Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Tình ý chớm nở 2

Lúc Quý Ly và Lục Cảnh Sơn quay lại, Vân Xuân Lệ đang quét chuồng gà, nàng thấy bọn họ trở về liền bước ra khỏi chuồng hỏi han đầy mong đợi: "Sao rồi? Có ai mua không?"

Quý Ly và Lục Cảnh Sơn im lặng không nói tiếng nào, nhìn không có tí tinh thần chút nào.

Trong lòng Vân Xuân Lệ liền hiểu rõ, vỗ vỗ bụi trên tạp dề rồi an ủi: "Buôn bán nào phải chuyện dễ dàng, nếu mà đã dễ ai nấy đều đua nhau làm, nào còn chỗ cho mấy người nhà nông như chúng ta đâu chứ."

Nàng vừa nói vừa đến nhấc bao bố trên xe đẩy: "Ta ăn bánh dương xỉ thấy ngon dữ lắm, nhà đại bá nương của con cũng thích, vừa hay thêm món ăn trong nhà."

Kết quả nàng vừa nhấc lên đã phát hiện bên trong rỗng tuếch, Vân Xuân Lệ ngạc nhiên: "Đây là?"

Quý Ly và Lục Cảnh Sơn nhìn nhau cười một cái, bọn họ vừa cười Vân Xuân Lệ liền sáng tỏ, hai đứa nhóc này đang chọc nàng mà.

"Hừ, hai đứa nhóc con, đúng là ngứa da mà, đến ra mà còn dám chọc à, đây chẳng phải đã bán hết rồi sao?"

Quý Ly lấy từ trong túi ra một dây đồng xu được xâu lại bằng rơm, "Bán hết rồi ạ, bán nhanh lắm, vừa chẵn một trăm sáu mươi văn ạ."

Vân Xuân Lệ không dám tin, "Bao nhiêu cơ? Một tí bột mà bán được một trăm sáu mươi văn."

Quý Ly đưa tiền cho nàng, "Nghĩa nương, người đếm thử xem."

"Thôi ta không lấy đâu, đây là cách con nghĩ ra, cũng bản thân con tự đi bán, sao ta có mặt mũi lấy tiền của con chứ! Mau lấy lại đi!" Tất nhiên Vân Xuân Lệ sẽ không cần tiền của Quý Ly làm gì, nàng nghiêm mặt bảo Quý Ly lấy lại tiền.

Quý Ly biết nghĩa nương là người thật thà, chắc chắn sẽ không lấy tiền của mình, y nghĩ thầm đợi gom đủ hai lượng bạc rồi đưa nàng cũng được vậy.

"Dạ, vậy con cứ giữ đây trước nhé."

Vân Xuân lệ thấy món này thế mà dễ bán, ấy thế liền đề nghị: "Bánh dương xỉ dễ bán, lại không tốn tiền vốn, thôn ta từ đầu đến cuối đâu mà chẳng có dương xỉ chứ, ta thấy ấy mà, chuyện làm ăn này ổn đấy."

Quý Ly cũng thấy vậy, y gật đầu nói ra ý kiến của mình: "Con cũng đang có ý này, nhân lúc mọi người còn hiếm lạ món này, lại chỉ có chúng ta bán, nhà ta còn có thể bán thêm được vài hôm."

Vân Xuân Lệ lấy tạp dề xuống rồi bảo: "Được, nương giúp con."

Quý Ly biết món này công đoạn phức tạp, nếu làm số lượng lớn chỉ sợ vài người bọn họ không làm nổi, "Nghĩa nương, việc này người càng đông càng tốt, người xem có thể thương lượng làm chung với nhà đại bá không, đến đó chung ta cứ chia đôi là được."

Vân Xuân Lệ và Thiệu Thị tình cảm thân thiết, bấy giờ có việc kiếm ra tiền tất nhiên bằng lòng chia sẻ với bọn họ, không thể để người khác chiếm phần hời này được.

"Được, được, dù sao cũng nhanh có tiền hơn là làm ruộng, vừa hay mấy ngày này lúa mì chưa chí, mấy người bọn họ cũng đang rảnh rỗi."

Vân Xuân Lệ nói xong liền đến nhà Thiệu Thị mời người.

Ngay sau đó, một nhà đại bá đã tề tựu đông đủ. Trong lòng Thiệu Thị còn ôm theo cái chậu gỗ nhà mình, Lê ca nhi cầm theo cùi xơ mướp dùng để rửa rễ, Lục Cảnh Hồng và Lục Cảnh Phong dùng xe đẩy chở cối đá qua nhà họ.

Quý Ly phân chia công việc cho mọi người: "Mấy người phụ nhân tiểu ca nhi như bọn đệ không có sức lực lớn, chỉ có thể làm mấy việc chà rửa phơi nắng mà thôi. Đành phải nhờ Cảnh Hồng ca và đại bá ra ruộng đào rễ cây dương xỉ, Cảnh Sơn ca và Cảnh Phong ca hai huynh có sức lớn nhất, đành chịu khó giã rễ dương xỉ giúp đệ nhé."

Mọi người gật đầu đồng ý, nhanh nhẹn làm công việc được chia, đại bá và Lục Cảnh Hồng nhấc cuốc ra ngoài, Quý Ly và những người còn lại dời vại lớn được dùng cho mùa đông ra ngoài, sau khi rửa sạch sẽ là có thể dùng để lắng bột dương xỉ rồi.

Cả nhà ai nấy chia nhau làm việc, người trong thôn ai nấy đi qua đều duỗi cổ nghe ngóng tình hình, chẳng biết mấy người này làm gì mà bận rộn thế.

Cây dương xỉ, ngoại trừ mùa xuân còn có thể hái thân non để làm món ăn, giờ đây ở đầu làng lại mọc đầy như cỏ dại. Loại cây này lớn rất nhanh, nếu mọc xen lẫn với đám cự đằng, chẳng phải vừa gây hại cho người vừa khó xử lý dọn dẹp hay sao? Vậy mà lúc này, nhà họ Lục lại đi lục lọi khắp nơi, từ đồng ruộng đến khe suối cũng không chừa. Chẳng lẽ họ đã điên hết rồi sao?

Mấy ngày nay, trong thôn nhàn rỗi, mấy phụ nhân và hán tử thường tụ tập dưới gốc cây hòe to ở đầu làng, vừa ăn hạt dưa vừa bàn tán chuyện trong thôn. Nói qua nói lại, cuối cùng câu chuyện cũng xoay quanh nhà họ Lục, vốn bận rộn lạ thường suốt hai ngày nay.

Trương Tứ, sống ở đầu tây của thôn, cười khẩy một tiếng, nhổ vỏ hạt dưa ra rồi nói:
"Đám nhà họ Lục chắc thèm tiền đến hóa điên rồi, đến mấy thứ cỏ rác ngoài đồng mà cũng coi như bảo bối, đi khắp nơi nhặt nhạnh."

Một phụ nhân khác nghe vậy liền cười to, đôi mắt tam giác đầy vẻ cay nghiệt và mỉa mai:
"Dù họ có đào hết dương xỉ ở ruộng nhà ta thì cũng chả sao. Cứ để cái lũ đấy đào thoải mái, thế lại chẳng phải giúp ta dọn bớt cỏ à?"

Lúc này, một hán tử khác đang nhàn rỗi, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Chẳng lẽ rễ dương xỉ cũng là dược liệu? Lục Cảnh Sơn Lục Nhị gia chẳng phải có quan hệ khá tốt với Trương đại phu đầu thôn sao? Có khi là ông ta chỉ bảo, nên nhà họ Lục mới bận rộn như vậy."

Nghe đến đây, đám người đang cười nhạo bỗng chốc im lặng. Nghĩ kỹ lại, họ cảm thấy cũng có lý. Thế là chẳng còn ai nhấm nháp hạt dưa hay buôn chuyện nữa, cả đám giải tán sạch sẽ trong chớp mắt. Ai cũng vội vã định đến nhà Trương đại phu để nghe ngóng, vì dù thế nào cũng không thể để mình bị tụt lại phía sau.

Trương đại phu đang ngồi trong sân uống trà đọc sách y, nhàn nhã cực kỳ. Đột nhiên có một đám người ào ào chạy đến hỏi lão, làm lão sợ hết cả hồn, chẳng lẽ lại có dịch bệnh sao?

Trương Tứ đẩy cửa cung kính hỏi Trương đại phu: "Quấy rầy Trương đại phu ạ."

Y thuật Trương đại phu nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới, nhà ai đau đầu phát sốt mà không lại đến tìm lão xem bệnh đâu chứ. Vì lẽ đó, ai trong thôn cũng đều cung kính tôn trọng Trương đại phu, không dám thất lễ trước mặt lão.

Trương đại phu chậm rãi đặt chén trà xuống, hỏi Trương Tứ: "Các ngươi vội vã lại nhà ta là có chuyện gì sao?"

Một hán tử khác giành lời: "Ầy, cũng không có gì. Bọn ta có việc muốn hỏi Trương đại phu, rễ dương xỉ trong ruộng có phải là dược liệu không?"

Trương đại phu gật đầu: "Đúng là dược liệu tốt, có thể thanh nhiệt, chữa bệnh vàng da, tiêu chảy, đau bụng, phát ban."

Cả đám nghe thế hai mắt sáng trưng, chả trách nhà họ Lục rủ nhau đi đào cái thứ này. Thế là mọi người ngứa ngáy tay chân, chuẩn bị ra ruộng giành phần rễ cây dương xỉ.

Cuối cùng chỉ có Trương Tú là tỉnh táo, hỏi thêm một câu: "Vậy giá thu mua thế nào ạ?"

Trương đại phu nhấc ấm trà rót thêm: "Loại dược liệu này mọc khắp nơi, cũng không đáng tiền mấy, nếu như loại được phơi khô thì hai văn tiền một cân."

Những người vừa nãy định đi đào rễ dương xỉ nhất thời dừng lại. Không nói đến việc đào rễ vừa tốn thời gian lại tốn sức, thế mà lại còn phải tốn công phơi nắng nữa, ấy vậy chỉ bán được có hai văn tiền một cân, thế còn chẳng bằng đi trồng thêm hoa màu trong ruộng.

Vừa nghe thứ này chẳng được mấy đồng cắc, cả đám liền đua nhau giải tán. Thôi cứ kệ cái đám họ Lục đó đi đào vậy, bọn họ chẳng thèm mấy đồng tiền lẻ này.

Cả nhà Quý Ly đã làm việc quần quật cả ngày. Lục Cảnh Hồng và đại bá đào được mấy rổ rễ dương xỉ, Quý Ly và Lê ca nhi thay nhau vận chuyển từ ruộng về nhà, sau đó giao cho Thiệu thị và Vân Xuân Lệ rửa sạch. Công đoạn cuối cùng thuộc về Lục Cảnh Sơn và Lục Cảnh Phong, hai người phải giã nát đống rễ rồi thêm nước, chờ lắng bột xuống.

Bận rộn đến tận giờ Tỵ, ai nấy đều lưng mỏi eo đau, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm khi mớ rễ dương xỉ đã được xử lý xong, chất đầy ba cái vại to.

Quý Ly cười, nói: "Mọi người vất vả rồi ạ, giờ chỉ cần đợi đến mai phơi nước nhão lấy bột là xong."

Lục Cảnh Hồng phủi phủi tay: "Cũng không đến nỗi, so với khiêng cát ôm đồ nặng thì mấy thứ này nhằm nhò gì đâu. Nếu thật sự như Quý ca nhi nói có thể kiếm tiền nhanh, có khổ hơn thì bọn ta cũng sẽ vui vẻ mà làm."

Quý Ly mỉm cười: "Yên tâm đi Cảnh Hồng ca, chắc chắn sẽ bán được mà."

Trời cũng không còn sớm, Vân Xuân Lệ bảo mọi người về nhà nghỉ ngơi: "Ngày mai còn công việc, thôi cả nhà mau mau nghỉ ngơi sớm đi."

Ai cũng bận rộn cả ngày, đều đã mệt mỏi, thế là ai nấy tự về nhà.

Lục Cảnh Sơn đứng trong sân gọi Quý Ly: "Ngày mai nếu cần đổi nước trong vại cứ gọi huynh."

Quý Ly cảm kích sự chu đáo của hắn, nghĩ đến việc thay nước cho ba vại lớn cũng không phải chuyện dễ dàng, bèn gật đầu đồng ý.

"Vậy đành làm phiền Cảnh Sơn ca rồi."

Lục Cảnh Sơn cười bảo: "Ngủ sớm đi." Rồi cũng về phòng.

Bột rễ dương xỉ để qua một đêm, sáng hôm sau đã lắng thành từng lớp dưới đáy vại. Quý Ly dậy sớm kiểm tra, thấy bột đã ổn, liền chuẩn bị thay nước.

Lục Cảnh Sơn cũng thức sớm, mặc áo ngắn tay vào phụ Quý Ly. Hắn xách liền mấy xô nước giếng, tỉ mỉ rửa bột đến ba lần. Quý Ly nhìn lượng bột, cảm thấy đã sạch hẳn, bèn dùng vá múc nước bột, rải đều lên sàng tre đem phơi nắng.

"Lần này chắc được chừng hai mươi cân bột đấy," Quý Ly nói, giọng không giấu nổi niềm vui.

Lục Cảnh Sơn thấy y vui như thế, trong lòng cũng vui lây, cười nói: "Nhìn cái dáng vẻ mèo tham tiền của đệ kìa."

Trời nắng nóng, phơi nắng cả một ngày, bột rễ dương xỉ trên sàng tre cũng đã khô hẳn. Quý Ly dùng đũa giàn bột ra rây lại lần nữa, sau khi chắc chắn đã lọc hết tạp chất, bột mịn và trắng hơn thì mới đổ vào hủ sạch.

"Nếu một mình đệ lên trấn bán, chỉ sợ không kịp trở tay, phải rủ thêm Lê ca nhi đi cùng mới được." Quý Ly suy nghĩ.

Lục Cảnh Sơn đồng ý: "Gọi thêm nương ta và đại bá nương đi, hai người họ không sợ phiền phức, còn có thể giúp đỡ đệ."

Ngày họp chợ, người nhà họ Lục cũng khởi hành.

Nhân lúc trời còn chưa sáng đã đến trấn, hôm nay nhà họ tới sớm nên có thể giành được chỗ tốt, ngay mặt tiền của chợ, sau lưng chính là Thiên Hương Lâu - tửu lâu nổi danh nhất của trấn.

Mọi người ai cũng dậy sớm, không kịp ăn sáng. Lục Cảnh Sơn đến quầy phía trước gọi năm bát mì, Vân Xuân Lệ tiếc tiền, còn dặn dò chỉ lấy mì chay, ba văn một bát, năm bát hết mười lăm văn tiền.

Chỉ việc này thôi cũng khiến Thiệu thị xưa nay vốn tiết kiệm đau lòng không thôi, than thở: "Tiền còn chưa kiếm được mà đã tiêu hết mười lăm văn tiền rồi."

Quý Ly cười bảo: "Đại bá nương ăn no mới có sức mà bán chứ, nếu là nữa buôn bán tốt, chỉ sợ đói đến chóng hết cả mặt, thế sao mà bán hàng được đây."

Nghe y nói vậy, Thiệu thị cũng thông suốt, cầm đũa trả lời: "Quý ca nhi nói hay lắm, vậy chúng ta phải ăn cho no mới có sức mà bán."

Quý Ly nhìn Lục Cảnh Lê đang chăm chỉ ăn mì bên cạnh, lại quay đầu nhìn bát mì đã vơi một nửa của Lục Cảnh Sơn rồi mím môi ngại ngùng nói: "Cảnh Sơn ca, đệ có thể chia bớt mì cho huynh không, đệ ăn không hết."

Đó giờ buổi sáng y ăn rất ít, cái bát mì to thế này sợ là nuốt không hết.

Lục Cảnh Sơn húp mì, nhìn bát mì gần như còn nguyên của y, không hề ghét bỏ chút nào: "Đệ ăn trước đi, ăn không hết thì ta ăn."

Quý Ly đỏ mặt: "Đệ ăn thừa thì..."

Lục Cảnh Sơn không để bụng, lau miệng: "Chẳng sao, không chết người được."

Quý Ly ăn no rồi, sau đó mặt mày đỏ ửng đưa bát mì còn dư cho Lục Cảnh Sơn. Đến nhìn còn chẳng thèm nhìn, hắn trực tiếp bưng bát ăn tiếp, chỉ một chốc, bát mì còn hơn một nửa của Quý Ly đã vào bụng Lục Cảnh Sơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro