Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Nhận nghĩa mẫu~

Từ sau ngày đó, Lý Ly liền cảm thấy hình như cái người tên Lục Cảnh Sơn đang trốn mình, bình thường đều là Vân Xuân Lệ đưa cơm cho y, chỉ có một hai lần là Lục Cảnh Sơn đưa, còn chẳng thèm nói lời nào, chỉ đặt chiếc bàn gỗ nhỏ lên giường đất của Lý Ly, sau đó đặt đồ ăn xuống rồi vội vàng ra ngoài.

Người nhà nông ăn uống đơn giản, thường là bánh áp chảo hoặc dùng một số hạt thô trộn làm màn thầu, kết hợp với rau nhà tự trống, thường quét một ít dầu rồi chiên lên, rất hiếm khi thấy được miếng thịt trong bữa ăn.

Nhưng Lý Ly cũng biết, bữa ăn thế này đã rất tốt rồi, có năm gặp phải tai hoạ hay thuế cao, đến cả rau dại còn không có mà ăn, bây giờ nhà này không chỉ cứu y, mỗi ngày bốc thuốc cho y, thậm chí còn tình nguyện cho y ăn lương khô, Lý Ly đã rất biết đủ rồi.

"Lý Ly, ăn cơm thôi."

Đến buổi trưa, Vân Xuân Lệ trái phải hai tay, bên thì bánh bao hấp bột ngô, một bên là một chén tỏi giã rau sam, gõ cửa phòng Lý Ly.

Lý Ly chống tay ngồi dậy đã thấy Vân Xuân Ly bê đồ ăn vào phòng rồi, sau khi đặt đồ ăn xuống, nhìn nhìn sắc mặt Lý Ly, tươi tắn hơn trước nhiều.

"Hình như đỡ hơn rồi, không còn trắng bạch như mấy ngày trước nữa, trông hồng hào tươi tắn hơn hẳn, ngày mai ta lại bảo Cảnh Sơn đến nhà Trương đại phu lấy thêm vài bao thuốc, ngươi sẽ khoẻ lên thôi."

Lý Ly cắn môi, cơ thể mình sắp khoẻ lại, thế là không thể ở lại đây nữa.

"Sao thế? Chỗ nào không thoải mái thì nói cho thẩm biết."Vân Xuân lệ thấy biểu cảm uất ức của y liền vội vàng hỏi thăm.

Nàng là nông phụ miệng đao tim đậu phụ, bình thường tiết kiệm chi tiêu, nhưng thật ra lại mộc mạc nhiệt tình, mấy ngày nay tiếp xúc với Lý Ly, nàng thật sự thích đứa trẻ này, chỉ tiếc thằng ngốc nhà mình lại không thông suốt, chỉ tiếc cho mối duyên phận trên trời rơi xuống này.

Lý Ly buồn bã, y nhìn Vân Xuân Lệ hỏi: "Đợi ta khoẻ rồi, không biết còn có thể ở đây được không?"

Vân Xuân Lệ nhét góc chăn cho y, thoải mái nói: "Chỉ cần ngươi bằng lòng thì cứ việc ở, ta còn đang buồn thường ngày không có ai làm bạn với ta đây này!"

Lý Ly vẫn còn chút do dự: "Nhưng Cảnh Sơn ca huynh ấy..."

Vân Xuân Lệ phất phất tay: "Haiz, kệ nó, nhà này bà đây vẫn làm chủ được, nếu ngươi bằng lòng chỉ cần ở lại thôi, đừng quan tâm thằng nhóc thối ấy."

Xoắn xuýt trong lòng Lý Ly lập tức biến mất, y cười lên, hai mắt cong cong, khoé miệng nhếch lên: "Tạ ơn thẩm, nói thật lúc bị bán đi ta đã là người tứ cố vô thân, không nhà để về, bị bọn buôn người áp giải cả đường đi, sức khoẻ cũng suy tàn, sau khi rời đi chẳng còn đường sống, may mà thẩm sẵn sàn chứa chấp ta, ta thật sự không có gì để báo đáp, sau này trong nhà có việc gì người cứ để ta làm, cái gì ta cũng biết, khổ cỡ nào cũng chịu được!"

Nghe y nói vậy, trái tim Vân Xuân Lệ mềm nhũn, nàng dùng tay áo lau nước mắt trên khoé mắt, càng thêm thương xót cho Lý Ly.

"Trước đây ta từng mang thai một tiểu ca nhi, nếu nó bình an trưởng thành, chắc cũng chạc tuổi ngươi."

Lý Ly và Vân Xuân Lệ ở trong phòng nắm tay nhau kể chuyện, cứ như sắp trở thành mẫu tử một đôi.

Đợi Lục Cảnh Sơn gánh hai bó củi trở về, trời cũng nhá nhem tối, hắn đẻ củi dựa trên tường rào liền thấy Vân Xuân Lệ đi ra.

"Ngày mai ngươi lên trên bán rau, xé hai cuộn vải về đây, ta may hai bộ y phục mới cho tiểu Ly, à, đúng rồi, mua thêm ít vải xô nữa, cửa sổ trong nhà phải dán lại."

Nói xong, Vân Xuân Lệ lấy từ trong tay áo ra một khối bạc vụn nhỏ, và một chuỗi tiền đồng ra nhét cho Lục Cảnh Sơn.

Lục Cảnh Sơn nhìn bạc trong tay, nghi hoặc hỏi: "Y phục của y không mặc được nữa, đúng là nên may hai bộ, nhưng cửa sổ đang bình thường, mắc gì lại phải dán lại?"

Vân Xuân Lệ chán ghét trừng mắt nhìn con mình: "Ngươi là hán tử, tất nhiên không cần để ý, nhưng tiểu Ly là tiểu ca nhi, lại xinh đẹp như vậy, tất nhiên phải dán cửa sổ lại rồi, lỡ đâu có người nhìn thì sao, huống hồ một nam nhân thô kệch như người mỗi ngày đều đi đi lại lại dưới mái hiên, bất tiện như thế."

Lục Cảnh Sơn cau mày: "Trương lão nói bệnh của y sắp khỏi rồi, chỉ còn vết thương ở chân chưa khỏi, đợi y khỏi rồi liền rời đi, chẳng cần vì ba năm ngày mà bày vẽ làm gì."

Vân Xuân Lệ dùng ngón tay chọc chọc đầu con trai mình, tức giận bảo: "Ta đã quyết tâm giữ tiểu Ly ở lại rồi, nó cũng chịu ở lại, về sau một nhà ba người chúng ta cùng nhau sinh sống."

Lục Cảnh Sơn không tán đồng ý kiến này, "Nương, một ca nhi như y, không có lý do gì lại ở nhà ta, chỉ sợ sẽ huỷ hoại thanh danh người ta mất! Sau này làm sao y còn có tiền đồ, làm sao có mối hôn sự tốt đây!"

Vân Xuân Lệ hừ nhẹ một tiếng, xoay người về phòng bếp nhóm thêm lửa trong lò bếp, nhìn nương mình quyết tâm giữ Lý Ly ở lại, mặt mũi Lục Cảnh Sơn tràn đầy cảm giác bất lực.

"Nghĩa mẫu." Một giọng nói thanh thuý vang lên sau lưng.

Nghĩa mẫu? Lục Cảnh Sơn mù mịt quay đầu lại, liền nhìn thấy Lý Ly khập khiễng đi từ trong phòng ra, dựa vào cửa phòng bếp mới thấy Lục Cảnh Sơn, y cụp mi nhẹ giọng gọi: "Lục Sơn ca."

Vân Xuân Lệ đắc ý nhìn con mình: "Chiều nay, ta đã nhận tiểu Ly làm nghĩa tử rồi, hừ, để ta xem còn ai dám đuổi nó đi."

Lục Cảnh Sơn đen mặt: "Nương, người làm bậy gì thế..."

Vân Xuân Lệ chống eo, đáo để trả lời: "Trước kia để một ca nhi không danh không phận như tiểu Ly ở nhà, chỉ sợ bị người trong thôn nói ra nói vào, nay nó đã gọi ta một tiếng nghĩa mẫu, vậy chính là nửa con ruột rồi, ở lại nhà ta là chuyện hiển nhiên, để bà đây xem thử ai dám chọc ngang chọc dọc nhà bà!"

Lục Cảnh Sơn than nhẹ, quay đầu lại thấy Lý Ly ốm gầy thanh mảnh, cúi thấp đầu, dưới ánh sáng hắt lên từ lửa lò bếp, hàng lông mi đen nhánh trải dài dưới mắt, ngũ quan sắc nét, môi nhỏ trơn bóng căng mọng, bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời.

Chỉ với dáng vẻ dễ bắt nạt như này, Lục Cảnh Sơn cảm thán trong lòng, thân hình hắn lớn gấp đôi Lý Ly, y chỉ mới cao đến trước ngực hắn, để một tiểu ca nhi như vậy ra ngoài, chỉ sợ ăn không biết bao nhiêu là khổ đây.

Lục Cảnh Sơn nghĩ lại, thôi, nếu mẫu thân đã nhận y làm nghĩa tử, vậy cứ để y ở đây vậy, ngày thường cũng coi như có người bầu bạn với nương, hơn nữa, có hắn bảo vệ, không ai dám bắt nạt y, sau này lại tìm một mối hôn sự thích hợp, cũng coi như mỹ mãn.

"Nếu nương đã quyết định thì ta không còn gì để nói nữa, về sau ngươi và chúng ta đều là người một nhà, một lòng cùng nhau chung sống." Lục Cảnh Sơn nói.

Lý Ly nhấc mắt lên, ý cười tràn ra ngoài, gật nhẹ đầu: "Dạ, cảm tạ Cảnh Sơn ca."

Vân Xuân Lệ thấy con mình thả lỏng, trong lòng cũng thoải mái, sau này nhà này náo nhiệt hơn một chút rồi, đã không còn cảnh goá phụ con côi đơn độc nữa.

Vội vã gọi lên: "Nào nào, lại đây bày bàn ăn cơm thôi! Hôm nay là ngày tốt, ta cố ý cắt một miếng thịt muối trong nhà đấy, tiểu Ly, mau thử xem, thân con gầy còm thế này phải ăn nhiều mới được."

Cả nhà ngồi trên bàn trong phòng bếp, Vân Xuân Lệ gắp hai miếng thịt từ bát chung bỏ vào bát Lý Ly, Lý Ly cười ngoan ngoãn nhận lấy, sau đó lại dùng đũa gắp một miếng thịt cho Vân Xuân Lệ, gắp xong, y lại nhìn Lục Cảnh Sơn ngồi bên trái mình.

Do dự vài giây, cuối cùng dùng đũa gắp miếng thịt bỏ vào bát Lục Cảnh Sơn: "Cảnh Sơn ca, anh cũng ăn ạ."

Lục Cảnh Sơn đang há miệng ăn màn thầu, đột nhiên có miếng thịt rơi vào trong bát, hắn sững sờ chốt lát, nâng mắt nhìn Lý Ly dưới ánh đèn dầu đang bất an nhìn hắn, Lục Cảnh Sơn mím môi, cúi đầu gắp miếng thịt bỏ vào trong miệng, lại ăn thêm hai miếng màn thầu.

"Ngươi ăn nhiều chút, cứ mặc kệ ta là được."

Lý Ly đáp vâng, thấy hắn ăn miếng thịt mình gắp, trong lòng vui lắm.

Ăn xong bữa cơm, Lý Ly giành rửa bát, Vân Xuân Lệ nhìn y chỉ mới khoẻ không lâu nên từ chối, bảo y nghỉ ngơi, nhưng Lý Ly vẫn muốn tìm việc trong nhà làm mới được.

"Nương, để y rửa đi, trời tối mắt người không tốt, đèn dầu lại không sáng mấy, đừng dày vò mắt mình." Ngược lại, Lục Cảnh Sơn ở một bên lại mở miệng nói.

Vân Xuân Lệ chưa kịp phản ứng, Lý Ly đã nhanh chóng gom chén đũa trên bàn rồi mang đến bếp lò.

Vân Xuân Lệ vui vẻ cười bảo: "Được, được, để ta hưởng phúc của nghĩa tử nhà mình nào."

Lý Ly lấy cùi xơ mướp để rửa bát, mỉm cười trả lời: "Nghĩa mẫu, người nghỉ ngơi cho tốt, con còn trẻ, làm mau lắm."

Vân Xuân Lệ cũng vui vẻ, quay người về phòng may đế giày.

Sau khi Vân Xuân Lệ rời đi, Lý Ly nhìn Lục Cảnh Sơn vẫn đứng trong bếp, bờ lưng căng cứng, cả người trông cứ gò bó kiểu gì, y nhẹ giọng nói: "Cảnh Sơn ca, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, một mình ta ở đây dọn dẹp được rồi."

Phòng bếp nhỏ, Lục Cảnh Sơn đứng trong phòng, làm căn bếp trông càng thêm chật chội, hơn nữa, dưới ánh đèn, cái bóng của hắn hoàn toàn bao chùm lấy Lý Ly, làm y có cảm giác mình đang được hắn bao bọc lại vậy. 

Lục Cảnh Sơn không nói gì, nhấc thùng gỗ ở cửa phòng rời đi, Lý Ly thấy hắn rời đi mới nhẹ thở ra một hơi, tiếp tục dọn dẹp bát đĩa, hôm nay hiếm thấy có món mặn, vì vậy cái đĩa đựng thịt muối cũng được phủ một lớp dầu, sờ vào trơn trượt nhớp nháp, e phải dùng bồ kết mới sạch nổi.

Lý Ly kiếm khắp phòng bếp, tìm thấy bồ kết trong giỏ tre nhỏ cạnh cửa sổ, bẻ một góc nhỏ của bồ kết, vừa định bỏ vào nồi để đánh bọt.

Lục Cảnh Sơn đã quay lại, hắn mang theo nửa xô nước đi vào, "Dùng nước này."

Nói xong, hắn đổ nước trong xô vào nồi, rồi nhìn Lý Ly một cái, chẳng biết nên nói gì, cuối cùng nói: "Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai ta mang ngươi lên trấn mua đồ." Nói xong liền đi.

Lý Ly sững sờ nhìn bóng dáng rời đi của hắn, cúi người tiếp tục rửa bát, tay vừa sờ vào nước mới biết hoá ra là nước nóng.

Khó trách người này đi lấy nước, nước trong gánh ở sân phơi nắng một ngày trời, Lý Ly nghĩ tới đây không khỏi cong môi, hồi nãy bảo mình rửa chén, e là hắn cũng biết mình ở nhà này không thoải mái, gấp gáp kiếm chuyện làm, nam nhân này, nhìn thì thô kệch cục mịch, đáng sợ doạ người, ấy thế mà lại tỉ mỉ như vậy.

-----

Rau sam trộn tỏi:

Bánh bao hấp bột ngô:

Thịt muối made in china:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro