CHƯƠNG 42
"Đau..." Minh Khê khe khẽ lẩm bẩm một câu, hít vào từng hơi lạnh nhưng hai cánh tay lại không chút do dự quấn lấy vai Ayres như dây leo, mười ngón tay bấu chặt lấy khiến quần áo hắn trở nên nhăn nhúm.
Ayres cắn rất mạnh, khiến Minh Khê có cảm giác như tuyến thể của mình bị xuyên thủng. Pheromone của alpha cấp cao cứ liên tục tuôn vào tuyến thể, như nước lũ tràn về biển, toàn thân cậu bắt đầu run rẩy không ngừng, chân mềm nhũn suýt nữa thì ngã quỵ xuống dưới.
Cuối cùng Ayres cũng buông miệng, tha cho tuyến thể đã bị cắn đến thảm thương kia, hơi thở nặng nề phả vào xương quai xanh của Minh Khê.
Minh Khê thở hổn hển, ánh mắt dần mất đi tiêu cự, vô hồn nhìn vào một điểm nào đó trong hư không. Cổ áo quân phục của cậu bị xé toạc một cách thô bạo, một mái tóc vàng hoe đang úp vào cổ, và dần có xu hướng đi xuống dưới. Theo bản năng, cậu ôm lấy mái đầu vàng óng ấy, đầu óc đang trống rỗng thì một đôi bàn tay to lớn đột nhiên ấn mạnh lên mông cậu.
Alpha đã thể hiện rõ ràng ý muốn của mình.
Minh Khê cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mười ngón tay vô thức siết chặt, nắm lấy từng lọn tóc vàng: "Ayres..." cậu khẽ gọi.
Cái đầu vàng rực rỡ bỗng chốc khựng lại một chút, rồi lại tiếp tục hành động một cách táo bạo thậm chí còn mạnh bạo hơn.
Minh Khê dở khóc dở cười, không cố ý kéo đầu alpha ra, mà chỉ vuốt ve theo từng lọn tóc, lời nói bị alpha chen ngang đứt quãng: "Có... người, đổi chỗ khác..."
Lời còn chưa dứt, bàn tay trên mông bỗng dưng tăng lực, cả người cậu bỗng chốc được nâng lên, hai chân lơ lửng. Cậu hoảng sợ theo bản năng vòng hai tay qua cổ Ayres, mông ngồi trên một cánh tay cứng ngắc, ngọ nguậy không thoải mái.
Đây hoàn toàn là tư thế bế trẻ con.
Ayres lắc lắc cánh tay, dọa Minh Khê không dám cử động. Cậu đỏ bừng mặt, định mở miệng thì lại thấy Ayres quay đầu nhìn về một hướng nào đó, vẻ mặt rất không vui, cậu nương theo ánh mắt của Ayres mà nhìn sang.
Crick đang đứng cách đó xa vài chục mét, vẻ mặt cảnh giác không dám đến gần, tay chỉ về một cái lều từ xa.
"Lều đã dựng xong." Anh ta nhép miệng.
Nói xong liền quay người bỏ đi, không dám nán lại thêm một giây nào nữa. Anh cũng không nhìn Lilith - người đang nằm trên mặt đất, với vẻ mặt rất tệ ấy lấy một cái. Alpha đang trong thời kỳ phát tình, sẽ coi mọi alpha khác xâm nhập lãnh địa là đối thủ cạnh tranh mà không vì một lý do nào cả.
Khi Crick đã đi xa, bờ vai căng cứng của Ayres rõ ràng thả lỏng ra đôi chút. Hắn cứ ôm Minh Khê như vậy, rồi đi thẳng một mạch về phía cái lều.
Cửa lều được kéo lên, đám người vừa nãy còn e dè không dám nhìn vị Nguyên soái đại nhân này giờ đây lại nhìn chằm chằm vào lều, trao nhau những ánh mắt ngầm hiểu.
.
Ayres ngồi xuống giường, nhưng không đặt Minh Khê xuống. Dù đầu óc bây giờ của hắn chỉ nghe theo bản năng của Alpha, nhưng vẫn nhớ không được đè lên con mình. Vì vậy, Minh Khê buộc phải ngồi trên đùi Ayres. Cái đầu của Alpha đã háo hức đến mức ngẩng cao lên, miệng lẩm bẩm: "Minh Khê, Minh Khê! Em khó chịu."
Làm sao có người có thể gọi hai chữ đơn giản như thế, mà lại nghe hay đến vậy?
Minh Khê ngẩng cao đầu, không cản trở hành động ngày càng táo bạo của alpha, hai tay bám chặt lấy vai alpha, đầu ngón tay không kiểm soát mà bấu chặt xuống, cuối cùng cậu không nhịn được mà bật khóc nức nở.
Rất lâu sau, lâu đến mức cổ họng Minh Khê khàn đi. Cậu khóc nhiều đến mức, sắp hết nước mắt để khóc thì alpha như một con thú hoang cuối cùng đã được thỏa mãn bản thân. Lúc này, hắn mới áp trán mình lại, mũi chạm mũi cậu, đôi mắt xanh lam tập trung ánh lên vẻ nghiêm túc. Hắn dùng đôi môi mỏng hôn lên môi cậu, giọng khàn khàn trầm thấp nói: ''Đừng khóc...''
Minh Khê hít mũi, không nói gì.
"Anh đang giận à?" Ayres hỏi.
Minh Khê cuối cùng cũng cử động, từ từ xoay người, lắc đầu nhưng đột nhiên nhận ra điều gì đó, cậu mở to hai mắt nhìn Ayres, giọng điệu bắt đầu hoảng loạn: "Không thể..."
"Em biết." Ayres trầm giọng, bóp lấy gáy Minh Khê và hôn lên, hôn một lúc rồi chuyển xuống gáy và nhẹ nhàng cắn vào tuyến thể đang bị thương kia.
Minh Khê đã không còn sức lực, thậm chí cả việc cử động ngón tay còn thấy khó khăn. Dù có chút hoảng hốt, nhưng beta vẫn không muốn nhúc nhích. Alpha đột nhiên cử động, nhận ra Ayres đang làm gì cậu xấu hổ há miệng, nức nở một tiếng rồi nhắm mắt lại.
Làm thế này thực sự có thể tránh làm tổn thương bé con, cậu nên cảm thấy may mắn khi alpha ở trong trạng thái này vẫn còn giữ được lý trí.
Bên trong lều cứ chuyển động không ngừng, mãi gần đến sáng sớm Minh Khê đã mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi, rúc người vào trong chiếc chăn dày. Cậu ngủ với tư thế rất ngoan ngoãn, chỉ lộ ra khuôn mặt hồng hồng trông không được thoải mái và đôi môi đang sưng lên.
Ayres miễn cưỡng cúi xuống hôn lên mặt cậu, thản nhiên khoác chiếc áo sơ mi lên người, tùy ý cài vài nút. Giờ đây trông hắn rất khác với hình ảnh nghiêm túc, gọn gàng thường ngày. Xong xuôi hắn bước chân ra khỏi lều.
Crick đang canh gác, nhìn thấy Ayres toàn thân thoải mái và thỏa mãn, không khỏi trêu chọc: "Có phải cậu nên cảm ơn Lilith không?"
Crick còn nhớ trước đó lúc nào Ayres cũng biểu hiện vẻ chán nản, nhưng khi ở cùng Minh Khê lại như muốn cầu xin để giao phối vậy.
Ayres nhướng mày, đôi mắt xanh dương bình lặng như nước. Crick thấy vậy, liền vội vàng trở nên nghiêm túc: "Lần này cô ấy thật sự... Bây giờ cô ấy vẫn đang nằm trong lều, cậu biết đấy thuốc ức chế thông thường không có tác dụng với kỳ động dục. Trong đội không ai mang theo loại thuốc ức chế cấp loại III cả, cũng không biết những ông già ở trường học khi nào mới phát hiện ra tình hình bất ổn ở đây. E rằng...cô ấy chắc phải cố gắng chịu đựng sự thống khổ đến khi đó."
Ayres nhẹ nhàng nói: "Đã tìm được thuốc, cô ấy mang theo chưa?"
Crick nghĩ đến đó, biểu cảm hơi bất lực: "Đã tìm được rồi, cô ấy liều mạng thật đấy! Sử dụng thứ này ở khu vực chiến sự, không biết Yang đã nói gì với cô ấy."
Ayres gật đầu, sau khi đã hỏi rõ những việc quan tâm, liền không còn gì để nói nữa. Hắn quay lưng vào lều, rồi nói: "Hãy chăm sóc tốt cho cô ấy."
Vừa bước vào lều, Ayres bỗng dừng lại. Hắn bước vào, Minh Khê đang ngồi trên giường cuộn mình trong chăn, mắt đỏ hoe như muốn khóc: "Em đi đâu vậy?"
Giọng khàn khàn nghe thật đáng thương.
Ayres quỳ một chân lên giường, tiến đến gần Minh Khê, giọng điệu vẫn như cũ không thể phân biệt được cảm xúc: "Nói chuyện với Crick vài câu."
Minh Khê hít hít mũi: "Anh tỉnh dậy không thấy em, tưởng rằng..."
"Đừng sợ." Ayres đưa tay ôm Minh Khê vào lòng, "Em vẫn luôn ở đây."
Minh Khiêm dựa đầu vào ngực Ayres, nghĩ đến chuyện xảy ra ban ngày, cậu có chút mất kiểm soát hiếm khi nổi giận chất vấn: "Nhưng em đã nói là sẽ quay lại, cuối cùng lại không quay về mà còn ở bên Lilith, còn muốn đánh dấu cô ta."
Ayres khựng lại, đôi mắt xanh lam chớp chớp vô tội: "Xin lỗi." Hắn cúi người khẽ ngửi, trong khoang mũi toàn là hương đào mật chín mọng liền nói, "Em sẽ không đánh dấu cô ta, chỉ đánh dấu một mình vợ em thôi."
Khi nói ra lời này, biểu cảm của hắn trông rất bình tĩnh, dường như hoàn toàn không cảm thấy mình đang nói một câu rất sến sẩm.
Nghe xong câu nói này, mí mắt Minh Khê chợt run lên, trong lòng dần trở nên tê dại. Cậu từ trong lòng Ayres lui ra, ngẩng đầu lên, không kiềm chế được mà dùng tay nâng khuôn mặt của alpha. Ayres vẫn không động đậy, đôi mắt xanh lam lặng lẽ nhìn beta, cứ thế mặc cho cậu nâng lên. Minh Khê đột nhiên dùng sức đứng thẳng dậy, môi chạm vào môi Ayres, rất ngoan ngoãn mà hôn lên.
Beta hiếm khi chủ động như vậy, thật sự rất đáng yêu.
Ayres không kiềm chế được mà liếm nhẹ đôi môi sưng tấy của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro