CHƯƠNG 3.1
Trong không khí thoang thoảng một mùi thơm đắng chát lạnh lẽo, sau khi Minh Khê bước vào phòng, đôi mắt cậu vô thức đảo quanh, không nhận được câu trả lời từ Ayres khiến cậu phải quay đầu lại.
Ayres chỉ lặng lẽ đứng ở cửa, nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ. Minh Khê cố gắng không để ý đến cảm giác kỳ lạ trong lòng hỏi:
"Hộp y tế ở đâu vậy?"
Ayres cuối cùng cũng cử động, hắn đi nhanh đến bên giường. Ngồi xổm xuống, lấy hộp thuốc từ bên trong tủ đầu giường Minh Khê thấy vậy nghiêng người lục lọi bên trong một hồi rồi hô lên:
"Tìm thấy rồi."
Giọng điệu vui vẻ giống như tìm được kho báu, Ayres ngồi ở mép giường chậm rãi chớp mắt. Minh Khê đứng trước mặt, lấy súng đo nhiệt độ ngắm thẳng vào tai hắn.
"Tích"
Minh Khê chợt kêu lớn:
"39 độ 5 lận đó!! Trời ơi, anh sốt cao quá." Cậu luống cuống tay chân, nhanh chóng tìm kiếm thuốc hạ sốt.
Ayres trực tiếp nằm đến trên giường, biểu tình căng cứng đưa lưng về phía Minh Khê. Đôi chân dài cuộn tròn lên, dường như đang che giấu cái gì đó. Một lát sau, Minh Khê đứng ở mép giường nói:
"Ayres, uống thuốc hạ sốt đi rồi ngủ tiếp."
Giọng nói của người trên giường càng lúc càng khàn hơn trước, hắn trầm giọng nói: "Tôi không ăn."
Minh Hi một tay véo vành tai đỏ rực của hắn, muốn khuyên nhủ:
"Nhưng mà..."
"Không phải là sốt."
Ayres ngắt lời, đắp chăn lên đầu lẩm bẩm nói: "Đừng lo lắng."
Làm sao mà có thể không sốt được cơ chứ?
Minh Khê đứng ngốc ở đó một lúc, nhìn chằm chằm vào mái tóc vàng lộ ra từ mép chăn và phần gáy trắng của hắn.
Đợi đã - hình như sau gáy. Ánh mắt Minh Khê dừng lại ở tuyến thể của alpha, mặt cậu ngay lập tức đỏ bừng lên.
Là một beta không thể cảm nhận được pheromone, cậu chưa bao giờ nghe kỹ lời giảng của giáo viên tại các lớp sinh lý học của AO. Lúc này, cậu cuối cùng cũng nhớ ra rằng AO sẽ có triệu chứng sốt cao khi đến kỳ dịch cảm và đây là một hiện tượng sinh lý bình thường.
Minh Khê nhịn không được, thấp giọng hỏi:
"Vừa rồi sao anh lại không nói cho tôi biết..."
Đương nhiên Minh Khê vẫn rất lo lắng, sợ rằng alpha sẽ khó chịu cậu tìm trong hộp y tế rất lâu nhưng không tìm thấy thuốc ức chế. Suy nghĩ một chút, cậu nghĩ rằng có thể thuốc ức chế đã bị Ayres sử dụng rồi nên quyết định ra ngoài tìm thử xem sao.
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra rồi đóng lại, đôi mắt xanh như băng đột ngột mở ra. Ayres nhanh chóng mở chăn, ngồi dậy nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Đôi mắt đỏ lừ trông giống như đang nhìn kẻ thù vậy.
Minh Khê quay lại mở cửa, thì nhìn thấy cảnh này. Ánh mắt Ayres lập tức khóa chặt vào cậu, lạnh lùng hỏi:
"Cậu đã đi lung tung ở đâu vậy?"
Nghe vậy, cậu nhanh chóng giải thích:
"Tôi không có chạy lung tung, tôi chỉ đi đến cabin bên cạnh lấy thuốc ức chế thôi." Minh Khê tiến lại gần bên hắn.
Alpha giật giật mũi, ngửi thấy mùi pheromone kỳ lạ trên người Beta. Cậu ấy vừa mới đi tìm một alpha khác. Ayres cuộn chặt tay lại thành nắm đấm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, hơi thở dần trở nên nhanh hơn khiến ngũ quan anh tuấn có chút vặn vẹo.
Minh Khê hoảng sợ giật mình, vội vàng mở thuốc ức chế ra kim tiêm đang định đâm vào cánh tay của alpha thì đột nhiên kim tiêm bị ném xuống đất. Thuốc ức chế chưa kịp mở ra đang cầm trên tay, theo đó cũng bị rơi xuống hết ra sàn.
"Bang."
Một âm thanh giòn giã vang lên, alpha dùng đôi boots da của mình nghiền nát tất cả những chiếc kim tiêm mỏng manh để phát tiết cơn giận dữ đang trào dâng trong lòng mình.
"Ayres!!!!!" Minh Khê có chút tức giận, nhìn đống bừa bộn trên mặt đất.
"Ra ngoài." Alpha vẻ mặt lạnh lùng mà đuổi cậu đi. Ming Khê định mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì quay người lại từng tiếng bước chân vang vọng đi ra phía cửa.
Cánh cửa phòng được mở ra, Ayres nhìn cậu đi phía trước với đôi mắt đỏ hoe. Beta yếu đuối này luôn chủ động tìm đến hắn, vậy mà giờ cậu ấy lại bỏ mặc mình mà rời đi.
Thật sự cảm thấy rất đau lòng.
Pheromone hỗn loạn trong một không gian chật hẹp, tin tức tố của hắn bây giờ đang đến mức cực hạn dễ dàng bóp cổ kẻ thù một cách tàn nhẫn thậm chí có thể nuốt chửng vật chủ từng chút một.
Cả người cố gắng cuộn tròn lại hết mức, ý thức ngày càng mơ hồ bỗng hắn nghe thấy giọng nói lo lắng của beta - người đáng lẽ phải rời đi vài phút trước.
"Ayres, cậu có ổn không?"
Cố gắng mở mắt ra, trong tầm nhìn mơ hồ hắn thấy đôi mắt đen xinh đẹp của Beta đang tràn đầy lo lắng, đôi môi đỏ mọng kia mở ra rồi khép lại trông thật mê người. Ayres bỗng duỗi tay, thô bạo mà nắm lấy cánh tay của Beta ném lên giường.
Bởi vì quá mức lo lắng nên Minh Khê quay lại, cậu bỗng chốc choáng váng khi bị một bóng đen phủ lên từ trên đầu xuống. Cậu cảm nhận rõ sức nặng của Ayres đang đè chặt lên người mình, còn có...xúc cảm rõ ràng từ trên bụng hắn, nhiệt độ bên dưới quần rõ ràng không giảm đi chút nào ngược lại còn lan tỏa hơn trước.
Minh Khê chỉ cảm thấy hương thơm trong phòng quá nồng vượt quá tiêu chuẩn, thậm chí nó còn ngang ngược áp bách không khí trong lồng ngực khiến cậu cảm thấy khó thở, mặt mũi đỏ bừng mà lắp bắp nói:
"Ayres , anh... anh làm ơn bình tĩnh tiêm thuốc ức chế, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Hãy cố gắng chịu đựng một chút nữa thôi nhé?"
Alpha dường như hoàn toàn không nghe thấy lời cậu nói, hắn há miệng thở dốc dụi đầu vào cổ cậu mà hít nhẹ một hơi. Minh Khê nhanh chóng lấy tay che lại, cố hết sức đẩy đầu Ayres ra. Bỗng dưng, cậu phát hiện có thứ gì đó mềm mại đang chạm vào lòng bàn tay mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro