
Chương 9
Văn Lĩnh vừa kinh ngạc vừa hoang mang, cậu nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao lần này thời gian không hề quay ngược trở lại. Cậu đã thốt ra những lời lẽ chua ngoa như thế rồi, vậy mà không có chút phản ứng nào sao?
Mấy lời này của Văn Lĩnh quả thực làm người khác tổn thương sâu sắc, vả lại chuyện đó vốn dĩ cũng không thể nói hoàn toàn là lỗi của ai. Nhưng chính vì đang lúc nóng giận, cộng thêm suy nghĩ thời gian sẽ quay ngược nên đã khiến cậu nói năng lỗ mãng. Xả xong cơn tức, cậu cũng không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng quay đầu đi chỗ khác.
Với tính khí của Văn Lĩnh, gặp phải tình huống như vậy thì cậu không thể nào không nổi đóa. Tuy nhiên, sau khi xổ ra mấy câu từ lạnh lùng, cậu dường như cũng nhận ra những lời đó không ổn, nên cậu mới ngoảnh đầu đi, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên. Khó để nói chính xác tâm trạng của Lư Kinh Hồng lúc này là gì. Thực ra, anh vốn đã lường trước Văn Lĩnh sẽ không nói lời gì dễ nghe. Chỉ là khi nhìn thấy vẻ cứng nhắc trên mặt cậu, anh lại bất ngờ đến sững người mất nửa giây.
Bất kể là vì lý do gì, Lư Kinh Hồng luôn cảm thấy dáng vẻ đang nghiêng đầu của Văn Lĩnh lúc này mang theo một nét dịu dàng mà người ngoài khó lòng hiểu được.
Anh bước lên mấy bước, nhẹ nhàng nắm lấy tay Văn Lĩnh, áy náy nói: "Xin lỗi em, đã lãng phí nhiều thời gian của em rồi."
Văn Lĩnh hơi rút tay ra, khẽ "ừm" một tiếng, cũng chẳng nói thêm gì nữa.
Buổi trưa, họ đánh chén một bữa tiệc toàn cua. Hơn một tiếng đồng hồ ngồi ăn, Lư Kinh Hồng cơ bản chẳng nuốt được mấy miếng, suốt cả quá trình chỉ bóc cua cho Văn Lĩnh. Từng thớ thịt trong mỗi cái càng đều được gỡ ra một cách cẩn thận, và nguyên vẹn, xong xuôi thì đặt vào đĩa của cậu, gần như không để tay cậu dính một chút mỡ màng tanh hôi nào.
Văn Lĩnh ăn rất sướng miệng, vừa thấy ngon lành lại vừa thoải mái. Đương nhiên cậu cũng nói lấy lệ với Lư Kinh Hồng một câu: "Không cần lo cho em đâu, anh cũng ăn đi," nhưng Lư Kinh Hồng chỉ cười cười đáp: "Em ăn xong thì tới anh ăn," Thế là Văn Lĩnh tiếp tục an tâm hưởng thụ sự phục vụ mang tính bù đắp của Lư Kinh Hồng.
Văn Lĩnh thấy ít nhất Lư Kinh Hồng nói không sai một điều, cua ở đây quả thật ngon tuyệt vời, là kiểu hương vị thuần túy tự nhiên mà bất kỳ nhà hàng hay khách sạn nào cũng không thể so sánh được. Cậu vốn dĩ chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với mấy quán ăn nơi đồng quê hẻo lánh, nhưng cách nhìn lần này đã có chút thay đổi.
Vì biết Văn Lĩnh thích ăn, nên lúc về Lư Kinh Hồng còn mua mấy cân cua sống mang theo, để sau này tự mình làm cho cậu ăn. Họ mượn chủ quán một chiếc xe để lái trở về thành phố, dĩ nhiên là hôm sau phải mang trả. Văn Lĩnh định bụng sẽ thuê đại một người nào đó lái xe qua trả, nhưng Lư Kinh Hồng lại nói anh có thời gian, có thể tự mình qua đây một chuyến, vậy là anh ôm luôn việc này vào người.
Văn Lĩnh hỏi anh: "Thế anh về bằng cách nào?"
Lư Kinh Hồng đáp: "Có một người bạn tình cờ đi qua gần đó, anh đi ké xe cậu ấy."
Văn Lĩnh không có ý kiến gì.
Thời gian: Ngày 24 tháng 10 năm 20XX. Địa điểm: ...
Văn Lĩnh về nhà là lại ghi chép chuyện hôm nay vào cuốn sổ của mình. Ở dòng cuối cùng, cậu viết: Không lặp lại.
Cậu bắt đầu nghiêm túc so sánh lại từng dòng ghi chú, rồi phân ra thành mấy trường hợp sau:
Cậu đề nghị chia tay với Lư Kinh Hồng.
Cậu nghi ngờ và chất vấn Lư Kinh Hồng vì nghĩ anh chuốc thuốc mình.
Cậu bị hiểu lầm là ngoại tình với một người phụ nữ.
Cậu và Lư Kinh Hồng bất đồng quan điểm về vấn đề tiền bạc.
Rồi đến hôm nay, cậu mắng Lư Kinh Hồng một trận, nhưng không bị lặp lại.
Điểm chung của mấy chuyện này xem ra cũng khá rõ ràng, đó là cậu đã làm những việc khiến Lư Kinh Hồng không vui, hoặc thấy khó chịu. Nói chính xác hơn là cậu đã làm tổn thương Lư Kinh Hồng, khiến tình cảm giữa họ đứng trước bờ vực tan vỡ.
Nhưng vẫn có chỗ khó hiểu. Thứ nhất, quan điểm về tiền bạc của cậu thì làm sao mà tổn thương Lư Kinh Hồng được? Lúc đó, cậu nói đi nói lại cũng chỉ có vài chữ. Thứ hai là hôm nay, dù cậu đã nói những lời khó nghe như vậy mà cũng không bị quay ngược thời gian. Lời giải thích hợp lý duy nhất chính là Lư Kinh Hồng không hề cảm thấy bản thân bị cậu làm tổn thương. Liên tưởng đến hình tượng nhẫn nhục chịu khó của con người này, Văn Lĩnh thấy tám, chín phần sự thật hiển nhiên là như vậy. Có lẽ sau khi bị cậu mắng, Lư Kinh Hồng ngược lại còn đang tự kiểm điểm lỗi lầm của mình.
Nói không chừng còn đang tự "đấu tố" bản thân mình trong đầu một trận tơi bời nữa kìa.
Văn Lĩnh nghĩ đến đây, thì thấy trong lòng chợt dâng lên một loại cảm xúc hơi khó tả——Lư Kinh Hồng, con người này phải nói sao nhỉ, hình như lúc nào anh ấy cũng toát ra cái vẻ ngốc nghếch của kẻ đơn phương yêu cuồng nhiệt.
Yêu đương thôi mà, làm gì mà phải nghiêm túc quá vậy?
Không chỉ ngốc, mà còn ngu nữa.
Kiểu người như Lư Kinh Hồng bỏ ra quá nhiều tình cảm, tâm tư quá mức nặng nề, nên sẽ khiến Văn Lĩnh chán ghét từ tận đáy lòng. Điều đó khiến cậu cảm thấy địa hạt của mình đang bị kẻ khác nhòm ngó, vậy thì nguy hiểm lắm. Nếu tiến thêm một bước nữa, thì có thể sẽ vượt qua lằn ranh không gian cá nhân, mà đó là chuyện Văn Lĩnh tuyệt đối không bao giờ cho phép xảy ra.
Yêu đương và làm tình đều là nhu cầu thiết yếu của con người. Hai chuyện này không thể nào tránh được, nhưng nhất định phải giữ khoảng cách an toàn——giống hệt như lúc lên giường thì nhất định phải dùng bao cao su. Văn Lĩnh nghĩ như thế.
Thật ra, trong lòng Văn Lĩnh vẫn còn vài tia cảm xúc mà cậu chưa thể gỡ rối thành công. Chỉ là bây giờ cậu vẫn chưa biết đó là thứ cảm xúc gì, và cứ quy chụp tất cả vào tâm lý chán ghét.
Sáng hôm sau, Lư Kinh Hồng đi trả xe. Sau khi rời quán ăn, anh lại đi bộ thêm mười phút nữa, đứng chờ bên lề đường không bao lâu thì thấy Quan Thành lái xe tải tới.
Quan Thành lái một chiếc xe tải lớn màu xanh lam dừng bên cạnh anh, thò đầu ra nói: "Lên xe."
Lư Kinh Hồng mở cửa xe từ bên kia, ngồi vào ghế phụ. Quan Thành lái xe về phía nội thành, cũng không hỏi tại sao anh lại ở đây, chỉ hỏi một câu: "Đi đâu?"
Lư Kinh Hồng nói: "Tôi về nhà. Cậu chở tôi đến trạm tàu điện ngầm là được rồi. Nhà tôi với khu bán đồ nội thất thuộc hai hướng khác nhau, cậu cứ về cửa hàng đi."
Quan Thành gật đầu, không nói gì cả.
Lư Kinh Hồng và Quan Thành là bạn bè lâu năm. Nhưng vì tính cách của Quan Thành vốn trầm lặng, ít nói, nên trông anh ta lúc nào cũng có vẻ không thân thiết với ai lắm. Quan Thành thích làm đồ gỗ, rồi tự mình mở một cửa hàng nội thất ở khu bán đồ nội thất. Vì tay nghề của anh tốt nên chuyện buôn bán cũng phát đạt. Lúc rảnh rỗi, Lư Kinh Hồng thỉnh thoảng còn thiết kế hoa văn cho đồ nội thất của anh.
"Dạo này cậu với Văn Thu vẫn ổn chứ?" Lư Kinh Hồng hỏi.
Tằng Văn Thu là bạn gái đã hẹn hò được 5 năm của Quan Thành, là một mỹ nhân rất xinh đẹp, tính tình cũng dịu dàng, phóng khoáng, có thể xem như thanh mai trúc mã với Quan Thành. Sau khi Tằng Văn Thu tốt nghiệp cấp ba, cô nói muốn học nhảy. Quan Thành bèn dành dụm tiền cho cô đi học. Cô cũng thật sự có tố chất về mảng này, chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã trở thành thành viên cốt cán của đoàn múa, quanh năm đi biểu diễn ở khắp mọi nơi.
Nhắc đến Tằng Văn Thu, nét mặt Quan Thành dịu đi hẳn: "Đi diễn rồi, hai hôm nữa sẽ về."
Lư Kinh Hồng thấy bộ dạng này của Quan Thành, thì cũng thấy vui lây cho anh. Lư Kinh Hồng cười trêu một câu: "Cứ nhắc đến Văn Thu là thấy vẻ mặt cậu khác liền ấy."
Quan Thành không đáp lời, nhưng cũng hé môi cười mỉm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro