Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Mua người về rồi trị thương cho người

Kẻ buôn bị giọng nói trầm đục làm hết hồn, quay lại nhìn chỉ thấy một nam nhân cao to vạm vỡ đang hỏi mình, vết sẹo trên khuôn mặt hắn nhìn rất hung dữ, khiến kẻ buôn còn nghĩ rằng mình gặp phải thổ phỉ mất rồi.

Gã cẩn thận đánh giá y phục trên người đối phương mới nhận ra đây chỉ là một nông dân.

Kẻ buôn lập tức treo nụ cười lên, nghĩ thầm chắc là tên nhà nông này định mua cô nương trẻ tuổi về làm thê tử đây mà, "Ngài nhìn trúng kẻ nào rồi ạ?"

Lục Cảnh Sơn nâng cằm, "Cái người nằm ở sau ngươi."

Nụ cười của kẻ buôn tức khắc cứng lại, vội vàng quay đầu nhìn cái kẻ nửa sống nửa chết đang nằm ở đó, hỏi lại lần nữa: "Ngài không đùa đấy chứ?"

Lục Cảnh Sơn bảo: "Bán bao nhiêu, giá hợp lý thì ta mang người đi."

Kẻ buôn suy ngẫm một hồi, giơ ba ngón tay ra giá: "Ba lượng."

Lục Cảnh Sơn cười nhạt: "Người hồi nãy vừa có thể chạy lại có thể nhảy thì ngươi bán bốn lượng, bây giờ một kẻ sắp chết ngươi lại bảo ta ba lượng, xem ra ngươi không định bán nhỉ."

Nói xong Lục Cảnh Sơn liền xoay người rời đi.

Kẻ buôn thấy thế liền vội vàng kéo người lại, "Đừng mà đừng mà, chúng ta lại bàn tí nhé."

Lục Cảnh Sơn ngừng bước nhìn gã, "Ta thật lòng muốn mua, ngươi nói cái giá đi."

Kẻ buôn do dự hồi lâu, gã kéo Lục Cảnh Sơn đến một góc yên tĩnh nói: "Nào nào, chúng ta bàn bạc kĩ chút."

Lục Cảnh Sơn bước qua cùng gã, kẻ buôn tiếp lời: "Ta thật sự không thách giá ngài đâu, ba lượng là giá thật đấy, ca nhi này ta mua từ Giang Phủ, ngài không biết đâu, lúc ta mua nó, phải bỏ ra tận mười lượng bạc đấy."

Lục Cảnh Sơn nhướn mày, không hề bị lay động, "Ba lượng là cao lắm rồi."

Kẻ buôn khóc không ra nước mắt: "Ca nhi này là từ trong phủ người có tiền bước ra, gia chủ chết rồi, nó mới bị đại nương tử bán đi, nếu không phải lớn lên thanh tú, sao ta có thể tiêu nhiều tiền như vậy mua nó chứ."

Nghĩ đến đây, kẻ buôn lại thấy ngứa răng, "Vốn dĩ ta đã bán vào Xuân Hoa lâu, kết quả nó trực tiếp nhảy lầu xuống, gãy mất một chân, tú bà thấy tính nó mạnh mẽ như vậy, sợ không dạy dỗ được, bấy giờ lại ngã thành thế này, tất nhiên là không mua nữa, thế không phải ta thất bại trong gang tấc rồi sao."

Lục Cảnh Sơn động lòng quay đầu lại nhìn người trên đất, thò tay vào vạt áo móc ra số tiền mình vừa bán được, "Ta chỉ có nhiêu đây, ngươi muốn bán thì bán."

Kẻ buôn nhìn hai lượng bạc ít ỏi trong lòng bàn tay hắn, sắp khóc tới nơi rồi: "Ngài thêm một ít cho ta đi mà, nhiêu đâu mua một người sống nhăn răng, sao mà mua được chứ!"

"Thế này mà ngươi kêu là sống ư, chỉ sợ còn chưa kéo về đến nhà là đã chết nửa đường rồi." Lục Cảnh Sơn nói xong liền cất tiền lại, "Nếu ngươi không muốn bán thì thôi, đến lúc đó đến một văn tiền cũng đừng hòng lấy!"

Kẻ buôn nghĩ lại cũng đúng, trước không nói đến trị cái chân gãy kia phải tiêu biết bao nhiêu bạc, chỉ cần trên đường để nó mắc phong hàn thôi cũng không dễ trị bệnh, tiền trị bệnh chỉ sợ còn không bằng tiền bán, bây giờ nó đã bệnh ra nông nỗi này, nói không chừng chả sống được bao lâu, há chẳng phải gã lỗ sạch vốn sao!

"Thế này đi, một lượng bạc thôi! Người trực tiếp dắt nó đi! Không thể ít hơn nữa đâu đó!

Lục Cảnh Sơn cũng biết, một lượng bạc đến mua một con heo còn chả mua nổi, huống hồ là người, hắn cũng chẳng thèm do dự, thò tay vào trong vạt áo lấy toàn bộ tiền bạc trên người ra, "Khế bán thân đâu?"

Kẻ buôn người nhìn thấy bạc, hai mắt liền sáng lên, vội vàng lấy khế bán thân từ trong hà bao ra, "Đây đây, ngài xem xem, đây là khế ước ta mua nó đây."

Lục Cảnh Sơn dù không biết chữ nhưng vẫn giả bộ xem sơ qua, sau đó móc bạc vụn đưa cho kẻ buôn, cất khế buôn người vào trong vạt áo.

Kẻ buôn ném được cục than nóng phỏng tay này đi liền cảm thấy nhẹ nhõm, vui vẻ tiễn Lục Cảnh Sơn dẫn người đi.

Lục Cảnh Sơn đi trước, đưa tay kéo kéo, người trước mặt ốm đến nỗi chẳng được bao nhiêu trọng lượng, sợ y bị mình kéo đến hỏng người, Lục Cảnh Sơn cúi người, luồn tay qua eo y bế người lên.

Tên buôn phía sau vui vẻ tiễn người: "Ngài đi thong thả nhé."

Lục Cảnh Sơn đi đến trước xe đẩy, đặt người lên xe, người trên xe y phục cũ mèm dính đầy bùn đất, tóc tai tán loạn phủ trên chiếu cỏ, mặt mũi lấm lem bùn, che khuất dáng vẻ của y.

Nói y là kẻ ăn mày sợ ai cũng tin đấy chứ, Lục Cảnh Sơn cười giễu cợt một tiếng, tự thấy ban nãy tên buôn người còn bảo ca nhi này lớn lên xinh đẹp, e rằng cũng chỉ là phường lừa gạt mà thôi.

Lục Cảnh Sơn móc tiền từ áo ngoài ra, tìm mấy người nhà nông mua thêm một ít rơm rạ lót trên xe đẩy, như thế này sẽ không lo nằm khó chịu nữa, hắn chỉ lo đường về gập gềnh mài nát chút xương cốt yếu ớt của tiểu ca nhi này.

Thu xếp ổn thoả, Lục Cảnh Sơn kéo xe về phía thôn Tú Thuỷ, người trên xe thật đúng là nhẹ cân, thậm chí hắn còn thấy không nặng bằng đống hàng hoá ban nãy của mình.

Lục Cảnh Sơn cả đường không ngừng nghỉ kéo xe về thôn, hắn không bước vào thôn mà trực tiếp kéo người về nhà Trương đại phu ở đầu thôn.

Trương đại phu là đại phu duy nhất trong khu vực gần đây, tay nghề tinh thông, nghe nói thời con trẻ từng là người chuyên bắt mạch xem bệnh cho quý nhân đại quan trong kinh thành, sau này vì biết bí mật chết người trong trạch gia của vị hoàng thân quốc thích nào đó nên mới chạy trốn về thôn Tú Thuỷ làm đại phu, vĩnh viễn không bước ra ngoài.

"Trương lão!" Lục Cảnh Sơn kéo xe đến ngoài hàng rào đã hét ầm lên, ở đây cũng chỉ mỗi hắn gọi Trương lão thôi, trước đây người ta chỉ cần nghe là người có tay nghề, họ thường thêm chữ lão vào để biểu thị sự kính trọng, thế là Lục Cảnh Sơn gọi ông là Trương lão.

Trương đại phu vui lắm, hai người là bạn vong niên, sở dĩ vì cả hai đều thích uống rượu, vì thế ai có rượu ngon đều chia sẻ cho nhau cùng nếm thử.

Trương đại phu có một bộ râu trắng bạc, đang đứng trong sân phơi thảo dược, trên đá xanh là một đống gầu xúc đựng đầy thảo dược, đã thế còn rất có nhã hứng mà trồng từng đóm hoa cỏ bên hàng rào.

Ông nghe thấy giọng nói của Lục Cảnh Sơn, xoay người vuốt râu bảo: "Có rượu ngon đấy à?"

Lục Cảnh Sơn kéo xe, dùng một tay đẩy cửa trúc ra, bước vào sân, lắc đầu bảo: "Cứu người giúp ta, rượu, bữa sau đem cho ngài."

Trương đại phu hừ một tiếng, bước lại gần, hồ nghi hỏi: "Nương ngươi lại chẳng bị bệnh, ở đâu ra lại có người cần ta cứu chứ?"

Nói xong liền bước lại xe đẩy nhìn thử: "Ngươi nhặt đâu ra tên ăn mày này vậy?"

"Thôi đừng hỏi nữa, Trương Lão, vết thương có vẻ nghiêm trọng, cứu người quan trọng hơn."

Lương y như từ mẫu, nhìn thấy người chỉ còn ngót nghét một hơi thở, Trương đại phu lập tức nghiêm túc lại, vội bảo Lục Cảnh Sơn đặt người lên giường trúc trong phòng.

Trương đại phu bắt mạch phải mất một thời gian, Lục Cảnh Sơn liếc mắt nhìn ly trà trên bàn, chê nhỏ, tự xoay người đi phòng bếp lấy một cái bát cho mình, nhấc ấm trà rót đầy một bát, một hơi uống cạn ba bát mới giải khát được phần nào, vì uống gấp quá mà nước men theo đường viền cằm góc cạnh trượt xuống bờ ngực cường tráng, thấm ướt cả một mảnh áo.

Hắn đưa tay lau giọt nước vương nơi khoé miệng, xoay người hỏi Trương đại phu đang bắt mạch: "Sao rồi? Có cứu được người không?"

Trương đại phu sắc mặt nghiêm trọng thu tay về, đứng dậy đáp: "Tiểu ca nhi này ngã rất nặng, gãy chân chỉ là thứ yếu, ngũ tạng tổn thương trầm trọng, nếu còn nặng hơn nữa chỉ sợ sớm đã chết rồi. Nhưng mấy ngày này y cứ kéo dài mặc kệ, lại nhiễm phong hàn, cộng thêm trong lòng hoảng sợ, mới ra nông nỗi này."

Lục Cảnh Sơn không muốn nghe dăm ba lời vòng vo trái phải như vậy, hỏi thẳng: "Vậy cứu được không đây ?"

Trương đại phu chắp tay trừng hắn: "Được! Nhưng phải chịu khó dưỡng sức, phải luôn uống thuốc đấy."

Lục Cảnh Sơn nghe thấy có thể cứu được, liền yên tâm hẳn: "Cứu được thì tốt." Không uổng phí hai lượng bạc của hắn.

Trương đại phu vào phòng lấy thuốc, thuốc của ông đều hái từ trên núi, hoặc bản thân tự trồn, hiệu quả tốt, ông vừa bốc thuốc vừa hỏi Lục Cảnh Sơn: "Cảnh Sơn, tiểu ca nhi này từ đâu ra vậy?"

Lục Cảnh Sơn thấy ông vẫn còn vài vị thuốc vẫn chưa nghiền, lấy chày cối tới, ngồi dưới đất xay giúp ông, "Thấy bọn buôn đang bán người, tiện tay mua thôi."

Trương đại phu kinh ngạc quay đầu nhìn hắn: "Mua về làm tức phụ à?" Kỷ triều có cô nương cũng có tiểu ca nhi, đều có thể cưới về làm tức phụ được, chỉ có điều cô nương dễ sinh đẻ hơn tiểu ca nhi nhiều, thân thể tiểu ca nhi yếu ớt, nốt ruồi son trên dái tai thể hiện khả năng dựng dục của họ.

Lục Cảnh Sơn đó giờ chưa từng có suy nghĩ về phương diện nam nữ, nương hắn lải nhải chuyện này lâu lắm rồi, bảo hắn đã hai mươi ba tuổi rồi, tuổi mụ cũng hai mươi tư, hán tử cỡ hắn ai mà chẳng làm cha rồi chứ, thậm chí còn có hẳn hai đứa cơ.

Nhưng đó giờ hắn đều như đàn gảy tai trâu, đầu tiên hắn không có người trong lòng, thứ hai, vết sẹo trên mặt đáng sợ như thế, cô nương tiểu ca nhi trong thôn ai ai mà không tránh hắn, người cùng thôn còn ở sau lưng hắn thêu dệt thêm chuyện , nào là hắn không phải đi tòng binh đánh giặc, rõ là đi lên núi làm trộm tặc thổ phỉ, tóm lại chẳng phải thứ tốt lành gì cho cam.

Thậm chí đến bà mối nghị chuyện hôn nhân còn chẳng có, từ đó Lục Cảnh Sơn chẳng mơ mộng gì chuyện cưới vợ, phụ thân mất sớm, điều kiện gia đình lại không tốt, hắn chỉ muốn kiếm tiền nuôi dưỡng mẹ già mà thôi.

Trương đại phu cũng biết suy nghĩ của Lục Cảnh Sơn, vậy nên mới kinh ngạc với việc hắn mua một tiểu ca nhi về nhà.

Lục Cảnh Sơn vừa nghiền thuốc vừa nói: "Không phải thế, thấy y đáng thương mà thôi, dù gì cũng là mạng người, vừa lúc có hai lượng bạc, tiện tay cứu người, coi như tích đức cho bản thân."

Trương đại phu lắc đầu, tiếp tục bốc thuốc: "Đầu gỗ ngốc."

Đợi Trương đại phu bốc xong thuốc, Lục Cảnh Sơn bỏ thuốc vào cái ấm sắc thuốc rồi bắt lên lò đun, hơi nước bốc lên, vị đắng của thuốc bắt đầu lan toả khắp phòng.

"Nào, ngươi giữ chặt y, ta phải phục hồi chân gãy của y, rồi dùng nẹp gỗ cố định lại." Trương đại phu nói.

Lục Cảnh Sơn cứng người, hắn sờ mũi: "Y là một ca nhi, đại nam nhân như ta chạm y, sợ là ảnh hưởng thanh danh của người ta mất."

Trương đại phu không khỏi mắng: "Thế ngươi muốn sau này y thành tên què sao? Mau tay lên."

Lục Cảnh Sơn liền không do dự nữa, nói một tiếng đắc tội với người đang hôn mê trên giường, sau đó dùng cánh tay rắn chắc giữ chặt nơi nối vai với cánh tay của y.

Khác với cánh tay thô to của hắn, cách một lớp y phục Lục Cảnh Sơn vẫn cảm nhận được làn da mềm mại của tiểu ca nhi trên giường, non nớt, không giống với cơ bắp cứng ngắt trên người hắn.

Quả nhiên tiểu ca nhi vẫn khác với hán tử.

Là một người hành nghề y hơn mấy chục năm như Trương đại phu, dù nói lương y như từ mẫu, nhưng một đại phu giỏi ắt phải tàn nhẫn, ông sờ vào phần xương bị gãy, sau đó tay dùng lực, tiếp đó là âm thanh giòn tai vang lên.

Người trên giường đau muốn tỉnh lại, đau đớn rên vài tiếng, cả người vặn vẹo, may mà có Lục Canh Sơn giữ chặt được y.

Tiểu ca nhi đau đến nhăn nhó mặt mày, rên rỉ không ngớt, nhưng sao y có thể trốn thoát được người có sức mạnh như Lục Cảnh Sơn chứ, đau quá rồi, y nghiêng đầu cắn một phát lên cánh tay Lục Cảnh Sơn, thậm chí còn cắn ra máu.

"Shhhh." Đầu mày Lục Cảnh Sơn nhíu nhẹ, mặc kệ y cắn tay mình "Xem ra không chết nổi đâu, còn có sức cắn người cơ mà."

"Trước khi chân phải hồi phục không được dùng sức quá nhiều, cũng không được làm việc." Sau khi cố định chân gãy của y xong, Trương đại phu liền dặn dò.

Lục Cảnh Sơn nhớ kỹ từng cái, nhấc mắt lên liền thấy Trương đại phu lật người trên giường lại, lưng ngửa lên, sau đó cởi y phục của người trên giường, lộ ra da thịt trắng ngần như tuyết trắng.

Lục Cảnh Sơn hoa cả mắt, hoảng hốt quay lưng lại, khuôn mặt rám nắng hiện lên vệt đỏ: "Trương lão, sao ngài lại cởi y phục của y!"

Trương đại phu bình đạm như nước, lấy ngân châm ra châm lên lưng người trên giường, "Hành y mấy ai cố kỵ như thế."

"Thế ngài cũng phải nói trước một tiếng chứ, lỡ đâu, ta..."

Trương đại phu tay chân nhanh nhẹn châm xong cho y liền mặc lại áo cho người trên giường, đứng dậy dặn "Uống thuốc xong là có thể dẫn người đi, hết thuốc thì đến chỗ ta lấy thêm."

Lục Cảnh Sơn than nhẹ, "Lần sau mang rượu ngon cho ngài"

Trương đại phu cười mắng: "Tên thối nhà ngươi."

Lúc ra về từ nhà Trương đại phu trời cũng dần tối, thôn Tú Thuỷ được bao quanh bởi núi và sông , toạ lạc ở giữa cánh đồng mênh mông, làn sương khói đêm mơ màng như cái lồng phủ lên toàn thôn.

Nhân lúc vẫn còn tí ánh sáng, Lục Cảnh Sơn kéo xe đẩy về nhà mình, nhà hắn ở ngay cuối thôn, nằm dưới chân núi.

_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro