CHƯƠNG 24
Về đêm, Học viện Quân sự Trian mới thật sự tràn đầy sức sống tươi trẻ, sinh viên ra vào tấp nập trên đại lộ trung tâm của khuôn viên trường .
Minh Khê xuống phi thuyền công cộng ở trước cổng trường, rồi chọn một con đường nhỏ vắng vẻ để tản bộ. Ánh sáng quang não đột nhiên phát ra, nghe cứ như một tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng nhảy múa trong gió đêm. Cậu dừng lại một lúc và cúi đầu xuống nhìn.
Là Randy đang gọi tới.
Hít một hơi dài rồi nhấn nút trả lời nhưng đầu dây bên kia quá mức ồn ào, tiếng nhạc rock điện tử cứ ù ù khiến tai cậu thấy đau nhức.
"Randy, cậu đang ở đâu? Tớ không nghe thấy được giọng cậu." Minh Khê lúng túng vặn nhỏ âm lượng.
Sau nửa phút, phía bên kia cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Randy nói với giọng điệu hào hứng hỏi: "Sao rồi? Tình hình ổn hết chứ?"
"Cũng khá." Minh Khê nói, "Kết quả bài thi viết không quá tệ, chỉ cần xem kết quả kiểm tra thể lực thôi."
"Yên tâm đi, cậu chắc chắn không có vấn đề gì đâu, chỉ là hình thức thôi mà." Randy nói một cách đầy tự tin, "À, đúng rồi, cậu bây giờ đã về trường chưa?"
"Tớ vừa mới về đây."
"Vậy cậu cùng ra ngoài chơi đi, cuối cùng cũng thi xong rồi mà. Chúng ta cùng nhau ăn mừng nhé."
"Tớ sẽ không—"
Minh Khê nói được nửa câu thì đột nhiên dừng lại, ngẩn người nhìn bóng dáng cao lớn đứng giữa đường cách đó vài bước, tóc vàng mắt xanh, khuôn mặt tuấn tú, khuôn mặt không một tia cảm xúc, khiến ánh chiều tà khi buông xuống cũng nhuốm màu lạnh lẽo.
Phía bên kia điện thoại Randy vẫn đang hỏi liên tục là có chuyện gì không, Minh Khê chậm rãi mở miệng: "Không sao, hôm nay tớ thị xong có hơi mệt nên không đi đâu. Các cậu chơi vui nhé."
Randy không nghĩ nhiều, cậu ấy cũng hơi say say nên gật đầu lơ mơ và dặn dò "Vậy cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi nha."
Điện thoại cúp, bầu trời dần tối đi, con đường nhỏ trong khuôn viên trường chìm trong bầu không khí tĩnh lặng đến ngột ngạt.
Minh Khê cúi đầu, mái tóc đen rủ xuống trán, môi không còn chút máu, có vài sợi tóc cọ vào mắt có hơi ngứa, nhưng cậu không vuốt sang mà cứ đi thẳng về phía trước, mặc kệ sự tồn tại mạnh mẽ của alpha cấp cao đang đứng ở ngay đó. Nhưng chưa đi được mấy bước, một bàn tay to dùng lực rất lớn nắm chặt lấy tay cậu, không có cậu đi tiếp về phía trước.
Minh Khê nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Trước đây, cậu luôn nhiệt tình chủ động chào hỏi, hoặc rất lịch sự chào xã giao một ai đó, chưa bao giờ có thái độ lạnh lùng như vậy.
Ayres im lặng một lúc rồi nói: "Anh đang tức giận."
Không đợi Minh Khê trả lời, hắn tiếp tục hỏi: "Sao lại tức giận?"
"Tôi không tức giận." Minh Khê cúi đầu nhìn xuống chân, lòng bàn chân giẫm lên từng viên đá nhưng không hề cảm thấy khó chịu
Ayres nói tiếp: "Anh đã bốn ngày không trả lời tin nhắn của tôi, cũng không thèm nghe điện thoại. Là vì tôi đã tự ý hôn, nên anh tức giận hay là vì sau đó anh ..."
Hắn có một giọng nói trời sinh rất hay, trầm ấm nếu nghe thêm vài câu nữa chắc sẽ không thể tức giận được với alpha này.
"Ayres!!" Minh Khê ngắt lời hắn, "Buông tay, tôi muốn về ký túc xá."
Vẻ mặt Ayres bỗng trở nên ngưng trọng, thái độ luôn trốn chạy của beta hoàn toàn khơi dậy ham muốn kiểm soát của alpha. Pheromone không kiểm soát được bắt đầu hỗn loạn, và như một con thú hung dữ - Ayres liền một phát lao nhanh tới Minh Khê. Hắn cố gắng dùng sức mạnh của mình, để truyền đạt sự xin lỗi và mong muốn giữ bạn tình của mình ở lại. Nhưng dù có dịu dàng đến đâu, cũng không thể che giấu được nỗi đau do gai ở đầu lưỡi mang lại.
Minh Khê bị mùi hoa hồng đắng nồng xộc vào mũi khiến đầu óc choáng váng, cậu đột nhiên bịt miệng lại và nôn khan.
Ayres cả người cứng đờ, tay chân bỗng chốc luống cuống hết cả lên, vô thức chạm vào bụng Minh Khê và lo lắng hỏi: "Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Bốp."
Tay của Ayres bị một lực đánh mạnh vào, không đau không ngứa. Tay hắn bỗng chốc dừng lại giữa không trung, dù là người bị đánh nhưng lòng bàn tay của người đánh lại đỏ ửng.
Minh Khê đánh xong cũng sững sờ, cậu vội vàng thu tay lại sau lưng, sắc mặt tái nhợt nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi."
Người đang tức giận kia chỉ cần làm tổn thương người khác một chút thôi, cũng cảm thấy tội lỗi vô cùng.
Ayres chậm rãi thu tay lại, chỗ bị đánh cứ như cố ý hoặc vô tình đối diện với tầm nhìn của Minh Khê. Hắn cau mày, giọng trầm xuống: "Không sao."
Minh Khê há miệng định nói: "Cậu..."
Aries mím chặt môi, mi mắt rủ xuống, hàng mi dài che khuất đôi mắt xanh sâu thẳm: "Tôi đến đây là chỉ muốn dẫn anh đi một nơi."
Minh Khê thở dài: "Nơi nào vậy?"
Ayres không nói gì, rõ ràng là đang từ chối trả lời.
.
Minh Khê vẫn không thể làm gì khác, đành phải theo hắn lên phi thuyền.
Phi thuyền bay rất ổn định. Minh Khê không hề lừa Randy, bài kiểm tra hôm nay tốn sức khá nhiều, và cậu thực sự mệt mỏi đến mức chỉ cần dựa vào ghế là có thể thiếp đi.
Có vẻ như đã rất lâu, lâu đến mức Minh Khê ngủ một giấc rồi tỉnh lại, nhưng phát hiện xung quanh không có một bóng người. Cậu vẫn đang nằm trong phi thuyền, trên người đắp áo khoác của Ayres, bên trong khoang mũi đều là mùi hoa hồng vương còn vương trên áo khoác.
Trong cabin chỉ có một ngọn đèn ngủ đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, bên ngoài hoàn toàn tối đen, màn đêm dày đặc xuyên qua cửa sổ len lỏi vào bên trong khiến không gian càng thêm tĩnh lặng.
Minh Khê ngồi dậy, nắm lấy chiếc áo khoác quân đội màu đen sắp tuột xuống rồi hô lên: "Ayres?"
Cabin hoàn toàn trống rỗng không ai trả lời cậu.
Đúng lúc này, cửa cabin đột nhiên phát ra một tiếng động và từ từ trượt sang hai bên. Một bóng người cao lớn bước vào, ánh sáng chiếu sau lưng mang đến cảm giác áp bức vô cùng.
Ayres vừa đi vừa tháo găng tay trắng, cẩu thả vứt xuống ghế, mái tóc vàng được chải chuốt gọn gàng giờ đây đã có vài sợi rối bù rũ xuống trên trán. Nhưng hắn không có ý định chỉnh lại tóc, áo sơ mi trắng cũng hơi nhăn, tay áo xắn lên cao để lộ ra cơ bắp rắn chắc trên cánh tay; không biết vừa rồi đã đi đâu và làm gì.
Minh Khê ngoảnh mặt đi, đứng dậy nhìn ra bên ngoài cửa sổ: "Đến rồi à?" Trời tối quá, tôi không thấy gì cả.''
"Ừ." Hắn quay lại ra hiệu cho Minh Khê đi theo mình.
Minh Khê ngập ngừng theo sau, dựa vào ánh sáng trong phi thuyền, bước từng bước xuống cầu thang. Gió đêm mang theo luồng khí mát lạnh, mang theo hương thơm ngọt ngào của hoa hồng, khác hẳn với mùi hoa hồng trong pheromone của Ayres. Minh Khê đột nhiên khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía hương thơm đang phát ra kia.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, màn đêm đen tối trong nháy mắt liền biến mất. Ánh trăng sáng rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, chiếu sáng cả một cánh đồng hoa hồng trắng khổng lồ. Trong ánh trăng, cánh đồng hoa này như được khoác lên một lớp voan mỏng, đẹp một cách huyền bí và choáng ngợp.
Minh Khê há hốc mồm, trước một màn đánh vào thị giác cực độ này: "Wowwwwwww!!!!!"
Cậu ngạc nhiên đi tới, chạm tay vào bông hồng đầu tiên và xác nhận rằng tất cả đều là thật chứ không phải ảo ảnh: "Đẹp quá đi!!! Thật sự quá tuyệt vời, cậu làm được điều này như thế nào vậy?"
"Hoa hồng được trồng trong nhà kính." Ayres trả lời cậu, "Trần nhà được thiết kế trong suốt, nên hoa sẽ không bao giờ tàn suốt bốn mùa. Anh muốn vào xem không?"
Minh Khê đang đắm chìm trong sự kinh ngạc: "Ừ."
Cậu chạy vào một lúc, nhưng cánh đồng hoa hồng dường như không có điểm dừng, hương hoa nồng nàn bao quanh cơ thể khiến cậu rất phấn khích và quay người lại vẫy tay với Ayres.
Ayres đi theo sau Minh Khê, đôi mắt xanh của hắn như được ánh trăng chiếu rọi vào tạo nên ảo giác dịu dàng. Alpha nhìn Minh Khê với ánh mắt bình tĩnh, rồi đột nhiên hỏi: "Anh có thích nơi này không?"
Minh Khê gật đầu mạnh mẽ: "Thích."
Ayres giơ tay lấy một cánh hoa hồng, không biết từ lúc nào đã rơi trên vai Minh Khê: "Vậy thì ở lại đây một thời gian nhé?"
Nụ cười của Minh Khê dần đông cứng: "Ở đây? ...Cậu có ý gì?"
Ayres nói với giọng điệu hết sức tự nhiên, như thể là đang nói một điều gì đó rất bình thường: "Nơi này là dinh thự của Công tước,nên rất an toàn. Các loại trái cây anh thích, tôi đều đã cho người cấy ghép được vài cây rồi, một thời gian nữa thôi sẽ có quả..."
Minh Khê lùi lại một bước, nhìn alpha trước mặt một cách kinh hoàng ngẩng đầu lên hỏi: "Cậu muốn nhốt tôi ở đây?"
Ayres bị lời nói của Minh Khê chọc giận: "Tôi cũng sẽ ở cùng anh..."
Đợi cho đến khi em bé được sinh ra.
Minh Khê không thể nghe thêm được lời nào nữa. Cậu đột nhiên nhận ra rằng đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, và nó cách trường học một quãng đường rất xa. Nếu Ayres quyết tâm không cho cậu đi, có lẽ cậu sẽ không còn cách nào khác mà phải ở lại đây. Khi Ayres nói chuyện, vẻ mặt trông rất nghiêm túc, hắn không phải là người thích đùa giỡn.
Điều này là sao đây, chỉ vì không trả lời tin nhắn trong vài ngày thôi sao?
Cảm giác lo lắng không thể diễn tả được khiến Minh Khê suýt nữa thì bật khóc, giọng cậu run rẩy, hai mắt đỏ hoe: "Ayres, cậu không thể làm vậy được! Anh không muốn ở đây, anh muốn về trường học.
Ayres định tiến lên một bước để lại gần, nhưng Minh Khê lại hoảng sợ hét lên: "Đứng yên đó, đừng lại gần!!!"
Giọng cậu bất lực, gần như sắp khóc.
Ayres dừng bước, muốn dùng tay lau nước mắt cho Minh Khê nhưng lại sợ làm beta này khóc lớn hơn nên không dám tiến lên. Hắn nhíu mày, quai hàm căng chặt, cố gắng che giấu sự luống cuống. Chợt hắn nhớ ra điều gì đó, liền biến ra một bó hoa hồng từ sau lưng.
Đây là bó hoa hồng hắn vừa mới hái khi Minh Khê ngủ thiếp đi, định dùng nó để làm quà xin lỗi. Alpha đã tưởng tượng ra cảnh Minh Khê nhận được hoa, vui vẻ hôn lên má hắn rồi nói "Cảm ơn cậu, Ayres".
Những bông hồng trắng đang nở rộ rực rỡ, đã được tỉ mỉ nhổ hết gai.
Hắn nhẹ nhàng đặt bó hoa vào lòng Minh Khê, vụng về mà dỗ dành: "Đừng khóc, tôi sẽ không nhốt anh lại đâu."
Tuy nhiên, Minh Khê hoàn toàn không nghe thấy lời này. Bó hoa được gói cẩn thận rơi xuống đất, từng cánh hoa rơi lả tả trông vô cùng nhếch nhác và thê thảm. Minh Khê lắc đầu nói: "Vậy cậu để tôi về ngay đi."
Ayres có hơi tức giận, giọng điệu dần lạnh xuống nói: "Anh là beta của tôi, vốn dĩ là phải ngoan ngoãn ở lại đây."
Minh Khê trợn mắt kinh ngạc: "Tôi không phải beta của cậu." Đây là lần đầu tiên cậu dám dùng lời lẽ nặng nề để trách móc Ayres, "Cậu quá ngang ngược và độc đoán, luôn như vậy, luôn như vậy..." Nói đến đây cậu không thể nhịn được nữa mà bật khóc thành tiếng.
"Đừng khóc." Ayres khi nhìn thấy nước mắt của Minh Khê đã bắt đầu hoảng hốt, hắn không quan tâm đến điều gì khác mà vội vàng đi lên, luống cuống muốn lau nước mắt cho Minh Khê nhưng động tác lại vụng về khiến cho mặt beta đỏ bừng.
Minh Khê quay đầu tránh bàn tay của Ayres, hai mắt nhòe đi khiến cậu phải đưa tay vào túi áo để lấy khăn giấy. Đôi tay run rẩy, khi kéo khăn giấy thì cũng có một thứ gì đó từ trong túi rơi ra, cậu giật mình vô thức cúi đầu nhìn xuống.
Ayres cũng theo ánh mắt của cậu cúi đầu xuống.
Ánh trăng nhân tạo chiếu rọi rõ ràng một thứ dài nằm trên mặt đất, Minh Khê thở hắt ra, biểu cảm có một chút bối rối vội vàng cúi xuống nhặt.
Nhưng Ayres nhanh hơn một bước, alpha mặt không biểu cảm nhặt lấy hộp giấy trắng nhỏ kia, lạnh nhạt hỏi: "Đây là cái gì?" Giọng điệu không thể nghe ra được cảm xúc.
Minh Khê lập tức nín khóc, nặng nề nói bằng giọng mũi: "Trả lại cho tôi."
Ánh trăng không biết từ lúc nào đã tối đi, một nửa khuôn mặt của Ayres đã bị che khuất trong bóng tối, lộ ra đường nét sắc bén và lạnh lùng; ngón tay thon dài với các khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng gõ vào thứ đồ chơi nhỏ trên tay, hỏi lại lần nữa:"Minh Khê, nói tôi biết đây là gì?"
Minh Khê căng thẳng ngẩng đầu lên, vừa khóc xong nên cái mũi rất đỏ còn đôi mắt đen thì bị nước mắt thấm ướt. Cậu không trả lời câu hỏi của Ayres, giọng điệu trở nên đáng thương mang theo sự cầu xin:"Ayres, trả lại cho anh đi nhé?"
Alpha đứng thẳng, khóe môi mím chặt, không nhúc nhích. Cho đến khi beta yếu đuối như con thỏ nhỏ này, không tự lượng sức mình mà giơ tay ra định cướp, thì hắn dễ dàng tránh né được bàn tay đang vươn tới kia, ánh mắt rơi xuống thứ đồ chơi nhỏ trong tay.
Minh Khê đột nhiên cứng đờ người, nhìn chằm chằm vào bàn tay của Ayres đang định xé bỏ cái hộp và lấy thứ bên trong ra. Đầu óc cậu giờ đây trống rỗng, theo bản năng mà lao vào lòng alpha, đầu đập vào lồng ngực cứng rắn, không thèm nhìn biểu cảm của Ayres ở phía trên đầu, cố gắng chịu đau mà vươn hai cánh tay ra ôm chặt lấy vòng eo săn chắc của alpha.
Ayres quả nhiên không động đậy, cũng không đẩy Minh Khê ra.
Hắn cúi đầu nhìn beta đang chủ động ôm lấy mình, các đầu ngón tay động đậy, đôi mắt xanh biếc sâu thẳm nhìn chằm chằm.
Minh Khê không nhận ra rằng mình đang từ từ ngẩng đầu lên, nhón chân, và dùng môi cọ xát cằm alpha một cách vụng về:"Ayres, trả lại cho tôi đi mà."
Cậu luôn nghĩ rằng bằng cách này, một cách đơn giản và thô thiển thì mình có thể chuyển hướng sự chú ý của alpha hàng đầu này, trước đây và bây giờ cũng vậy. Vì đã thành công một lần, nên cậu ngốc nghếch nghĩ rằng lần nào cũng có thể thành công.
Chiếc cổ trắng mịn và mong manh đang đưa đến tận miệng hắn, hương đào tỏa ra từ tuyến thể quá đỗi ngọt ngào, Ayres yết hầu hơi động, như có như không đưa tay ôm lấy Minh Khê, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào tuyến thể ở sau gáy beta, và để lộ ra răng nanh.
Hắn đặt tay lên tuyến thể của Minh Khê, không nhanh không chậm mà xoa bóp, ngón cái thô ráp hoàn toàn không chút thương xót.
Nơi nhạy cảm như vậy, sao có thể chịu được sự đối xử đầy tàn nhẫn này của hắn như vậy được?
Hơi thở của Minh Khê càng ngày càng gấp gáp, sắc mặt dần đỏ lên, bất an mà giãy dụa một chút. Nhưng chỉ trong chốc lát, cậu dần ngoan ngoãn trở lại, nhắm mắt và run rẩy trong vòng tay của Ayres, để mặc hơi thở nóng rực của alpha dần dần tiến đến gần tuyến thể của mình.
''Minh Khê.'' Ayres nhìn chằm chằm vào tuyến thể gần ngay trước mặt, không hề vội vàng mà gọi tên cậu, "Có được không?"
Minh Khê siết chặt tay, khiến áo sơ mi trắng của alpha bị nhàu đi, cậu chậm rãi gật đầu. Tuy nhiên, alpha dường như đang cố tình tra tấn và trả thù cậu, các đầu ngón tay đột nhiên dùng lực mang theo ẩn ý gì đó, còn cố tình hỏi: "Không được sao?"
Minh Khê thở nhẹ một tiếng, vừa tức vừa bất lực nhỏ tiếng nói: "Được."
Alpha cuối cùng cũng hài lòng với sự cho phép bằng lời nói này, hung hăng cắn xuống, răng nanh hung dữ và thô bạo đưa tin tức tố mùi hoa hồng đắng vào và cố gắng làm cho tuyến thể của beta bên trong và bên ngoài đều được lấp đầy bằng mùi của hắn.
Minh Khê đau đến mức run rẩy, nước mắt vừa mới ngừng thì giờ lại bắt đầu tuôn ra như thác làm mờ đi tầm nhìn phía trước. Pheromone của alpha cấp cao là một gánh nặng cực kỳ lớn đối với beta, cậu chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên ánh sáng trắng, vô số hạt nhỏ va chạm trong cơ thể và nổ tung, cơn đau lan đến tận xương. Hai chân bắt đầu mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào alpha đang bắt nạt rồi cố gắng đứng vững.
Tra tấn cuối cùng cũng được giảm bớt khi alpha rời đi, Ayres dùng lưỡi liếm tuyến thể của Minh Khê, giọng nói khàn khàn: "Beta của tôi."
Minh Khê mất vài giây mới chậm chạp phản ứng lại, hình như Ayres vẫn còn đang bận tâm về vấn đề "là beta của tôi" hay "không phải beta của tôi" vừa rồi, giờ đây cậu không biết nên khóc hay nên cười.
Alpha là một sinh vật như vậy. Ngay cả khi không có tình yêu, họ cũng sẽ sinh ra ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ với đối tượng đã từng quan hệ trước đó.
Gió đêm cuốn những cánh hoa hồng, những cành hoa lay động mờ ảo dưới ánh trăng sáng.
Ayres đang đắm chìm trong sự thỏa mãn, toàn thân đều trở nên lười biếng, giống như một con sư tử đực vừa mới bắt được con mồi và ăn no. Đây có lẽ là lúc sự cảnh giác đang ở mức thấp nhất, cũng như dễ nói chuyện nhất.
Một bàn tay mềm mại chạm vào lòng bàn tay hắn, những ngón tay với khớp xương nhỏ hơn hắn, tạo thành sự tương phản rõ rệt với lòng bàn tay đầy thô ráp của alpha. Chiếc hộp giấy đã bị hắn bóp nát trong tay, đang được một bàn tay khác cố gắng kéo đi.
Không kéo được.
Minh Khê thấy hắn không phản ứng gì, liền thử dùng thêm một chút lực để kéo. Khi đã lấy được, cậu vội vàng nhét cái thanh dài trắng nhỏ kia vào túi mình, tay vẫn không yên tâm mà vòng ra ngoài như sợ bị người khác có thể cướp đi bất cứ lúc nào.
Ayres giả vờ như không nhìn thấy gì.
Hai người đều không nói gì, bầu không khí trở nên im lặng, họ cứ giữ nguyên tư thế như vậy. Thời gian cứ thể trôi qua từng giây từng phút, không biết đã qua bao lâu, Minh Khê không nhịn được nữa mà gật gù, khóe mắt chứa đầy nước mắt sinh lý, muốn nói nhưng lại không dám, cố gắng thận trọng mở miệng: "Anh muốn về trường."
Ayres không nói gì, đột nhiên buông cậu ra. Minh Khê sợ đến nín thở.
Anh ta không đề cập đến việc mình vừa nói về việc mời Mingxi đến sống ở đây, Mingxi cũng không hỏi, họ chỉ đi qua ngầm hiểu ý nhau.
Alpha nửa quỳ xuống, động tác nhẹ nhàng nhặt lấy bó hoa hồng trắng đã dính bùn, hàng mi dài che đi cảm xúc trong mắt, bờ vai rộng và chắc kia luôn luôn thẳng tắp. Nhưng khi làm sạch bùn cho hoa hồng, thì hắn lại phải cúi đầu và khom lưng.
Minh Khê mím môi, vẻ mặt vô cùng bối rối.
Cậu nghĩ rằng Ayres sẽ nổi giận, nhưng không ngờ alpha chỉ lặng lẽ đứng dậy, lần nữa đặt hoa vào lòng cậu với một đôi mắt xanh sâu thẳm.
Lần này, Minh Khê ôm chặt bó hoa, nhỏ giọng rì rầm:"Cảm ơn cậu."
Ayres nói:"Đi thôi, tôi đưa anh về."
.
Lúc Minh Khê trở về thì trời cũng đã khuya, trong ký túc xá nồng nặc mùi rượu, Randy đang nằm trên giường nói mớ, lúc thì kêu lạnh lúc thì kêu nóng. Minh Khê đặt bó hoa hồng lên bàn, liền nhìn thấy Randy đang đá chiếc chăn bông xuống dưới đất.
Anh giúp Randy đắp chăn, lấy cho mình một cốc nước nóng rồi ngồi trên ghế chậm rãi uống. Khi hết nửa cốc, cậu đứng dậy lê từng bước mệt mỏi vào phòng tắm, ôm chặt cái que dài màu trắng nhỏ trong tay.
Đèn phòng tắm rất sáng, cậu xé bao bì bên ngoài để lộ tờ giấy hướng dẫn que thử thai bên trong.
Bản thân cũng không hiểu tại sao mình lại đến hiệu thuốc, sau khi rời khỏi đài phun nước ở Quảng trường vào ban ngày. Cậu lại đi đến hiệu thuốc, và mua một thứ như vậy một cách lén lút, mặc dù biết rằng khả năng xảy ra chuyện này rất nhỏ ... rất nhỏ.
Quy trình tiếp theo rất đơn giản, nhân viên hiệu thuốc khi mua que thử đã rất nhiệt tình, khi giải thích cặn kẽ cách sử dụng và còn tặng kèm thêm một số lời khuyên hữu ích nếu đang trong thai kỳ.
Minh Khê lau mặt.
...
Một phút sau, cậu ngẩn người nhìn hai vạch trên que thử thai, sắc mặt dần dần tái nhợt.
Cậu đã mang thai.
Với xác suất 1/10.000, với người không phù hợp nhất, thật không thể tin được cậu lại có thể mang thai.
Đôi khi số phận thật thích trêu đùa với con người.
Cậu từ từ nhớ lại lần trước đi khám bệnh, không thể không phát hiện ra được chuyện này. Vậy nên Ayres đã biết từ lâu, nhưng lại cố tình giấu cậu, tại sao hắn lại làm vậy?
Minh Khê cảm thấy đầu óc hỗn loạn, ngồi thẫn thờ trên bồn cầu, toàn thân cảm thấy lạnh toát và ôm chặt cánh tay mình. Trong lòng vừa sợ vừa buồn, cậu che miệng lại, đột nhiên một tiếng nấc nhẹ bị kìm nén vang lên trong căn phòng vệ sinh trống vắng.
.
Minh Khê toàn thân mệt mỏi, anh gói que thử thai bằng nhiều lớp giấy, cho vào hộp và vứt vào thùng rác rồi mới lên giường đi ngủ.
9 giờ sáng, Randy sau khi say rượu cũng đã tỉnh dậy không kịp dụi mắt đã ngáp ngắn ngáp dài, dưới mắt có hai quầng thâm mà mở giao diện game ra chơi, khi đói bụng thì dùng dịch dinh dưỡng giải quyết. Những sinh viên quân đội sắp tốt nghiệp có thể nói là ngày ngủ đêm bay, phung phí tuổi thanh xuân.
Field gửi lời mời lập nhóm, Randy lẩm bẩm với chính mình: "Sao cậu ấy cũng dậy sớm thế nhỉ?" Vừa nói vừa thuận tiện đồng ý.
Hai người trực tiếp mở mic lên. Sau khi vào game, Field vừa nhặt đồ vừa hỏi một cách uể oải: "Cậu có thấy tin tức sáng nay không... oh, cơ giáp màu tím này."
Randy không để ý: "Tin tức gì?"
"Chính là tin tức nguyên soái sẽ ra trận đó..."
"Cái gì, Ayres sắp đi đánh trận sao?"
Randy sau khi nhận ra liền che miệng lại, nhìn về phía giường ngủ của Minh Khê, vì rèm giường che khuất tầm nhìn nên cậu ta không thấy gì bên trong, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Minh Khê?"
"Ừm?" Sau tấm rèm xám lộ ra đôi mắt đang buồn ngủ của Minh Khê.
Randy xấu hổ hỏi: "Cậu dậy từ bao giờ rồi?"
Minh Khê cúi đầu mở quang não: "Vừa mới dậy." Cậu thấy Randy vẫn còn ngốc nghếch nhìn mình, cong môi cười: "Cậu sắp bị đánh chết rồi."
"Hả?" Randy phản ứng lại, quay đầu nhìn màn hình quang não, nhân vật trong game của cậu ta đang bị tấn công dữ dội, máu gần cạn khiến màn hình nhấp nháy ánh đỏ. Randy hét lên một tiếng "A!" rồi lao vào chiến đấu điên cuồng, tiếng Field trong mic đang không ngừng mỉa mai.
"Cậu phế thật đấy."
"Gà quá đi."
Randy: "Im miệng ngay!"
Nghe thấy bên kia đang cãi vã ồn ào một trận vui vẻ, nụ cười của Minh Khê không thể duy trì được nữa. Cậu anh cảm thấy cơ thể không được thoải mái, đặc biệt là tuyến thể phía sau luôn đau âm ỉ, thắt lưng cũng có cảm giác lạ, cậu bèn kê cái gối ra phía sau lưng mình rồi dựa vào, mở màn hình quang não.
Điều đầu tiên đập vào mắt cậu là một loạt thông báo liên tiếp, không cần phải tìm kiếm thông tin cụ thể, cụm từ "nguyên soái ra trận" xuất hiện rất thường xuyên, cậu tùy ý nhấp vào một tiêu đề.
Một gương mặt quen thuộc, và đẹp trai bất ngờ xuất hiện trên màn hình quang não. Alpha trẻ tuổi với mái tóc vàng được chải ngược ra sau, để lộ ra vầng trán rộng và hốc mắt sâu, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng lạnh lùng xa cách, đầy vẻ kiêu ngạo và cao quý khiến người ta không khỏi chán ghét. Khuôn mặt này thậm chí dưới góc chết của ống kính còn hoàn hảo hơn thế nữa.
Hắn mặc quân phục, trước ngực áo treo huân chương vàng, toàn thân toát lên vẻ trưởng thành và kiên định trái ngược so với độ tuổi.
Alpha nhìn thẳng vào ống kính, cằm hơi ngẩng lên, giọng điệu trầm ổn và điềm tĩnh.
"Có 19 binh sĩ hy sinh trong trận chiến này, đó là điều tất cả chúng ta đều không mong muốn."
"Bọn trùng hèn hạ muốn dùng đôi cánh mềm, dùng bàn chân bẩn thỉu của chúng để vươn mình đến với Đế Quốc. Tôi thề trước danh dự của dòng họ Diat, tuyệt đối sẽ không để chúng bước chân vào lãnh thổ Đế Quốc này dù chỉ một bước."
"Tôi sẽ chấm dứt cuộc chiến này, và để cho sự hy sinh của họ có ý nghĩa hơn."
Hắn nghiêm nghị thực hiện nghi thức chào quân sự ——
"Vì vinh quang của Đế Quốc."
Video kết thúc gọn gàng ở đây, khuôn mặt của alpha biến mất khỏi màn hình trực tiếp. Ngay sau đó, những dòng bình luận tràn ngập như sóng trào chiếm trọn màn hình.
[Vì vinh quang của đế quốc!]
[Nguyên soái vĩ đại thật uy phong quá đi!]
[Ôi trời ơi, quá đẹp trai, quá đẹp trai, quá đẹp trai, quá đẹp trai!!! Tôi muốn phát điên lên mất!]
[Chắc chắn mình sẽ giành chiến thắng!
[Hãy giết sạch lũ sâu bọ ấy đi!]
Minh Khê tắt màn hình, ngẩn ngơ một lúc rồi quay đầu nhìn bó hoa hồng trắng bị vứt bừa trên bàn, cánh hoa đã hơi héo úa, không còn vẻ tươi tắn như đêm qua khi được tắm mình trong màn sương đêm.
Cậu nhìn bó hoa hồng trắng trên bàn một lúc, rồi đột nhiên xuống giường đi đến bên bàn. Cậu lục tìm trong hộp đựng đồ, và tìm thấy được một chai nhựa trong suốt không biết đã uống hết bao giờ. Cậu đi rửa tay và đổ đầy nước vào chai, sau đó quay lại tháo dải ruy băng trắng bên ngoài bó hoa rồi cẩn thận cắm từng bông hồng vào chai.
Không phải cậu không tức giận, nhưng bản thân lại không nỡ lòng đối xử tệ với Ayres. Sau tất cả, đối với cậu đó vẫn là một ngôi sao vô cùng đặc biệt trong tim mình.
.
Đêm khuya ký túc xá đã tắt đèn, nhìn từ xa chỉ thấy một màu đen kịt. Gió đêm thổi qua, trông khung cảnh thật tĩnh lặng và hiu quạnh.
Một beta trẻ tuổi đang đi bộ chậm rãi về nhà, vừa đi vừa ngân nga hát cùng với bước chân nhẹ nhàng. Anh ta đã hẹn hò với bạn gái của mình ngày hôm nay, hai người không nỡ rời xa mà cứ mải mê quấn quýt nhau cho đến tận bây giờ mới về.
Cây cối hai bên đường đang lay động trong gió, phát ra tiếng xào xạc. Người đàn ông trẻ tuổi đang nhanh chóng đi đến dưới tòa nhà ký túc xá, tâm trí vẫn còn suy nghĩ về món quà sinh nhật cho bạn gái mình.
"Rắc."
Một tiếng động giòn tan vang lên trong không khí, khiến người đàn ông trẻ tuổi khựng lại. Anh ta không biết tại sao, nhưng sau lưng có chút hơi rùng mình. Anh ta vô thức nhìn xung quanh, đèn đường, cây cối, mọi thứ đều bình thường. Xong rồi mới cúi xuống nhìn xuống dưới chân.
Chỉ là một cành cây.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng người và ngẩng đầu lên. Ngay giây tiếp theo, anh ta đã trợn tròn mắt.
Cây bên cạnh tòa nhà ký túc xá không được chiếu sáng bởi đèn đường, và một bóng đen cao lớn bất ngờ xuất hiện đứng dưới gốc cây.
Chàng trai thở hổn hển và nhận ra rằng đó là một con người.
Anh ta dừng bước, và tiếp tục đi về phía trước. Khi đi ngang qua, anh ta không thể cưỡng lại được và quay lại nhìn một lần nữa. Người đàn ông đó hoàn toàn bị bao phủ trong bóng tối dày đặc, chỉ có thể nhìn thấy một phần khuôn mặt không rõ ràng, đường nét sắc sảo như lưỡi dao, đang ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó. Người đàn ông trẻ tuổi theo dõi tầm nhìn của hắn ta, thì nhận ra đó là tòa nhà ký túc xá A.
Một vẻ đẹp không giống con người.
Người đàn ông trẻ tuổi trong lòng lẩm bẩm, người bình thường có thể cao như vậy không? Nói gì thì nói, nhìn có chút quen mặt ......
.
Minh Khê không nói với bất kỳ ai về việc mình đang mang thai, kể cả bạn thân Randy. Cậu không biết nên nói như thế nào. Vào buổi trưa, màn hình quang não phát ra tín hiệu, Ayres hẹn cậu gặp nhau ở sân vận động nhỏ. Lần này, Minh Khê không giả vờ, không nhìn thấy như hồi trước nữa mà đã đi đến chỗ hẹn.
Alpha vừa từ quân đội đến đây, mái tóc vàng sáng bóng sáng sớm nay đã có hơi rối bời. Hắn liên tục nhìn vào quang não, khi ngẩng đầu lên và nhìn thấy Minh Khê đang đứng đằng xa, một chút bực bội và lo lắng thể hiện hết ở trên hắn nhưng vẫn không kịp che giấu. Hắn có vẻ hơi sửng sốt, sau đó bước nhanh về phía trước.
"Tuyến thể phía sau có bị viêm không?" Hắn dùng giọng nói trầm ấm mang đầy từ tính mà hỏi, giơ tay lên ôm nhẹ má Minh Khê rồi dùng ngón tay gạt tóc ra khỏi mặt cậu, "Cho tôi xem nhé, được không?"
Minh Khê hơi quay mặt lại, không tránh khỏi bàn tay của Ayres. Cậu cắn môi dưới, tuyến thể đang tiếp xúc với ánh mặt trời, cảm nhận được rõ ánh nhìn sâu sắc của alpha, theo bản năng khiến lưng cậu liền cứng đờ.
Trên tuyến thể đã khô héo của beta có một vết răng cắn rõ ràng, trông thật đáng thương và thê thảm, pheromone đã bị thuốc ức chế ngăn lại.
Ayres tiến lại gần, hơi thở của hắn cứ đập vào mặt Minh Khê và quan trọng là hắn nhìn ở chỗ đó quá lâu rồi. Minh Khê có hơi không thoải mái mà cử động vai, hơi xấu hổ: "Xong chưa?"
"Ừ." Ayres cuối cùng cũng buông mái tóc đen của Minh Khê xuống, vuốt vuốt tuyến thể đang được che chắn cẩn thận kia, "Không bị viêm."
Minh Khê mím môi, nhìn xuống đất nhỏ giọng hỏi: "Ayres, cậu tìm tôi có chuyện gì không?"
Có vẻ như nếu không có việc gì, anh ấy sẽ vội vàng mà rời đi vậy.
Ayres mím chặt môi: "Tôi phải ra tiền tuyến." Hắn nhìn Minh Khê một cách kiên định, và tập trung, "Có thể sẽ rất lâu mới trở về đây được, anh...hãy chăm sóc bản thân cho tốt và nhớ ăn uống đầy đủ. Tôi đã sắp xếp người mang thuốc đến cho anh mỗi tuần, phải ngoan ngoãn uống đó biết không, gặp khó khăn nhớ tìm tôi..."
Minh Khê nghe hắn dặn dò nửa ngày, không nhịn được ngẩng đầu lên ngắt lời: "Ayres!"
Ayres dừng lại, đôi mắt xanh đẹp mê hồn lại vô tội.
Minh Khê nhìn chằm chằm hắn, không vui mở miệng: "Cậu không có chuyện gì khác để nói với tôi sao? Để tôi uống thuốc kỳ lạ thế này, mà cũng không có nổi một lời giải thích sao?"
Ayres cứng đờ người, quai hàm căng cứng, biểu cảm lạnh lùng không thay đổi mang theo một loại bướng bỉnh rất khó để diễn tả. Hắn chậm rãi chớp mắt, hàng mi dài như thể bị đóng băng.
"Đó là thuốc an thai, tốt cho đứa bé."
Minh Khê từ giọng điệu của hắn nhạy bén nhận ra được điều gì đó, không thể tin được mà thốt lên: "Cậu đã sớm dự đoán được rằng tôi sẽ biết chuyện này!"
Cậu bỗng nhớ ra điều gì đó, lẩm bẩm nói: "Tối qua cậu thực ra đã nhận ra, nhận ra đó chính là que thử thai... Nhìn tôi làm những việc đó để không bị phát hiện...Thật sự quá buồn cười, quá đáng lắm, thật sự..."
Ayres vô thức đưa tay kéo Minh Khê, nhưng lại bị né tránh, hắn có chút bối rối mà giải thích: "Tôi không nghĩ như vậy đâu."
"Tôi chỉ muốn bảo vệ hai anh và đứa bé, tôi sợ anh sau khi biết được chuyện này sẽ tức giận..." Lời giải thích từ miệng hắn có hơi vụng về, có lẽ hắn rất ít khi nói những lời dài dòng như vậy.
Minh Khê không thể hiểu được lý lẽ của Ayres: "Nếu cậu cứ giấu tôi mãi như thế, chẳng lẽ tôi sẽ không tức giận sao?"
Vai cậu chậm rãi sụp xuống, hoàn toàn mất hết sức lực. Dường như đang tự nói với mình, lời nói lộn xộn không có trật tự: "Tôi đã nghĩ cả đêm mà vẫn không hiểu, chuyện này sao lại xảy ra được? Tôi còn chưa tốt nghiệp, thậm chí còn không có một công việc nào đàng hoàng; rõ ràng tất cả chỉ là một tai nạn; rõ ràng chúng ta luôn muốn coi như không có chuyện gì xảy ra, đã qua lâu rồi, sao lại đột nhiên..."
Ayres không thể chịu đựng được nữa, không quan tâm đến việc Minh Khê giãy giụa như thế nào. Hắn bước tới ôm chặt lấy người thương vào lòng, bàn tay vỗ nhẹ vào lưng Minh Khê, nhẹ nhàng đến mức như sợ làm động đến thứ gì đó trong bụng cậu.
"Đừng sợ, có tôi ở đây." Hắn nói, "Tôi sẽ chăm sóc tốt cho hai người."
Minh Khê bị buộc phải áp sát đầu vào ngực Ayres, cậu cảm nhận rõ ràng được sự rung động trong lồng ngực khi nói chuyện, kiên định và mạnh mẽ mang đến cảm giác an toàn vô hạn, giống như cậu chỉ cần ở đây thì không việc gì phải sợ hãi bất cứ điều gì ngoài kia.
Ayres rất giỏi, hắn có thể dễ dàng giết chết những con thú khổng lồ, có thể tự do ra vào trong vòng vây của vô số con trùng và cũng có thể dẫn dắt tất cả mọi người đến nơi an toàn.
Minh Khê dần dần ngừng giãy giụa, suy nghĩ chậm chạp, Ayres cũng không nói gì. Trong bầu không khí yên tĩnh và yên bình này, Minh Khê chớp mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống, khó khăn mở miệng: "Chiều nay tôi sẽ đi bệnh viện..."
Ngôi sao sáng chói đó rất mạnh mẽ, hắn sẽ kết hôn với một omega có pheromone phù hợp trong tương lai. Cuối cùng họ cũng có con riêng, đứa con của alpha và omega.
Thật khó để nói câu còn lại.
Minh Khê làm sao có thể nỡ chứ? Cậu rất thích trẻ con, mà đây còn chính là con của mình - đứa con của cậu và Ayres. Đứa bé đã được hơn bốn tháng, chắc có lẽ em bé đã mọc ra bàn tay và bàn chân nhỏ nhắn rồi nhỉ. Đứa bé này nhất định rất ngoan ngoãn đáng yêu, có thể sẽ có một đôi mắt xanh đẹp như viên ngọc quý vậy.
Ayres nghe được những lời nói đang còn dang dở của Minh Khê, thì hai cánh tay hắn đột nhiên siết chặt vòng tay mà ôm lấy beta, tay hắn ở phía sau Minh Khê đang run rẩy nhưng không dễ gì để nhận ra.
"Đừng," hắn từng chữ từng chữ nói ra một cách mạnh mẽ, "Đừng giết chết con của chúng ta, Minh Khê."
Hắn hỏi trong sự im lặng, khiến người ta tuyệt vọng: "Được chứ?"
Minh Khê bị siết chặt đến mức xương cốt toàn thân đều đau, cậu không nói gì chỉ lắc đầu.
Lòng Ayres lập tức chìm xuống vực sâu, giọng nói khàn khàn, ngữ điệu trở nên gấp gáp như muốn thuyết phục Minh Khê: "Anh muốn bắt đầu từ tình yêu, muốn kết hôn với người mình yêu. Vậy hai chúng ta có thể quen nhau lại một lần nữa, từ tình yêu đến hôn nhân..."
"Minh Khê, em thích anh. Hãy ở bên em."
Biểu cảm của alpha rất nghiêm túc, giọng điệu kiên định.
Minh Khê dần dần mở to mắt.
"Thình thịch, thịch..."
Giờ đây không thể phân biệt được là tiếng tim của ai, đang đập một cách gấp gáp và nặng nề như vậy. Âm thanh này cho đầu óc cậu choáng váng, nửa ngày cũng không nói được lời nào chỉ biết dựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của alpha. Nhiệt độ từ mặt lan đến tai, não trống rỗng chỉ nhớ rằng mình đã gật đầu một cách mơ hồ, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, động tác này đột ngột dừng lại, hai má hổi dần dần nguội đi.
Ayres có thể thích Lilith, nhưng cũng có thể nói thích cậu ——
Bởi vì sự tồn tại của đứa bé, alpha bảo vệ con mình. Đây là bản năng ăn sâu trong gen của mỗi alpha - là một sự thật hiển nhiên.
Cuối cùng, Minh Khê chỉ mím môi, giọng rất nhẹ nhàng mà nói: "Chúng ta bình tĩnh lại chút đi, được không Ayres? Tôi sẽ suy nghĩ kỹ về việc này, nếu... tôi đưa ra quyết định chắc chắn sẽ nói cho cậu biết."
Không nói đồng ý, nhưng cũng không từ chối và không hề đưa ra bất kỳ lời hứa nào. Minh Khê luôn là một bài toán khó giải nhất, luôn khiến người ta lúng túng và bất lực.
Alpha cứ ôm lấy cậu rất lâu mà không nói gì cả, thời gian lúc ấy dường như đang ngừng lại.
Minh Khê nhẹ nhàng đẩy Ayres, không ngờ lần này thoát khỏi vòng tay lại khá dễ dàng. Alpha buông cậu ra, đột nhiên thoát khỏi vòng tay đầy an toàn thì lại có một cảm giác khó chịu. Minh Khê ngẩng đầu nhìn Ayres, khuôn mặt anh tuấn ấy vẫn lạnh lùng, Cậu không khỏi nghi ngờ người vừa nói ra những lời kia, có đúng thật sự là hắn không.
"Ayres?"
"Ừm." Ayres cuối cùng cũng lên tiếng, đôi mắt xanh như băng tuyết vẫn không hề thay đổi qua năm tháng, không thể nhìn ra được cảm xúc bên trong, hắn đột nhiên nói, "Được rồi."
Quang não đã reo rất lâu, nhưng giờ Ayres mới bắt máy. Bên kia truyền đến giọng nói của Crick đang điên cuồng thúc giục: "Nguyên soái, Công tước, Đại nhân!! Bây giờ là mấy giờ rồi, hạm đội sắp khởi hành rồi đó..."
"Tôi biết." Ayres ngắt lời anh ta, trực tiếp cúp máy.
Hắn quay đầu nhìn Minh Khê, đôi mắt xanh long lanh bình tĩnh nói, "Tôi phải đi rồi."
"À, nhanh vậy sao." Minh Khê sững sờ vẫn chưa kịp phản ứng, "Cậu... phải cẩn thận đấy nhé."
Ayres gật đầu, không biết có phải do ánh nắng mặt trời gây ra ảo giác hay không. Hắn vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng đôi mắt xanh sáng ngời của ấy lại có chút ảm đạm, hắn quay người đi từng bước một, bước chân có chút nặng nề.
Minh Khê ngẩn người nhìn theo bóng lưng của Ayres, trong lòng bỗng thấy không yên ổn bèn la lớn lên: "Ayres."
Bước chân của alpha dừng lại, nhưng không quay đầu.
Cảm giác buồn bã dường như được phóng đại vô hạn, Minh Khê bước chân đột nhiên nhanh hơn chạy theo bóng lưng của alpha. Cậu cố sức chạy thật nhanh thật nhanh, gió rít gào ngược lại làm mái tóc beta có phần rối bời lên. Minh Khê cuối cùng cũng đuổi kịp Ayres, mắt dần trở nên đỏ hoe, hơi thở gấp gáp, ngẩng đầu nhìn mái tóc vàng mềm mại của alpha. Trong lòng cậu lúc này vừa mềm lại có chút chua xót, đôi mắt bị ánh nắng chiếu vào khiến nước mắt chảy thành dòng và rơi xuống mặt đất.
"Cậu phải bình an trở về đấy." Minh Khê hít một hơi sâu, "Tôi đợi cậu... giành được chiến thắng."
Lời nói nhạt nhẽo không thể diễn tả được một phần vạn cảm xúc của anh, bóng lưng của Iris biến mất khỏi tầm mắt anh, không để lại gì.
Lời nói nhạt nhẽo của cậu không thể diễn tả được một phần nghìn cảm xúc trong lòng bây giờ, nhìn bóng lưng của Ayres dần biến mất khỏi tầm nhìn của mình và không để lại gì.
.
Hai ngày sau khi Ayres rời đi, thời gian bảo vệ luận văn của khoa cơ giáp cuối cùng cũng đã đến và các sinh viên đều đang bận rộn chuẩn bị mọi thứ để bảo vệ tốt phần luận văn này. Vì điểm đánh giá tốt nghiệp có ảnh hưởng rất lớn đến việc tìm việc sau này, nên không mấy ai còn bàn tán về việc nguyên soái đi ra chiến trường nữa.
Vào sáng sớm lúc 8 giờ 30 phút, Minh Khê cùng với Randy và Field ba người mỗi người khiêng một chiếc hộp lớn đi về phía phòng họp của khoa, bên trong chứa đầy mô hình máy móc tốt nghiệp.
Randy cố gắng nhiều lần có ý muốn giúp Minh Khê khiêng, với những lý do rất vô lý: "Tớ muốn rèn luyện cơ thể, nên để tớ khiêng cho cậu nhé."
Kể từ khi biết Minh Khê đang mang thai, cậu ta đã trở nên như vậy, quá cẩn thận và luôn coi cậu như một món đồ dễ vỡ.
Minh Khê bật cười: "Không cần đâu Randy, tớ khiêng cái này rất nhẹ nhàng." Để chứng minh, cậu còn nâng cao chiếc hộp lên và chạy về phía trước vài bước, quay đầu lại cười với hai người.
Randy: "Tớ biết, tớ biết! Cậu đừng chạy lung tung."
Minh Khê trước đây tính tình hoạt bát thì không nói đi, nhưng giờ sắp làm bố rồi mà sao vẫn còn không ổn định như vậy chứ.
Field không biết nội tình bên trong thì lại rất hào hứng cổ vũ: "Nào nào nào, để tôi." Cậu ta cười ha ha rồi làm bộ đưa chiếc hộp cho Randy.
Randy: "Cút đi!"
Lúc họ đến thì phòng họp đã có khá nhiều người ngồi, bao người nhanh chóng tìm một chỗ trống ở hàng ghế đầu. Sau khi chào hỏi xong những người bạn xung quanh, thì các giáo sư của khoa cũng đến, ngay lập tức phòng họp trở nên yên tĩnh và buổi bảo vệ luận văn bắt đầu.
Minh Khê được xếp thứ ba. Cậu chuẩn bị kỹ lưỡng, nên khi lên bục lời nói rất trôi chảy, đến phần vấn đáp cũng trả lời khá tốt. Cho đến khi tất cả các giáo sư đều hỏi xong, thì giáo sư Prok - người hôm nay chưa từng lên tiếng, đột nhiên đặt ra một câu hỏi lạ: "Cậu nghĩ nếu áp dụng ý tưởng cấu trúc thiết kế của Luna lên cơ giáp chiến đấu thông thường, thì liệu có thành công không?"
Minh Khê suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi mới thận trọng trả lời: "Em nghĩ không thể, vì tất cả thiết kế của Luna từ cấu trúc đến vật liệu, cấu hình trí tuệ nhân tạo đều được thực hiện trên cơ sở tinh thần cấp độ cao, và điều này không hề phổ biến. Ví dụ, những người có tinh thần thấp thì sẽ không thể nào giao tiếp hiệu quả được với Luna, trong khi những người có tinh thần cao thậm chí không cần điều khiển bằng tay, cũng có thể dễ dàng điều khiển được Luna."
Giáo sư Prok mỉm cười, không rõ ông ấy có hài lòng với câu trả lời của cậu hay không: "Tôi đã xem qua luận văn của em, thấy ý tưởng mà em đưa ra rất phù hợp với dự án mà tôi đang thực hiện. Nếu em có hứng thú, thì có thể đến tìm tôi.''
Minh Khê ngạc nhiên đến mức không nói được lời nào, lắp bắp trả lời lại: "Dạ được... được, em cảm ơn thầy ạ."
Đây là lời mời đến từ ông Prok đấy!
Cũng vì đoạn hội thoại này, mà sau khi buổi bảo vệ luận văn kết thúc, Randy và Field đã thảo luận rất sôi nổi, còn Minh Khê thì cảm giác bước chân của mình trên đường đi có hơi lâng lâng.
"Đi đi đi, nhất định phải đi!! Đó là nhà thiết kế cơ giáp chiến đấu giỏi nhất của Đế Quốc. Nếu cậu tham gia dự án của ông ấy, nói không chừng sẽ được chú ý đến sau này còn có thể trở thành học trò của ông ấy. Tương lai sau này phải nói là vô cùng tốt đẹp luôn!"
"Còn vụ kiểm tra của quân đội thì sao? Minh Khê thì chắc chắn sẽ đậu rồi đấy, nhưng nếu vào đó thì tự do của cậu ấy sẽ mất đi đúng không?"
"Sao cậu lại nói quân đội cứ như là nhà tù vậy?"
Ba người trên đường đi không bàn luận ra được thêm kết quả gì, khi trở về ký túc xá thì họ phát hiện ra có một người đang đứng trước cửa phòng của Minh Khê. Đó là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, tóc cắt ngắn, trên trán có một vết sẹo dài đến tận khóe mắt và hắn ta không hền mặc đồng phục của sinh viên trong trường.
Trông hắn không giống người tốt lành gì cho lắm.
Randy lên tiếng trước: "Xin hỏi anh là ai?"
Người đàn ông lúc này cũng nhìn thấy họ, ánh mắt hắn ta lướt qua ba người một lượt, rồi khi nhìn thấy Minh Khê. Sau đó, hắn liền nhanh chóng bước tới, hai tay nâng một chiếc hộp lên và cung kính nói: "Thưa phu nhân, đây là thứ ngài ấy nhờ tôi đưa cho ngài."
Minh Khê: "Hả?
Góc thông báo:
- Gần đây có hơi bận, nên chắc sau này mỗi tuần mình chỉ ra được 2 chương thôi nhé mn.
-Trong quá trình edit, mình không đảm bảo được mọi thứ đúng hết được. Có thể trong một chương mn sẽ thấy bị lặp vài đoạn raw, hoặc tên nhân vật bị sai hoặc là những thứ khác. Những vấn đề này mình sẽ cố gắng kiểm soát tốt hơn trong những chương sau, còn các chương đổ về trước khi nào rảnh mình sẽ beta là. Nên là mn thông cảm giúp mình về vấn đề này nhé, nếu có lỗi sai gì thì cmt trong đoạn đó mình sẽ sửa ngay. Cảm ơn mọi người rất nhiều!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro