CHƯƠNG 16
Lilith ngừng khóc, suy nghĩ thật kỹ rồi nói: "Cảm giác thích chính là... là em luôn muốn ở bên cạnh anh."
Cô ngẩng đầu lên, mắt vẫn còn vương hàng lệ lăn dài trên má: "Ayres, anh không thể đối xử với em như vậy. Anh phải chịu trách nhiệm với em!"
Hắn không hề dao động, biểu hiện lạnh lùng nói: "Chúng ta chưa từng ở bên nhau."
Lilith cao giọng, có chút sắc bén đáp trả: "Nhưng chính anh là người đã theo đuổi em! Tất cả mọi người đều biết điều đó, bọn họ chắc chắn sẽ chế giễu em!"
Ayres nhìn omega bằng ánh mắt khó hiểu. Hắn không nói gì thêm, phớt lờ tiếng khóc phía sau rồi trực tiếp rời đi. Hắn không nói lời tạm biệt, cũng không đáp trả lại cho omega. Nhưng chắc chắn trong lòng ai cũng thầm hiểu kết quả sẽ như thế nào. Lilith dùng tay áo lau nước mắt, hầu gái đến bên cạnh cẩn thận đưa một chiếc khăn tay cho cô chủ, nhưng lại bị hất mạnh ra.
Alpha hoàn toàn không sợ bất cứ điều gì. Hắn là vì beta đó mà bỏ rơi cô, không ngờ hắn lại đặc biệt quan tâm và bảo vệ beta đó đến vậy.
.
Buổi chiều vào giờ tan học khoảng 7h tối, tại sân tập máy bay chiến đấu của trường quân sự Trian người qua lại rất tấp nập. Nơi đây toàn là những alpha cao lớn vạm vỡ, ngay cả khi họ có sử dụng chất ức chế, thì vẫn không thể ngăn chặn được sự tấn công của hormone nam tính đánh thẳng vào mặt.
Minh Khê đang đăng ký ở cửa ra vào, cậu mặc đồng phục thẳng tắp, cười tươi rói trông rất sạch sẽ và ngoan ngoãn khiến nhân viên đăng ký alpha nảy sinh thiện cảm, liền hỏi thăm:
"Cậu đến xem giải đấu thử thách à?"
Minh Khê lắc đầu, kiên nhẫn giải thích:
"Em là sinh viên khoa cơ giáp, hôm nay có hẹn người khác đến xem cơ giáp thôi ạ."
Alpha nở nụ cười, nói:
"Ồ, vậy em có thể đi xem giải đấu thử thách ngay tầng một luôn đấy. Nè, hôm nay người bị thách đấu chính là Ayres đó, hắn hiếm khi đích thân xuống sân chỉ đạo lắm, nên thu hút rất nhiều người đến xem." Nói xong, alpha liền chỉ về phía lối vào hướng tây nam.
Bất ngờ khi nghe thấy cái tên quen thuộc kia, khiến Minh Khê ngây người một lúc, sau khi lấy lại tinh thần mới cười nói cảm ơn.
Khi đi ngang qua hội trường phía tây nam, tiếng hò reo bên trong to đến mức sắp lật tung cả mái nhà. Minh Khê quay ngoắt đầu lại, như bị ma xui quỷ khiến cậu bước chân vào bên trong.
Người ở trong quả nhiên rất đông, Minh Khê như một con cá nhỏ bơi vào biển thì cũng không có gì nổi bật. Cậu tùy tiện ngồi xuống một chỗ ở hàng cuối cùng, đeo mắt kính lên và nhìn về phía trung tâm hội trường
Trên sân khấu khổng lồ, hai cơ giáp màu đen và bạc đang chiến đấu với nhau. Bọn họ đơn giản là đang đấu trí, bằng những chiêu thức chiến đấu. Cơ giáp màu đen đánh theo lối tấn công mạnh mẽ, tung ra những đòn hết sức mang đầy tính công kích. Ngược lai, cơ giáp màu bạc không hề vội vàng chút nào, nhưng có thể dễ dàng tránh được tất cả các đòn tấn công của đối thủ.
Kết quả đã sớm được định đoạt từ trước, ngay cả người ngoài cuộc cũng có thể nhìn ra sự thoải mái cơ giáp Luna. Nó đã để cho đối thủ ra đòn đến tận ba lần, và chỉ cần một cú đá nhẹ nhàng mà có thể kết thúc được trận đấu. Cơ giáp màu đen sau khi nhận được đòn tấn công, thì đã bị đá bay ra ngoài và trực tiếp ngã xuống đất.
Anh ta đã mất quyền kiểm soát cơ giáp của mình.
Đó chính là sức mạnh của tinh thần cấp 3S!!! Đối đầu với alpha cấp 2S, thì chắc chắn đây là sự áp đảo tuyệt đối!
Sân vận động bỗng vỡ òa, đã có nhân viên lên để đưa chủ nhân của cơ giáp màu đen xuống và tiến hành kiểm tra tình trạng tinh thần của anh ta. Luna đứng yên lặng trên sân khấu, chờ đợi đối thủ tiếp theo. Vẻ ngoài của nó được ánh đèn huỳnh quang chiếu sáng, tạo ra một ánh sáng bạc lấp lánh, trầm lặng nhưng rất mạnh mẽ.
Minh Khê cúi đầu nhìn vào quang não thì là 7 giờ 15 phút, đã đến giờ hẹn với bạn. Thấy thế cậu nhanh chóng đứng dậy, và lặng lẽ rời khỏi sân vận động thi đấu.
Trên sân đấu, Luna đột nhiên quay đầu nhìn về một hướng nào đó.
Minh Khê lên tầng hai, liền tìm thấy được phòng tập luyện riêng, sau đó chắp tay lại nói: "Xin lỗi Crick, em đến muộn."
Crick đang bôi dầu các khớp cho ''Ngọn lửa'', nghe cậu nói thế anh ta liền nhảy xuống đất rồi cất giọng điệu trêu chọc: "Đến muộn thì không có vấn đề gì, nhưng...em không phải là đi xem trận đấu của Ayres đấy chứ?"
Minh Khê sờ sờ vành tai nóng bừng, cậu lập tức phủ nhận: "Em không có mà."
Crick đứng ở phía dưới khoanh tay trước ngực: "Ta cũng chưa nói Ayres ở chỗ này a, ngươi vội vã phủ nhận làm cái gì?"
Nói xong, không đợi Crick mở miệng nói gì thêm. Minh Khê vội vàng lấy giấy bút ra khỏi ba lô, đi về phía ''Ngọn lửa'' nói: "Bài luận của em sắp hoàn thành xong rồi, chỉ thiếu một chút dữ liệu đo lường thực tế để hỗ trợ thôi."
Cậu chào hỏi với ''Ngọn lửa'' trước, xong rồi đi lên thang kiểm tra tập trung đo đạc, và ghi dữ liệu lên giấy.
Crick đứng dưới khoanh tay lại hỏi: "Anh cũng không nói là có Ayres ở đây mà, em vội vàng phủ nhận điều này để làm gì thế?"
Minh Khê giả vờ như không nghe thấy, nghiêm túc làm việc. Cậu trước khi xuống, còn cẩn thận dùng quang não để chụp ảnh lại.
Crick ngẩng đầu lên hỏi: "Sau khi bài luận hoàn thành, em có tiếp tục học lên nữa không? Hay là định làm việc ở phòng thiết kế cơ giáp chiến đấu nào thế?"
Minh Khê chụp xong ảnh, liền xuống mặt đất thành thật nói: "Anh nói tất cả đều không phải, em muốn vào quân đội làm việc. Tuy nhiên trước tiên phải vượt qua kỳ thi tuyển. Em đang chuẩn bị cho kỳ thi đó đây."
"Hả???" Crick sững sờ hỏi lại, "Tại sao chứ?"
Rất ít omega và beta muốn vào quân đội, lý do thì có rất nhiều.
Mặc dù học khoa cơ giáp chiến đấu, nhưng cũng chỉ là binh sĩ kỹ thuật hậu cần và bắt buộc phải đi theo đến chiến trường. Không mấy omega, hay là beta muốn cuộc sống đầy nguy hiểm và khắc nghiệt như vậy cả.
Làm cơ giáp thiết kế sư, mỗi ngày an nhàn đi làm tan tầm, nói không chừng có một ngày còn có thể thiết kế ra bị tán thành cơ giáp, công thành danh toại, nhiều tự tại.
Làm một nhà thiết kế cơ giáp chiến đấu, hàng ngày đi làm yên ổn. Nói không chừng một ngày nào đó, còn có thể thiết kế ra một chiếc cơ giáp chiến đấu được người khác công nhận. Sau đó, trở thành một nhà thiết kế thành công và nổi tiếng đến lúc đó thoải mái biết bao nhiêu.
Minh Khê nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng cười nói: "Phải kiếm cơm sắt sống qua ngày chứ."
Crick không thể giữ bí mật được việc này, liền chia sẻ tin mới nghe được từ beta cho Ayres trên quang não:
[Minh Khê muốn vào quân đội sau khi tốt nghiệp, cậu có biết không?]
Ayres không trả lời.
Là Crick đã suy nghĩ quá nhiều, anh nghĩ rằng Minh Khê là một đứa em rất ngoan ngoãn. Nhưng bây giờ lại cảm thấy mình hình như đã sai, những ngày sau này chắc sẽ không yên ổn rồi đây.
Minh Khê sắp xếp xong tài liệu, cho vào balo định chuẩn bị rời đi thì cửa phòng tập luyện đột nhiên bị đẩy ra. Cậu quay đầu lại, đối diện với tầm mắt của alpha bên ngoài, một đôi mắt mở to đang trừng trừng nhìn cậu.
"Ayres!" Minh Khê phá vỡ sự im lặng, cất lời, "Chào cậu!"
"Ừm." Hắn bước vào, dường như không quan tâm hỏi,
"Sao anh lại ở đây?"
Minh Khê ôm ba lô đứng tại chỗ, bắt đầu giải thích:
"Bài luận tốt nghiệp của tôi làm dựa trên ''Ngọn lửa'', nhưng bài còn thiếu vài chỗ nên cần một số dữ liệu đo lường thực tế. Vì thế, tôi đã nhờ anh Crick đến đây hôm nay.
Ayres đi đến trước mặt Minh Khê, chiều cao 1m90 và thân hình chắc khỏe mang khí thế áp bức mãnh liệt. Hắn cúi xuống nhìn bằng đôi mắt xanh sâu thẳm, thấy beta đang có chút lo lắng liền hỏi:
"Anh muốn nghiên cứu Luna, để làm tài liệu tham khảo không?"
Minh Khê lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhanh chóng đáp lại: "Có được không?"
Luna là tác phẩm cuối cùng, và cũng là xuất sắc nhất từ trước đến nay của ông Prok - nhà thiết kế cơ giáp chiến đấu thiên tài của Đế Quốc. Cơ giáp Luna sở hữu trí tuệ siêu cấp, cùng cấu hình hoàn hảo nhất và chính là ước mơ của vô số người sử dụng cơ giáp chiến đấu.
Ayres dừng lại một chút, gật đầu đáp: "Đương nhiên là được."
Hắn nhanh chóng triệu hồi Luna, cỗ máy chiến đấu màu bạc liền xuất hiện lặng lẽ đứng đối diện với ''Ngọn Lửa''.
Crick bị làm lơ, đứng một bên kiểu: "..."
Ok cơ giáp đó là nhất rồi, hừ~~Nhìn qua nhìn lại thì chẳng thấy có gì ghê gớm cả!!!!!!!!
Có sự cho phép để nghiên cứu cơ giáp huyền thoại này, Minh Khê đã vui mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên tại chỗ. Cậu nhanh chân chạy đến trước Luna, rồi chuẩn bị leo lên thang để kiểm tra.
Luna đột nhiên lên tiếng, giọng nói điện tử phát ra máy móc không phân biệt được nam hay nữ: "Chào, Minh Khê."
Minh Khê vô cùng vui mừng, trả lời lại ngay: "Chào, Luna."
Giọng nói máy móc lại vang lên một cách nghiêm túc: "Cậu trông không được ổn lắm, cần tôi giúp đỡ gì không?"
Minh Khê hơi ngạc nhiên, lắc đầu nói không cần. Đột nhiên, Luna nửa quỳ xuống trên mặt đất. Đôi tay sáng choang, lạnh lẽo đặt trước mặt cậu, kiên nhẫn chờ beta leo lên. Minh Khê cẩn thận, đưa một chân dò dẫm bước lên thì được Luna giúp đỡ đưa vào khoang sửa chữa.
Thấy thế, đứng ở bên cạnh Ayres cùng Crick đều có chút ngoài ý muốn.
Crick cảm thấy khó hiểu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ngày nay, ngay cả robot cũng có hai mặt? Nó biết hai người đã ngủ với nhau sao?"
Luna luôn tỏ ra lạnh lùng với các phi công khác, sự phân biệt đối xử này quá rõ ràng. Quả thật chủ nào tớ nấy, con robot này và chủ nhân của nó tính cách thực sự giống nhau.
Ayres không nói gì, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm bóng lưng bận rộn của Minh Khê.
Cậu bận rộn kiểm tra mọi thứ bên trong, lẫn bên ngoài của Luna, thậm chí còn nghiên cứu cả hệ thống chính của nó rồi mới rời đi một cách luyến tiếc. Khi xuống, Luna vẫn nâng cậu bằng hai tay cẩn thận.
Đặt chân xuống đất một cách an toàn, Minh Khê bèn mỉm cười nói: "Cảm ơn em, Luna."
Luna trả lời: "Không cần cảm ơn, Minh Khê."
Cậu cảm thấy rất phấn khích, chạy đến trước mặt Ayres. Ngước lên nhìn hắn, đôi mắt sáng lấp lánh như hai ngôi sao trên bầu trời đêm:
"Cảm ơn nhé, cậu tốt quá! Tôi vừa xem cấu trúc của Luna, khác với ''Ngọn Lửa'' rất nhiều chỗ. Vậy nên, giờ tôi có thêm nhiều ý tưởng mới rồi, thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm!!!!"
Cậu liên tục nói cảm ơn đến tận hai lần, tay ôm lấy balo rồi chào tạm biệt Crick và Ayres:
"Tôi phải về viết luận văn rồi, tạm biệt."
Ayres đột nhiên gọi lại: "Minh Khê"
Mingxi quay lại, khóe mắt và môi vẫn còn đang nở nụ cười, vô tội trông rất đáng yêu giống như một chú mèo con thu lại móng vuốt. Hình này thật sự khiến người ta sinh ra ảo giác ngoan ngoãn.
Hắn nhìn một cách nghiêm túc hỏi: "Trong mục ''Bạn tốt'' trên quang não, anh đã thấy chưa?"
Nụ cười trên khuôn mặt Minh Khê dần dần biến mất, khóe mắt vô tội từ từ rủ xuống nhẹ nhàng gật đầu.
"Vì cái gì không thông qua?" Ayres ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng, nghe không ra cảm xúc.
"Tại sao lại không chấp nhận?" Giọng nói của Ayres thực bình tĩnh không chút gợn sóng, không nghe ra được cảm xúc gì cả.
Minh Khê suy nghĩ đến điều gì đó, bối rối nhìn Crick một cái. Ayres đi đến trước mặt, chắn mất tầm nhìn. Vậy nên ánh mắt cậu chỉ có thể thấy được lồng ngực rắn chắc của hắn, beta bối rối vô thức lùi lại một bước: "Tôi ... quên mất."
Ayres không tiến thêm một bước nào nữa, bình tĩnh nhìn Minh Khê. Đôi mắt xanh thẫm ngược sáng ẩn hiện trong bóng tối, không thể nhìn ra được là hắn có tin lời nói đó hay không.
"Vậy bây giờ anh chấp nhận đi." Hắn nói.
"Biết rồi." Minh Khê đã nhanh như chớp chạy ra ngoài cửa, thăm dò đối Ayres vẫy vẫy tay.
Minh Khê mở miệng mấy lần định nói gì đó, nhưng đứng cả nửa ngày những vẫn không nghĩ ra lý do để từ chối. Cậu chỉ có thể giơ tay mở màn hình của quang não, lướt đến mục ''Bạn tốt'' và thấy tin nhắn bị cậu cố tình bỏ qua xuất hiện trước mắt. Không còn cách nào khác, Minh Khê đành nhấn đồng ý.
Cậu ngẩng đầu lên, đáp lại alpha trước mặt như thể đã hoàn thành xong bài tập được giao: "Xong rồi."
Ayres nhẹ nhàng nói: "Ừm, nếu có gì nhớ tìm tôi."
"Biết rồi." Nói xong, Minh Khê nhanh chóng chạy một mạch ra ngoài cửa, nhưng vẫn không quên thò đầu lại vẫy vẫy tay với Ayres.
.
Minh Khê trở về nhà vào đêm hôm đó, và bắt đầu chỉnh sửa luận văn suốt đêm. Nghiên cứu cấu trúc của ''Ngọn Lửa'', với cả Luna khiến cậu nảy ra được nhiều ý tưởng mới. Do đó, cậu liền viết hết tất cả vào luận văn, mà không hề hay biết mình đã viết đến hơn ba giờ sáng.
Cậu ngẩng đầu lên, đưa tay dụi mắt một cách mệt mỏi. Khi đứng dậy, đột nhiên cảm thấy chóng mặt, cả người như mất đi ý thức. Căn phòng ký túc xá lúc nửa đêm, tối đen như mực chỉ có màn hình máy tính đang phát ra ánh sáng mờ ảo khiến không gian chìm vào yên tĩnh. Đến khi cậu tỉnh lại, thì phát hiện mình đã nằm gục trên sàn, cậu cố gắng gượng vịn ghế để đứng dậy. Thì đột nhiên cơn buồn nôn ập tới, khiến cậu lao nhanh vào nhà vệ sinh, úp mặt vào bồn rửa tay mà nôn mửa dữ dội.
"Nè, cậu sao vậy?!! Không sao chứ???"
Randy nghe thấy tiếng động, vội vàng xuống giường và gõ cửa nhà vệ sinh liên tục hỏi thắm. Minh Khê thở ra vài hơi để bình ổn lại, xong cố gắng lắm mới có thể cất giọng yếu ớt trấn an bạn mình: "Không sao, có thể là do tớ thức khuya quá độ thôi."
Cậu chậm chạp suy nghĩ, mấy ngày nay dạ dày có vẻ không được khỏe cho lắm. Mà thời gian này cậu đang bận viết luận văn, đợi qua đợt này xong phải thử đi đến bệnh viện xem sao.
Randy lo lắng nói: "Vậy cậu nghỉ sớm đi nhé."
Minh Khê đáp lại: "Ừm."
Cậu nhìn vào gương, bên trong là hình ảnh phản chiếu một beta đang chậm rãi chớp mắt với một khuôn mặt tái nhợt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro