Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 49

Sáng hôm sau, thông báo chính thức từ Bộ Tư lệnh đã được phát đi: Nguyên soái Aryes Diat bị thương trong cuộc tập kích bất ngờ của Zerg trên hành tinh Nork, hiện ngài ấy sẽ tạm thời ngừng chức vụ của mình để dưỡng thương. Mọi công việc của Bộ Tư lệnh sẽ do Đại tá Edward phụ trách.

Minh Khê tỉnh dậy đã là mười giờ, ký túc xá rất yên tĩnh, Randy vẫn còn đang ngủ. Quang não của cậu nhận được rất nhiều tin nhắn, từ bạn bè cùng lớp đến bạn bè trong phòng thí nghiệm kể cả thầy Pock. Cậu kiên nhẫn trả lời hết từng tin nhắn, nhưng đến giờ vẫn không nhìn thấy tin nhắn nào của Ayres.

Cậu ngồi dậy thay đồ, đung đưa chân bên giường nhắn tin cho Ayres:

[Ayres, em có đang bận không?]

Đợi vài phút sau vẫn không thấy tin nhắn hồi âm, cậu xuống giường đánh răng rửa mặt. Mười mấy phút sau quay lại, Minh Khê đã thấy Ayres trả lời:

[Ừ]

Minh Khê vừa ra ngoài vừa nhắn:

[Anh phải đến phòng thí nghiệm một chuyến, em đến thì báo cho anh trước nhé.]

Ayres vừa nghĩ rằng beta quá mức bám người vừa trả lời:

[Được.]

Hoàng đế Holly đang xử lý tài liệu. Ông bận rộn đến mức không có thời gian để ý đến ai, mặt càng lúc càng đen, ngẩng đầu lên lạnh lùng nói: "Ayres, anh có nên khen ngợi em trai tốt của mình rằng cuối cùng nó cũng trưởng thành không? Hôm nay anh mới nghe được tin tình nhân bé nhỏ của em có thai từ Carlisle."

Ayres không hề nao núng, đứng hiên ngang trong đại điện cao chót vót, cái bóng kéo dài đến tận cửa toát lên khí thế uy nghiêm của một vị nguyên soái. Hắn lặng lẽ nhìn Holly, ánh mắt không chứa bất kỳ cảm xúc nào: "Anh, em không là trẻ con."

"Em vẫn còn biết anh là anh trai em." Holly khẽ quát, đứng dậy bước đến trước mặt Ayres, đột nhiên nhận ra người em trai này không biết từ lúc nào đã trưởng thành lên quá nhiều còn cao hơn cả mình, rõ ràng hồi nhỏ đứa em này vẫn còn là thằng nhóc chỉ cần với tay là có thể chạm đến đầu.

Hoàng đế đã để Ayres đứng chờ trong vài giờ, giờ đây mặt ông tràn đầy tức giận trách mắng: "Em thật là quá hồ đồ, lại để người mang thai đến khu chiến, lỡ có chuyện gì thì sao? Lỡ tổn thương đến đứa bé thì sao? Chỉ là thực tập tốt nghiệp thôi, căn bản không nên để cậu ấy tham gia lần này."

Ayres chậm rãi mở miệng, nói rõ: "Anh ấy không phải là bông hoa yếu đuối trong nhà kính, em cũng sẽ bảo vệ tốt cho Minh Khê."

Minh Khê chưa từng đề cập đến việc muốn trốn tránh lần thực tập này bởi vì bản thân đang mang thai. Nếu anh ấy yêu cầu, Ayres cũng sẽ đồng ý nhưng thậm chí anh ấy còn không có ý định đó.

Anh ấy chỉ muốn tốt nghiệp như mọi người, nỗ lực làm mọi việc một cách tốt nhất.

Holly nhìn Ayres vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc nào đó của mình, ánh mắt cũng dần trở nên dịu dàng, alpha đang yêu thật giống như biến thành người khác, từ trong ra ngoài đều toát lên sự ấm áp hiếm thấy. Ông hừ lạnh một tiếng đáp lại: "Nếu thật sự đã trưởng thành, em nên suy nghĩ cho Đế quốc, cho gia tộc Diat. Em nên biết rằng có thể ngồi vững ở vị trí cao nhất là việc khó khăn như thế nào."

Cảm xúc của Ayres cuối cùng cũng có hơi dao động một chút, hắn nhìn ra ngoài cung điện, nơi mình đã lớn lên. Lâu đài hùng vĩ và tráng lệ, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió. Bên ngoài vẻ hào nhoáng này lại ẩn chứa sự mục nát và lỗi thời còn tiềm ẩn trong bóng tối.

Hắn từng chữ từng lời phá vỡ giấc mơ đẹp mà Holly đã dệt nên bằng giọng nói lạnh lùng: "Anh, anh đang quá chìm đắm trong quá khứ rồi. Mở mắt ra mà nhìn hiện thực đi, bọ sâu bọ kia đã bộc lộ những chiếc rõ răng nanh đầy tham vọng, chỉ chờ đợi thời cơ thích hợp để giáng một đòn chí mạng vào Đế quốc. Đây không phải là trò chơi quyền lực ôn hòa, mà là cuộc chiến sinh tồn của loài người."

.

"Ayres." Minh Khê nhanh chân chạy xuống cầu thang, bước chân không giấu được sự phấn khích vui mừng. Cậu chủ động nắm tay alpha, Ayres ngược lại cũng nắm chặt lấy tay cậu, tay kia vén những sợi tóc đen bị gió thổi bay lên trán của beta.

"Chạy nhanh thế làm gì?" Ayres trầm giọng, biểu cảm nghiêm khắc.

Minh Khê chớp mắt, ngây thơ đáp: ''Anh luôn chờ em đến." Cậu hỏi, "Chúng ta bây giờ đến viện Nghiên cứu phải không?"

"Ừm." Ayres nắm tay cậu bước đi, giữa mùa hè làn da hai người tiếp xúc đều đẫm mồ hôi, lòng bàn tay nóng bỏng, ướt át, nhưng chẳng ai chịu buông ra. Ánh nắng chiếu xuống phía sau tạo nên hai cái bóng rất gần nhau, gần như chồng lên nhau.

Lên phi thuyền, khi cửa khoang vừa đóng lại, Ayres đã nhanh chóng thiết lập điểm đến trong vài giây. Trong tiếng thốt lên kinh ngạc của Minh Khê, hắn đã ôm lấy cậu đặt lên đùi mình, vội vàng hôn lên đôi môi kia.

Họ mới chỉ xa nhau chưa đến một ngày.

Minh Khê từ căng thẳng toàn thân đến chủ động, ngẩng đầu dâng hiến bản thân chỉ trong vài giây. Hai người họ giống như hai con cá khát nước, đều cố gắng hít thở nhau, không khí dần dần nóng lên. Minh Khê bắt đầu run rẩy, không ngăn cản bàn tay đang luồn vào vạt áo, nhẹ nhàng xoa nắn cái eo tròn trịa của mình.

"Em đừng..." Minh Khê đột nhiên nắm lấy tay Ayres đang di chuyển lên trên, mặt đỏ bừng, "Một lát nữa còn phải đến viện Nghiên cứu."

Bởi vì là mùa hè nên Minh Khê đang mặc áo ngắn tay mỏng manh, nếu Ayres mà làm thế này lát nữa sẽ thấy rất rõ ràng.

Cậu nắm lấy cánh tay Ayres khó khăn mà kéo ra, nhưng cuối cùng cũng thành công. Alpha mím chặt môi, đôi mắt xanh không vui nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt như đang chất vấn tại sao trên chiến hạm thì được mà bây giờ lại không.

Nhiệt độ trên chiến hạm luôn giữ ở mức ổn định có thể mặc áo khoác, nên cậu mới dung túng alpha hình thành thói quen xấu này.

Minh Khê cúi đầu chỉnh lại quần áo, né tránh ánh mắt đầy tính xâm lược của Ayres. Alpha là loại sinh vật rất dễ bị kích thích, đặc biệt là alpha đã nếm qua mùi vị của bạn lữ rồi thì càng như vậy.

Cậu phớt lờ cảm giác kỳ lạ khi hai đùi ma sát vào nhau, cố gắng không để ý đến hơi thở nặng nề trên đỉnh đầu, kéo tay Ayres đung đưa nhẹ nhàng, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của alpha bằng cách vụng về, giọng nhẹ nhàng như đang làm nũng: "Thầy Pock nói lần thực tập này dù có xảy ra sự cố nhưng vẫn sẽ được tính điểm bình thường, hiện giờ chúng ta đều có thể tốt nghiệp rồi."

Một lúc lâu sau, Ayres đột nhiên hỏi, giọng lơ đãng trên đỉnh đầu Minh Khê: "Anh có phải không thích không?"

Minh Khê không kịp phản ứng, chậm chạp hỏi: "Cái gì?"

Ayres ngập ngừng một lúc, đột nhiên kéo tay Minh Khê đặt vào một chỗ. Minh Khê lập tức cứng đờ toàn thân, bàn tay như bị bỏng định rút ra nhưng lại bị nắm chặt không thể động đậy.

Cậu mở miệng, tai đỏ hơn cả máu. Một lúc lâu sau, dưới ánh mắt truy đuổi không ngừng của đôi mắt xanh kia, cậu rụt rè mở miệng: "Anh không có."

Giọng như tiếng muỗi kêu.

Nhưng Ayres vẫn không có ý định buông tha cho cậu. Với vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu không gợn sóng hắn nói ra sự thật: "Anh luôn trốn tránh."

Có thể nghe ra sự không hài lòng từ lời nói này.

Tính đến nay, Ayres chỉ thành công có hai lần. Một lần trong kỳ dịch cảm và một lần khi bị dụ dỗ đến phát tình.

Minh Khê không biết nói gì, đúng lúc này âm thanh điện tử vang lên đột ngột trong phi thuyền: "Quý khách đã đến Viện Nghiên cứu Não bộ và Sức mạnh Tinh thần."

Tiếng máy móc vang lên nhiều lần nhưng Ayres vẫn bất động, cố chấp chờ đợi một câu trả lời, dường như câu hỏi này còn quan trọng hơn việc đi khám.

Trong sự im lặng, giọng nói của Minh Khê từ từ vang lên. Cậu đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng, cảm giác xấu hổ tột độ đỏ mặt giải thích cho Ayres: "Anh chỉ cảm thấy hơi sợ hãi. Ayres, anh là beta, mỗi lần anh... sẽ rất đau." Cậu nhìn thẳng vào mắt Ayres, "Anh... sẽ cố gắng học cách thích nghi, không phải không thích."

Anh không biết đã phải lấy hết can đảm như thế nào mới nói ra những lời này.

Đôi mắt xanh biếc của Ayres bỗng chốc sáng rực, tiến lại gần khuôn mặt Minh Khê, dùng giọng nam tính trầm thấp thì thầm bên tai, hơi thở phả vào vành tai đang đỏ ửng kia: "Vậy là anh thích."

Minh Khê không lắc đầu phủ nhận, cũng không gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro