Chương 10: Tình yêu có hay không? / Vị ca ca có người để ý a!
Author and edit
(≧▽≦) Già Lam Si & Hồ Hậu Đậu (๑˙❥˙๑)
*Danh Sách lớp Z*
( ***Hai bạn tác giả hay bị lu mờ tên nên đã chèn thêm danh sách lớp Z vào đầu mỗi chương**.)
1 Đông Phương Nguyễn Trân_ Gue/ Moon,
2 Hồ Ngân_ Eun,
3 Ngọc Trâm _Taek,
4 Tống Ngọc Huy_ Bin,
5 Mạc Khánh Linh& Seok,
6 Vân Hạo _Hwang,
7 Võ Chí Nguyện _Cheon,
8 Nhạc Hoàng Khởi_ Kae,
9 Lưu Sơ Nguyện_ Won,
10 Bắc Hoàng Linh_ Takashi,
11 Lục Phong Phú_ SaNa,
12 Cam Minh Đại_ Dan,
13 Quốc Bảo_Ruen,
14 Hoắc Tường_ San,
15 Tề Thanh Nam_ Sawich,
16 Doãn Nhựt Huy_ Sun,
17 Mễ Tước Hai_Shin,
18 Kiều Minh Hậu_ Chasel,
19 Ngự Hoàng Hi_ Heen,
20 Phan Trọng Hiếu_ Hyo,
21 Gia Cát Hải Đăng_ Deung,
22 Quân Khánh Duy_ Dob,
23 Ngô Hoài Ẩn Hatama,
24 Diệp Minh Thuận_ Suk,
25 Lê Nhã Hân_ Sussi,
26 Dung Cẩm Nhiên_Myung,
27 Trương Nhã Chân_ Fin,
28 Quách Gia Hân_ Heun,
29Long Thiên Trường_ Ankaido,
30 Kim Chí Cường_ Ban,
31 Tô Mỹ Phận_ Chiza,
32 Huỳnh Cẩm Tú_ Suly,
33 Nhâm Tĩnh_ Chaiyol,
34 Bách Lí Hào _ Hawchol,
35 Côn Tôn Ảnh_ Kill,
36 Tấn Trung_Jung,
37 Vũ Văn Đạt_ Dal,
38 Nguyễn Phạm Gia Quý_ Jan,
39 Trần Khắc Huy _ Rin/ Bổn*.
__________________'''_______________
Bệnh viện đa khoa Thành phố Aki_ Đế Đông.
" A đau ! Nhẹ lại chút, em muốn mưu sát chồng hay gì ?"
Phan Trọng Hiếu nhíu mày vươn ánh mắt của một cái oán phụ về phía Hồ Ngân .
" Hứ cho đáng đời , tự nhiên đụng vào vảy ngược của nó làm gì? ( nó ở đây dĩ nhiên là Đông Phương Nguyễn Trân ) "
Hồ Ngân miệng thì nói lời cay nghiệt, nhưng hành động lại nhẹ nhàng lại mấy phần .
" Em nghĩ chồng em bị điên chất , đi tìm chết à! "
Phan Trọng Hiếu bất mãn với lời nói của nhỏ, hắn đâu có ngu mà đi tìm chết, vừa mở mắt ra thấy không đúng rồi, tự nhiên ở chỗ nào không phải nhà mình....Tưởng khách sạn nên.
Nhưng có gì đó là lạ thu hút sự tò mò nặng. Cái cánh cửa màu lam đó như đang kêu gọi hắn vào đi đó , cảm giác đó.... Nhớ lại nỗi hết đã gà.
" Ừ, mày không có điên mà là tao điên. Biết vậy, đã để nó đánh mày chết luôn đi. CMN, cản trở lúc nó hắc hoá làm gì? Bị nó đánh lây, giờ còn đau này! "
Hồ Ngân bực mình lấy tay trái xoa xoa vết bầm tím trên tay phải còn hơi đau.
Nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó khó coi của nhỏ, rồi nhìn mấy vết bầm tím trên người nhỏ hắn thấy hơi đau lòng còn có chút vui vẻ .
Đau lòng khi thấy nhỏ bị đau, vui vẻ vì nhỏ lo lắng cho hắn nên cản đoàn của Đông Phương Nguyễn Trân.
Lúc đó, nếu quay lại cho Phan Trọng Hiếu muời cái gần hắn cũng không dám đi vào phòng đó.
Mỗi một người trong lớp Z đều quen biết nhau ít nhất là mười mấy năm, nên đủ để cả lớp biết về nhau kể cả chuyện em trai của Đông Phương Nguyễn Trân.
Và sự bạo huyết cô gái nhỏ gây ra, lớp Z rất rành.
Khắp Đế Đông không ai không biết DeMon Tazashi chủ nhân của Khô Lâu Ngạn Vực một hắc bang có tiếng khắp thế giới, nhưng không hề biết là Đông Phương Nguyễn Trân.
Ở trong mắt người khác cô chỉ là tiểu thư ngây ngô, kiêu ngạo của gia tộc thế gia mà thôi.
Trong lúc sắp hôn mê hắn nghe được giọng nói lo lắng của nhỏ , là lo lắng quan tâm cho hắn , hắn trong lòng như ấm áp lên một tầng .
Giọng điệu liền trở nên dịu nhẹ hơn chút, Phan Trọng Hiếu quan tâm hỏi nhưng vẫn có chút trêu chọc nói.
" Ừ, là tôi sai được chưa? Nè sau còn chưa đi thoa thuốc đi, nhìn em như thế tôi lại nghĩ đến chó Đốm con."
" Aaaa... đau ! Em lại muốn mưu sát tôi nữa à, muốn thành một quả phụ hay muốn đi tìm người khác. Đều đó là không thể nào đâu??? "
Hắn ôm cái chân đang băng bó thét lớn vào mặt Hồ Ngân, bộ dạng cực kỳ đáng thương.
Tại do câu nói sau cùng, có chút nghiêm túc, dứt khoát sự chiếm hữu mãnh liệt.
" Ai là vợ mày mà quả với trả trái , Hàn Hàn nhà ta còn sống a , đừng có nói bậy nha."
Nhỏ tức giận dùng sức bóp mạnh vào cái chân đau của Phan Trọng Hiếu .
Phan Trọng Hiếu "...."
Cảm thấy có gì đó không đúng Hồ Ngân đưa mắt nhìn về phía hắn, nhìn vẻ mặt của hắn là Hồ Ngân biết chắc hắn còn giận dữ với chuyện mình đi chung với Tư Hàn ca ca rồi.
Thật nực cười mình có làm gì sai đâu , tại sao lại giận dữ như vậy chứ .
Nói đến giận là mình giận mới đúng , mình chỉ đi chung với Tư Hàn ca ca có làm gì đâu, còn hắn thì ngủ chung một giường với người ta kia kìa, mà lại còn là bạn thân của mình nữa.
Ừ, he! tại sao mình phải giận chứ!
Hồ Ngân trầm tư trong suy nghĩ của riêng mình, không biết bây giờ trong lòng ai đó cũng đang thất thần không chú ý đến mình.
" Rõ ràng chính em là người ép buộc tôi. Chính em là người bắt đầu chuyện kêu vợ vợ chồng chồng, giờ thì qua cầu rút ván..... Hừ'
Phan Trọng Hiếu nghe nhỏ nói phủ phàng như thế rất bực bội. Tại sao chứ? Cái con nhỏ này, không bao giờ biết nhìn đến tình huống gì cả.
Cứ làm cho hắn bực mình cả lên. Không biết tại sao mình lại thích nó, trời ạ, ước gì có thể dìm chết nó ngay bây giờ quá.!
Hai người trầm mặc trong suy tư của bản thân, mà không biết hiện giờ trong căn phòng bệnh ban đầu thì chỉ có hai người, giờ đây đã xuất hiện thêm một người .
Hắn đứng nhìn hai người trầm mặc một hồi lâu , không còn đủ kiên nhẫn để nhìn hai kẻ dở hơi này đâu? bất đắt dĩ phải ho khan vài tiếng để cho cả hai hoàn hồn.
" Khụ ....khụ .."
" Lão Đại ca , ca vào khi nào thế? "
Phan Trọng Hiếu có chút thất thần bị tiếng ho kéo ra khỏi suy nghĩ của mình.
" Ừ mới vào, hai đứa vừa mới làm chuyện gì mờ ám hay sao mà thất thần thế? "
Hắn nghiêm đầu về phía Hồ Ngân đưa ra ánh mắt hiếu kỳ, tìm tòi.
" Hi, anh Dịch. Em với tên này làm sao có chuyện gì mờ ám chứ ."
Hồ Ngân cười duyên với hắn .
Anh_ Phan Thiên Dịch là Đại Thiếu gia nhà họ Phan, 28 tuổi , hiện nay đang là Bác sĩ tâm lý cho Trường Đại học Quý Tộc , có văn phòng riêng của bản thân . Hắn biết rõ em trai Phan Trọng Hiếu của mình, rất để tâm thậm chí là .... Đối với cô gái đứng trước mặt này.
" Anh Dịch gì mà anh Dịch , kêu giống thằng Hiếu đi , dù sau cũng vợ thằng Hiếu mà "
Phan Thiên Dịch cười cười nói nói hàm ý chiêu ghẹo không thể không có.
" Ừ, Lão Đại ca nói đúng ."
Phan Trọng Hiếu vui vẻ ra mặt, vì nói đúng ý. Tặng cho anh trai của mình một ánh mắt tán thành.
Hai anh em nhìn nhau mà cười cười, không để ý rằng người nào đó hậm hực trong lòng.
Ai đó đang thầm chửi bới cả dòng họ nhà mình .
Hồ Ngân nghe mà cảm thấy bực mình với mấy anh em nhà họ Phan này a!
Rõ ràng là ban đầu ép người ta đến khóc ra nước mắt, Phan Trọng Hiếu mỗi lần gặp đều sợ đến mức nước mắt ròng rã. Phải mất 4 năm thời gian để thích ứng với việc này được, thì Hồ Ngân lại muốn dỡ ngói mà chạy.
Bạn đầu, vừa nhìn thấy Hồ Ngân quấn lấy Lão Nhị ca nhà mình, thì cũng là lúc cái thằng em út Phan Trữ Nhan nhà họ Phan, 16 tuổi rồi làm như em bé 3 4 tuổi. Cứ gặp nhau là ôm ôm, kéo kéo nhỏ kêu chị dâu này chị dâu nọ ngọt sớt à.
Lại đến Phan Trọng Hiếu kêu nhỏ là vợ rồi, vì đã thích nghi được rồi.
Thằng em nhỏ hùa theo thì không nói đến, còn cái ông anh lớn Ôn Dịch nhà họ cũng hùa theo nữa chứ, gia đình này không nên dính vào là tốt nhất .
Nghe tên là thấy ơn ớn rồi cái gì mà Phan Thiên Dịch, rõ ràng là Ôn Dịch thì có.
Còn cái gì Phan Trọng Hiếu nhìn không có chút Hiếu Thuận nào? Là cái phá gia chi tử á.
Còn thằng nhóc Phan Trữ Nhan nghe giống nhan nhở muốn chết . Hồ Ngân thầm chửi hết nhà Họ Phan ( trừ bố mẹ chồng).
Ở đâu đó Phan Trữ Nhan đang hắt hơi liên tục, không biết ai đang chửi bới bản thân nữa.
Không hề biết rằng, người đó là chị dâu mà mình kính trọng.
Phan Thiên Dịch, mười tám tuổi, giới tính nam, thích phụ nữ, anh vẫn tin chắc là như vậy...
Truyện quan trọng cầu nhắc lại ba lần.!!!
Từ nhỏ dáng dấp Phan Thiên Dịch đã trắng trắng trẻo trẻo, thoạt nhìn mềm mại đáng yêu dịu ngoan, được rất nhiều a di trong tiểu khu thích.
Nhưng chỉ có ba mẹ và người thân cận của anh mới biết dưới bề ngoài ngoan ngoãn đó là linh hồn nóng nảy không yên phận, mỗi ngày nhất định sẽ làm chuyện giả heo ăn thịt hổ, khi trung học đã lừa bạn học và thầy giáo quay vòng vòng.
Năm ấy mười sáu tuổi thi lên đại học, sau khi học kinh tế học bốn năm. Thì không hiểu sao đầu nóng lên chạy ra nước ngoài học tâm lý học gì đó, khiến mẹ hắn giận khủng khiếp.
Chính là nhẫn tâm chặt đứt tiền sinh hoạt của anh, đóng băng thẻ của anh, không cho mọi người trợ giúp.
Phan Thiên Dịch vẫn sớm mạnh khoẻ ở lại nước ngoài tới ba năm, cầm giấy chứng nhận tiến sĩ tâm lý học của đại học nổi tiếng của nước đó , vinh quang làm một gã tiểu hải quy ( Hồ Hậu Đậu : ý là người có học thức và giàu có trở về từ nước ngoài).
Khi hai mươi tám tuổi, trong lòng Từ Dịch đã có phòng tư vấn của mình, thành chuyên gia tư vấn có chút danh tiếng trong nghề, đồng thời cũng là giảng viên tâm lý học của đại học Quý Tộc 2 .
Mỗi năm khai giảng tân sinh, trường học sẽ sắp xếp mấy tiết phụ đạo tâm lý trước, mục đích đương nhiên là giáo dục học sinh phải giữ vững tâm lý hăng hái tốt đẹp, lạc quan tiến lên.
Dù sao, mỗi năm đều sẽ có không ít bản tin sinh viên tự sát hoặc giết bạn cùng phòng.
Vì vậy, lãnh đạo nhà trường nói:
"Tiểu Dịch Dịch, à! Tôi vừa nhìn đã chắc chắn cậu tiền đồ vô lượng rồi. Vậy nên, tiết phụ đạo tâm lý tân sinh năm nay cậu lên đi!"
Phan Thiên Dịch cười gật đầu, trong lòng đã hỏi thăm mười tám đời tổ tông của ông già trước mặt này một lần.
Liên tục năm ngày, nói với hơn năm ngàn tân sinh trong trường cái gì mà, đề tài hết sức tự tạo.
"Các học sinh, thế giới tốt đẹp như thế, mọi người không nên nóng nảy!"
"Nhận được sinh mạng không dễ dàng, mọi người nhất định phải quý trọng sinh mạng nha!"
"Mạng của mình là mẹ mình cho, mạng của họ là mẹ họ cho, đừng hồ đồ lấy mạng của người khác!"
"Nhiệt tình yêu thương tổ quốc, vì nhân dân phục vụ!"
"Chúng ta phải làm một công dân tốt của xã hội mới!"
"Xúc động là ma quỷ, giết người phải đền mạng!"
...
Con mẹ nó, toàn vớ vẩn!
Thật vất vả lặp lại nhiều đến sắp tắt tiếng mới xong đã muốn bốc khói.
Lãnh đạo nhà trường lại tới, giọng điệu tính nhiệm.
"Tiểu Dịch Dịch, à! Nghe nói cậu có phòng tư vấn bên ngoài? Chuyện này vừa khéo, mỗi học viện phải có một giáo viên tâm lý, bình thường tâm lý học sinh có gì khó chịu cậu liền giảng giải giảng giải cho bọn họ! Tiểu Dịch Dịch, cậu quả là người tuổi trẻ tài cao, làm rất tốt, tôi xem trọng cậu rồi đó!"
"Được viện trưởng, tôi nhất định sẽ không để ngài thất vọng!"
Con bà nó đại gia ông!
Vì vậy, để thăng chức phó giáo sư, đồng chí Phan Thiên Dịch chịu nhục, nhậm chức.
"Thầy Dịch , tâm trạng em không tốt, em cảm thấy bạn cùng phòng đều có chút xa lánh em. Em nên làm gì bây giờ?"
"Thầy Dịch , tâm trạng em không tốt, bạn trai hồi trung học của em không thi cùng trường với em, em sợ sẽ chia tay với cậu ấy."
"Thầy Dịch , tâm trạng em không tốt. Em hơi thấp trong đám nam sinh ban em, khi chơi bóng rổ bọn họ luôn đẩy em, em cảm thấy bọn họ đang cười nhạo em."
"Thầy Dịch , tâm trạng em không tốt. Em... Em cũng không biết vì sao, dù sao chính là tâm trạng không tốt."
"Thầy Dịch , tâm trạng em... hơi không tốt, em có thể trò chuyện với thầy mỗi ngày không? Nghe nói trò chuyện với thầy bên ngoài thu phí cực kỳ đắt, còn tính theo giờ! Nhưng không sao em có tiền...."
...
ĐM!
Cậu cũng biết ông thu phí theo giờ hả!
Từ Dịch đã sắp buồn bực chết rồi, tâm trạng không tốt thì tìm tôi, mấy người cho tôi là chị gái tri tâm à!
Những thứ này còn tốt, hôm nào đó, Trữ Dịch nhận được một cú điện thoại.
" Dịch. ... Thầy Dịch, chào thầy."
Nam sinh sạch sẽ, nghe tuổi tác không lớn, hơi ngượng ngùng.
Hình ảnh một tiểu nam sinh trắng nõn thẹn thùng, thích đỏ mặt, vóc dáng không cao lắm, sạch sạch gầy gầy hiện lên trong đầu Phan Thiên Dịch.
"Tôi đây, cậu có vấn đề gì?"
"Thầy Dịch , em nói ra có thể thầy sẽ cảm thấy... kỳ quái, em... bản thân em cũng rất sợ, không dám nói cho người khác biết. Em không biết có phải là tâm lý em không bình thường hay không, muốn... muốn hỏi thầy một chút."
"Cậu nói đi."
"Em... Em cảm thấy em không phải người..."
"Hả?!"
"Không phải! Không phải! Ý em là em cảm thấy em là một con rắn..."
"Ừ... Ớ!"
Phan Thiên Dịch cảm thấy hứng thú.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Em... em ngủ không thích mặc quần áo... Thích trần truồng giống như rắn."
"Ngủ trần là một thói quen tốt, rất bình thường, rất nhiều người cũng thích, đối với thân thể mọi người cũng có lợi."
"Nhưng, vào mùa đông em rất thích ngủ."
Phan Thiên Dịch đầu đầy hắc tuyến.
"Tôi còn thích hơn cậu! Ai muốn mùa đông lảng vảng bên ngoài chứ!"
"Nhưng mà, nhưng mà... em vừa nhìn thấy người em yêu đã muốn quấn quít lên người hắn, từ đầu đến đuôi."
"... Cậu biết lột da không?"
"... Không..."
"Vậy tôi xác định, cậu không phải một con rắn!"
Cúp điện thoại, Phan Thiên Dịch thở dài.
"Sao loại người gì cũng có vậy!"
Phan Thiên Dịch cho là chuyện này cứ như vậy trôi vào dĩ vãng, không ngờ rằng vài ngày sau anh lại nhận được điện thoại của nam sinh kia.
"Thầy Dịch , mấy ngày nay em nghĩ lại, em không phải là một con rắn."
"Ừ, cậu vốn không phải."
"Thầy Dịch, em... em cảm thấy em là một con mèo!"
"Ặc... Sao cậu lại cảm thấy vậy?"
"Em nhảy cực kỳ cao!"
"Rất nhiều người nhảy cao, chuyện này có liên quan đến tình trạng thân thể và huấn luyện lớn lên."
"Em thích ăn cá!"
Khóe miệng Phan Thiên Dịch co giật.
"Tôi càng thích ăn cá hơn cậu! Chưng nấu rán luộc thái! Dựa theo giải thích của cậu, vậy tôi đây là mèo vương rồi!"
"Nhưng, em nhìn thấy người em yêu đã muốn đi tới cọ hắn, liếm liếm hắn."
"Thích gần gũi người là đặc tính chung của tất cả động vật. Vậy, cậu thích ăn chuột sống không?"
"..."
Phan Thiên Dịch thật sự không hiểu, học sinh bây giờ đều bị ba mẹ chiều lớn, sao ngược lại càng ngày càng yếu đuối? Bệnh kỳ kỳ quái quái gì cũng có!
Thậm chí Phan Thiên Dịch còn hoài nghi, có phải thằng nhóc này cố ý quấy rối hay không?
Tới lần thứ ba nhận được điện thoại của nam sinh kia là khi Phan Thiên Dịch vừa tiễn một khách hàng đi, có chút uể oải.
"Thầy Dịch, em..."
"Nói thẳng!"
"Em cảm thấy bây giờ là con chó rồi, em vừa nhìn thấy người em yêu đã muốn cắn hắn."
"Cậu muốn ăn ĐẤM không?"
"..."
"Được rồi, nói cho bản thân cậu biết, miễn là không thích ăn đấm thì cậu không phải là chó. Thầy giáo bận rộn nhiều việc, đừng dày vò vớ vẩn!"
Nói xong, cúp điện thoai.
Học sinh bây giờ đều bị sao vậy? Là rảnh rỗi quá hả, anh đây bận bịu như vậy làm sao có tâm trạng nghĩ những thứ lộn xộn này!
Phan Thiên Dịch xoa nhẹ lên giữa lông mày, haiz, bận đến ngay cả cơm tối cũng không ăn.
Đột nhiên điện thoại lại vang lên, vẫn là tên nam sinh kia.
"Cậu còn muốn làm gì? Đừng nói với tôi là đột nhiên cậu phát hiện mình thích ăn đấm."
"..."
Bên kia điện thoại im lặng ba giây mới mở miệng.
"Thầy, em nhớ thầy nói thầy thích ăn cá, em biết một chỗ làm cá cực kỳ chính cống, vừa khéo em ở gần đấy, muốn gói một phần cho thầy nếm thử."
Sợ hắn từ chối lại nói nhanh.
"Giảng giải của thầy cực kỳ hữu dụng với em, giúp em rất nhiều, em muốn bày tỏ lòng biết ơn của em với thầy một chút, mong thầy đừng từ chối."
Phan Thiên Dịch xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình, do dự ba giây.
"Được rồi, nhớ kỹ phải gọi thêm hai phần cơm tẻ."
"Được! Thầy chờ, em đến ngay!" Trong thanh âm nam sinh lộ ra hưng phấn.
"Cậu biết tôi ở đâu hả? Quên đi, cậu đừng mang đến, bây giờ tôi không ở trường."
"Em biết thầy ở đâu, chính là đường số 6 Lê Lợi, Khu vực phía Nam quận Bình Tân, tầng cao ốc Tự Nhất. Chỗ ở của em cũng gần với nơi đó, thầy đợi một chút, em đến nhanh thôi."
"Ặc..."
Phan Thiên Dịch còn muốn hỏi sao cậu ta sao lại biết địa chỉ phòng làm việc của anh, hơn nữa còn biết anh đang ở phòng làm việc, bên kia đã cúp điện thoại.
Chuyện gì xảy ra rồi cũng sẽ sảy ra. Và từ đó chuyện tình vị Bác sĩ tâm lý, và cậu học sinh bị bệnh tâm lý bắt đầu .
Và chúng ta biết thêm một đều Phan Trữ Dịch 28 tuổi , giới tính nam , thích con trai .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro