Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 7

Minh Khê từng rất hạnh phúc, khi nhìn thấy Ayres trở về trại mỗi ngày. Nhưng giờ đây cậu lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi, và việc nhìn màn đêm dần buông xuống đã trở thành sự dày vò.

Các Alpha hàng đầu đều sở hữu thân hình vô cùng ưu tú, nhưng Ayres là một trong những người xuất sắc nhất. Hắn có vai rộng, chân dài, đường cong mượt mà, tỷ lệ cơ thể vô cùng hoàn hảo, cùng cơ bắp săn chắc với sức mạnh bùng nổ cực đại. Chỉ cần đứng đó thôi cũng có sức uy hiếp to lớn, do đó khi mỗi lần hắn bắt đầu ''tra tấn'' cậu thì lại càng sung sức hơn.

Dù đã trải qua rất nhiều lần, nhưng Minh Khê vẫn không thể quen được. Cậu nằm sấp xuống, khóc nức nở. Nhưng Ayres sẽ không bao giờ bởi vì cậu khóc mà buông tha. Ngược lại, hắn thường hay cúi xuống, cắn mạnh vào tuyến thể mà không hề báo trước.

Minh Khê không nhịn được hét lên, mắt tối sầm lại ngất đi trong chốc lát. Sau vài giây, cậu nhận ra alpha lại đánh dấu thêm một lần nữa. Có đánh dấu bao nhiêu lần cũng vô nghĩa, cậu chỉ là một beta... à đúng rồi, chỉ là một beta nhàn hạ mà thôi.

Minh Khê cuối cùng cũng được thả ra, cậu nằm sấp trên giường như một con cá khô, mặt úp xuống ga giường. Cậu gắng sức lật người lại để điều chỉnh tư thế, xoa bóp đầu gối không ngừng đau nhức và  quay đầu nhìn về phía alpha.

Ayres xuống giường, không thèm để ý đến Minh Khê, im lặng đi vào phòng tắm.

"Ayres." Minh Khê mở miệng gọi.

Ayres bước chân khựng lại, quay lại nhìn Minh Khê với vẻ mặt vô cảm, khóe miệng cong thành một đường thẳng lạnh lẽo. Minh Khê cảm thấy khó chịu dưới ánh mắt lạnh lùng của alpha, cậu kéo chăn đắp lên người nhỏ giọng hỏi:

"Kỳ phát tình của em khi nào kết thúc?"

Trước đó, Minh Khê đã hỏi Randy và biết rằng chu kỳ phát tình của alpha sẽ kết thúc trong vòng bảy ngày. Kỳ phát tình của Ayres đã qua được sáu ngày. Nghe thấy câu hỏi, hắn im lặng vài giây rồi mới trả lời:

"Hôm nay"

Minh Khê sững sờ, bàn tay đang xoa bóp đầu gối dừng lại không chắc chắn hỏi lại: "Hôm nay?"

Cậu đột nhiên nhận ra điều gì đó tiếp tục nói:

"Chu kỳ phát tình của em đã kết thúc rồi đúng không?"

"Ừ."

Minh Khê bị câu trả lời này làm cho sửng sốt đến mức không nói nên lời. Cậu lẩm bẩm hỏi:

"Tại sao?" Tại sao lại không nói cho cậu biết, tại sao còn đánh dấu cậu làm gì.

Ayres cứ đứng đó, như một bức tượng điêu khắc cổ đại.

Hắn cảm thấy Minh Khê như là một bài toán khó giải nhất trên đời, nó còn khó hơn cả những công thức phức tạp và rắc rối cộng lại. Nếu không phải như vậy, tại sao hắn lại không thể trả lời được bất cứ câu hỏi nào của Minh Khê?

Một khoảng dài im lặng, bọn họ đối mặt với nhau. Cho đến khi Minh Khê không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này, cậu lên tiếng trước:

"Từ ngày mai trở đi, anh sẽ không đến nữa."

Ayres nhíu mày, hơi thở trên người hắn chưa bao giờ lạnh như thế này.

Minh Khê dùng mu bàn tay lau khô vệt nước mắt trên mặt, chậm rãi bước xuống giường mặc quần áo. Đầu ngón tay run rẩy cài cúc áo, dáng đi hơi lảo đảo.

"Dù chu kỳ phát tình đã kết thúc thì sao?" Ayres lạnh lùng, tiếp tục nói:

"Anh đã là beta của em."

Tay cài cúc áo của Minh Khê đột nhiên khựng lại, cậu cúi đầu xuống mím môi nhẹ nhàng nói:

"Anh cũng có thể trở thành beta của người khác, điều này thì có gì khác biệt?"

Ayres bị Minh Khê nói vậy khiến máu trong người hắn dâng lên, cảm xúc tức giận bùng nổ. Chân bước nặng nề đến trước mặt Minh Khê, nắm chặt lấy tay và ngăn không cho cậu mặc quần áo.

"Bỏ tay ra, đau." Minh Khê nhíu mày.

Ayres vô thức thả lỏng tay ra một chút, nhưng vẫn chưa buông Minh Khê ra. Hắn tức giận đến mức hồ đồ nói:

"Anh còn muốn làm beta của ai nữa? Lại đi giúp người khác giải quyết chu kỳ phát tình à? Percy? Crick? Sao anh không chịu yên phận chút nào vậy?"

Mắt beta trước mặt bỗng đỏ lên, cậu dùng sức gạt tay hắn ra rồi hét lên:

"Chuyện đó không liên quan gì đến em!!!"

"Điều đó tất nhiên liên quan đến em." Eris lạnh lùng nói,

"Em đã nói sẽ chịu trách nhiệm, anh chính là hôn thê của em."

"Tôi đã nói là không cần, tôi không phải như vậy!"

Minh Khê khóc, cậu cảm thấy đầu óc dần thiếu oxy, hoảng hốt mà nhớ lại cuộc trò chuyện đã nghe được vào sáng nay. Cậu dường như đã trở thành một kẻ hèn hạ thực sự, có ý đồ xấu xa khi đang cố gắng đánh cắp ngôi sao ưu tú này. Và cậu cảm thấy như mình đã phá hỏng tình cảm của Ayres dành cho người yêu vậy."

Ngôi sao kia thật rực rỡ và lấp lánh, từ vũ trụ bao la rơi xuống thế giới của Minh Khê cứu cậu ra khỏi nanh vuốt của quái vật. Đáng lẽ ngay từ đầu, cậu không nên ích kỷ mà mơ ước ngôi sao này sẽ thuộc về mình.

"Anh như vậy là không muốn lấy em sao?"

Ayres nhìn thấy những giọt nước mắt của Minh Khê, trong lòng liền rối bời, tay liên tục mở ra rồi nắm lại. Hắn bỗng phát hiện ra bản thân mình mãi mãi sẽ không thể hiểu được Minh Khê.

"Đúng, tôi không muốn." Minh Khê cố gắng bình tĩnh lại, cánh tay run rẩy lau nước mắt. Cậu ngẩng lên nhìn Ayres cố gắng nở nụ cười nói:

"Cậu vốn dĩ cũng không thích tôi, đúng không?"

Ayres ngẩn người, vẻ mặt kiên định lạnh lùng thường ngày đột nhiên có chút ngưng trệ hiếm thấy mở miệng:

"Điều đó không quan trọng"

Minh Khê lặng lẽ nhìn Ayres, trái tim dường như bị ai bóp chặt đến mức không thở nổi. Cậu mặc nhanh áo khoác vào, quay lưng lại với alpha nhỏ giọng nói:

"Điều này rất quan trọng, Ayres. Tôi mong cậu có thể cưới được người mình yêu."

Mùi hương gỗ tuyết tùng và hoa hồng trong phòng ngày càng đậm đặc, nồng độ pheromone cao đến mức có thể khiến bất cứ alpha hay omega cảm thấy khó thở. Pheromone tùy ý thả ra càng lúc càng nhiều, thể hiện chủ nhân nó đang cực kỳ giận dữ, và cố gắng dùng pheromone để áp chế buộc beta phải đầu hàng.

Nhưng Minh Khê chỉ là một beta, một beta không thể cảm nhận được pheromone. Cậu chỉ cảm thấy mùi hương trong căn phòng dần dần đắng chát khiến đầu óc choáng váng. Beta bước chân lảo đảo, vội vàng mở cửa quay đầu bỏ chạy.

Lần đầu tiên Ayres cảm thấy ghét Minh Khê là một beta đến vậy.

-----------------------------------------------------------

"Đặt mẫu 33 vào máy phân tích." Sharon đứng trước máy phân tích lớn, nói mà không rời mắt khỏi màn hình.

"Vâng."

Minh Khê tìm thấy rồi cẩn thận cầm lấy mẫu số 33, trong một bức tường toàn mẫu.

Đột nhiên, một giọng nữ điện tử vang lên:

"Ayres Diat - chỉ huy tạm thời của tàu vũ trụ Hawk yêu cầu quyền truy cập."

Mắt Sharon vẫn không rời khỏi màn hình, tùy ý nói: "Cho phép"

Cánh cửa từ từ mở ra, Ayres bước vào với thân hình cao lớn và khuôn mặt điển trai. Hắn lạnh lùng nhìn một vòng xung quanh phòng thí nghiệm, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại.

"Ayres, cậu có chuyện gì không?" Sharon cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, và hỏi bằng giọng điệu lạnh lùng chuyên nghiệp.

Hắn thu hồi ánh mắt của mình, trên khuôn mặt không xuất hiện một tia biểu cảm nào nói:

"Tôi cần lấy tất cả dữ liệu của CD-3.0."

Sharon dừng công việc đang làm, nhíu mày đáp: "Tôi đã nói rồi, chỉ dựa những dữ liệu đó thì tôi không đảm bảo thành công"

Ayres có chút hơi xao nhãng, sau vài giây mới trả lời:

"Bây giờ cậu cũng không thể đảm bảo thành công, phải không?"

"Được rồi, theo ý cậu." Sharon quay đầu nhìn Minh Khê nói:

"Đưa đi lấy tài liệu, cậu ta cần gì cũng có thể mang đi."

Minh Khê đứng dậy từ màn hình đáp: "Vâng." Anh không nhìn Ayres, đi thẳng vào bên trong phòng thí nghiệm.

Đi qua hành lang dài, Minh Khê mở cửa rồi nói một cách khô khan:

"Tất cả dữ liệu của 3.0 đều ở trong phòng này." Cậu mở từng ngăn tủ lưu trữ, để lộ ra máy móc và mẫu vật bên trong.

"Tại sao anh lại ở đây?"

Ayres không nhúc nhích, đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vào beta.

"Mọi người đều đang cố gắng tìm cách trở về, tôi cũng muốn giúp đỡ." Cậu quay lưng lại với hắn, lúng túng vuốt tóc.

Minh Khê đã lâu không cắt tóc, mái tóc đen dài mềm mại rủ xuống, để lộ một đoạn cổ trắng thon dài khiến alpha như thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng qua mái tóc. Ayres nuốt nước bọt, không biết nói gì:

"Anh là sinh viên khoa cơ giáp."

"Thì sao chứ?! Tôi cũng có thể giúp được Sharon một tay."

Minh Khê quay đầu nhìn hắn, hai mắt sáng ngời tiếp tục:

"Sharon nói tôi tiếp thu nhanh, rất có năng khiếu về điện tử đấy."

Ayres bỗng cảm thấy khó chịu, hắn bước vào phòng lấy từng món tài liệu cất vào kho lưu trữ của Luna. Minh Khê thấy vậy liền im lặng, đứng nép vào một góc không gây cản trở.

"Còn cần một thứ nữa." Ayres đột nhiên lên tiếng, quay đầu nhìn Minh Khê, mặt không biểu cảm nói:

"Mạch tần số A-008."

"À" Minh Khê đang đứng liền giật mình chạy đến nói:

"Để tôi tìm xem." Cậu nhanh chóng đi đến tủ cuối cùng.

Khi mới đến phòng thí nghiệm, Sharon đã cho cậu tập làm quen với những thứ này. Cậu tìm kiếm trong các tủ đứng, cuối cùng đứng trước một tủ nhón chân, dùng sức giơ tay lên định mở tủ, thì bỗng một bàn tay lớn đã dễ dàng mở được tủ trên cùng.

"Cái này phải không?" Ayres đứng sau Minh Khê, rất gần, hơi cúi đầu xuống khiến hơi thở nóng phả vào tai Minh Khê. Giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo sự quyến rũ mê hoặc.

"Đúng... đúng là cái này."

Tai Minh Khê hơi đỏ lên, trong lòng tự thầm mắng bản thân mình là kẻ không ra gì. Cậu cố gắng che đậy nói:

"Được rồi, là những thứ này đúng không, xong rồi thì chúng ta đi ra ngoài đi."

Ayres im lặng một lúc lùi lại một bước, cúi đầu nhìn Minh Khê:

"Nếu gặp chuyện gì, có thể đến tìm tôi."

Minh Khê sững sờ một lúc, rồi mới hiểu ra ý của hắn. Cậu đột nhiên cười, nheo mắt đáp:

"Cảm ơn cậu, nhưng tôi không cần gì đâu."

Trở lại phòng thí nghiệm, Sharon liền gọi:

"Minh Khê, giúp anh sắp xếp lại một số dữ liệu đi."

"Được ạ." Minh Khê lập tức không thèm để ý đến Ayres nữa mà chạy vội đến.

Sharon là một Alpha rất nghiêm khắc, Minh Khê luôn có cảm giác anh ta giống như thầy giáo của mình. Vì vậy, cậu có chút sợ alpha này. Khi hoàn thành xong công việc, Minh Khê quay đầu lại mới phát hiện ra không biết Ayres đã rời đi từ lúc nào.\

Trong giờ nghỉ, Minh Khê ngửa cổ uống hết một chai dịch dinh dưỡng, nhè lưỡi rồi liếc nhìn về phía Sharon đang ngồi đối diện. Omega trước mặt có ngoại hình xinh đẹp, luôn đeo một chiếc kính gọng bạc trông thanh lịch và an tĩnh.

Minh Khê chần chừ không nói gì.

Sharon không ngẩng đầu, lấy khăn tay cẩn thận lau miệng, xong rồi mới mở miệng:

"Có chuyện gì không? Sao em cứ nhìn anh mãi thế."

Minh Khê cười gượng nói:

"Sharon, CD-3.0 là tài liệu quan trọng nhất để sửa chữa trạm phát sóng, tại sao lại để Ayres mang đi?"

Anh ta thở dài một tiếng đầy lo lắng, tung ra một tin tức chấn động: "Có người muốn đánh cắp nó."

"Làm sao có thể?" Minh Khê ngạc nhiên nhìn alpha.

Sharon lắc đầu, anh ta nhìn Minh Khê một cách nghiêm túc và nói:

"Đừng nói chuyện này với bất cứ ai, sau này tự em sẽ biết lý do."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro