều người đều bị anh ta thu hút, một phóng viên buộc miệng thốt lên: "Giang Nhạc Khang tiên sinh thật đẹp trai!" Lời nói hoa si của cô làm cả hội trường nhất thời bật cười.
Giang Dịch xấu hổ quay mặt đi, lỗ tai đỏ bừng lên, phóng viên nữ kia biện luận: "Không đúng, mọi người xem đi! Giang Giang không biết anh có hứng thú bước vào giới giải trí không? Với vẻ ngoài này của anh tuyệt đối sẽ nổi tiếng ngay lập tức." Cô nàng trực tiếp đem xưng hô từ tiên sinh đổi thành "Giang Giang".
Tiếng cười ở một bên càng lớn hơn, mấy người nổi tiếng lớn tuổi cũng cười nói: "Nói đúng đấy, không biết nhà văn Giang có muốn diễn xuất không, vừa hay tôi có một người bạn đang quay phim, tôi có thể đề cử cậu nha!"
Tuy chỉ là lời nói đùa nhưng xem vẻ mặt đỏ bừng của Giang Dịch có chút thú vị, người này vừa xuất hiện toàn là bộ dáng lạnh lùng, vẻ mặt ngượng ngùng như bây giờ thật sự rất vui mắt.
Không khí như vậy rất dễ chịu, một giọng nói ngây thơ xen vào: "Nghe nói <Thiên Ma> đã kí hợp đồng với nhà văn Giang với giá cao ngất trời, ít nhất cũng phải bảy tám trăm nghìn, không biết có được xem là nguyên nhân Giang đại tác giả đến tham dự buổi họp báo lần này không nhỉ?" Giọng Tôn Kỳ trong trẻo như thiếu niên mười mấy tuổi.
Những lời này nhất thời khiến hội trường sôi động yên tĩnh trở lại, Tôn Kỳ cười khúc khích, kéo cằm nhìn Giang Dịch.
Lời như vậy chính là nói Giang Dịch lần đầu tiên xuất hiện sở dĩ chỉ là vì tiền, hình tượng của Giang Dịch bị chà đạp nghiêm trọng, dù tất cả mọi người đến đây đều vì tiền nhưng ai có thể nói rằng tôi đến đây vì tiền chứ?
Huống hồ thân phận của một nhà văn như Giang Dịch vốn dĩ mang lại cho người ta cảm giác cao quý như học giả, nếu nói vì tiền sẽ thật thấp kém, cho dù thế giới này đầy rẫy là tục nhân.
Giang Dịch mặt không đổi sắc chậm rãi đứng lên, nhìn Tôn Kỳ mỉm cười, nụ cười thật hoàn mỹ giống như băng tuyết trong nháy mắt tan chảy, mặt trời rực rỡ chiếu sáng: "Tôi đem bản quyền <Thiên Ma> bán cho đoàn phim với giá cao ngất trời, nhưng muốn đem số tiền đó đi quyên góp cho quỹ dự án Hy vọng. Những trẻ em không có tiền được học với bạn với bè rất đáng thương, tuy số tiền không nhiều nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức có thể. Tôi nghe nói thù lao của cậu Tôn ít nhất cũng cao hơn tôi gấp chục lần, không biết cậu Tôn có sẵn sàng giúp đỡ những đứa trẻ đó không nhỉ?"
Sắc mặt Tôn Kỳ lập tức tối sầm, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía hắn.
-----------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro