Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chu Lang cố (9)

Chương 9: Hơi nước đẫm đầy trong mắt như chực trào ra, để lộ đôi con ngươi chứa đựng cả một vũ trụ sao trời.

Editor: hatrang.

˗ˏˋ ★ ˎˊ˗

Chu công tử bị kinh hãi lớn đến mức mắt tối sầm lại, nhưng cậu không dám để Lệnh Hồ Nhu biết, chỉ đành nằm trên giường rên rỉ chịu đựng.

Người hầu hạ cậu là một lão bộc chân đã đi không vững, quét dọn nhà cửa thì được, chứ những việc tỉ mỉ như chăm sóc người khác lại không làm nổi. Trước đây, bên cạnh Chu Lang, kẻ nào chẳng lanh lợi bậc nhất, giờ lão bộc này không chỉ chậm chạp mà còn lớn tuổi. Trong lòng thiếu niên vẫn có chút kính trọng người già, nên dù thế nào cũng ngại để lão hầu hạ.

Nhưng hiện tại cơ thể cậu đầy thương tích, đến quần áo cũng không mặc chỉnh tề. Đồ ăn phòng bếp được bưng vào trong, cậu mới khổ sở đáng thương ăn vài miếng.

Chu công tử nhớ lại những ngày tháng sung sướng được người đẹp bầu bạn trước kia, rồi nghĩ đến tình cảnh thê thảm bây giờ, lòng bi thương trào dâng. Một bát súp vi cá ăn mất nửa canh giờ, cứ đưa lên là lại thở dài đặt xuống. Lặp đi lặp lại vài lần, bát súp ngon lành cũng trở nên nguội lạnh khó nuốt.

Mà Lệnh Hồ Nhu không muốn buông tha cậu dễ dàng như vậy, đến chạng vạng, nàng sai người hầu tới gọi thiếu niên qua sảnh trước dùng bữa.

Ngay cả quần áo, Chu Lang cũng không dám mặc. Người cậu toàn vết thương, dù có dùng gấm vóc lụa là tốt nhất thì chỉ cần cọ qua da một chút đã thấy đau rát như lửa đốt. Nhưng cậu không dám từ chối nàng ta, nên đành phải cắn răng thay y phục, đi theo người hầu.

Trong sảnh trước, Lệnh Hồ Dận và Lệnh Hồ Nhu ngồi đối diện nhau, hai người vẫn chưa động đũa, có lẽ là đang đợi cậu.

Dù không quen biết Lệnh Hồ Dận, song nhìn vị trí của hắn, Chu Lang cũng đã đoán được thân phận đối phương. Nhưng người đàn ông này thực sự chẳng có gì liên quan đến mình cả, nên cậu chỉ liếc một cái rồi dời đi.

Sắc mặt Lệnh Hồ Nhu có chút lạnh lùng, vừa thấy Chu Lang đến, đôi mắt liền nhìn chằm chằm vào cậu.

Cậu vốn đã rất sợ đối phương, đêm qua lại bị nàng ta đối xử như vậy, mồ hôi lập tức chảy ròng ròng.

“Đã đến rồi thì ngồi xuống ăn cơm đi.” Lệnh Hồ Dận cũng thấy Chu Lang, thiếu niên tuấn tú mặc áo rộng tay dài đứng lưỡng lự ở cửa không dám vào, dáng vẻ ấy thật sự khiến người ta dấy lên lòng thương yêu.

Lệnh Hồ Dận đã nói vậy, Lệnh Hồ Nhu sao có thể ý kiến thêm gì, bèn lạnh lùng nói: “Ngồi.”

Chu Lang không dám ngồi cạnh nàng ta, nhưng trước mặt chỉ có một chiếc ghế nằm giữa Lệnh Hồ Dận và Lệnh Hồ Nhu, cậu đành phải căng thẳng ngồi xuống.

Vừa mới đặt mông lên đã động vào vết thương, sắc mặt thiếu niên lại trắng bệch thêm vài phần.

Đây không phải lần đầu tiên Lệnh Hồ Nhu dùng bữa cùng Chu Lang, trước kia khi hai người mặn nồng quấn quýt, cậu còn tự tay gắp thức ăn cho nàng ta. Nhưng giờ đây, có một trăm lá gan thì cậu cũng không dám chọc giận Lệnh Hồ Nhu.

Trên mu bàn tay Chu Lang là rất nhiều vết đỏ, thiếu niên cố tránh chạm vào chỗ bị thương nên mặc áo rộng. Song cũng bởi vì ống áo quá rộng, hơi nhấc lên đã lập tức lộ ra cánh tay đầy dấu đỏ, Lệnh Hồ Dận dù không có suy nghĩ gì sâu xa cũng vô tình nhìn thấy vài lần.

Lệnh Hồ Nhu vẫn chưa nguôi giận, Chu Lang vừa chuẩn bị gắp thức ăn, nàng ta liền cố ý gắp món cậu định gắp, vài lần như vậy, thiếu niên chỉ đành hậm hực rút tay về.

“Sao không động đũa, đồ ăn không hợp khẩu vị à?” Nàng còn cố ý đâm chọc cậu.

Chu Lang dỗ dành những cô gái khác, lời ngon tiếng ngọt tuôn ra như suối, nhưng Lệnh Hồ Nhu bên cạnh lại hoàn toàn khác biệt, khiến cậu nôn nao cứ như đang đứng trên lửa, ngồi trên than, bèn cúi đầu đáp: “Có lẽ là do trúng gió, không có hứng ăn uống.”

Lệnh Hồ Nhu cười khẩy một tiếng, tay Chu Lang cũng run lên theo.

Nàng ta đứng dậy, xắn tay áo lên, cầm đũa gắp một món đặt ở xa vào chén thiếu niên, “Phu quân hôm qua vất vả rồi, nên ăn chút gì đó bồi bổ.”

Cậu nhìn món lộc pín* đối phương vừa gắp cho, trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

*con ciu của nai/hươu=))))

Thấy Chu Lang vẫn chưa chịu ăn, Lệnh Hồ Nhu liền lên tiếng thúc giục: “Ăn đi.” Trong tông giọng đã ẩn chứa ý đe doạ.

Cậu run rẩy cầm đũa, đầu đũa chạm vào đĩa sứ.

“Nếu trúng gió thì kiêng ăn đồ tanh một chút.” Lệnh Hồ Dận nâng mi nói.

Lệnh Hồ Nhu không ngờ người đàn ông lại bênh vực Chu Lang, biểu cảm lập tức tối tăm đi.

Lệnh Hồ Dận đổi chén trước mặt Chu Lang sang bên cạnh, rồi sai Trường Thanh phía sau lấy một bộ bát đũa mới tới.

Đã ăn được nửa bàn tiệc, thiếu niên khẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, tưởng rằng hôm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa. Đoạn, Lệnh Hồ Nhu ngồi cạnh bỗng lên tiếng: “Bữa cơm này là để tẩy trần* cho anh trai ta —— Từ nhỏ ta và anh trai đã thân thiết gắn bó, tuy hai mà một, nên không cần những lễ nghi xã giao rườm rà đó, còn phu quân lại khác. Không có rượu thì sao gọi là tẩy trần được?”

*dùng để nói việc thết tiệc mừng người đi xa mới đến hay mới về

Chu Lang biết nàng ta cố tình làm khó mình, nhưng cậu là người có lỗi trước, dù thách thức đến đâu cũng ráng chịu đựng mà thôi.

“Phu nhân dạy phải, là ta thất lễ rồi.” Cậu gượng cười, đứng lên, “Đã là anh trai của nàng, ta đương nhiên cũng phải gọi một tiếng anh.”

Lệnh Hồ Dận liếc nhìn thiếu niên, thấy vị công tử yếu đuối mỏng manh này khi đứng dậy cũng mang dáng vẻ vô cùng thanh thoát, tựa như cây ngọc đón gió.

“Mang rượu đến!” Lệnh Hồ Nhu nói.

Người hầu lập tức bưng hai vò rượu lâu năm tới.

Nàng lấy hai bát sứ lớn ra, rót đầy.

Chu Lang nhìn nhìn, lòng chùng xuống. Trước giờ cậu toàn dùng chén ngọc nhỏ xinh uống rượu, nay thấy một cái bát lớn như vậy đặt trước mặt, khiến cậu bỗng chốc e ngại.

Lệnh Hồ Dận đã lăn lộn trong quân doanh, bát rượu này đối với hắn chẳng là gì, người đàn ông thoáng lướt mắt qua vẻ khó xử của thiếu niên, cười thầm. Tuy ngoài mặt hắn tỏ ra bênh vực Chu Lang, nhưng Lệnh Hồ Nhu dù sao cũng là em gái mình, em gái gả cho một người chồng đi mua vui khắp nơi, hắn cũng nên dạy dỗ chút đỉnh. Nghĩ thế, Lệnh Hồ Dận liền bưng bát đứng lên.

Hắn cao hơn Chu Lang rất nhiều, vừa đứng dậy, cậu đã lập tức giật mình —— Đại công tử nhà Lệnh Hồ này, sao lại to lớn như người Hồ vậy?

“Chu công tử.” Lệnh Hồ Dận nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt, “Ngươi đã cưới em gái bướng bỉnh của ta, mọi việc sau này mong ngươi rộng lượng với nó hơn một chút.”

“Anh khách sáo rồi.” Chu Lang ngước mắt nhìn từ dưới lên, đôi con ngươi rực sáng như sao trời khiến Lệnh Hồ Dận thoáng sững sờ. Để che giấu, người đàn ông liền nâng bát sứ nốc cạn.

Thấy hành động dứt khoát của đối phương, cậu biết mình không còn đường lui nữa, bèn nhắm mắt uống một ngụm lớn.

Điều đáng nói là, nhà Lệnh Hồ là gia đình võ tướng, phần lớn rượu mạnh trong nhà đều được vua ban, có vài loại tửu trang cống nạp thì cũng đã ủ lâu năm, chất lượng rất tốt. Lệnh Hồ Dận ở biên cương, quen với việc uống rượu, nên mới có thể nốc cạn như thế. Còn bình thường Chu Lang cùng lắm chỉ thử qua vài chén rượu hoa thanh khiết, một ngụm mạnh bạo ban nãy đã khiến cơn nóng rát đốt cháy từ cổ họng xuống tận dạ dày.

Lệnh Hồ Dận đặt bát xuống, ánh nhìn dừng lại trên đôi môi đỏ mọng và đồng tử long lanh sóng sánh ánh nước của thiếu niên.

Lệnh Hồ Nhu lại rót đầy cho hai người, “Em thành thân mà không thấy anh về, hai người cùng uống chén rượu phạt này đi.”

Nghe nàng ta nói thế, người đàn ông lắc đầu cười, từ thuở ấu thơ hắn đã không thân thiết với nàng. Cũng không phải cố ý, chỉ là ngay lúc nhỏ Hồ Nhu đã sợ hắn, dần dà, quan hệ giữa hai người ngày càng xa cách, nhưng suy cho cùng họ vẫn chung một dòng máu, “Chén phạt này ta đáng phải uống.” Vừa dứt lời lại nốc sạch một hơi.

Chu Lang đã biết rượu mạnh đến mức nào, do dự chốc lát mới cắn răng uống hết.

Lần này cậu không còn thô lỗ như ban nãy nữa, ngụm đầu tiên chỉ uống phân nửa, đặt xuống nghỉ một lúc rồi tiếp tục nâng chén nuốt cạn.

Lệnh Hồ Dận nhìn dáng vẻ của cậu, trong lòng chợt có chút hứng thú.

Chu Lang uống xong bát lớn thứ hai, thân hình đã hơi loạng choạng, phải vịn vào bàn mới đứng vững được.

“Tửu lượng của Chu công tử có vẻ đã không chịu nổi rồi.” Lệnh Hồ Dận uống hai bát, tinh thần hắn tỉnh táo hơn, phấn chấn lên một ít.

Cần cổ thiếu niên đối diện nhiễm hồng, không phải sắc đỏ sậm của mấy tên nghiện rượu bê bết người ta ghét, mà là một thoáng phớt nhẹ tựa làn mưa tháng ba thấm vào áo xuân, e ấp bẽn lẽn, muốn nói lại thôi. Đạm mạc như son phấn, mà cũng diễm lệ như phấn son.

Chu Lang còn chưa lên tiếng, Lệnh Hồ Nhu lại tiếp tục rót đầy hai bát.

“Tiệc tẩy trần, chẳng phải nên không say không về hay sao?”

Lệnh Hồ Dận cũng muốn trêu đùa, nên không ngăn cản, “Hai chén kia đều là ta uống trước, lần này nhường cho Chu công tử đi.”

Chu Lang đã uống hai bát rượu lớn, đến khi làn da toàn thân hừng hực như lửa cháy, những vết quất roi dần trở nên ngứa đau đan xen, cậu mới hiểu Lệnh Hồ Nhu có ý đồ gì, nhưng bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác nữa.

Cậu lại gắng gượng uống cạn bát thứ ba.

Màu đỏ trên cổ lan đến sườn mặt, hồng rực nóng ran.

Sương mù đọng lại nơi đáy mắt càng thêm mơ màng.

Thiếu niên vốn có diện mạo rất đỗi thanh tú tao nhã, nam nữ nhìn thấy đều sẽ tán thưởng một câu “công tử như ngọc”. Chỉ là ngọc này say rồi, hoá thành một vũng nước, trong nước hoà lẫn mỹ phẩm của nữ tử —— ánh mắt là nước, hơi thở là nước. Hàng mi rủ xuống khẽ run lên nhè nhẹ. Hô hấp nồng nàn mùi rượu quấn quýt cùng một loại hương nồng nàn… tựa phấn son.

Lệnh Hồ Dận chỉ nhìn thoáng qua đã thấy cổ họng khát khô, thế là hắn cũng uống cạn bát thứ ba.

Chu Lang mặc y phục rất kín đáo, giờ đây hơi men bốc lên, cả người cậu nóng bừng dữ dội, những ngọn lửa thiêu đốt vết thương càng thêm ngứa ngáy nhức nhối, tê dại không thôi.

Lệnh Hồ Nhu nghiến răng định rót chén rượu thứ tư.

Nàng muốn cậu phải đau đớn…

Thiếu niên thật sự không chịu nổi nữa, trước giờ đều chỉ nhấp môi, chỉ có hôm nay uống nhiều rượu mạnh như vậy. Thấy Lệnh Hồ Nhu vẫn tiếp tục rót, cậu biết bản thân không thể gắng gượng thêm được.

Một bàn tay phủ lên cổ tay Lệnh Hồ Nhu.

Nàng ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với nụ cười của Chu Lang ——

Chẳng biết nên diễn tả vẻ đẹp ấy thế nào, hơi nước đẫm đầy trong mắt như chực trào ra, để lộ đôi con ngươi chứa đựng cả một vũ trụ sao trời.

“Nhu nhi, ta thật sự không uống nổi nữa.” Chu Lang nói với nàng.

Đáng thương vô cùng, lại ẩn giấu chút lấy lòng dò xét.

Sự căm hận đến nghiến răng nghiến lợi của Lệnh Hồ Nhu trong phút chốc bỗng tan thành mây khói.

Tại sao lại có người như vậy chứ? Rõ ràng đã làm sai, vậy mà vẫn có thể ngây thơ vô tội cầu xin tha thứ. Dường như, người nọ hoàn toàn không hiểu vì sao mình lại bị đối xử thế này.

Nàng không nhịn được đưa tay đỡ lấy vai cậu.

Lệnh Hồ Dận nhìn Lệnh Hồ Nhu, nàng ta đẩy bình rượu ra, rồi nói với hắn: “Anh, Chu Lang say rồi, hôm nay đến đây thôi, em sẽ mời anh một bữa tiệc tẩy trần khác.” Tuy là nói chuyện với anh trai, nhưng trong lòng trong mắt lại chỉ hiện hữu mỗi mình Chu Lang.

Người đàn ông phất tay.

Lệnh Hồ Nhu nắm tay Chu Lang ra ngoài, vừa đi khỏi cửa, thiếu niên liền loạng choạng bước lên phía trước. Nàng giật mình, cũng bước hụt theo, hai người cứ thế ôm chầm lấy nhau.

Lệnh Hồ Nhu vốn định đẩy đối phương ra, nhưng không ngờ cậu lại tựa cằm lên vai nàng.

“Dạ dày đau quá, người cũng đau quá.”

Giọng nói ấy rất nhỏ, pha lẫn chút men say.

Lệnh Hồ Nhu vừa bực mình vừa đau lòng, cuối cùng nghiến răng nói: “Ai bảo ngươi chọc ta tức giận.”

“Nhu nhi đừng giận nữa được không?”

Một lúc lâu sau, Lệnh Hồ Nhu hừ một tiếng đáp lại.

Lúc này, Chu Lang đương nhiên không hề say, cậu chỉ đang mượn rượu mới dám dựa vào phu nhân để dỗ dành nàng. Bây giờ cuối cùng cũng được nàng ta hứa như vậy, thiếu niên cảm thấy trái tim vẫn còn nơm nớp lo sợ cả hôm qua của mình đã miễn cưỡng dịu xuống.

“Ư…”

Tiếng rên này là do Lệnh Hồ Nhu vừa cắn vào cổ Chu Lang, cậu liền kêu lên đau đớn.

“Nếu ngươi còn dám lộn xộn với ả đàn bà khác, ta sẽ —— hủy hoại ngươi.”

˗ˏˋ ★ ˎˊ˗

Tác giả có lời muốn nói:

Đầu tiên, đây không phải ngôn tình (BG), tui miêu tả mấy em gái nhiều như vậy vì muốn khắc họa tâm lý phức tạp vừa muốn “chơi gái” vừa sợ bị “gái chơi” của nhân vật chính.

Thế giới này không phải mỹ nhan thịnh thế gì đâu, thế giới thứ hai mới bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro