Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Quả là chồng em 🫦

Đợi ăn no thì trời cũng đã sáng. Người đi chợ cũng bắt đầu nhiều, mới một chốc đã có khách mua bánh dương xỉ hai ngày trước quay lại tìm.

"Cho ta hai cái bánh dương xỉ ăn liền, cân thêm hai cân bột dương xỉ nữa, về nhà ta xào ăn."

Thiệu thị vừa nghe thế liền nhanh nhẹn lấy hai cân bột cho khách. Lần này ra chợ, bọn họ đã phân công rõ ràng. Thiệu thị và Vân Xuân Lệ phụ trách cân bột cho khách, Quý Ly chiên bánh, Lê ca nhi thì phết dầu ớt lên bánh dương xỉ.

Mặc dù bánh dương xỉ lần trước bán cũng được, nhưng vị bánh lại nhạt nhẽo. Hai ngày nay, Quý Ly đã làm thêm dầu cay quết lên mặt bánh, vừa thơm vừa cay.

Lục Cảnh Lê nhận bánh dương xỉ đã được Quý Ly chiên xong, quét dầu ớt lên hai mặt bánh rồi đưa cho khách. Người đó nhận được bánh, ăn một miếng rồi khen không ngớt: "Tiểu ca nhi, bánh dương xỉ này của ngươi hôm nay lại ngon nữa rồi! Cho ta thêm hai cái nữa!"

Quý Ly nghe thế lại chiên thêm hai cái nữa, đưa người đó vừa ăn vừa xách bột rời đi. Thiệu thị nhìn số tiền mình mới thu về, hai mắt dại ra, "Thế là có tiền rồi?"

Vân Xuân Lệ cười gật đầu: "Chứ còn sao nữa, mười tám văn của người kia tỷ không thấy sao?"

Thiệu thị không nghĩ tới bản thân cũng có thể buôn bán được, bấy giờ nhìn thấy tiền vào túi lại càng có động lực, nàng dùng hết sức rao hàng: "Bánh dương xỉ đây! Bánh dương xỉ vừa ngon vừa mềm đây!"

Người họp chợ ngày càng đông, người này nối tiếp người kia lại mua bánh dương xỉ và bột. Bốn người Quý Ly bận đến nỗi chân không chạm đất, Lục Cảnh Sơn cũng phụ một tay, vừa thu tiền vừa canh chừng mấy người không đàng hoàng định mua xong không trả tiền liền chạy.

Hôm nay mang theo hai mươi cân bột, đến lúc chợ tan, tất cả đều đã bán hết, chỉ còn lại một tầng bột mỏng nằm dưới đáy hủ.

Lục Cảnh Lê sờ sờ cổ, mừng rỡ reo lên: "Mặc dù rất mệt, nhưng chúng ta kiếm được tiền rồi!"

Thiệu thị vui lắm, lần đầu tiên kiếm tiền nhanh như thế: "Quả nhiên Quý ca nhi có tài! Đầu óc nhanh nhạy, nào như chúng ta, chỉ biết cúi mặt làm ruộng chứ!"

Quý Ly không dám nhận công, "Đây là chủ ý của Cảnh Sơn ca, chính huynh ấy đề nghị chúng ta lên trấn bán bột dương xỉ, nếu không con cũng không nghĩ ra."

Vân Xuân Lệ ước lượng túi tiền nặng trịch, cười không khép được miệng: "Đừng đưa đẩy nữa, để ta nói cho, ai cũng có công cả."

Lục Cảnh Sơn bước lại gần, nhìn hai chiếc bánh còn dư trên lò lửa liền bảo: "Gói hai chiếc bánh đấy lại giúp huynh đi."

Quý Ly nghĩ rằng hắn cực khổ cả một buổi sáng, hẳn giờ đã đói rồi. Hán tử mà, lúc nào cũng mau đói hơn ca nhi phụ nhân bọn họ. Thế là vội lấy lá sen gói lại đưa cho hắn.

Lục Cảnh Sơn nhận bánh, rồi dùng giấy dầu đựng phần bột còn sót lại, "Mọi người thu dọn đồ trước đi, rồi đặt lên xe đẩy, ta sẽ trở về nhanh thôi." Nói xong liền đi về hướng Thiên Hương Lâu phía sau.

Quý Ly dù cho không biết hắn định làm gì, nhưng cũng biết hắn có suy tính riêng, thế là cùng mọi người thu dọn đồ ở sạp.

Đợi dọn hết đồ lên xe, Lục Cảnh Sơn cũng đã quay về. Quý Ly hỏi hắn lúc nãy vào Thiên Hương Lâu làm gì, Lục Cảnh Sơn chỉ bặm môi rồi nhàn nhạt bảo, đợi mấy ngày nữa xem sao.

Thế là Quý Ly không hỏi thêm gì nữa, cả đoàn kéo xe đẩy quay về thôn.

Tối đến, cả nhà đại bá tụ họp tại nhà Lục Cảnh Sơn, cả nhà quây quần tại sảnh chính, trên bàn trải đầy tiền đồng.

Dưới ánh đèn dầu, tiền đồng hắt ra ánh sáng kim loại, Lục Cảnh Phong ngây như phỗng: "Đây là tiền từ rễ cây dương xỉ của hôm đó sao?"

Lục Cảnh Lê trêu chọc nhị ca nhà mình: "Nhị ca à, mất mặt quá, hai mắt huynh dại ra rồi kìa."

Lục Cảnh Phong ngại ngùng sờ đầu sau: "Vốn dĩ ta không nghĩ rằng cái thứ đó lại thật sự kiếm được tiền."

Thiệu thị cũng hào hứng: "Không chỉ kiếm được tiền, mà còn kiếm rất nhanh. Hôm nay bị người trên đường vây quanh, tay ta còn run không thôi mà."

Vân Xuân Lệ nhìn nàng, cười bảo: "Đúng thế, đây là lần đầu ta bán hàng, cũng lo lắng dữ lắm. Bán mãi một lúc mới quen đấy."

Lục Cảnh Sơn thấy mọi người vui vẻ, thúc giục: "Thôi chia tiền trước đi, trời tối rồi, mọi người chia xong tiền rồi về nghỉ ngơi sớm."

Quý Ly gật đầu, bắt đầu đếm tiền: "Hôm nay bán được mười lăm cân bột, tổng bảy trăm năm mươi văn, còn dư năm cân bột, làm được ba trăm cái bánh, bán được sáu trăm văn. Ở đây có một ngàn ba trăm năm mươi văn, mỗi người được chia một trăm năm mươi văn."

Nghe được con số này, Lục Minh Hà cũng phải giật mình, ông rút điếu thuốc lào ra, hỏi Quý Ly: "Bao nhiêu? Quý ca nhi, mỗi người được chia một trăm năm mươi văn?"

Quý Ly mỉm cười, lặp lại lần nữa: "Vâng ạ, mỗi người được chia một trăm năm mươi văn."

Lục Cảnh Hồng kinh ngạc: "Buôn bán đúng là dễ kiếm tiền, chả trách viên ngoại trên trấn ai nấy cũng xây một trạch viện to như thế."

Quý Ly cổ vũ mọi người: "Rễ dương xỉ nhiều không kể, món này chúng ta còn có thể làm thêm mấy ngày nữa. Cả nhà cứ nghỉ ngơi cho khoẻ, sau đó chúng ta lại góp sức, kiếm thêm chút tiền nữa."

Nhìn thấy thành quả rõ rành rành, trong lòng ai nấy đều hào hứng không thôi, chia tiền xong liền phấn khích ra về.

Đặc biệt là Thiệu thị, gia đình nàng năm người, chỉ một chốc đã kiếm được hẳn bảy trăm năm mươi văn. Phải biết rằng thóc tốt xay ra cũng chỉ được mười văn tiền một cân, cả nhà vất vả làm lụng suốt nửa năm trời, cũng chỉ làm được mười thạch lúa mì. Trừ đi phần giữ lại ăn, bán đi cũng chỉ được hơn một hai lượng bạc, vậy mà bây giờ chớp mắt kiếm được ngần này tiền, bảo sao Thiệu thị lại không rơm rớm nước mắt.

Sau khi nhà đại bá trở về, Vân Xuân Lệ hối thúc Quý Ly mau nghỉ ngơi, hôm nay y đã mệt suốt cả ngày. Lúc này nàng cảm thấy Quý Ly quả là ngôi sao may mắn, vừa đến nhà đã lập tức mang lại đóng góp lớn như vậy.

Quý Ly trong lòng vô cùng cảm kích trước sự tin tưởng của gia đình nhà họ Lục dành cho mình. Trong tình huống còn chưa biết liệu có thể kiếm tiền hay không, cả nhà đã để y chủ trì việc này. Quý Ly quyết tâm phải nghĩ cách kiếm thêm nhiều tiền hơn nữa để giúp cuộc sống cả nhà ngày một tốt đẹp hơn.

Những ngày tiếp theo, Quý Ly lại dẫn mọi người làm thêm ba mươi cân bột rễ dương xỉ, mang ra chợ trong trấn bán. Nhưng lần này đến gần trưa thì vẫn còn lại năm cân bột dương xỉ chưa bán hết.

Lục Cảnh Lê không khỏi sốt vó, cứ trông mắt nhìn khách khứa qua đường mãi thôi: "Làm thế nào đây, còn hơn nửa bao bột chưa bán được đây."

Thiệu thị cũng không ngờ hôm nay không bán được, lòng gấp gáp, cỡ này mà đem về nhà ăn thì biết bao giờ mới xong chứ: "Hay là, mình bán bốn văn tiền đi?"

Vân Xuân Lệ cũng thấy khá ổn: "Dù gì chúng ta cũng không có tiền vốn, chỉ là bỏ xíu công, bán được nhiều thì kiếm thêm được nhiều tiền mà."

Quý Ly trầm giọng: "Không được."

Ba người quay lại nhìn y, chỉ thấy Quý Ly mặt mày nghiêm túc, giọng điệu trầm bổng: "Nếu như giảm giá, vậy những khách mua ngày trước sẽ không hài lòng. Nếu để mọi người đều biết đến giờ tan chợ giá sẽ rẻ hơn, vậy thì ai nấy đều đua nhau mua cuối giờ mà thôi. Lần này giảm giá, lần sau sẽ còn giảm nữa, một khi đã giảm thì sẽ không có điểm dừng."

Lục Cảnh Lê đồng ý, cảm thấy Quý Ly nói rất đúng, "Đúng, chúng ta không thể giảm giá được!"

Thiệu thị và Vân Xuân Lệ vẫn luôn nghe lời Quý Ly, y nói không thể giảm, thế thì không giảm vậy.

Bốn người họ ngồi phía sau sạp, trông chờ khách hàng lại mua bột rễ dương xỉ.

Đợi đến khi chợ đã tan gần hết, chỉ còn lại vài người, năm cân bột đó vẫn chưa bán ra được.

Quý Ly than nhẹ: "Lần sau đành làm ít hơn vậy, lần này chúng ta hơi tham lam rồi."

Y vừa dứt lời, Lục Cảnh Sơn đã bước tới từ phía bên kia con hẻm. Dáng người cao to nổi bật, Quý Ly vừa liếc mắt đã nhận ra hắn. Tâm trạng chán nản vì bột rễ dương xỉ còn dư của y phút chốc tan biến sạch sẽ. Trong mắt Quý Ly lúc này, chỉ còn bóng dáng của Lục Cảnh Sơn.

"Sao huynh lại tới đây?" Quý Ly đứng dậy, đáng ra bây giờ Lục Cảnh Sơn phải ở nhà luyện tay nghề mới đúng. Ngày thi chính thức đang gần kề, mấy ngày này hắn chỉ ở nhà chăm chỉ ngày đêm rèn luyện kỹ thuật.

Sau khi Lục Cảnh Sơn lại gần, nói với Quý Ly: "Có phải bán chưa hết không? Còn thừa bao nhiêu?"

Quý Ly sờ sờ mũi, hơi xấu hổ: "Còn thừa khoảng năm cân."

Lục Cảnh Sơn chỉ ừa một tiếng, rồi tiếp lời: "Mang bao đi cùng ta đến chỗ này."

Quý Ly không biết định đi đâu, nhưng vẫn ngoan ngoãn mang bao bố theo sau lưng hắn.

Đi mãi đến con đường phồn hoa nhộn nhịp nhất, Quý Ly nhớ ra rồi, đây là nơi lần trước bọn họ bán bột rễ dương xỉ, lần trước bởi vì đưa thêm hai văn tiền mà người quản lý cho bọn họ được xếp chỗ đẹp để buôn bán.

Lục Cảnh Sơn dẫn Quý Ly đến Thiên Hương Lâu, trực tiếp đi thẳng qua cửa.

Quý Ly vừa định hỏi hắn dẫn y đến đây làm gì, nhưng có một người bước ra từ sau quầy, mặc trường bào màu nâu, trông hẳn là chưởng quỹ.

Đây là Lâm chưởng quỹ chuyên quản việc của Thiên Hương Lâu, ông thấy hai người Lục Cảnh Sơn lại đây liền bước ra.

"Cảnh Sơn huynh đệ à, có mang theo không?"

Lục Cảnh Sơn gật đầu, đưa cái bao Quý Ly mang theo qua cho ông.

Lâm chưởng quỹ mở nút thắt túi ra nhìn, thò tay vào kiểm tra bột rễ dương xỉ, hài lòng gật đầu, "Được, vậy ta sẽ thu theo giá mà chúng ta đã thương lượng."

Lục Cảnh Sơn chắp tay cảm tạ. 

Quý Ly ngớ người cầm một xâu tiền bước ra khỏi Thiên Hương Lâu, không hiểu sự việc bên trong. 

Lục Cảnh Sơn bật cười, chậm rãi giải thích: "Hai cái bánh dương xỉ và một túi bột còn dư lần trước, ta đã đưa đến Thiên Hương Lâu."

Quý Ly vừa nghe thế liền hiểu rõ ràng, mắt đầy khâm phục: "Thế mà huynh lại suy nghĩ chu đáo như thế, biết trước rằng sau này bột dương xỉ sẽ không bán được nữa sao?"

Lục Cảnh Sơn thấy Quý Ly có chút chậm hơn mình, liền giảm tốc độ bước: "Bột dương xỉ vốn là thứ mới lạ, lúc đầu mọi người sẽ tranh nhau mua, nhưng ăn xong rồi thì cũng phải mất một thời gian mới quay lại mua tiếp. Nhu cầu tất nhiên sẽ giảm dần. Vì vậy, tốt nhất là chúng ta nên tìm một khách hàng ổn định, cần số lượng lớn và có thể hợp tác lâu dài. Ngày thường thì chỉ cần mang ít bột hoặc bánh dương xỉ ra chợ bán lẻ là được."

Quý Ly nghe hắn giải thích, cũng tỉnh ngộ ra hẳn, không khỏi khâm phục: "Huynh nghĩ chu đáo hơn đệ nhiều, Cảnh Sơn ca, với đầu óc của huynh, rõ ràng huynh có thể làm buôn bán lớn được đó!"

Lục Cảnh Sơn nhìn biểu tình trên mặt y, câu môi cười: "Ta chỉ là một thợ mộc, không có tài cán gì cả, đệ lại rất tốt, làm cơm lại ngon, còn biết kiếm tiền."

Nghe hắn khen mình, Quý Ly đỏ mặt nhẹ nhàng trả lời: "Huynh thật sự thấy đệ tốt sao?"

Lục Cảnh Sơn gật đầu, "Rất tốt."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro