
Chương 8
Lúc sáng đến công ty làm việc, Lư Kinh Hồng vừa hay đụng mặt Dương Phỉ. Dương Phỉ là họa sĩ mảng phác thảo của bộ phận bọn họ. Lư Kinh Hồng chào cậu ta một tiếng. Dương Phỉ vẫn mặc chiếc áo khoác ngoài kẻ ca-rô mà cậu ưa thích, uể oải ngáp dài rồi nói: "Chào buổi sáng."
Lư Kinh Hồng liếc nhìn quầng thâm mắt của cậu: "Hôm qua lại thức trắng đêm à?"
Dương Phỉ dụi dụi giọt nước mắt đọng ở khóe mắt, vừa đi vào công ty vừa nói: "Thức cả đêm mà vẫn chưa vẽ xong, tối nay lại vất vả rồi. Haizz, có gì ăn không, tôi chưa kịp ăn sáng."
Lư Kinh Hồng mò trong túi ra một gói bánh quy đưa cho cậu. Dương Phỉ vừa nhai bánh quy vừa nói: "Anh vẽ xong bản thảo bên Hoa Nguyên chưa?"
"Có ý tưởng rồi, nhưng chưa bắt đầu vẽ." Lư Kinh Hồng cười đáp. "Sao thế, cậu muốn góp ý gì cho tôi à?"
Miệng Dương Phỉ đương nhét đầy đồ mà vẫn không quên nói: "Cho xin đi, tôi hỏi vậy thôi mà, tôi bận bịu đến mức muốn phân thân cũng không nổi đây. Về dự án của Hoa Nguyên lần trước, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh chủ động nhận việc như vậy, còn tưởng anh có linh cảm gì đặc biệt chứ."
Lư Kinh Hồng nở một nụ cười có phần khó hiểu: "Chẳng có linh cảm gì đặc biệt cả, chỉ thấy khá thú vị thôi."
Dương Phỉ quay đầu lại hỏi với vẻ kỳ lạ: "Không phải bình thường lắm sao? Mấy bản thảo cho phim ảnh kiểu này anh cũng đâu phải chưa từng làm."
Lư Kinh Hồng không trả lời câu hỏi này, chỉ lấy ra thêm một gói bánh ngọt nhỏ: "Còn cái bánh nữa nè, ăn không?"
"Ăn chứ, ăn chứ." Dương Phỉ vui vẻ nhận lấy gói bánh. Vì bị đánh lạc hướng, nên Lư Kinh Hồng đã tiến vào phòng vẽ nhanh hơn cậu vài bước. Cậu ta đi theo sau, cũng quên bẵng mất chủ đề vừa rồi là gì.
Cuối tháng Mười là mùa cua béo và ngon nhất.
Ngoài giỏi chuyện vẽ vời thì Dương Phỉ còn sành sỏi khoản ăn uống. Cậu ta giới thiệu cho Lư Kinh Hồng một quán bán cua ngon tuyệt nằm gần một cái hồ ở vùng ngoại ô. Cua ở đấy đều do người có chuyên môn nuôi dưỡng, nên con nào con nấy vừa to vừa chắc thịt, hương vị cực kỳ chuẩn.
Lư Kinh Hồng bèn nhớ lại. Văn Lĩnh là người mê tít hải sản tươi sống. Nếu không để ý kỹ, thì thật sự không nhìn ra cậu có sở thích ăn uống gì đặc biệt, nhưng cứ hễ bữa cơm nào có hải sản, thì Văn Lĩnh sẽ hiếm khi đụng đũa đến các món khác.
Lư Kinh Hồng thấy cái kiểu kén ăn mà im im không nói của cậu lại có một nét đáng yêu khó tả.
Lư Kinh Hồng kể chuyện này cho Văn Lĩnh nghe, hỏi cậu có muốn đi không. Văn Lĩnh vốn dĩ không định đồng ý, nhưng Lư Kinh Hồng lại nói là đưa cậu đi ăn cua. Đương nhiên hải sản ở các nhà hàng cao cấp đủ loại thì cậu đã ăn nhiều không đếm xuể, nhưng loại cua này là hàng nuôi thả thuần tự nhiên, là loại cua đồng béo mập thơm ngon... Nghe qua có vẻ cũng không tệ.
Thế là họ hẹn nhau vào một dịp cuối tuần, Lư Kinh Hồng lái xe chở Văn Lĩnh đi ăn cua.
Vùng ngoại ô đó khá xa xôi, lái xe từ trong thành phố ra cũng mất hơn hai ba tiếng đồng hồ. Văn Lĩnh chê đệm xe của Lư Kinh Hồng cứng quá, nên bảo anh lái xe của cậu. Bọn họ xuất phát từ sáng sớm, suốt ba tiếng đồng hồ trên xe, Văn Lĩnh cứ ung dung nửa nằm nửa ngồi ở băng ghế sau, cầm máy tính bảng, rồi đeo tai nghe xem phim tài liệu.
Khoảng chừng một tiếng, Văn Lĩnh mới xem xong một tập. Cậu tháo tai nghe xuống để tai nghỉ ngơi một lát. Lư Kinh Hồng liếc mắt ngó qua gương chiếu hậu, thấy được hành động của cậu thì bèn lên tiếng: "Anh có để chút đồ ăn vặt trong cái túi bên cạnh em, nếu em chán thì lấy ra ăn đi."
Văn Lĩnh vươn tay kéo cái túi thể thao bên cạnh lại, không ngoài dự đoán, cậu phát hiện bên trong toàn là đồ ăn vặt cậu thích. Cậu lấy một gói muốn ăn ra, rồi xé mở bao bì.
Lư Kinh Hồng lại tranh thủ nhìn cậu: "Mở khóa kéo bên hông ra có một hộp sữa chua đó."
Văn Lĩnh cứ thế làm theo, rồi thoải mái ngồi uống sữa chua, cảm thấy được chăm sóc rất chi là dễ chịu.
Khi xe chạy đến nửa sau chặng đường, địa thế ngày càng gập ghềnh, nên không dễ lái lắm. Trong xe luôn xóc nảy nhẹ, cỏ dại ven đường cũng mọc rậm rạp um tùm. Mãi cho đến khi Lư Kinh Hồng lái đến một khúc cua, đột nhiên từ trong góc có một con mèo trắng vọt ra. Anh lập tức bẻ lái sang hướng khác theo phản xạ. Chú mèo trắng vèo một cái đã chạy mất tăm, còn thân xe lại phát ra một tiếng "thịch" trầm đục.
Cả chiếc xe dường như hơi nghiêng đi.
Văn Lĩnh bị chấn động đến mức phải tháo tai nghe ra ngay, sẵn giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Lư Kinh Hồng lắc đầu, chỉ nói anh xuống xe xem thử.
Tình hình không ổn lắm, bánh xe trước bị lún hẳn vào một vũng bùn bị cỏ che khuất. Vũng bùn nom sâu hoắm, mà vị trí bị kẹt lại vô cùng éo le, phía trước không có đường, cũng không thể tiếp tục nhấn ga từ từ. Hơn nữa đây còn là xe của Văn Lĩnh, anh cũng không dám tùy tiện làm liều.
Văn Lĩnh từ ghế sau đi tới. Lư Kinh Hồng quay đầu lại với vẻ mặt khổ sở, giải thích cho cậu: "Tình hình không khả quan rồi, bánh xe trước lún vào vũng bùn, giờ khó mà tự lái ra được."
Văn Lĩnh không nói gì, nhưng trong lòng đang kìm nén một cục tức, cậu vừa trách kỹ thuật lái xe dở tệ của Lư Kinh Hồng, cũng vừa trách bản thân nhất thời bốc đồng đi theo anh.
Đã biết là ở cùng anh ta thì chẳng có chuyện gì tốt lành mà!
Lư Kinh Hồng rõ mười mươi rằng Văn Lĩnh đương nổi cáu, anh bèn áy náy lên tiếng: "Xin lỗi nhé A Lĩnh, đều do anh không nhìn rõ đường. Giờ anh gọi xe cứu hộ, chắc phải đợi một lát."
Anh nói xong, thì tìm một chỗ râm mát bảo Văn Lĩnh đứng chờ. Văn Lĩnh không nói một lời, mau chóng quay đầu bỏ đi chỗ khác.
Lư Kinh Hồng đành đứng dưới tiết trời nắng gắt, ở lại bên cạnh trông xe. Anh nhìn chằm chằm bóng lưng Văn Lĩnh đi về phía bóng râm một lúc lâu, rồi mới lấy điện thoại ra gọi.
Hai tiếng đồng hồ sau, xe cứu hộ mới đến. Vất vả loay hoay nửa ngày trời cuối cùng cũng đưa được xe đi. May mắn là chỗ này cách điểm đến của họ không xa, nên hai người dứt khoát đi bộ qua đó luôn.
Suốt chặng đường, cả hai chẳng nói với nhau câu nào. Mặt Văn Lĩnh thì đen như đáy nồi, không thèm đoái hoài đến Lư Kinh Hồng. Còn Lư Kinh Hồng thì biết cậu đang giận, nên không dại gì đâm đầu vào họng súng.
Đi bộ chừng hai mươi phút thì đến quán ăn ven hồ. Bọn họ vốn tưởng cuối cùng cũng được ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng kết quả là vì đã lãng phí quá nhiều thời gian trên đường, nên trong quán đã hết sạch bàn trống. Trên lầu hay dưới lầu, bàn nào cũng đều chật kín khách, cần phải đợi thêm khoảng hai mươi phút nữa mới có bàn.
Họ lấy số thứ tự, rồi ra ngoài đứng chờ.
Văn Lĩnh đi thẳng một mạch tới cái chòi lục giác ven hồ. Lư Kinh Hồng đi tìm phục vụ xin hai ly nước, rồi đưa cho Văn Lĩnh một ly: "Em uống nước không?"
"Không uống." Văn Lĩnh trưng ra bộ mặt lạnh tanh, nghiêng người nhìn Lư Kinh Hồng. "Anh bắt tôi vất vả đủ đường chạy đến nơi này chỉ để uống nước thôi à? Anh có biết hôm nay anh đã lãng phí bao nhiêu thời gian của tôi không? Tôi làm việc quần quật cả tuần mệt mỏi lắm rồi, tôi chỉ muốn ăn một bữa cơm nhẹ nhàng rồi về nhà nghỉ ngơi thôi, phòng khám còn bao nhiêu việc phải lo, tôi không có rảnh rỗi như anh mà phung phí thời gian bừa bãi. Anh lái xe kiểu quái gì mà cũng sụp hố được vậy? Lái không được thì anh nói thẳng để tôi lái, hoặc tôi gọi tài xế cũng được, ít nhất không phải như bây giờ cứ đứng chờ mốc meo thế này. Thời gian của tôi tính tiền theo giờ. Thời gian của anh thì anh muốn lãng phí sao cũng được, nhưng thời gian của tôi, thì anh phí không nổi đâu."
Đã có một khoảng thời gian rất dài Văn Lĩnh hiếm khi nói nặng lời với Lư Kinh Hồng. Dù cậu vẫn không hiểu lý do chính xác, nhưng cậu thừa biết hành vi này có thể sẽ khiến thời gian quay ngược trở lại. Nhưng ở hiện tại, tuy cậu biết sau khi nói xong tràng này, e là lại phải quay về thời điểm trước khi mọi chuyện xảy ra, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà muốn trút giận một phen.
Cậu vừa xả giận vừa nghĩ, đằng nào lát nữa Lư Kinh Hồng cũng chẳng nhớ gì, cậu có nổi giận cũng là nổi giận vô ích, thế thì chi bằng cứ nói cho sướng mồm. Do đó, cậu lại tiếp tục buông thêm vài câu vô cùng khó nghe.
Thế nhưng, điều quái dị là lần này thời gian không hề quay ngược trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro