CHƯƠNG 50
Ayres là người xuống phi thuyền trước, lúc này hắn đã lấy lại được bình tĩnh, nắm tay Minh Khê, thần sắc lạnh lùng, dáng người thẳng tắp, quân phục chỉnh tề từ mái tóc vàng đến đôi bốt quân sự không chê vào đâu được, hoàn toàn không nhìn ra người mới vừa nãy đã nắm tay beta để trêu chọc.
Viện trưởng Viện nghiên cứu Aug đã đợi sẵn ở cửa, phía sau là vài nhà nghiên cứu có thâm niên. Tất cả bọn họ đều quan tâm đến trường hợp của Nguyên soái hơn là vị thế của hắn, trường hợp này hấp dẫn hơn rất nhiều. Chỉ duy nhất một ánh mắt dừng lại trên người Minh Khê.
Minh Khê cảm nhận được áp lực trong bầu không khí này, lần đầu tiên cậu chính thức đối mặt với nhiều người dưới thân phận người yêu của Ayres, không tránh khỏi căng thẳng, không dám nhìn xung quanh và còn muốn rút tay ra.
Ayres nhíu mày nắm chặt tay Minh Khê hơn, mặt không biểu cảm trầm giọng: "Đừng động." Hắn dùng ngón tay cái chậm rãi vuốt ve mu bàn tay trơn mịn, nhận ra mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía Minh Khê. Alpha lạnh lùng nhìn lại, mang ý tuyên bố chủ quyền mạnh mẽ và đầy tính công kích.
Đó là một người đàn ông tóc nâu mắt nâu, ánh mắt chạm phải Nguyên soái liền ngẩn ra, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt không nhìn Minh Khê nữa.
Đây chỉ là một tình tiết nhỏ, nên không mấy người chú ý đến.
Aug là một quý tộc già có lý tưởng mạnh mẽ. Ông thuộc thế hệ từ thời ông nội của Ayres, khuôn mặt vẫn luôn giữ nụ cười hiền hòa, không nói những lời xã giao xa cách mà thân thiết hỏi thăm Ayres về những gì đã xảy ra trong quá trình thực tập bên ngoài hành tinh Nok, chỉ quan tâm đến sức khỏe của hắn.
Ayres tuy không có biểu cảm gì nhưng thái độ rất tôn trọng, lịch sự trả lời từng câu hỏi, suốt đường đi không buông tay Minh Khê.
Aug sau khi hỏi xong liền chú ý đến điều này, không nhịn được trêu chọc, đôi mắt xám xanh trông rất hiền từ, khóe mắt nhăn lại khi cười: "Ayres có mắt nhìn thật đấy, đứa trẻ này nhìn rất dễ thương." Ông nhìn bụng bầu của Minh Khê, đột ngột nói, "Đứa bé sắp ra đời rồi, hai đứa dự định khi nào kết hôn?"
Ayres dừng lại một chút, nhìn Minh Khê giọng điềm tĩnh đáp: "Anh ấy còn chưa đồng ý."
Ý ngầm là chỉ cần cậu ấy đồng ý, sẽ kết hôn ngay.
Aug có chút bất ngờ, ông đã xem những tin đồn trên mạng. Mọi thông tin đều thật thật giả giả, ông chỉ tin vài phần, nghĩ rằng với tính cách của Ayres đúng là có thể vì một beta mang thai mà chịu trách nhiệm. Nhưng về chuyện kết hôn mà cũng nghe theo ý beta, beta chưa đồng ý, điều này không giống Ayres chút nào.
Hắn không phải loại alpha dễ nói chuyện, biết thương yêu bạn đời.
Giữa đám đông bàn luận về vấn đề này, Minh Khê đỏ bừng mặt, ngượng ngùng cười cười đáp trả lại.
May mắn thay lúc này mọi người đều dừng bước vào phòng thí nghiệm, bên trong là không gian lớn hình lõm sáng trưng, vô số thiết bị phức tạp tinh vi được trưng bày, các nhà nghiên cứu mặc áo khoác trắng bận rộn đi lại. Aug nhìn Minh Khê, giọng điệu ôn hòa: "Cậu không nên đi vào trong, bên trong nhiều bức xạ có thể gây hại cho đứa bé trong bụng đấy."
Minh Khê theo phản xạ nắm chặt tay Ayres, lo lắng hỏi: "Xin hỏi là quá trình kiểm tra có lâu không? Em ấy sẽ phải khó chịu nhiều lắm không?"
Cậu còn lo lắng hơn cả người trong cuộc.
Beta vẫn không yên tâm: "Hay là tôi mặc đồ chống bức xạ..."
"Không được." Ayres lập tức ngắt lời cậu, về chuyện của em bé thì không có gì phải thương lượng, đôi mắt xanh trầm xuống, hạ giọng dặn dò Minh Khê, "Ngoan ngoãn ở đây chờ, đừng chạy lung tung."
Nói xong, hắn nghĩ nghĩ một chút như làm ảo thuật mà từ khoang không gian của Luna lấy ra trái cây, nửa ép buộc đặt vào tay Minh Khê, giọng điệu mang theo chút nghiêm nghị: "Đi ra ngồi đằng kia cho em."
Minh Khê mím môi, thấy nhiều người vẫn đang đợi Ayres, cuối cùng cậu cũng nắm chặt trái cây, làm theo lời Ayres mà ngồi xuống ghế sofa ở khu vực nghỉ ngơi.
Đứa bé đã lớn khiến thân hình cậu trở nên yếu đuối, như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ ngã ngay, chỉ một chút nguy hiểm cũng có thể làm cậu bị thương.
Ayres thu lại ánh mắt, quay người bước theo Aug vào phòng thí nghiệm, bước chân vững vàng mạnh mẽ.
Minh Khê nhìn bóng dáng cao lớn của hắn dần dần biến mất, không nhịn được đứng lên mà đi vài bước về phía trước.
.
Thời gian chờ đợi trôi qua rất chậm, không biết bao lâu đã trôi qua, Minh Khê bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, tiếng bước chân không giấu diếm từ đôi giày da đến gần cậu ngày càng gần. Minh Khê mở mắt ra nhìn, sau đó mắt bỗng mở to.
"Minh Khê, lâu rồi không gặp." Beta đẹp trai tóc nâu mắt nâu mỉm cười chào cậu, kính viền bạc và làn da trắng mịn trông rất nho nhã.
Minh Khê vịn lưng đứng dậy, đầy ngạc nhiên: "Owen... anh, lâu rồi không gặp! Sao anh lại ở đây..." Lúc này cậu mới chú ý đến áo khoác trắng trên người Owen, nhận ra, "Wow, bây giờ anh là nhà nghiên cứu ở đây sao. Giỏi quá."
Owen nhìn xuống bụng bầu của cậu, vẻ mặt phức tạp: "Trước đây nhìn thấy ảnh trên mạng, tôi còn không dám chắc, không ngờ thật sự là cậu." Anh thở dài cảm thán, "Em thật sự trở thành người yêu của Ayres." Tiếp đến hỏi, "Ngài ấy đối xử với em tốt chứ?"
Minh Khê không hề do dự gật đầu, mắt cười cong như vầng trăng nhỏ: "Em ấy rất tốt. Còn anh, Owen? Anh chắc đã kết hôn rồi đúng không?"
Trẻ em từ trại mồ côi ra đều phải tự mình trưởng thành. Đặc biệt là những beta không được chú ý và kém nổi bật, bọn họ là những người chiếm hơn 70% dân số tại đây, giống như những con ong thợ bình thường.
Như Minh Khê có thể tự mình thi đỗ Học viện Quân sự Trian, hoặc như Owen có thể trở thành một nhà nghiên cứu được kính trọng. Tất cả những điều này đều được coi là đã thoát khỏi những rào cản do xuất thân mang lại, dễ dàng hơn để thực hiện giấc mơ xây dựng một cuộc sống gia đình êm ấm.
Owen hiểu ý Minh Khê, cười khổ lắc đầu: "Tôi không có ý định kết hôn." Anh ngồi xuống ghế sofa, bắt chéo chân thoải mái bắt đầu ôn chuyện, "Nói mới nhớ, anh rằng năm đó em là bị ảnh hưởng bởi Lancaster, luôn miệng nói muốn vào quân đội. Không biết bây giờ em đã thực hiện được ước mơ của mình chưa?"
Minh Khê nghe thấy cái tên xa xưa đó mà thoáng thất thần, phía sau đột ngột vang lên một giọng nói lạnh lùng, âm u toát ra một cỗ khí thấp đến cực độ.
"Lancaster là ai?"
Minh Khê giật mình quay đầu lại, Ayres đứng cách đó không xa phía sau, đôi mắt xanh sâu hun hút như vực thẳm, không biết hắn đã nghe được bao lâu rồi.
Owen cũng rất ngạc nhiên, lần gặp trước anh cũng đã nhận thấy sự thù địch đến từ Công tước, vì vậy anh cố ý tránh để tới gặp Minh Khê, nhưng không ngờ lại bị gặp phải ngay lúc này. Lưng anh cứng đờ, không còn vẻ thoải mái như lúc đón Công tước. Anh bèn tự mình giới thiệu: "Thưa Ngài Ayres, tôi là bạn cũ của Minh Khê từ khi cậu ấy ở trong trại trẻ mồ côi. Cậu ấy một người bạn cũ của chúng tôi."
Ayres từ đầu đã không để ý tới Owen, từng bước đi đến gần Minh Khê, cuối cùng dừng lại trước mặt cậu, bắt lấy cổ tay nhỏ nhắn, lòng bàn tay vô ý dùng sức.
"Ayres, kiểm tra..." Lời nói của Minh Khê đột nhiên khựng lại vì khuôn mặt lạnh lùng kia. Vẻ mặt của alpha lúc này cực kỳ khó coi và đáng sợ, điều này khiến beta hoảng sợ, lo lắng cố gắng giựt mạnh cổ tay ra nhỏ giọng: "Em làm đau anh."
Ayres khựng lại một chút, lực tay chỉ nới lỏng một chút nhưng vẫn nắm rất chặt, mím môi kéo Minh Khê bước nhanh ra ngoài.
Minh Khê bị kéo đi loạng choạng một chút, liền nhanh chóng có một đôi cánh tay đỡ lấy và giữ cơ thể đứng vững hơn. Cậu cảm thấy hơi khó chịu, đứng yên không muốn đi nữa, cố gắng đẩy tay Ayres ra. Nhưng đôi tay của alpha không hề xê dịch đi chút nào, cố gắng siết chặt. Hắn hôm nay không giống như bình thường, lúc trước chỉ cần dùng chút sức là có thể dễ dàng đẩy ra, rất chiều chuộng cậu.
"Anh chưa nói lời tạm biệt với bạn." Cậu ngước mắt nhìn alpha đang bướng bỉnh một cách vô lý kia, không biết phải làm sao khi Ayres hành xử như vậy. Cậu đặt tay lên mu bàn tay Ayres, đầu ngón tay vuốt nhẹ qua từng khớp xương cứng cáp, cuối cùng nắm lấy hai ngón tay dài, bọc trong lòng bàn tay mình, nhẹ giọng an ủi, "Như vậy quá vô lễ rồi, để anh đi chào hỏi người ta một tiếng, được không?"
''Người ta''
Ayres nhanh chóng bắt được từ này, ngừng một lúc miễn cưỡng lên giọng "Ừ" một tiếng, nhưng tay vẫn nắm chặt Minh Khê như cũ.
Minh Khê quay đầu, nói lời tạm biệt với Owen - người đã bị bỏ mặc ở phía sau một lúc lâu, giọng vô cùng ngượng ngùng: "Xin lỗi, anh Owen! Có thể Ayres đang không được khỏe trong người lắm, chúng em phải đi trước đây. Tạm biệt."
Owen từ đầu đến cuối không giấu nổi sự lo lắng, lặng lẽ liếc nhìn vị công tước trông có vẻ đang rất khó chịu kia, sau đó nói với Minh Khê: "Được, tạm biệt." Anh suy nghĩ một chút rồi bổ sung, "Nếu có chuyện gì, có thể đến đây tìm anh."
Minh Khê vội vàng gật đầu, có lẽ cũng không nghe rõ nửa câu sau của Owen thì đã bị kéo đi nhanh chóng.
Owen chạy theo họ vài bước, cuối cùng bỏ cuộc.
Ngay khi cửa khoang mở ra, Minh Khê đã bị đẩy nhẹ vào trong. Cậu theo bản năng ôm bụng quay đầu nhìn Ayres bước lên, trong mắt hiện lên chút sợ hãi.
Bất an và bối rối.
Đôi bốt quân sự giẫm lên sàn tạo nên âm thanh trầm đục, cửa khoang đóng lại.
Ayres toàn thân tỏa ra một sự lạnh lẽo đến mức đáng sợ, hắn không có ý định khởi động phi thuyền mà bất ngờ bế ngang Minh Khê lên. Trong tiếng kêu kinh ngạc của Minh Khê, hắn đã nhanh chóng đặt beta lên ghế sofa.
Lực dùng vừa đủ để không làm tổn thương em bé trong bụng.
Minh Khê tay ôm bụng, ngước mắt nhìn alpha cao lớn đầy áp lực trên đầu, nhỏ giọng phàn nàn: "Hôm nay em thật sự quá đáng!"
Đuôi mắt kéo cao lên đầy ấm ức, như thể muốn nhuốm màu đỏ.
Nhưng Ayres đã bị cảm giác ghen tuông xa lạ chiếm trọn tâm trí. Đôi mắt hắn giấu đi trong bóng tối, từng chữ từng chữ hỏi lại, giọng trầm khàn từ cổ họng nghẹn ngào lăn ra: "Minh Khê, Lancaster là ai?"
Minh Khê im lặng vài giây, mở miệng: "Là người anh ở viện phúc lợi trước đây."
Ayres đột ngột khụy xuống, ánh mắt ngang tầm với Minh Khê. Trong đôi mắt xanh phản chiếu vẻ hung dữ như dã thú, khiến Minh Khê giật mình. Ayres vẫn giữ nguyên tư thế đó, phần trên cơ thể tiến lại gần cậu, lồng ngực rộng lớn và cơ bắp rắn chắc trở thành vũ khí đe dọa khiến beta phải nghe lời. Mái tóc vàng mềm mại cọ vào mặt cậu, nhồn nhột nhưng cậu lại không dám động đậy người mình.
Giọng Ayres lạnh như băng, không cảm xúc, đôi mắt xanh dán chặt vào Minh Khê: ''Anh vì anh ta mới muốn vào quân đội, đúng không?"
Minh Khê nói: "Phải."
Không khí ngột ngạt khiến người ta khó thở, alpha im lặng một cách bướng bỉnh như đang chờ đợi một lời giải thích từ beta.
Minh Khê từ từ cúi mắt: "Anh ấy là người anh đã từng thích."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro